Quan Tiên

Chương 44: Không So Sánh Sẽ Không Có Tổn Thương




“Chị Tử San, Triển Lệnh Nguyên là kẻ săn mồi tài chính nổi danh của phố Wall, chúng ta chọc giận anh ta, có thể…” Thấy Triển Lệnh Nguyên đi, Tiểu Tiền Đài có chút lo lắng kéo Trần Tử San.

“Kẻ săn mồi thì sao? Người ngoài có thể sợ anh ta trả thù, còn chúng ta ấy à, chúng ta chỉ nhận tiền không nhận người, chỉ cần phán đoán lần1này của Hàm Như không sai, thì dù anh ta có muốn đi, cũng có một đống lớn nhà giàu cầm tiền xin chúng ta giúp đỡ đầu tư. Anh ta không làm được gì đâu, lại còn có thể bị người ta cười nhạo ngu ngốc.”

“Chị tin tưởng phán đoán của Triệu Hàm Như đến vậy sao?” Một nhân viên mới vào làm không xem trọng Triệu Hàm Như mấy. Triệu8Hàm Như nhìn trạc tuổi anh ta, có vẻ ngoài mỏng manh như những cô gái bình thường khác. Còn Triển Lệnh Nguyên là người chuyên nghiệp trong giới chuyên nghiệp, anh ta đã không xem trọng loại cổ phiếu đó, mà cô lại dám kiên trì?

“Cậu vừa tới nên không biết thành tích vĩ đại của Triệu Hàm Như. Thời gian trước, cô ấy chọn mua cổ phiếu của Leman, cậu2biết cổ phiếu này tăng giá gấp bao nhiêu lần không? Gấp sáu lần! Cô ấy mua một lượng lớn cổ phiếu lúc nó còn ở giá thấp, khi đó cô ấy chỉ dùng ba trăm triệu của công ty. Bây giờ cô ấy bán một nửa cổ phiếu, thu vào gần một tỉ. Cậu nói điên cuồng hay không điên cuồng?” Từ sau chuyện của công ty Leman, Tiểu Tiền Đài4đã trở thành fan của Triệu Hàm Như.

“Tôi biết những chuyên này, Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc được gọi là Kim Đồng Ngọc Nữ của phố Wall, do bọn họ còn trẻ tuổi nhưng lại có ma lực sửa dở thành hay. Tôi nguyện ý gia nhập công ty là vì muốn xem sự lợi hại của bọn họ. Có điều, hôm nay tôi có chút thất vọng rồi.”

Nhân viên mới nói thẳng, anh ta là con cưng của trời, từ nhỏ đến lớn luôn nằm trong top 10 của các trường học danh tiếng, lại còn nhảy hai lớp ba lần. Lúc Triệu Hàm Như tốt nghiệp khoa chính quy Học viện ST, anh ta đã học xong chương trình thạc sĩ tại Trường Đại học Kinh doanh Wharton. Anh ta tự đánh giá bản thân không hề kém Triệu Hàm Như. Trong sự kiện lần này, anh ta không ủng hộ Triệu Hàm Như, nên đã tìm Khúc Nhạc nói chuyện nhiều lần.

Thái độ của Khúc Nhạc hòa nhã mà kiên định, tuyệt đối ủng hộ phán đoán của Triệu Hàm Như, khiến anh ta rất bất mãn. Anh ta cảm thấy Khúc Nhạc hoàn toàn mất đi phán đoán khách quan, giống như Triển Lệnh Nguyên nói, anh yêu mỹ nhân hơn yêu giang sơn.

“Vì sao thất vọng? Cậu cảm thấy gấp sáu lần không phải là sửa dở thành hay?” Tiểu Tiền Đài nhìn nhân viên mới với ánh mắt kỳ lạ.

“Chỉ là may mắn mà thôi.” Nhân viên mới không cho là đúng.

“May mắn là một nhân tố không thể thiếu, nhưng chỉ dựa vào may mắn là không đủ. Cậu cảm thấy em ấy may mắn, đó là do cậu không hiểu em ấy. Tôi từng gặp rất nhiều người, có sự chăm chỉ nhưng không có thiên phú, hoặc có thiên phú nhưng không có sự chăm chỉ. Em ấy có cả hai mà còn không thành công thì ai thành công?” Trần Tử San cười híp mắt nhìn nhân viên mới.

“Đúng vậy, lúc Triệu Hàm Như còn đi học, vừa tan học là tới công ty ngay, luôn là người cuối cùng ra khỏi công ty. Thi xong được nghỉ ngơi, cô ấy không nghỉ mà đến công ty làm việc. Dường như công việc là yêu thích duy nhất trong cuộc sống của cô ấy vậy.” Lễ tân sùng bái nhìn hướng phòng làm việc của Triệu Hàm Như.

