Quán Thiên Thần

Chương 29: Thiên hạ đệ nhất thương




Hồi 5

Chỉ cần để tôi nhìn thấy sự hiền từ trong đôi mắt em,

Tôi sẽ có được bí mật dịu dàng nhất của thế giới này.

Chỉ cần để tôi nhìn thấy sự mềm mại trong đáy mắt của em,

Tôi sẽ không thể nào quên được.

***

Tô Ngu không biết mình đã về nhà như thế nào.

Đến khi cô sực tỉnh ra thì thấy mình đang ở Mĩ Cảnh Gia Viên. Toàn thân cô

rã rời, dường như mọi sức lực đều được dùng hết vào cuộc điện thoại vừa rồi trong quán cà phê.

Lúc này, cô chỉ như một cỗ máy đang thở.

Đúng lúc đang nghĩ vậy thì một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, mặc bộ

váy áo kiểu Tây màu xanh ngọc, trông ra dáng một phụ nữ mạnh mẽ, can trường gõ cửa ngăn cô lại.

Tô Ngu ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Người phụ nữ kia mỉm cười, cúi đầu chào, rồi dùng ngôn ngữ bàn tay giao

tiếp với cô một cách rất thuần thục: "Chào cô. Tôi là trợ lý của Ôn Nhan Khanh, cô có thể gọi tôi là San Ni".

Trợ lí của thầy Ôn ư? Tô Ngu hơi ngạc nhiên, rồi cũng dùng ngôn ngữ bàn

tay để hỏi: "Chào cô... Xin hỏi, cô tìm cháu, có việc gi thế ạ?"

"Có hai việc. Một là, anh Ôn nhờ tôi thông báo với cô, lệnh tỉ - tức là cô Tô

Hòa - đã đi cùng với anh Ôn để giải quyết một số chuyện, nên tối nay không

thể về nhà được".

Chị họ đi cùng với thầy Ôn sao?

"Chuyện thứ hai là, nghe nói trước đây cô chưa từng tiếp xúc với đồ họa

trên máy tính, vì thế cô đã khá lúng túng trong chuyện sử dụng một số phần mềm, đúng không? Anh Ôn sợ rằng, khi chị cô vắng nhà, cô sẽ gặp khó khăn, nên cử tôi đến đây, hỏi cô xem có muốn để tôi ở cùng cô trong thời gian chị cô vắng nhà, đồng thời thảo luận với cô một số vấn đề trong thiết kế phần mềm hay không?".

San Ni chớp chớp mắt với cô.

"Đây là sự quan tâm đặc biệt".

Thầy Ổn không chỉ đưa chị họ đi, mà còn sai người đến để dạy cô đồ họa

trên máy tính. Không biết ông thầy Ôn Nhan Khanh nổi tiếng từ xưa là lạnh

lùng và tàn nhẫn đã trở nên chu đáo từ bao giờ vậy nhỉ?

Tô Ngu cảm thấy hơi hoang mang. Nhưng vì rất ít khi từ chối ý tốt của người khác là tính cách nhất quán của cô từ xưa đến nay, nên nếu như San Ni là người do thầy Ôn phái tới, thì cô chỉ việc đồng ý là xong.

Gạt bỏ tất cả những lời nhận xét về mẹ trong lá thư ra khỏi bộ não.

Gạt bỏ tất cả những ý nghĩ rối ren ra khỏi đầu.

Chỉ cần không nhớ lại, sẽ không còn cảm thấy đau nữa. Chỉ cần không mổ

xẻ, thì sẽ trở nên trống rỗng.

Thế là, một đêm đáng lẽ sẽ rất nặng nề và bất an vì những lời trong lá thư ấy, đã thay đổi hoàn toàn do có sự xuất hiện cùa San Ni.

Khi học phần mềm đồ họa dưới sự giúp đỡ của San Ni, Tô Ngu mới phát hiện ra rằng, người mà thầy Ôn Nhan Khanh phái tới không phải chỉ là một giáo viên bình thường, mà còn là một người rất xuất sắc trong ngành, thậm

chí cô còn nghi ngờ rằng San Ni chính là một trong những người khai sáng

trong lĩnh vực thiết kế bằng phần mềm đồ họa này, bởi có rất nhiều lệnh tắt dù trong sách không hề nhắc đến, nhưng San Ni đều rất thuần thục.

