Quan Thương

Chương 43: Bố cục, bạo tạc, đại biến (ngũ)




Lúc trước Tiêu Dao Vương truy sát một Chí Cao Thần của Ma Vực, cuối cùng bắt toàn bộ tộc nhân của gã thì Chí Cao Thần của Ma Vực kia đã quỳ xuống. Hôm nay, lại có một Chí Cao Thần quỳ, quỳ hoàn toàn.

Vô Lượng lão nhân quỳ làm Tu La Chí Cao Thần ngẩn ngơ, sát khí biến mất, đồng tình nhìn lão. Chí Cao Thần quỳ trước người khác, còn ở trước mặt nhiều người, mặt vãn bối của mình, đời này Vô Lượng lão nhân không thể ngẩng đầu lên được.

Tu La Chí Cao Thần đưa mắt nhìn hướng Tiêu Lãng, muốn xem hắn có quyết định gì. Nhưng Tu La Chí Cao Thần thấy Tiêu Lãng biến sắc mặt, tức giận, vặn vẹo, như con sư tử bị chọc giận.

Tiêu Lãng vươn một tay chỉ vào Vô Lượng lão nhân, rống to:

- Vô Lượng, đứng dậy! Bà nội nó, ngươi đứng lên cho ta! Ta thật tò mò với cốt khí kiểu này làm sao ngươi đột phá Chí Cao Thần được? Ngươi có biết ngươi không chỉ làm mình mất mặt mà còn bôi tro trát trấu vào mặt chúng ta không? Ngày chúng ta trở thành võ giả thì tử vong là kết cuộc của chúng ta. Cái chết đáng sợ đến vậy sao? Sống kéo dài hơi tàn tốt lắm sao? Ngươi có đứng lên không? Nếu không đứng dậy thì ta giết cả tộc nhà ngươi!

Tiêu Lãng đột nhiên gầm lên hù sợ một đám người. Vô Lượng lão nhân vẻ mặt xấu hổ, đứng dậy, giống con nít bị phụ thân răn dạy.

Lòng Tu La Chí Cao Thần run lên, thấy xấu hổ và bi ai. Dường như từ sau khi đột phá Chí Cao Thần, theo thời gian trơi qua, Tu La Chí Cao Thần không còn kiêu hãnh, kiêu ngạo trước kia nữa. Ít nhất Tu La Chí Cao Thần không có trái tim dũng giả không kinh không sợ như trước. Đối diện Bách Hoa Tiên Tử, Tu La Chí Cao Thần bản năng sinh ra lòng sợ hãi, không dám đối kháng với nàng. Mới rồi Tu La Chí Cao Thần còn truyền tin khuyên Tiêu Lãng.

Phía xa, mấy tên Chí Cao Thần ánh mắt mờ mịt. Giây phút Vô Lượng lão nhân quỳ xuống, suy nghĩ thứ nhất trong đầu bọn họ không phải tức giận mà là thương cảm, đồng tình Vô Lượng lão nhân. Nhưng Tiêu Lãng tức giận mắng một trận, Chí Cao Thần bỗng thấy đồng tình chính mình.

Thời gian là con dao mổ heo, mài mòn đấu chí của biết bao anh hùng, mài mòn trái tim dũng giả nghé con mới sinh không sợ cọp, thề đâm thủng trời.

Tiêu Lãng mắng một tràng xong lặng im, ngẫm nghĩ một lúc, trầm giọng nói:

- Vô Lượng, làm sai thì phải gánh lấy hậu quả, ngươi có quỳ cũng vô dụng. Lúc trước ta mềm lòng suýt hại bản thân và người nhà của ta. Cho nên ngươi oán hận cũng tốt, không cam tâm cũng thế, ta đã thề tuyệt đối không mềm lòng với địch thủ. Ngươi tự sát đi, ta bảo đảm sẽ không đối phó tộc nhân của ngươi. Tiêu Lãng ta còn sống ngày nào sẽ bảo đảm bọn họ vinh hoa phú quý ngày đó, đây là... Lời hứa ta cho ngươi!

Tiêu Lãng ăn nói dứt khoát, dõng dạc, đánh vào lòng mọi người.

