Quan Tiên

Chương 43: Màu Vàng Óng Ánh




“Trước khi ngồi tù, mẹ anh ta bị nhiễm trùng đường tiểu, nên tiêu hết tiền tiết kiệm. Bỗng nhiên có một ngày, tài khoản của anh ta có thêm năm trăm nghìn. Sau khi anh ta lái xe đâm mẹ em, mẹ anh ta lập tức được sắp xếp1vào bệnh viện, trùng hợp có một quả thận thích hợp cho mẹ anh ta cấy ghép. Bởi vì số tiền này, nên mẹ anh ta sống thêm được ba năm, mới vừa qua đời vào năm ngoái.” Khúc Nhạc nói một cách thong thả, cố gắng để ý đến8cảm xúc của Triệu Hàm Như.

Cô nhìn chằm chằm tấm ảnh, không nói lời nào, cũng không phản ứng, dường như không nghe được lời nói của anh.

“Em có ổn không?” Khúc Nhạc vỗ nhẹ vai cô.

“Anh cảm thấy anh ta rất đáng thương sao?” Triệu Hàm Như ngẩng đầu,2nhìn Khúc Nhạc với ánh mắt lạnh lùng.

“Vốn rất đáng thương, nhưng từ khoảnh khắc anh ta giết người, anh ta không còn đáng thương nữa.”

Hai vai của cô sụp xuống, “Anh ta đã giết mẹ em, vậy mà sắp được tự do rồi?”

“Năm năm ở tù không lâu lắm.4Hơn nữa, lúc ở trong tù, anh ta tự học sửa xe, còn được cấp bằng nữa.” Khúc Nhạc cảm thấy khó tin, dường như không phải anh ta đi ngồi tù, mà là đi học.

“Anh ta đi ngồi tù hay là đi học? Sao anh ta có thể nhàn nhã qua ngày như thế?” Triệu Hàm Như cũng cảm thấy khó tin.

“Hiển nhiên là có người đặc biệt chăm sóc, không phải phạm nhân nào cũng được như vậy.” Anh dừng một chút, mới nói tiếp: “Anh biết vài người bạn, anh sẽ nhờ bọn họ giúp đỡ, đổi cho anh ta một phòng giam khác.”

“Tốt lắm, em muốn anh ta ở nơi tối tăm nhất tàn khốc nhất, ở chung với những tội phạm hung ác nhất.” Triệu Hàm Như cắn răng nghiến lợi nói.

“Mức độ hiện đại của ngục giam ngày nay tương đối cao, ngục giam ở thành phố C cũng không xấu như em nghĩ, nhiều nhất chỉ là quản ngục đấm vài cái mà thôi.”

“Em biết. Có thể điều tra ra ai nhận tiền thay anh ta không?” Triệu Hàm Như tỉnh táo lại.

“Là tài khoản này.” Khúc Nhạc đưa một tờ giấy viết số tài khoản và tên họ cho Triệu Hàm Như, “Chủ hộ một nhà nông ở ngoại ô thành phố C, không có quen biết gì cha mẹ em hết. Trình độ văn hóa của ông ta rất thấp, miễn cưỡng nhận biết vài chữ, chỉ vì chút lợi ích nhỏ mà cho người khác mượn giấy chứng minh mở tài khoản. Ông ta hoàn toàn không biết số tiền bên trong tài khoản. Sau khi nhận tiền, tài khoản đó không được sử dụng lần nào nữa, nên không điều tra ra được manh mối gì.”

“Không bao lâu nữa anh ta sẽ ra tù, anh đề nghị em cho thám tử tư giám sát từng hành động của anh ta. Vừa ra tù, mọi thứ còn lạ lẫm, anh ta nhất định sẽ đi tìm kẻ sau màn nhờ giúp đỡ.”

“Em hiểu rồi, cảm ơn anh.” Triệu Hàm Như ngẩn người nhìn số tài khoản. Cô luôn cho rằng tính mạng của con người là vô giá, thật không ngờ tính mạng của Tống Du chỉ đáng giá năm trăm nghìn.

***

Trong phòng họp đơn giản nhưng không kém phần thanh lịch, mặt đất trải thảm dệt, một người phụ nữ nhìn có có khí chất cao ngạo không tương xứng với vẻ ngoài yếu đuối, giọng điệu không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ ràng rành mạch.

“Có một sự mất cân bằng lớn giữa cung và cầu Palladium, chúng tôi tin rằng kết quả tính toán cung ứng chưa đủ chính xác. Hơn nữa, tôi đã từng đến một vài khu mỏ ở Siberia, nói chuyện với một vài công ty xe hơi và bác sĩ nha khoa, nên tôi chắc chắn giá của nó sẽ tăng lên, giá giảm bây giờ chỉ là tạm thời. Tôi đề nghị anh tiếp tục giữ Palladium.”

“Triệu Hàm Như, tôi biết cô có cách chọn cổ phiếu của riêng mình, nhưng cô chơi loại đồ vật có thời hạn này được bao lâu? Palladium đã rớt giá liên tục hai năm rồi, tiếp tục giữ sẽ lỗ bao nhiêu? Hai năm qua, gần một nửa lợi nhuận dùng để đền bù quyết định của cô. Cô vẫn cho rằng nên tiếp tục?” Người đàn ông nói chuyện có mái tóc đen mun, giọng điệu phóng túng tự tin.