Hơn nữa, khi bắt tay vào thực hành, cô còn phát hiện ra rằng, máy tính quả đúng là phát minh vĩ đại nhất trong một trăm năm qua, nó đã đơn giản hóa rất nhiều thứ trước đây vốn rắc rối và phức tạp. Ngay như vẽ đường thẳng - một việc mà trước đây cô đã phải học cả năm trời, thì nay chỉ cần một cái nháy chuột là đã có vô số những đường thẳng tăm tắp hiện ra.

Hèn chi mà Tạ Thanh Hoan nói, chỉ cần mang theo máy tính là đã mang theo tất cả.

Thời gian học tập trôi qua rất nhanh.

Tô Ngu học một mạch hơn hai mươi lệnh cơ bản, khi cô dùng phần mềm vẽ

xong một mẫu phác thảo thiết kế đồ trang sức, thì đã là một giờ đêm.

Cô trải một tấm ga mới lên giường của Tô Hòa rồi mời San Ni ngủ ở đó.

Cũng vào lúc đó, ở nơi cách xa hàng vạn dặm, Tô Hòa đang ngủ rất say

sưa, không hề biết rằng máy bay đã hạ cánh, đáp xuống thủ đô của nước Ý - Rome - thành phố có hơn một nghìn năm trăm năm lịch sử và được mọi người xưng tụng là "Thành phố vĩnh hằng".

Tô Hòa từ từ mở mắt ra.

Ánh sáng mờ mờ. Lọ hoa tươi còn đẫm hơi sương. Lớp vải voan màu tím đỏ.

Trên trần nhà màu vàng sẫm là những hình chạm trổ rất đẹp và cổ kính

mang đậm màu sắc tôn giáo, các thiên sứ nhỏ đang dang cánh bay, trông giống như có vô số những con mắt đang nhìn cô chăm chú...

Khoan đã! Đôi cánh? Đôi mắt?

Cuối cùng, Tô Hòa cũng đã nhận ra rằng có điều gì dó khác thường, cô lập

tức tỉnh hẳn, sau đó phát hiện ra rằng: Quả nhiên mình không còn ở trên máy

bay nữa!

Lúc này cô đang nằm trên chiếc giường rất rộng trải ga màu tím uất kim hương, chỉ riêng số gối thôi cũng đã có đến hơn tám chiếc, sự êm ái mà chiếc giường mang lại khiến cô cảm giác như mình đang bồng bềnh trên một đám mây.

Đưa mắt nhìn xung quanh, Tô Hòa thấy đó là một căn phòng siêu rộng, bài trí trong phòng theo phong cách cung đình châu Âu chính thống, đường viền của các vật dụng trong phòng đều được mạ vàng. Tô Hòa không nén được tò mò đưa tay ra sờ lên chiếc tủ đầu giường gần nhất, thầm nghĩ, trong thời đại giá vàng tăng vùn vụt như hiện nay, nếu cạo lớp mạ vàng ấy xuống và đem đi bán hẳn sẽ thu được rất nhiều tiền. Nghĩ vậy, cô chợt nhìn xuống quần áo trên người mình - đó là một chiếc áo bằng lụa màu xanh thẳm có thêu viền những

nhành hoa nhỏ, nhìn tiếp xuống dưới

- Ôi, ôi, ôi! Ai đã thay quần áo ngủ cho tôi thế này?!

Cô lập tức nhảy phắt xuống giường, xỏ vội vào đôi dép thêu kim tuyến,

chạy ra và mở cửa phòng. Bên ngoài là một hành lang còn rộng hơn, nhưng trống trơn, không một bóng người.

Khác với phòng ngủ với ánh đèn mờ tối, tất cả cửa sổ dọc hành lang đều được mở tung, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên nền đá hoa cương, khiến nền nhà bóng lộn như gương.

Tô Hòa cố nhớ lại, lúc trước cô đang ở trên máy bay, ngồi mãi cho đến lúc buồn ngủ quá và thiếp đi. Thế mà lúc này cô lại đang ở trong phòng, rõ ràng là Ôn Nhan Khanh đã đưa cô tới đây. Còn ai đã thay quần áo cho cô... chắc là anh bạn Ôn Nhan Khanh không phải loại người tầm thường đến mức nhân cơ

hội đó để lợi dụng, có lẽ là quản gia hay một ai đó đã làm việc này. Nhưng...

