Quan Tiên

Chương 42: Con Rất Thích!




Không biết từ lúc nào, Khúc Nhạc đã đứng ở cửa nhìn vào, vẻ mặt không rõ vui giận, khiến bọn họ hoảng sợ. Gần đây, tâm trạng của lão đại không tốt, mong là cậu ta sẽ không giận cá chém thớt lên bọn họ.

“Năm phút sau họp, mà còn chưa về phòng chuẩn bị?” Khúc Nhạc yên lặng nhìn đám người vài giây, rồi lạnh giọng nói.

Trong nháy mắt, quần chúng ăn dưa tan tác như chim muông.

Khúc1Nhạc đi đến phòng làm việc của Triệu Hàm Như. Cô lạnh mặt nhìn chằm chằm máy vi tính, cố ý không nhìn anh.

“Còn đang tức giận?” Anh gõ cửa nhưng không chịu vào, rõ ràng là anh không được tự nhiên.

Cô mím môi, không nói lời nào.

“Năm phút sau họp.” Anh xoay người đi, mới bước được một bước thì dừng lại, “Chuyện của Tiêu Khả Nhi…”

“Khúc tổng, anh không cần phải giải thích với em.” Cô sửa sang8tư liệu xong thì hừng hực khí thế đi lướt qua anh.

Khúc Nhạc nắm cổ tay Triệu Hàm Như, dáng vẻ này của cô khiến anh bật cười, “Càng lúc càng phách lối.”

Cô không chịu nổi loại giọng điệu trầm thấp mang theo vài phần cưng chiều này của anh, nó khiến lòng của cô mềm mại, rút bỏ tất cả gai nhọn do cô dựng lên. Cô không nói chuyện, trên mặt có vẻ uất ức.

“Chỉ một chút chuyện2nhỏ này cũng làm em nổi giận? Đâu phải em không biết chuyện của Tiêu Khả Nhi.” Khúc Nhạc nhạy bén cảm giác được tâm trạng của cô thay đổi, nên bắt đầu thả lỏng.

“Chuyện của cô ta có liên quan gì em, nên em sẽ không nổi giận. Em chỉ cảm thấy cô ta quá độc đoán mà thôi.” Triệu Hàm Như cười lạnh.

“Vừa ăn cướp vừa la làng, em mới thật sự là chuyên quyền độc đoán. Anh4không cho em tiếp xúc với Murs, kết quả thì sao? Em hoàn toàn mặc kệ cảnh cáo của anh, còn nổi cáu với anh. Em có biết ngày ký hợp đồng, anh lo lắng cho em như thế nào không?” Khúc Nhạc nhìn mái tóc của Triệu Hàm Như, trong mắt đều là vẻ bất đắc dĩ.

“Murs là một người hung ác, nhưng không phải là người âm hiểm, lại còn rất tuân thủ thỏa thuận. Chúng ta kiếm tiền cho ông ta, ông ta sẽ không làm gì chúng ta đâu. Khúc Nhạc, anh đừng trông mặt mà bắt hình dong.” Triệu Hàm Như nói một cách tự tin.

“Anh trông mặt mà bắt hình dong?” Khúc Nhạc liếc Triệu Hàm Như.

“Đúng vậy, nói đến cùng thì anh vẫn thuộc chủ nghĩa tinh anh, khinh thường loại người thô tục như Murs. Em nói đúng không?” Khúc Nhạc có xuất thân cao, cảm giác ưu việt thấm sâu vào xương tủy, có lẽ chính bản thân anh cũng không cảm nhận được điều đó, “Em cảm thấy Murs tốt hơn Triển Lệnh Nguyên nhiều.”

“Nhắc tới Triển Lệnh Nguyên làm gì? Em và anh ta có nhiều thù oán lắm à?” Khúc Nhạc bất đắc dĩ cười ra tiếng. Triển Lệnh Nguyên đúng là một trong những người đầu tư khó tính nhất.

“Cao hơn núi sâu hơn biển.” Triệu Hàm Như hừ lạnh.

“Bỏ đi, ván đã đóng thuyền, dù là Triển Lệnh Nguyên hay là Murs thì đều là người đầu tư của chúng ta. Chúng ta giận nhau vì bọn họ, có đáng không chứ?” Khúc Nhạc bất đắc dĩ thở dài.

“Hừ, em không có giận dỗi, là anh đang nháo.”

“Anh chỉ là không đến dỗ em kịp lúc thôi mà. Cái tính xấu này của em không biết học của ai nữa.”

“Anh nghĩ là học của ai?” Triệu Hàm Như trừng Khúc Nhạc.

Anh nở nụ cười, “Được rồi, dù nói như thế nào đi nữa thì cũng đều là lỗi của anh. Đi họp thôi, để phục vụ hai người đầu tư khó tính thì tỷ suất hoàn vốn của chúng ta phải khiến bọn họ hài lòng.”

