Quan Tiên

Chương 36: Gà Mái Nổi Giận




“Sảnh thùng*.” Khúc Nhạc mặt không đổi sắc lật ra bài.

* Sảnh thùng (Straight flush): 5 tấm liên tiếp cùng chất. Trong bài Taxas holdem poker thì Straight flush to thứ 2, chỉ sau Ngũ quý Five of a kind: 4 con Át và 1 tấm joker.

“Sao có thể chứ?”

Những người khác còn đỡ, năm con bạc chuyên nghiệp kinh ngạc đứng hết lên. Người này vừa nhìn đã biết là tay mơ, sao có thể trên cơ 5 lão làng cờ bạc chuyên lừa bịp như bọn họ để đánh ra thế bài tốt như vậy?

Chẳng lẽ cái1vẻ trì độn của bọn họ chỉ là giả vờ? Diễn xuất này có thể tranh giải Oscar rồi đấy.

Triệu Hàm Như mặt mày hớn hở ôm chầm lấy đống chip, cười vô cùng đắc ý. Đầu óc Khúc Nhạc chẳng kém gì máy tính, vừa rồi đến tám chín phần là anh đang tính bài, suy đoán xem bài của ai có thể vượt qua được anh.

Khúc Nhạc buồn cười: “Chẳng có tiền đồ gì cả! Em có muốn tự chơi một ván không?”

“Được, nhưng em muốn đổi bàn, giúp em tìm một bàn bình thường đi.” Triệu8Hàm Như không nhìn sắc mặt khó coi của năm người kia, chỉ ôm đống chip đứng dậy.

Người mới như cô không dám chơi cùng với mấy dân cờ bạc chuyên nghiệp đó đâu. Cô mới thật sự là con cừu non đợi làm thịt trong mắt bọn họ. Thế là hai người ngồi xuống một bàn khác.

“Anh cũng muốn chơi sao?”

“Không được à?”

“Ngay cả mấy người đó anh còn chơi thắng mà, anh chơi với em thì không công bằng.”

“Sợ à?”

“Không sợ.” Triệu Hàm Như bĩu môi, không phải chỉ là trò chơi nhỏ thôi à, thua cũng2chẳng sao.

“Hai người chơi ở đây sao? Sao không sang bàn anh chơi?” Triển Lệnh Nguyên cười nham nhở đi tới, đặt mông ngồi xuống cạnh Triệu Hàm Như.

Thật đúng là dính như keo con voi, bọn họ đi đâu cũng thấy anh ta ra la liếm. Triệu Hàm Như ngửa mặt nhìn trời, dáng vẻ khó chịu này chọc cười Khúc Nhạc.

“Cậu cười cái gì vậy?” Triển Lệnh Nguyên đổi chip, nhìn bài trong tay, huýt sáo: “Bỏ rơi anh một mình ở chỗ đó, hại anh thua mấy ván liền, thật chẳng biết ý tứ gì cả.”

Triệu4Hàm Như chơi mấy ván liên tiếp nhưng đều thua bung bét. Mấy người ở bàn này tuy không phải dân cờ bạc chuyên nghiệp nhưng đều là người đã lăn lộn trong giới tài chính lâu năm. Ngành tài chính cũng là một kiểu đánh bạc, những người này cho dù không dốc toàn tâm toàn ý trên chiếu bạc nhưng khả năng tính toán cũng phải khiến người ta nhìn mà than thở. Người nào người nấy đoán bài tính bài đều khôn khéo như cáo già, cô đương nhiên không phải đối thủ của bọn họ.

Triệu Hàm Như đột nhiên nhớ ra, Khúc Nhạc từng nói với cô, người giỏi đánh bạc thực thụ thì sẽ khinh thường việc kiếm tiền ở sòng bạc, bởi vì bọn họ đã có sân khấu lớn hơn để phát huy tài năng. Thị trường chứng khoán tính ra còn kích thích gấp một vạn lần một chiếu bạc nho nhỏ.

“Chậc chậc, em chơi cũng nát quá rồi đấy, đúng là đi phát tiền.” Triển Lệnh Nguyên hứng thú đẩy chip của cô trên mặt bàn đến trước mặt mình.

“Cô ấy vừa mới học hôm nay thôi, anh khoe khoang trước mặt cô ấy thì có ý nghĩa gì?” Khúc Nhạc lườm anh ta.

“Cậu quản anh đấy à?” Triển Lệnh Nguyên dù chơi không giỏi, nhưng không ngờ lại gặp được Triệu Hàm Như có trình độ chơi bài còn nát hơn cả anh ta, nên cảm thấy rất có thành tựu.

Khúc Nhạc nhìn anh ta một cái, yên lặng lật bài của mình.

“Đệt! Cậu lại bắt nạt anh!” Triển Lệnh Nguyên chửi bậy, trơ mắt nhìn chip của mình bị hốt hết đến trước mặt Khúc Nhạc.

Chẳng mấy chốc, Triển Lệnh Nguyên tức giận đến suýt chút nữa lật bàn. Khúc Nhạc lại dùng cái thái độ không thể tưởng tượng để thua hết sạch chip dưới tay Triệu Hàm Như, kể cả đống chip thắng được của anh ta.

“Cậu vô sỉ quá rồi đó!” Triển Lệnh Nguyên đập bàn. Anh ta đã từng gặp nhiều kẻ không biết xấu hổ là gì nhưng chưa từng thấy ai mặt dày đến mức này.