Người đi đâu cả rồi?

- Này, có ai ở đây không? Có... ai... ở... đây... không...?

Chỉ có tiếng vọng đáp lại lời cô.

Tô Hòa thắt lại dây lưng chiếc áo ngủ, quyết định đi khắp nơi, hễ nhìn thấy

cửa là mở: thư phòng, thư phòng, thư phòng, thư phòng... khi mở đến cánh cửa thứ năm, cô cố hít một hơi thật sâu, rồi lại mở...

Trước mắt cô là một căn phòng xếp đầy sách.

- Cậu ấm con nhà giàu này cần nhiều sách như vậy làm gì cơ chứ?! - Tô

Hòa giận dữ nắm chặt tay thành nắm đấm - Dở người quá mức, thằng cha này đến thư phòng mà cũng phân loại.

Đi mãi, đi mãi, cuối cùng thì ở phía trước cũng xuất hiện một cầu thang, Tô Hòa lập tức đi theo cầu thang xuống dưới. Chưa tới nơi thì đã ngửi thấy mùi rất thơm, cứ đi theo phía tỏa ra mùi thơm tới cuối hành lang thì có một căn phòng, trong phòng có hai người, họ đang ngồi đối diện với nhau qua một chiếc bàn ăn, không khí yên ắng đến lạ thường.

Một trong hai người đó - không ai khác - chính là Ôn Nhan Khanh.

Còn người kia thì là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, mặc một bộ

comple mà thoạt nhìn đã biết ngay là rất đắt tiền, song đôi mắt ông ta dường như vô hồn, nước da vàng ệch như sáp, rõ ràng là điệu bộ của một người đã bị tửu sắc làm cho kiệt quệ.

Mắt của Tô Hòa chợt sáng bừng - A, lão dê già!

Đại Boss của "phe đối địch" trong lời đồn đã tới rồi đây, kịch hay đang diễn

ra, thế mà vai nữ chính là mình thì lại ngủ li bì, suýt nữa đã bỏ lỡ, thật tội lỗi,

tội lỗi quá!

Nghĩ đến đây, Tô Hòa lập tức khẽ ho lên một tiếng, thu hút ánh mắt của hai người trong phòng một cách rất thành công.

- Honey - Cô gọi rất ngọt ngào, rồi bước tới ôm lấy vai của Ôn Nhan Khanh - Em xin lỗi, em ngủ say quá, anh dậy lúc nào em cũng không biết. Biết làm sao

được, vì tối hôm qua quả thực là mệt quááááá. Anh biết điều đó mà.

Trong ánh mắt của Ôn Nhan Khanh có gì đó lấp lánh. Còn ông già ngồi đối diện thì bỗng chốc chau mày lại, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.

Cứ nhìn đi, nhìn đi, dù sao ánh mắt cũng không giết chết người được.

Tô Hòa cười càng ngọt ngào hơn, rồi càng áp sát vào người Ôn Nhan

Khanh:

- Honey, anh có khách à? À, ông cụ này em biết, là cái ông, cái ông mà anh thường nhắc tới với em...

- Ông Hồng! - Ôn Nhan Khanh nhắc với vẻ bình thản.

- À, đúng rồi, ông Hồng!

Ôn Nhan Khanh vừa đưa cốc trà lên miệng, suýt nữa thì bị sặc, khẽ húng

hắng ho.

Còn vẻ mặt của ông già kia thì càng lúc càng khó coi.

- Chào ông Hồng, Nhan Khanh đã nói với tôi rồi, rằng ông thường xuyên

chăm sóc anh ấy, đúng là đã làm ông phải nhọc lòng rồi!