“Lúc công ty chúng ta làm vụ Leman, tôi đưa cho em ấy rất nhiều tư liệu, tất cả tư liệu chồng lên còn cao hơn cả cậu, đó là chưa tính tư liệu trong máy vi tính của em ấy nữa đấy. Em ấy nghiên cứu từng chi tiết, từng vấn đề nhỏ, để biết rõ chân tướng. Tôi cảm thấy ngay cả tầng lớp quản lý của Leman cũng không hiểu công ty của bọn họ bằng Triệu Hàm Như.”

“Phán đoán của Triệu Hàm Như chưa từng có sai lầm. Đôi khi phần mềm phân tích ra giao dịch quỷ dị, cô ấy nhìn sơ qua là biết ngay vấn đề ở đâu.” Một chú Ấn Độ râu ria xồm xoàm cũng tham gia thảo luận.

“Giỏi như vậy sao?” Nhân viên mới trừng lớn hai mắt, vẫn không thể tin nổi.

“Cậu đừng quên chúng ta quản lý quỹ 1.5 tỷ đô la. Tuy đây không phải là một quỹ lớn, nhưng lúc ban đầu quỹ của chúng ta chỉ có không đến 200 triệu. Mới qua mấy năm, quỹ đã lớn đến thế này, xem như là truyền kỳ trong giới rồi.”

“Đúng vậy, tỷ suất hoàn vốn năm nay cao đến 45%, tôi thật sự không hiểu với tỷ lệ cao như vậy, Triển Lệnh Nguyên còn có cái gì không hài lòng.”

“Con người luôn tham lam, anh cho anh ta lời 45%, anh ta sẽ oán giận anh không kiếm cho anh ta 50%, lòng tham không đáy ấy mà.”

“Ngay cả loại nhân vật hung ác như Murs cũng hài lòng với tỷ suất hoàn vốn này, Triển Lệnh Ngyên còn khó phục vụ hơn cả lão đại bang phái nữa.”

“Lòng tham không đáy vốn là bản chất của nhà ngân hàng, cũng không gì đáng trách.”

Trần Tử San nghe tiếng thảo luận xì xào của mọi người, rồi nhìn phòng làm việc đóng chặt cửa sổ của Triệu Hàm Như, thì cảm thấy rất muốn cười. Có lẽ hai người này lại cãi nhau nữa rồi. Tất cả mọi người từng cho rằng bọn họ là một đôi, thậm chí có người còn cược bọn họ ở bên nhau từ lúc nào. Ai ngờ nhiều năm trôi qua, bọn họ chỉ là hai người hợp tác tin tưởng lẫn nhau, chứ không phải là người yêu.

Mấy năm qua, đến cô cũng đã đổi năm sáu người bạn trai, mà bọn họ vẫn thủ thân như ngọc, dây dưa không rõ ràng với nhau.

Không biết có phải bởi vì… hai người này bận làm việc đến mức không có thời gian nói yêu đương? Hoặc là bọn họ xem công việc là bạn đời?

“Còn đang tức giận lời nói của Triển Lệnh Nguyên sao? Cùng lắm thì bảo anh ta lấy tiền của mình lại, bây giờ chúng ta không thiếu chút tiền đó. Em đừng tức giận vì loại chuyện này, không đáng chút nào.” Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

Triệu Hàm Như rúc người trong ghế xoay, dáng vẻ rất yếu đuối, nhưng khuôn mặt lại vô cùng âm trầm, cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, “Em muốn từ chức.”

“Đừng làm loạn nữa, cũng đừng hở một chút là nói từ chức, em biết anh sẽ không cho em làm vậy mà.” Khúc Nhạc không tức giận, chỉ nhìn cô với ánh mắt bất đắc dĩ, giống như một người bạn trai kiên nhẫn dỗ dành bạn gái. Không chỉ anh đã quen với tính tình nóng nảy của cô, mà toàn bộ người của công ty cũng đã quen rồi.

Anh biết cô chỉ nói ngoài miệng mà thôi. Nếu cô thật sự muốn ra riêng, thì cô đã sớm âm thầm lặng lẽ nhảy ra ngoài rồi, chứ làm gì phải oán giận trước mặt anh mỗi ngày.

Con gái nhà người ta hở một chút là lấy chuyện “chia tay” ra uy hiếp bạn trai, còn cô thì hở một chút là lấy chuyện “từ chức” ra uy hiếp ông chủ, mà ông chủ còn phải dịu dàng an ủi, không có mấy người có thể hưởng thụ đãi ngộ như cô.

Cô tức giận vứt văn kiện lên bàn, dù cô có cố gắng và làm tốt như thế nào đi nữa, mọi người vẫn luôn nghi ngờ quyết định của cô hoặc là nghi ngờ cô dựa vào anh.

Chỉ cần cô còn làm việc ở đây, thì cô còn phải sống dưới cái bóng của anh!

Bảo cô từ chức, bây giờ cô làm không được, quỹ đầu cơ này do cô và Khúc Nhạc sáng lập từ hai bàn tay trắng, tận mắt cô nhìn nó lớn lên, giống như con ruột của mình vậy. Còn cô và Khúc Nhạc, giống như đôi vợ chồng cần phải ly hôn, nhưng bởi vì có ràng buộc, nên không thể ly hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.