Triệu Hàm Như cười không khép được miệng lại. Khúc Nhạc muốn thua dưới tay cô cũng không dễ dàng gì, rõ ràng là phải tính toán kỹ lắm mới có thể làm được như vậy.

“Chỉ là trò chơi nhỏ thôi mà, anh nghiêm túc vậy làm gì?” Tuy nói vậy nhưng ánh mắt Triệu Hàm Như nhìn anh lại chứa chan ý cười.

Ánh mắt Triển Lệnh Nguyên tối sầm, anh ta cắt ngang màn mắt đi mày lại của hai người: “Mấy giao dịch viên của Morgan và Citibank đang ở đó, anh nhớ cậu thân quen với bọn họ lắm mà, có muốn qua chào hỏi không?”

“Đi thôi.” Khúc Nhạc vỗ bả vai Triệu Hàm Như, mục đích anh dẫn cô tới đây đúng là để làm quenn với những người này.

Bàn này đang chơi Blackjack, Triệu Hàm Như cũng không biết gì nên chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Khúc Nhạc mà không nói gì nhiều.

“Về sau, tên ngu xuẩn đó theo tôi mua năm trăm triệu USD cổ phiếu Hợp đồng tương lai của dầu khí. Ha ha ha ha, chỉ riêng vụ này đã kiếm lời 40 triệu.” Một người trẻ tuổi đang hút xì gà dương dương đắc ý nói.

“Vậy chắc là cậu ta phải bồi thường đủ rồi, mấy tháng trước còn tưởng rằng giá dầu hỏa sẽ lên, ai ngờ đột nhiên lại bắt đầu giảm xuống.”

“Hết cách rồi, mới mở một đường ống dẫn dầu mới, lượng cung ứng dầu thô lớn, giảm giá cũng là bình thường.”

“Khúc Nhạc, nghe nói khi đó bọn cậu cũng mua của dầu khí, kiếm được không?”

“Không nhiều, cũng xấp xỉ mấy người thôi.” Khúc Nhạc vừa chơi bài vừa lạnh nhạt nói.

“Mẹ kiếp, nhưng mà cậu là tự kiếm tiền cho mình, chúng tôi đâu có như vậy, còn phải chia cho mấy người ngớ ngẩn đứng sau nữa, tiền vào tay còn chưa đủ nhét kẽ răng.”

“Vẫn là tự ra riêng làm quỹ đầu cơ như bọn cậu sướng hơn.”

“Bọn tôi cũng chỉ đầu tư kiếm tiền cho người ta thôi, huống hồ kiểu như bọn tôi mà sai lầm một lần là bị phá sản nhảy lầu ngay. Nào so được với bọn anh, có cây cao bóng cả làm chỗ dựa cho bọn anh, mạnh hơn bất cứ thứ gì rồi còn gì?”

“Vậy cậu cũng tới đi, ông chủ của bọn tôi chắc chắn cầu còn không được. Cậu đúng là được hời còn khoe mẽ.”

“Không giới thiệu cho chúng tôi vị nữ sĩ xinh đẹp này sao?”

“Cộng sự của tôi, Triệu Hàm Như. Đây là Newt của Morgan, Freud, Nick của Thain và Citibank.” Chơi được một hồi, bầu không khí dần nóng lên, Khúc Nhạc mới bắt đầu giới thiệu từng người.

Nick cười thân thiện với cô: “Ồ, Triệu Hàm Như, tôi từng nghe giáo sư Bran nhắc đến em, nói em là một trong những sinh viên xuất sắc nhất mà ông ấy từng dạy. Chưa tốt nghiệp đúng không? Nếu muốn vào Citibank thì anh có thể giúp một tay.”

“Cũng học Học viện St à?”

“Vâng, năm tư ạ.” Triệu Hàm Như mỉm cười.

“Mới năm 4 à? Thảo nào trông trẻ vậy.”

“Nghe nói gần đây mấy người đang thu mua cổ phiếu của Leman sao? Trong tay của tôi có 10% cổ phiếu công ty bọn họ, có hứng thú không?” Newt quay sang nói với Khúc Nhạc.

“Chuyện về Leman do cô ấy chủ trì, hỏi cô ấy đi.” Khúc Nhạc rất bình tĩnh chỉ vào Triệu Hàm Như, đặt tất cả sự chú ý vào bài của mình.

“Ha ha, em chớ để bị anh ta lừa. Công ty Leman chẳng mấy chốc nữa là phá sản, đến lúc đó 10% cổ phiếu đó chẳng đáng một xu.” Nick học cùng trường với cô nên có ý tốt nhắc nhở.

“Xem ra anh cũng biết chút nội tình nhỉ?” Triệu Hàm Như cười với anh ta.

“Tôi thật sự không biết, công ty của bọn anh đã bán cổ phiếu của bọn họ từ lâu rồi, người trong đó còn muốn dứt ra không được! Quan niệm quản trị của công ty bọn họ cũng lạc hậu rồi, không theo kịp thời thế nữa, phá sản chỉ là chuyện sớm hay muộn.” Nick khoanh tay.

“Đừng nghe anh ta nói bậy, Leman dù sao cũng là công ty có lịch sử trăm năm, nào có chuyện dễ dàng phá sản như vậy?” Newt giễu cợt: “Chỉ vì tài sản lưu động trong tay anh đang hơi eo hẹp, muốn mua vào cổ phiếu tốt hơn nên mới bán của Leman thôi.”

“Nói giá đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.