Tô Hòa vừa nói vừa bất chấp ánh mắt căm ghét của người kia, cứ nắm lắy

bàn tay của ông ta mà lắc:

- Ông tới tìm Nhan Khanh hẳn là có việc? Có điều, thật không may, anh ấy đã hứa với tôi trước rồi, rằng hôm nay, à không, cả tuần này sẽ ở bên tôi 24/24 giờ. Vì thế, e rằng bữa cơm với ông xin hẹn đến lần khác. Thật xin lỗi, nhưng biết làm sao được, ai bảo bây giờ chúng tôi đang trong thời gian yêu nhau nồng thắm... - Nói rồi, cô đưa mắt nháy một cái với Ôn Nhan Khanh - Honey, anh vẫn chưa nói với ông Hồng về chuyện của chúng ta à? Em không

thích thế đâu nhé!

Ôn Nhan Khanh không nói câu gì, từ đầu chí cuối vẫn giữ vẻ mặt rất khó

đoán, quan sát kịch hay đang diễn ra trước mắt.

Chỉ có ông già là không ngồi yên được nữa, mặt sa sầm xuống hỏi:

- Cô là ai?

- Sao cơ? Những điều tôi thể hiện chưa đủ rõ ràng hay sao? - Tô Hòa lập

tức ôm chặt lấy cổ Ôn Nhan Khanh từ phía sau, áp mặt vào vai anh vẻ vô cùng thân thiết - Tôi tên là Tô Hòa, là vợ chưa cưới của ôn Nhan Khanh.

- Vợ chưa cưới? Ông già kia kinh ngạc - Sao tôi lại không biết?

- Thật ư? Ông Hồng không biết ư? Honey, vì sao anh không nói với ông

Hồng? Dù sao thì ông Hồng cũng là bạn tốt của cậu anh cơ mà...

- Anh, anh, anh... cô ta, cô ta, cô ta... - Ông già đưa tay chỉ vào Tô Hòa rồi lại chỉ vào Ôn Nhan Khanh, cuối cùng đập "chát" một cái xuống bàn, và đứng

dậy - Nhan Khanh, rốt cuộc là anh đang giở cái trò gì vậy?

Tô Hòa cướp lời:

- Có giở trò gì đâu!

- Tôi không hỏi cô! - Ông già kia tức giận tới mức toàn thân run lên.

Tô Hòa vội làm ra vẻ như muốn xoa dịu:

- Ôi, ông Hồng, ông đừng tức giận, ông nhiều tuổi rồi, tức giận là không tốt

đâu, như vậy không có lợi cho sức khỏe, có gì cứ từ từ nói...

- Tôi không có điều gì để nói với cô!

- Được, được, được, ông không nói với tôi thì chắc hẳn sẽ có điều muốn nói

với Nhan Khanh phải không? Ông bớt giận đi đã rồi từ từ nói. Sắc mặt của ông vốn đã không tốt, nếu cứ tức giận thế này, nhỡ xảy ra chuyện gì để phải đưa tới bệnh viện thì rất không hay. Nhìn điệu bộ ông chắc chắn là không có con

cái gì, lại nhiều tuổi như vậy, không có con cháu tiễn biệt cuối cùng thật là tội

nghiệp...

- Cô, cô, cô... - Ông già kia tức giận tới mức giậm chân bình bịch - Nhan Khanh, anh kiếm ở đâu ra một đứa con gái vô lễ, thiếu giáo dục đến thế này,

hả?

Tô Hòa thấy thời cơ đã đến, bèn chống tay vào hông, ngẩng đầu, ưỡn

ngực, nói:

- Tôi đã có lòng tốt lấp liếm đi cho ông, sao ông lại nói là tôi vô lễ? Không lẽ

ông cứ muốn tôi nói thẳng ra những việc xấu xa mà ông đã làm sao?

- Chuyện xấu xa? Chuyện xấu xa gì? - Ổng già kia trợn mắt lên.

Tô Hòa phì cười:

- Chuyện gì thì trong lòng ông tự biết. Mọi người người ta đều biết cả, còn

ông là bậc lớn hơn, hãy để cho những người ít tuổi kính trọng, đừng tự làm mất mặt mình như thế. Còn nữa, Ôn Nhan Khanh thích đưa ai về nhà là tự do của anh ấy, ông là người ngoài không có quyền xen vào.

- Người ngoài? Cô, cô, cô dám nói ta là người ngoài à!

- Ông chẳng qua cũng chỉ là bạn của cậu Ôn Nhan Khanh mà thôi, không lẽ

là người trong nhà?

