Quan Thương

Chương 4: Nếu ta là hiệp khách, thiện ác ta sẽ báo! ( nhất )




Một phút đồng hồ sau, đoạn âm nhạc quỷ dị của Bá Vương liền hát xong, ông ta mở mắt, nhìn chằm chằm phương tây, trong hai mắt vẩn đục hiện lên một tia màu tím, khàn khàn nói: "Tôi tìm thấy rồi, ở phía tây 70 km, có một khí tức đồng dạng."

Hoàng Dật cũng quay đầu, nhìn xa phía tây một chút. Chênh lệch chỉ có 70 km, cái này cho thấy Hắc Lang hẳn là tìm một chỗ gần đây bắt đầu chữa thương, dù sao nó chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, không có cách nào đi chổ quá xa.

Kế tiếp, hai người lập tức khởi hành, cấp tốc đi qua hướng tây.

"Bá Vương, ông xem cái này đi." Hoàng Dật vừa đi, vừa cầm quyển da dê trong tay đưa cho Bá Vương.

Bá Vương hiếu kỳ cầm quyển da dê, mở ra nhìn, ánh mắt ký hiệu kỳ dị, nhất thời biến sắc, cả kinh nói: "Đây là linh hồn văn!"

"Cái gì là linh hồn văn?" Hoàng Dật quay đầu hỏi.

Ngón tay tiều tụy của Bá Vương, vuốt ve ký hiệu như nòng nọc trong quyển da dê, nói: "Linh hồn văn rất có danh, nó là do một vị bán thần tên là Thiên Địch phát minh tại thời kì Thái Cổ, nhưng hầu như không có người học được. Có người nói mỗi một tự phù trong linh hồn văn, đều là linh hồn của một sinh mệnh. Muốn đọc hiểu linh hồn văn, phải nghiên cứu ra những tự phù này rốt cục là linh hồn của loại sinh vật nào, cái này cần một ít âm luật của các loại Chiêu Hồn khúc mới có thể nghiên cứu ra."

"Thiên Địch? Chưa từng nghe qua." Hoàng Dật lắc đầu, bất quá hắn cũng biết bán thần là gì, bán thần có thể dựa theo ý của mặt chữ lý giải, cũng là nửa thần, hầu như tồn tại cường đại nhất trong thế giới phàm nhân, Thiên Địch phỏng chừng cũng là cường giả tung hoành thế giới tại thời kì Thái Cổ.

"Cậu nghe nói qua người ngâm thơ rong chứ?" Bá Vương quay đầu nhìn Hoàng Dật một chút, "Nghề nghiệp này cũng là Thiên Địch sáng tạo của, là người ngâm thơ rong đầu tiên trên lịch sử."

" Người sáng lập nghề nghiệp?" Hoàng Dật không ngờ rằng Thiên Địch là một người sáng tạo nghề nghiệp! Càng khó được chính là, người này sáng tạo một trong 100 nghề nghiệp bình thường, trải rộng các nơi trên thế giới, chân chính truyền lưu tới hiện tại. Hơn nữa theo quy mô của loại truyền lưu này mà xem, chỉ cần Thế Giới Thứ Hai vẫn còn, nghề nghiệp người ngâm thơ rong vẫn sẽ tiếp tục truyền thừa, không có khả năng bị gián đoạn truyền thừa.

"Trong mắt của tất cả người ngâm thơ rong, Thiên Địch chính là thần trong cảm nhận của bọn họ. Quyển da dê của cậu nếu dùng linh hồn văn viết, vậy rất có khả năng cũng là bảo bối nào đó do Thiên Địch lưu lại. Nghề nghiệp của tôi vừa vặn am hiểu nghiên cứu đối với linh hồn, tin tưởng nghiên cứu một thời gian sau, tôi có thể phá giải bí mật bên trong." Bá Vương yêu thích không buông tay vuốt ve quyển da dê nói.

"Cái Linh Hồn Tự Khúc này để lại cho ông, vật tẫn kỳ dùng, dù sao tôi cũng nghiên cứu không được." Hoàng Dật khoát tay áo nói.

...

Kế tiếp, hai người đi một hồi, rốt cục chạy tới ngoài 70 km.

Lúc này, Bá Vương quay đầu nhìn Hoàng Dật một chút, nói: "Tìm phương vị đại khái thì dễ, nhưng tới đây, thì cần vị trí tương đối chính xác, tôi phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tìm được địa điểm ẩn thân cụ thể của Hắc Lang, cái này cần tốn hao một ít thời gian, cậu kiên trì đợi một chút!" Nói xong, ông phất quải trượng trong tay, muốn sử dụng kỹ năng còn lại.

"Không cần!" Hoàng Dật lập tức đưa tay ngăn lại, sau đó quay đầu nhìn hướng tây bắc một chút, mỉm cười nói, "Kế tiếp đi theo tôi, tôi biết nó ở đâu, xem ra vận khí của chúng ta không tồi, chỗ đó còn có một trang bị truyền kỳ."