Triệu Hàm Như cũng nở nụ cười, đưa điện thoại đang mở tin tức cho Khúc Nhạc xem, “Không cần lo tỷ suất hoàn vốn của năm nay.”

Anh ngạc nhiên nhìn màn hình điện thoại, rồi lại nhìn cô, “Em đúng là thiên tài, lần này anh còn thay em đổ mồ hôi lạnh nữa.”

“Nói năm phút nữa họp, mà sao giờ này hai người đó còn chưa tới?” Trong phòng họp, Trần Tử San ngồi không yên, bèn đi ra ngoài nhìn. Vừa ra khỏi cửa thì đã thấy hai người đứng trên lối đi nói cười, cô ấy vừa bực mình vừa buồn cười. Không phải nói hai người họ chiến tranh lạnh, vừa nãy Triệu Hàm Như còn giận hờn sao? Sao lúc này lại có bộ dáng vui vẻ thế kia? Đúng là một đôi oan gia mà!

“Hai người đang diễn trò gì vậy? Cuộc họp thường kỳ sắp kết thúc rồi, mà hai người còn chưa xuất hiện?” Trần Tử San nhìn bọn họ, có chút cảm giác bất đắc dĩ của người làm chị cả.

“Tôi có một tin tức tốt muốn báo cho mọi người biết.” Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như nhìn nhau cười.

“Công ty Leman vừa công bố quyết định tái cơ cấu lớn, phát triển sản phẩm mới, cắt giảm hơn một nghìn chức vị, được Hội đồng quản trị đồng ý, thêm mười lăm tỷ đô la vào kế hoạch mua lại cổ phiếu.” Triệu Hàm Như nở nụ cười tự tin.

“Đã có tin tức rồi!” Cả phòng họp loạn lên, đây là một tin tức tốt, một liều thuốc mạnh cứu cả công ty. Công ty Leman vốn là một doanh nghiệp khổng lồ, chỉ cần vượt qua lần này, thì nó nhất định sẽ trở lại thời kỳ huy hoàng một lần nữa.

“Nhìn giá cổ phiếu của Leman đi!” Thị trường chứng khoán phản ứng vô cùng nhanh nhạy, giá cổ phiếu ở mức thấp nhất đang dần tăng lên.

“Làm rất đẹp!” Khúc Nhạc không nhịn được khen ngợi một câu. Triệu Hàm Như giống như một con liệp báo có khứu giác nhạy bén, trong tình huống tất cả mọi người đều không xem trọng, cô vẫn kiên trì với lựa chọn của mình, ngay cả anh cũng khó làm được điều này.

“Anh cũng có một tin tức muốn nói với em. Đến phòng làm việc của anh đi.” Khúc Nhạc nói nhỏ bên tai Triệu Hàm Như.

Mọi người đang đắm chìm trong bầu không khí sung sướng, kích động tính toán tiền thưởng cuối năm, còn hai người họ thì lén đi ra khỏi phòng làm việc.

“Cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu phục Triệu Hàm Như rồi. Trong lúc cãi nhau với bạn trai, nện một đống tiền lên mặt anh ta, nói rằng đó là tiền của bà đây kiếm được, chỉ cần anh nhận lỗi, thì số tiền này sẽ thuộc về anh. Đây là một chuyện sảng khoái cỡ nào chứ?” Tiểu Tiền Đài hồi hồn lại trước nhất, thấy hai người họ đi ra ngoài bèn cảm khái như vậy.

“Đàn ông đúng là thực tế, sáng sớm còn chiến tranh lạnh, giá cổ phiếu vừa tăng thì lại làm hòa, thay đổi thật là nhanh.”

“Được rồi, được rồi, đi làm việc đi. Sớm tu luyện được bản lĩnh như Triệu Hàm Như, thì cũng có thể dỗ được ông chủ nói chuyện nhỏ nhẹ, mặt mày rạng rỡ với anh.” Trần Tử San cười vỗ tay một cái, tiền là thứ tốt, không có ai không thích.

“Đây không phải là tin tốt, em phải chuẩn bị tâm lý trước.” Khúc Nhạc rót cho Triệu Hàm Như một tách cà phê đen. Nhìn nụ cười trên mặt của cô, anh hơi do dự, “Nói chuyện đó vào lúc này, có chút không hợp thích lắm…”

“Anh đừng thừa nước đục thả câu, nói mau!” Tính tình của cô ngày càng hấp tấp.

“Tài xế lái xe đâm chết mẹ em năm xưa bị tuyên án năm năm tù, anh ta sắp ra tù rồi.” Khúc Nhạc đẩy một tấm hình tới trước mặt Triệu Hàm Như.

Triệu Hàm Như cứ tưởng mình đã đủ kiên cường rồi, nhưng khi thấy khuôn mặt thật thà của người tài xế trên ảnh, cô vẫn hận đến mức run rẩy toàn thân.

“Em biết, mỗi ngày em đều tính ngày ra tù của anh ta.” Triệu Hàm Như cắn răng nghiến lợi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.