- Không thể nào hiểu được! Không thể nào hiểu dược! Không thể nào hiểu được! - Ông già kia nói ba lần câu "không thể nào hiểu dược", rồi phủi tay áo bỏ đi, vẻ vô cùng tức giận.

Tô Hòa quay lại hỏi Ôn Nhan Khanh:

- Kì quặc thật, sao ông ta lại phản ứng như vậy?

Một tay Ôn Nhan Khanh chống cằm, đôi mắt đen qua cặp kính sáng bừng

lên và dường như còn đang... cười nữa.

Tô Hòa dụi mắt, nhìn kĩ lại, xác định chắc chắn, đúng là anh ta đang cười.

- Anh cười cái gì?

- Cô có biết là tôi mang họ cha không?

Nói mới buồn cười chứ, ở Trung Quốc có tới chín mươi lăm phần trăm dân

số là mang họ cha cơ mà? Tô Hòa trợn mắt nhìn anh.

-Vậy cô có biết cha tôi tên là gì không? - Ôn Nhan Khanh xòe tay ra - Trước khi cô quyết định phỏng vấn một ai đó, cô không hề điều tra những tư liệu cơ

bản về người ấy sao?

- Tên là gì cơ? - Tô Hòa cảm thấy có một tấm lưới vô hình đang giăng ra, còn mình thì rõ ràng là cảm thấy có điều gì đó khác thường, thế mà vẫn cứ chui đầu vào trong đó.

Quả nhiên, ngay sau đó, đôi mắt phượng nhỏ và dài cụp xuống, biến thành hình vòng cung như mặt trăng, Ôn Nhan Khanh lên tiếng, mỗi một tiếng vang

lên chẳng khác gì những nốt nhạc:

- Ông ấy họ Ôn, tên là Hồng.

- Ôn... Hồng?

- Phải.

- Ông già vừa rồi không phải là... không phải là... lão... dê già đó

- Không phải.

Tô Hòa vẫn ngây ra như cũ trong mười giây, đến khi có thể động đậy trở lại

được, thì động tác đầu tiên của cô là bước tới bên cạnh tấm rèm cửa ở góc nhà, rồi quấn cả người vào trong đó.

- Này!

Nụ cười của Ôn Nhan Khanh vụt tắt, anh đã từng thấy có người vì quá xấu

hổ mà hoặc là muốn nhảy lầu tự tử, hoặc hét to lên, hoặc nổi cơn thịnh nộ, nhưng từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên anh thấy có người vì xấu hổ mà chui tọt vào trốn trong rèm cửa.

Thế rồi cái người trốn trong rèm kia run lên, và nhất định không chịu ra,

một hồi lâu sau, cô mới nói với giọng buồn bã:

- Anh đã cố tình làm như vậy.

Ôn Nhan Khanh nhướn mày.

- Cố ý không nói cho tôi biết ngay rằng ông ấy là cha của anh, cố ý chơi xỏ

tôi khi nói rằng ông ấy họ Hồng, cố ý để tôi phơi cái xấu ra trước mặt cha anh... Tôi đã nói với ông ấy rất nhiều những lời quá đáng, rủa ông ấy bị bệnh, rồi còn rủa ông là không con không cháu... Ôi, ôi, ôi, chắc hẳn người cha ở dưới suối vàng của tôi sẽ không tha thứ cho tôi! - Tô Hòa càng nghĩ càng phiền muộn, càng nghĩ càng hối hận, và càng quấn người chặt vào tấm rèm h ơn .

Tô Hòa cứ sám hối như vậy đằng sau tấm rèm, thế mà Ôn Nhan Khanh thì chẳng được lấy một lời an ủi, Tô Hòa càng túc giận, cô làm như vậy, rốt cuộc

là vì ai chứ?

Cuối cùng không nén được nữa, Tô Hòa gom hết can đảm thò nửa đầu ra, nhìn xem Ôn Nhan Khanh đang làm gì. Kết quả là, không nhìn thì còn tốt, chứ nhìn thấy rồi thì suýt nữa tức hộc máu.

