Quan Tiên

Chương 47: Chuyện Này Tuyệt Đối Không Được!




“Giá của Palladium đã tăng đến một mức độ khó tin, được gọi là kỳ tích của phố Wall, lần này em thật sự nổi tiếng rồi, kiếm được nhiều hơn vụ công ty Leman nữa. Có mấy tờ tạp chí tài chính và kinh tế muốn phỏng vấn em, em sắp xếp một chút. Chị vô cùng đề nghị em mời một1trợ lý, nếu không… những chuyện vặt vãnh này cũng phải nhờ chị giúp em liên hệ, chị sắp thành quản gia của em luôn rồi.” Trần Tử San để lịch trình của Triệu Hàm Như lên bàn.

“Chị Tử San, cảm ơn chị.” Triệu Hàm Như đứng dậy kéo cánh tay Trần Tử San, “Đúng là em nên mời một trợ lý. Có8điều, em muốn nhờ chị giúp em tìm trợ lý.”

“Yên tâm đi, chị sẽ không mời Tiêu Khả Nhi làm trợ lý của em. Có muốn chị chọn giúp em một trợ lý non chọc tức Khúc Nhạc không?” Trần Tử San nhún nhún vai.

“Chọc tức anh ấy làm gì? Chọn một cô gái đi, cho dễ làm việc một chút.” Triệu Hàm2Như nở nụ cười.

“Ừ, nghe theo em, tiền thưởng của mọi người đều dựa vào em mà.” Trần Tử San cảm thấy trước đây mình lựa chọn tới nơi này là một quyết định vô cùng chính xác, không chỉ áp lực công việc nhỏ, mà còn kiếm được nhiều tiền. Nói thật lòng, cô cũng không bỏ ra bao nhiêu tâm tư4sức lực vì công việc này.

“Chị Tử San, cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ em. Em thật sự không ngờ Palladium trụ lâu như vậy mới bắt đầu tăng giá. Em từng nghĩ buông bỏ, bởi người ngoài đều nghi ngờ cười nhạo, còn có Triển Lệnh Nguyên gây áp lực nữa, nhưng mọi người đều gánh cùng em. Em thật sự rất cảm ơn chị.” Triệu Hàm Như nói rất chân thành.

“Cảm ơn chị làm gì? Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Khúc Nhạc, tất cả đều do cậu ấy gánh. Lần này Triển Lệnh Nguyên bị vả mặt rồi, anh ta vừa rút tiền lại, thì giá Palladium bắt đầu tăng vọt, không biết có bao nhiêu người đang chê cười anh ta nữa. Quy mô công ty của chúng ta lại tăng thêm một bậc, em không mời mọi người một bữa là không được đâu.” Trần Tử San cười cười.

“Em mới là người có công lớn nhất, em giúp mọi người lời nhiều tiền vậy mà. Cho nên, mọi người phải mời em một bữa mới đúng.”

“Vừa rồi còn liên tục cảm ơn chị, chậc chậc, hoàn toàn không thấy lòng biết ơn của em.”

“Được, được, không thành vấn đề, chị giúp em đặt nhà hàng, mọi người muốn ăn gì cũng được.” Triệu Hàm Như thấy Khúc Nhạc bước nhanh ra ngoài, thì nghi ngờ hỏi: “Anh ấy sao vậy? Hôm nay có chuyện gì gấp không?”

“Chị không nghe nói có chuyện gì gấp. Chị đi đặt nhà hàng, em gọi Khúc Nhạc, chị gọi những người khác.” Trần Tử San nhún nhún vai.

Triệu Hàm Như dựa vào trên ghế ngồi, lâu rồi cô mới được thả lỏng thế này, đi đường dài phải chịu nhiều áp lực hơn đi đường ngắn. Nhớ tới khuôn mặt đẹp trai mang theo vẻ chế giễu của Triển Lệnh Nguyên, cô không nhịn được hừ lạnh một tiếng. Cuối cùng cô cũng xả giận được rồi, rút tiền lại cũng tốt, để anh ta khỏi làm phiền cô nữa.

Khúc Nhạc siết chặt điện thoại xông vào, vẻ mặt khó nhìn chưa từng thấy.

“Có chuyện gì vậy?” Triệu Hàm Như bất giác đứng lên.

“Nhà anh xảy ra chút chuyện.” Khúc Nhạc đóng kỹ cửa, nghiêm túc ngồi xuống trước mặt cô.

“Là người nhà gặp chuyện không may, hay là Hồng Hải Kim Dung gặp chuyện không may?” Triệu Hàm Như hỏi thẳng. Bọn họ ở bên nhau đã nhiều năm, dù anh ít khi kể về gia đình, nhưng cô cũng biết anh xuất thân từ gia đình giàu có số một ở Trung Quốc. Cha của anh là người đứng đầu Hồng Hải Kim Dung, tập đoàn tàu sân bay nổi tiếng trong giới.