“Đúng vậy, tôi vẫn kiên trì phán đoán của mình. Căn cứ theo quy định trong hợp đồng, tôi có quyền quyết định kế hoạch đầu tư. Nếu anh không hài lòng, thì anh có thể đợi đến thời gian đóng cửa tài chính rồi rút vốn lại. Còn bây giờ, anh đừng có giơ tay múa chân với chúng tôi.” Triệu Hàm Như không hề yếu thế trước chất vấn của anh ta.

“Đây chính là thái độ đối đãi với người đầu tư? Khúc Nhạc, cậu dung túng cô ta như vậy sao?” Người đàn ông bật cười.

“Quyết định của cô ấy chính là quyết định của tôi. Thái độ của cô ấy cũng là thái độ của tôi. Anh Triển, anh có thể chọn đi khỏi đây. Còn nếu không đi, thì hãy tin tưởng phán đoán của chúng tôi.” Khúc Nhạc cười hòa nhã, nhưng trong mắt lại tràn đầy cảnh cáo.

Triển Lệnh Ngyên nhìn Khúc Nhạc, rồi lại nhìn Triệu Hàm Như, bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ là nụ cười này không hề chân thành, mà chứa đầy tức giận, “Khúc Nhạc ơi Khúc Nhạc, cậu đúng là anh hùng không qua ải mỹ nhân mà.”

Chỉ khi Khúc Nhạc hoàn toàn không còn kiên nhẫn, mới có thể gọi anh ta một tiếng “anh Triển“. Vì một Triệu Hàm Như, Khúc Nhạc thật sự bỏ mặc tình cảm anh em nhiều năm giữa bọn họ?

Sắc mặt Triệu Hàm Như lập tức thay đổi. Khúc Nhạc trấn an cô bằng ánh mắt, “Anh Triển, tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp của Triệu Hàm Như, anh nói như vậy là không công bằng với cô ấy.”

“Đau lòng hả? Tôi cảm thấy cậu dung túng quyết định sai lầm của cô ta là không công bằng với người đầu tư. Tôi mặc kệ cậu có dùng tiền đổi lấy nụ cười của người đẹp hay không, tôi chỉ nói cậu đừng có lấy tiền của người đầu tư mua tình cảm của hai người.” Giọng điệu kiếm chuyện một cách rõ ràng.

“Triển Lệnh Nguyên, anh muốn đi thì đi, muốn làm gì cũng được. Nhưng xin anh đừng một lần hai lượt nhục nhã sự chuyên nghiệp của chúng tôi. Chúng tôi không chỉ chịu trách nhiệm với anh, với những người đầu tư khác, mà còn phải theo đuổi lợi ích lớn hơn nữa, không giống kẻ đầu cơ có tầm nhìn hạn hẹp như anh.” Triệu Hàm Như tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

“Đây chính là thái độ của hai người? Tốt, tôi nhớ kỹ rồi. Trước đây quỹ đầu cơ của hai người dựa vào tôi đầu tư, bây giờ phát triển rồi, muốn qua cầu rút ván sao?” Triển Lệnh Nguyên không trả lời mỉa mai như bình thường, mà khoanh tay đánh giá bọn họ, giống như con mèo đang trêu con chuột.

“Không phải chúng tôi qua cầu rút ván, mà là anh khinh người quá đáng. Trước đây, chúng tôi chọn lập quỹ đầu cơ là vì hy vọng khách hàng có thể tin tưởng chúng tôi. Dù sao thì độ rủi ro cao mới có lợi nhuận nhiều, anh cũng là người chuyên nghiệp, anh nên biết cái luật này.” Khúc Nhạc nói vô cùng bình tĩnh, nhưng trong mắt lại toát ra ngọn lửa tức giận.

“Ha ha, cũng vì tôi chuyên nghiệp, nên không chịu nổi hai người cứ lún sâu vào.” Triển Lệnh Nguyên ngạo nghễ nói. Là đời thứ hai của chủ ngân hàng phố Wall, tiếp xúc với tài chính từ nhỏ, anh ta có đủ tư cách và vốn liếng để nói những lời đó.

“Chúng tôi không còn lời nào để nói. Anh Triển, mời…” Khúc Nhạc giơ tay ra.

“Giỏi! Mong sau này hai người sẽ không hối hận.” Triển Lệnh Nguyên gật đầu.

Khúc Nhạc giữ một chút lễ phép cuối cùng đưa Triển Lệnh Nguyên ra cửa. Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, anh ta nhìn Khúc Nhạc với vẻ thương xót, “Khúc Nhạc, cậu đã tẩu hỏa nhập ma.”

“Anh nghĩ thế nào thì tùy anh. Tôi nói rồi, anh làm khó cô ấy chính là làm khó tôi.” Khúc Nhạc lạnh lùng nhìn Triển Lệnh Nguyên, đóng sầm cửa trước mặt anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.