Lúc này Vô Lượng lão nhân như già trăm vạn tuổi, người thẫn thờ. Vô Lượng lão nhân nhìn Tiêu Lãng, lại nhìn tộc nhân bị Tu La Chí Cao Thần, nhìn vô số tộc nhân Hiên Viên gia, bất lực nhắm mắt lại.

Vù vù vù vù vù!

Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương không phải đồ ngốc, Vô Lượng lão nhân thu lại lực lượng luân hồi thì bọn họ liền bắt lấy cơ hội truyền âm cho mọi người bay lên giữa không trung, đứng sau lưng Tiêu Lãng, lạnh băng nhìn Vô Lượng lão nhân. Mọi người trong Hiên Viên thành giật mình tỉnh lại. Chí Cao Thần chiến đấu, bọn họ không muốn bị liên lụy. Bây giờ Vô Lượng lão nhân thu lại hơi thở, bọn họ liền mang theo người thân chạy tứ tán. Trong phút chốc Hiên Viên thành to lớn biến thành tòa thành trì trống.

- Được rồi, Tiêu Lãng, hãy nhớ lời hứa của ngươi.

Thật lâu sau, Vô Lượng lão nhân buồn bã thở dài, vận chuyển lực lượng luân hồi chậm rãi vỗ vào đầu mình. Tiêu Lãng là kẻ thù của Vô Lượng lão nhân nhưng lão chọn tin vào lời hắn hứa.

Vù vù vù vù vù!

Bỗng nhiên...

Bầu trời dao động kịch liệt, một chiếc gương xuất hiện giữa không trung. Khi gương xuất hiện thì Tiêu Lãng và mọi người cảm giác có áp lực khổng lồ bao phủ. Mắt nhiều người sáng lên, bị chiếc gương hấp dẫn.

Tu La Chí Cao Thần kêu lên:

- Hỗn Độn cảnh! Bách Hoa Tiên Tử!

Tu La Chí Cao Thần biến sắc mặt, thầm than không may, e rằng chuyện hôm nay sẽ đảo ngược. Mắt Tiêu Lãng biến sắc bén nhìn chằm chằm chiếc gương trên bầu trời, thầm cảnh giác.

Gương rất đẹp, trong gương nhanh chóng xuất hiện một khuôn mặt làm gương càng sáng lên. Khuôn mặt kia rất hoàn mỹ cỡ Hoàn Nhan Nhược Thủy, mắt nàng sâu thẳm như ẩn chứa toàn bộ tinh thần đại hải.

- Tiên tử cứu ta với!

Đôi mắt đục ngầu tỏa sáng như đèn pha, người Vô Lượng lão nhân vốn đầy tự khí lại sáng bừng sức sống. Vốn sắp té xuống vực thẳm vạn trượng lại phát hiện giữa sườn núi chợt có một cổ thụ, thế là Vô Lượng lão nhân sẽ liều mạng bắt lấy.

Nữ nhân trong gương không nhìn Vô Lượng lão nhân cái nào, ánh mắt đối diện Tiêu Lãng, môi hồng hé mở.

Nữ nhân khẽ kêu:

- Tiêu Lãng?

Tiêu Lãng gật đầu, khách sáo nói:

- Chào tiên tử.

Tiêu Lãng hạ thấp người không làm khuôn mặt kia dao động cảm xúc, mắt xoay tròn nhìn bốn phía.

Nữ nhân nhẹ nhàng vứt một câu:

- Chuyện hôm nay tới đây là được, tất cả giải tán đi!

Lời nói của Bách Hoa Tiên Tử rất nhẹ nhàng nhưng giọng điệu không tha cãi lại, như nữ vương cao cao tại thượng ra lệnh cho thần dân. Trong lòng đám người Tu La Chí Cao Thần, Tình Ca Chí Cao Thần, Vong Trần Chí Cao Thần thật tự nhiên cho rằng nên như vậy.

Vô Lượng lão nhân kích động người run rẩy, định khom người hành lễ chợt nghe tiếng cuồng cười.

- Ha ha ha ha ha ha!

Tiêu Lãng ngửa đầu cười to, mái tóc bạc không gió tự bay, vẻ mặt khoa trương như nghe thấy trò cười lớn nhất thế giới.