Hoàng Dật có nắm chắc như vậy, tự nhiên chính là năng lực【 khứu bảo 】của hắn, hắn tiến hóa thành Khứu Bảo Miêu, có thể phát hiện một ít bảo vật trong 10 km xung quanh. Hắn vừa rồi chính là phát hiện 9 km hướng tây bắc, có một trang bị truyền kỳ, mà Quỷ Phủ. Hắc Lang lại là cường giả Thánh Vực, vậy rất có khả năng cũng là bảo bối của nó. Hơn nữa hắn trước đó tại Thiên Thai thành nhìn thấy một tướng quân khác dưới trướng của Sa Đạo Vương Hắc Xà, lúc đó trên người nó cũng có một việc trang bị truyền kỳ, Hắc Lang và Hắc Xà đều là một trong ba đại tướng quân dưới trướng của Sa Đạo Vương, hẳn là đều có một trang bị truyền kỳ, như vậy địa vị mới tính bình đẳng.

Kế tiếp, hai người đi đến chổ Hoàng Dật nhận biết, sau khi đi 9 km, bọn họ rốt cục tìm được một ốc đảo.

Lúc này, trong ốc đảo đề phòng nghiêm ngặt, một ít BOSS lang tộc khí tức cường đại tuần tra qua lại ở bên trong, trên mặt đất còn có xác chết của một vài động vật, hẳn là một ít động vật trong lúc vô ý xông vào đây, kết quả bị bọn chúng đánh chết tại chỗ.

"Xem ra chỗ đó cũng là sào huyệt của Hắc Lang, bất quá những BOSS bên ngoài lại vô cùng phiền phức, BOSS cấp 70 80 đều có, chúng ta tuyệt đối đánh không lại. Kế tiếp ông ở đây đi, tôi đi xem tình huống, Hắc Lang ở khu vực trung ương của ốc đảo." Hoàng Dật hạ giọng nói. Lúc này, hắn và Bá Vương đang trốn ở phía sau một bụi cỏ sa mạc, nhìn ốc đảo xa xa.

Bá Vương lắc đầu: "Vẫn là tôi đi cho, tôi có một kỹ năng tên là Linh Du, là linh hồn xuất khiếu, người khác nhìn không thấy tôi, nhưng tôi có thể thấy được người khác, bất quá cậu cần phải bảo hộ thân thể của tôi, nếu không thân thể tôi mà chết, tôi cũng sẽ giảm cấp." Bá Vương nói xong, thân thể nhất thời nhoáng lên, sau đó một linh hồn mờ nhạt xuất hiện ở bên cạnh, nghênh ngang đi qua hướng ốc đảo kia.

Lúc này, Hoàng Dật và ông ta là trạng thái đồng đội, cho nên có thể thấy linh hồn của ông ta, nếu như là người khác, thì căn bản nhìn không thấy, cái đó và trạng thái hư vô của hắn có chút giống nhau. Bất quá kỹ năng của Bá Vương linh hoạt hơn, có thể di chuyển, khuyết điểm là thân thể không có cách nào khống chế, đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như là một thi thể, nếu như lúc này có kẻ địch đến đối phó thân thể, vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Rất nhanh, linh hồn của Bá Vương liền tiến vào trong ốc đảo, nhìn không thấy tung tích.

Hoàng Dật kiên trì chờ đợi hơn mười phút, trong ốc đảo cũng không có phát sinh thay đổi gì, xem ra hành động của Bá Vương vô cùng cẩn thận, không có bại lộ.

Đúng lúc này, trong tầm mắt Hoàng Dật lại xuất hiện linh hồn của Bá Vương, ông ta cấp tốc chạy vào sau bụi cỏ, dung nhập vào thân thể của mình, sau đó mở mắt, tỉnh lại.

"Tôi vừa kiểm tra một chút, bên trong ốc đảo có 20 con BOSS 70 cấp trở lên đang tuần tra, gian phòng cỏ tranh thứ ba ở giữa ốc đảo cũng là chổ của Hắc Lang, hiện tại nó đang nằm hấp hối trên giường, giữ một hơi thở cuối cùng. Vài tế tự của lang nhân tộc đang thi triển thuật trị liệu với nó, nhưng hiệu rất chậm, tôi vừa rồi nghe chúng nó nói chuyện, một hồi sau hai gã tế tự sẽ lui ra ngoài, khiến cho Hắc Lang yên tĩnh nghỉ ngơi." Bá Vương lập tức đem những gì mình chứng kiến nói ra.

"Tốt lắm, năm phút đồng hồ sau tôi đi!" Hoàng Dật gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm khu vực nằm giữa của ốc đảo.

"Vậy tôi sẽ giúp cậu một chút!" Bá Vương nói xong, cầm quải trượng trong tay nhẹ nhàng gõ một chút trên người của Hoàng Dật.

Sau đó, thân thể của Hoàng Dật nhất thời trở nên trong suốt, biến mất trong không khí, rõ ràng là ẩn thân.