"Ôn đại biến thái" đang ngồi trên ghế, vừa nhấm nháp tách trà thơm với vẻ rất ung dung, vừa tắm mình dưới ánh mặt trời ấm áp, bên cạnh tách trà còn có cả bánh điểm tâm được trang trí rất đẹp khiến ai nhìn cũng phải thèm nhỏ dãi. Cảnh tượng ấy khiến người khác nhìn thấy không khỏi phát ghen lên được.

Anh ta... dựa vào đâu cơ chứ?!

Tô Hòa lập tức quyết định đi ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế mà ban nãy Ôn

Hồng ngồi, rót một tách trà với vẻ giận dữ, rồi vừa ăn điểm tâm, vừa uống trà.

Ôn Nhan Khanh mở to mắt nhìn cô, chờ đến khi cô ăn hét miếng bánh ga

tô thứ ba, uống ừng ực hết cả một ấm trà xong mới chậm rãi lên tiếng nói:

- Người cha ở dưới suối vàng của cô tha thứ cho cô rồi à?

- Cha tôi biết là tôi bị kẻ ác hãm hại, nên sẽ thương xót tôi và sẽ không

trách tôi nữa - Tô Hòa vừa nói, vừa trừng mắt lên lườm kẻ ác một cái.

Ôn Nhan Khanh vẫn không hề để ý đến những điều ấy, đặt tách trà xuống,

đứng dậy, hỏi:

- Ăn no chưa?

- Cái gì? - Tô Hòa vẫn tiếp tục nhét miếng bánh Tiramisu vào miệng.

- Ăn no rồi thì đi theo tôi.

- Đi đâu?

- Tới dự bữa cơm thực sự cần đến cô.

Tô Hòa lập tức đặt chiếc bánh Tiramisu bị cắn một nửa xuống. Sắp được ăn

thỏa thuê trong một một bữa tiệc sang trọng rồi, làm sao lại để bụng quá no

được nhỉ?

Còn như chuyện bữa tiệc này sẽ rất kì quặc và rất khó xử gì gì đó thì chẳng liên quan gì đến cô. Có thể khẳng định đôi chút rằng, đến lúc đó, người duy nhất trong ba người cảm thấy hứng thú với các món ăn thì người ấy nhất định không phải là lão dê già thất tình, cũng chẳng phải "Ôn đại biến thái" sắp đắc tội với người bề trên quan trọng.

- Quần áo của tôi ở đâu? Tôi đi thay.

- Ở ngay bên cạnh giường cô ấy, đã giặt sạch rồi - Ôn Nhan Khanh ngẫm

nghĩ một chút, thay đổi thói quen nói ngắn gọn, bổ sung thêm - Lúc cô ngủ đã

va vào cốc cà phê bên cạnh nên quần áo bị bẩn.

- Sao cơ? Còn có cả chuyện đó à? Tôi ngủ say quá, không hề biết gì... Hãy chuyển lời cảm ơn của tôi đến quản gia nhé.

- Tôi không có quản gia.

Cảm thấy có điều gì đó không bình thường, giọng của Tô Hòa lập tức nhỏ

hẳn đi - Vậy, hầu gái?

- Ở đây cũng không có hầu gái.

Tô Hòa bất giác túm chặt lấy chiếc áo ngủ:

- Vậy thì ai thay... quần áo ngủ cho tôi?

Ôn Nhan Khanh lặng lẽ nhìn cô.

Tô Hòa cảm thấy khắp người nổi gai ốc, run rẩy nói:

- Anh... anh... anh đừng nói với tôi là, anh... anh...

- Nếu là hoa hạnh, thì tôi sẽ càng khen ngợi cho phẩm giá của cô đấy.

Mặt của Tô Hòa lập tức đỏ bừng, không nói thêm câu nào, quay người bỏ

chạy.

Ôi, ôi, ôi, ôi, ôi, chết mất thôi, chết mất thôi, thực sự là chết mất thôi...

Năm mười bảy tuổi, để mong giành được tình cảm của bạn trai, cô đã xăm

hình một bông hoa đào ở bên cạnh rốn để hòng thay đổi số phận.

Kết quả là sau khi xăm bông hoa đào xong, thì người bạn trai ấy đã đi theo cô gái khác mất rồi.