“Cả hai.” Khúc Nhạc trả lời ngắn gọn. Triệu Hàm Như đang ở gần anh, nên có thể nhận ra cảm xúc lúc này của anh, có tức giận, có không cam lòng, còn có hoang mang.

“Bác trai xảy ra chuyện sao?”

Hồng Hải Kim Dung là một ngân hàng đầu tư liên doanh, có nền tảng tài chính nhất định. Cha của Khúc Nhạc, Khúc Tòng Giản từng là một quan chức học giả, sáng lập Hồng Hải Kim Dung từ rất nhiều năm trước, ngồi ở vị trí đứng đầu cũng đã mấy chục năm.

Triệu Hàm Như lăn lộn nhiều năm trong giới tài chính, danh tiếng của vị này như sấm bên tai. Theo lý thuyết, ông ấy ngồi ở vị trí đó rất vững vàng, không nên xảy ra vấn đề gì mới đúng.

“Tin tức đã bị phong tỏa?” Nếu không, một chuyện lớn như vậy, sao tới bây giờ còn chưa truyền đến đây?

Khúc Nhạc trầm trọng gật đầu, “Ba anh bị trúng gió, đang nằm trong bệnh viện điều trị, bác sĩ nói không lạc quan lắm.”

“Có người kích động ông ấy?” Triệu Hàm Như có chút giật mình, tuy Khúc Tòng Giản đã lớn tuổi, nhưng nhìn bề ngoài vẫn còn khỏe mạnh.

“Anh trai anh cấu kết với cấp dưới ba anh tin tưởng nhất, bức ông ấy từ chức. Anh không biết mẹ anh góp bao nhiêu phần trong vụ này nữa.” Khúc Nhạc cười khổ, hiển nhiên là anh cũng bị tin tức này làm cho rối loạn.

Triệu Hàm Như ngẩn ra, đây là một tình tiết máu chó cỡ nào chứ? Bởi vì tiền mà anh em cãi nhau, cha con tương tàn.

“Mua vé máy bay chưa?”

“Hai tiếng sau bay.”

Một tay Triệu Hàm Như cầm chìa khóa xe lên, một tay nắm chặt tay Khúc Nhạc, “Em đưa anh đến sân bay.”

Xe chạy ổn định trên đường. Nhiều năm ăn ý, khiến bọn họ có thể hiểu được từng ánh mắt của đối phương. Cô biết lúc này không phải lúc hỏi anh, mà là lúc làm cho anh nhanh chóng tỉnh táo lại.

Khúc Nhạc cười khổ, tâm trạng dần ổn định, “Dường như anh chưa nói với em anh còn một người anh trai. Anh ấy là con vợ trước của ba anh, lớn hơn hơn anh hai mươi tuổi, anh và anh ấy không thân với nhau. Bởi vì ba anh bồi dưỡng anh ấy làm người nối nghiệp, cho nên anh bị vứt qua đây từ lúc còn rất nhỏ. Cũng vì nguyên nhân này mà mẹ anh và ba cãi nhau rất dữ dội, hôn nhân của bọn họ chỉ còn trên danh nghĩa.”

“Từ xưa đến nay, người làm thái tử quá lâu đều sẽ sinh ra oán hận, có tầng danh phận này, ngăn cách cha con càng lúc càng lớn, cuối cùng xảy ra chuyện bức vua thoái vị.”

“Một gia đình, cha không giống cha, con không giống con, chồng không giống chồng, vợ không giống vợ... Mẹ bảo anh lập tức trở về đoạt quyền, em có cảm thấy nực cười không? Hiện giờ, ba anh đang cấp cứu ICU, cái mẹ anh quan tâm không phải là chồng mình, mà là sản nghiệp rơi vào tay ai. Lúc này, chắc anh trai anh cũng đang cầu nguyện ba anh không qua được. Anh ấy và mẹ anh tranh quyền đoạt lợi trong công ty mỗi ngày, tranh đến mức anh ở tận đây còn nghe nói bọn họ tranh rất dữ dội, thì đừng nói tới ba anh sớm chiều ở chung với bọn họ. Ông ấy mạnh mẽ cả đời, không ngờ khi về già, không ai nhớ điểm tốt của ông ấy, ai cũng mong ông ấy chết sớm một chút, đối nhân xử thế đến nước này, cũng thật đáng buồn.” Khúc Nhạc nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói mang theo vẻ thê lương.

“Ít nhất, còn có anh nhớ đến điểm tốt của ông ấy.” Triệu Hàm Như lớn lên trong tình yêu của ba mẹ, nên không thể hiểu hết loại tâm trạng phức tạp của Khúc Nhạc, nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang đau lòng. Một đứa con trai bị cha ruột xa lánh từ nhỏ, nhưng lại có tấm lòng hiếu thảo nhất trong cả gia đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.