Đám người Tu La Chí Cao Thần, Tình Ca Chí Cao Thần, Vong Trần Chí Cao Thần biến sắc mặt, thầm than không ổn. Nhưng trong tình huống hiện tại, đám người Tu La Chí Cao Thần, Tình Ca Chí Cao Thần, Vong Trần Chí Cao Thần nào dám lên tiếng? Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương không hiểu gì, ngơ ngác cười theo.

Bách Hoa Tiên Tử biến sắc mặt, đôi mắt sáng nhấp nháy tia sáng lạnh nhiếp hồn người.

Bách Hoa Tiên Tử lạnh lùng nói:

- Tiêu Lãng, ngươi cười cái gì?

Tiêu Lãng cười một lúc mới ngừng lại, khóe môi vẫn đầy yêu khí, mắt như kiếm bén đâm thẳng vào Bách Hoa Tiên Tử.

Tiêu Lãng trầm giọng hỏi:

- Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì...

Xung quanh tĩnh lặng không có thanh âm, lời của Tiêu Lãng quanh quẩn bốn phương tám hướng, thẳng thắn hùng hồn, hạo nhiên chính khí, leng keng có lực.

Đám người Tu La Chí Cao Thần, Tình Ca Chí Cao Thần, Vong Trần Chí Cao Thần hoàn toàn biến sắc mặt, thầm bối rối. Bách Hoa Tiên Tử luôn ở trong Bách Hoa cung không xuất thế, nhìn như không tranh giành với đời nhưng bọn họ biết nàng là vua không ngia của thế giới này.

Bách Hoa Tiên Tử là Chí Cao Thần chứng đạo sớm nhất, có được thiên hạ đệ nhất chí bảo Hỗn Độn Kinh. Thực lực của Tiêu Dao Vương có cường đại không? Vậy mà Tiêu Dao Vương bị Bách Hoa Tiên Tử trấn áp mười vạn năm. Bách Hoa Tiên Tử mặc kệ các vực diện phân tranh, nhưng không ai dám chất vấn lời của nàng, bởi vì nàng là thiên hạ đệ nhất, tuyệt đối đệ nhất.

Tiêu Lãng là nghé con mới sinh, vừa rồi phớt lờ lời Mạn Đà La cảnh cáo đã đắc tội Bách Hoa Tiên Tử, bây giờ còn dám hỏi thẳng vào mặt nàng dựa vào cái gì?

Ý của dựa vào cái gì rất đơn giản, nghĩa là Bách Hoa Tiên Tử dựa vào cái gì chõ mũi vào chuyện của Tiêu Lãng?

Nói cách khác... Bách Hoa Tiên Tử là cái quái gì, có tư cách gì ra lệnh cho hắn?

Bách Hoa Tiên Tử nở nụ cười, giận dữ đến bật cười. Tuy Bách Hoa Tiên Tử cười nhưng mắt đầy sát khí, lạnh thấu xương.

Bách Hoa Tiên Tử gật đầu, nói:

- Tốt, tốt, tốt! Tiêu Lãng, ngươi khá lắm. Ngươi ra tay đi, ta muốn xem ai dám đụng vào người Bách Hoa ta bảo vệ!

Vù vù vù vù vù!

Đáp lại Bách Hoa Tiên Tử là bảy, tám cự long do lực lượng luân hồi hóa thành rít gào bay ra. Cự long phát ra khí thế ngập trời, chẳng kiêng nể gì lao xuống.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Nhiều lực lượng luân hồi như vậy, đừng nói là Vô Lượng lão nhân không có chút phòng bị, dù có phóng ra vòng bảo hộ cũng chỉ có đường chết.

Nguyên Hiên Viên thành rung rinh rồi hóa thành bột phấn. Mặt đất trăm vạn dặm rung động, không gian bốn phía chấn động tầng tầng. Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ, Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương bị sóng xung kích cường địa đánh bay ra ngoài.

Bụi đất hóa thành cái nấm to phóng lên cao, che lấp nửa bầu trời, che lấp đôi mắt lạnh băng trong chiếc gương xinh đẹp trên bầu trời.

Vô Lượng lão nhân, chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.