Hoàng Dật phát hiện, lúc này trên người của hắn có một trạng thái tên là【 xuất quỷ nhập thần 】, trong 15 phút tuyệt đối ẩn thân, không cách nào bị kỹ năng bình thường hoặc là đạo cụ kiểm tra được, nhưng một khi thi triển công kích hoặc là bị thương tổn, sẽ lập tức hiện hình.

"Chúc cậu thuận buồm xuôi gió!" Bá Vương khẽ cười nói.

Hoàng Dật gật đầu: "Được, ông ở đây đi, Hắc Lang sau khi chết sẽ có điểm kinh nghiệm khổng lồ, ông ở chỗ này có thể được một ít. Mặt khác, ông phải tùy thời chuẩn bị chạy trốn, tôi có thể giết được Hắc Lang, nhưng không giết được đám BOSS cấp 70 80 đó!"

Dự định của Hoàng Dật là phân kinh nghiệm, Hắc Lang là cường giả Thánh Vực, chỉ cần giết chết không biết sẽ có bao nhiêu điểm kinh nghiệm, hắn muốn phân cho Bá Vương một ít, mau chóng đem cấp bậc tăng lên. Hơn nữa hắn cũng có lo lắng, hắn sợ Hắc Lang sau khi chết, điểm kinh nghiệm khổng lồ sẽ làm hắn vượt cấp 65, một khi vượt qua cấp bậc này, vậy hắn sẽ rất khó đánh ra dây cương của Địa Hành Long, tỷ lệ rơi đồ sẽ trở nên vô cùng thấp.

Bá Vương gật đầu, nếp nhăn trên mặt xếp thành một nụ cười: "Tôi tuy rằng tên gọi Bá Vương, nghe giống như chiến sĩ cường tráng, nhưng tôi cũng không liều mạng với người khác, tôi biết nên bỏ trốn thế nào, cậu cứ yên tâm đi!"

"Được rồi, tôi đi!" Hoàng Dật nhìn thời gian không khác biệt lắm, lập tức vọt qua hướng ốc đảo, mà Bá Vương thì tiếp tục trốn ở phía sau bụi cỏ, chuẩn bị đợi điểm kinh nghiệm phong phú tới.

Dần dần, Hoàng Dật tiến vào trong ốc đảo, ở đây khắp nơi đều là bầu không khí nghiêm ngặt, hắn trực tiếp đi qua khu vực trung ương của ốc đảo.

Đúng lúc này, một con sa lang cấp 70 tuần tra bỗng nhiên đi tới hướng của hắn, Hoàng Dật nhanh chóng đứng thẳng thân thể, không nhúc nhích.

Con sa lang từng bước đi tới, bước tiến dường như một thợ săn nhạy cảm, nó ngửi ngửi mũi, tựa như ngửi thấy được mùi của hắn! truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn

Hoàng Dật ngừng hô hấp lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm con BOSS sa lang trước mắt! Đây là khác nhau của ẩn thân và hư vô, ẩn thân là có thân thể, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng vẫn có một chút dấu vết, nhưng hư vô là hoàn toàn biến mất, giống như không tồn tại.

Dần dần, sa lang càng ngày càng gần Hoàng Dật, nó không phải là sa lang bình thường, mà là BOSS cấp 70, là vương giả trong sa lang nhân tộc, khứu giác không tầm thường!

Rốt cục, sa lang đi tới phạm vi một mét của Hoàng Dật!

Hoàng Dật lúc này đã không hô hấp, nín thở, sợ làm lộ ra một chút âm thanh.

Rất nhanh, sa lang cách Hoàng Dật chỉ còn nửa mét. Móng vuốt bén nhọn của nó giẫm trên mặt đất, phản ra sáng ánh chói mắt; khóe miệng của nó đang chảy nước dãi, từng giọt rơi xuống mặt đất; ánh mắt của nó lạnh lẽo không gì sánh được, dường như là một con sói đến từ địa ngục.

Đúng lúc này, một trận gió nhẹ thổi tới, đem bộ lông của sa lang thổi vung lên!

Sa lang rốt cục dừng chân lại, ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng của Hoàng Dật, có chút nghi hoặc.

Nhìn như thế trong hai giây, nó lắc lắc đầu, xoay người bỏ đi.

Hoàng Dật hơi thở phào một hơi, tiếp tục đi đến giữa ốc đảo.

Dần dần, hắn đi tới một gian phòng cỏ tranh nằm giữa ốc đảo. Phía trước của gian phòng cỏ tranh này mơ hồ có một chút vết máu, thể hiện ra có một nhân vật trọng thương đã tiến vào bên trong.

"Kẹt!" Đúng lúc này, cánh cửa của phòng cỏ tranh được mở ra, sau đó hai gã lang nhân mặc tế tự bào màu đen đi ra, sau đó lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Xuyên qua khe cửa thật nhỏ, Hoàng Dật mơ hồ thấy một bóng người nằm trên giường bên trong, tuy rằng chỉ là thoáng nhìn, nhưng hắn biết, đó chính là Hắc Lang!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.