Từ trước tới nay, cô không bao giờ cố ý tạo ra sự gợi cảm, quần áo cũng

chuyên chọn những bộ rộng rãi, thoải mái, vì thế trừ khi tắm chung, nếu không thì chẳng ai biết cô có hình xăm đó.

Vốn nghĩ rằng chuyện này sẽ không thể có người thứ ba biết, thế mà...

Đây đúng là một sự trừng phạt cho sự ấu trĩ, ngốc nghếch của cô hồi còn

trẻ!

Bị người khác nhìn thấy thì cũng đành, nhưng vì sao lại là... lại là gã biến

thái ấy?!

Trong cơn bối rối và xấu hổ, Tô Hòa chạy thẳng một mạch lên phòng ngủ trên tầng hai, rồi đóng cánh cửa "sầm" một cái, và đưa mắt kiếm tìm một lượt thì thấy quần áo của mình quả nhiên được gấp gọn gàng và đặt trên chiếc tủ bên cạnh giường. Cô cởi bỏ chiếc áo ngủ, thay chiếc áo phông và chiếc quần bò của mình. Trong lúc đang thay quần áo, cô chợt nghĩ đến chuyện phần da thịt của mình rất có thể đã bị Ôn Nhan Khanh đụng chạm vào, tự nhiên cô thấy nóng bừng như lửa đốt.

Vội vàng mặc xong quần áo đang định đi ra, thì như chợt nhớ ra điều gì đó, Tô Hòa quay trở lại trước chiếc gương trong phòng, vạch quần bò ra xem: Một bông hoa đào đỏ sẫm, nằm ngay ngắn ở phía trên rốn đang phập phồng theo nhịp thở, trông giống như đang nở ra.

Càng nhìn lại càng thấy sinh động, càng nhìn lại càng thấy nó rất phù hợp.

- Rõ ràng là đẹp hơn hoa hạnh, hừ!

Mười giờ sáng ở Rome, tức là năm giờ chiều của thành phố B.

Tô Ngu đang vùi đầu vào máy tính, đã chẵn mười tiếng rồi.

Cô dậy từ lúc bảy giờ sáng, sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản thì bắt đầu

ôn lại những thứ đã học được tối hôm qua, rồi lấy bản phác thảo trong máy tính ra vẽ tiếp.

Trong thời gian dó, San Ni có việc phải ra ngoài, khi trở về, trên tay xách

theo rất nhiều đồ ăn.

San Ni khẽ đẩy vào người Tô Ngu, rồi nói bằng ngôn ngữ bàn tay:"Đứng

dậy nghỉ chút đi. Phải chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi cho phù hợp".

Tô Ngu đang định lắc đầu, thì San Ni lại nói: "Tôi biết hiện giờ cô đang rất tập trung tinh thần, muốn làm một mạch cho xong mẫu thiết kế đó, nhưng nếu cô chịu dừng lại mười phút để ăn bữa tối đơn giản thì tôi sẽ dạy cho cô ba thao tác đồ họa, c ó thể giúp cô đạt được tiến đ ộ nhanh gấp ba lầ n bình thường".

Không thể không thừa nhận câu nói ấy rất có sức nặng.

Tô Ngu lập tức dừng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn chờ San Ni mang

thức ăn đến.

Còn San Ni thì dứng trước máy vi tính, nhìn vào bản thảo bức vẽ của Tô Ngu, đôi mắt dường như ánh lên.

Tô Ngu đã vẽ một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẵn được tạo hình như chuỗi xích nối thành vòng tròn, chỗ điểm

tiếp giáp của những đường hoa văn là hình ♀ và ♂. Hai hình tròn ♀ và ♂ xếp chồng đan xen vào nhau, tạo thành hình một bào thai trong tử cung.

Tạo hình kì quặc, thô ráp, mạnh dạn, tuy chưa hoàn thành, nhưng xét về cấu tứ thì cũng đã đủ để khiến người khác sửng sốt.

Tô Ngu ăn xong quay lại vẫn thấy San Ni đang đứng xem, vừa xem vừa dùng ngôn ngữ bàn tay, hỏi: "Tên của tác phẩm này là 'Hôn nhân trói buộc' à?".

Tô Ngu gật đầu, có vẻ hơi xấu hổ, cô vẫn chưa quen với việc để cho người khác xem những tác phẩm chưa hoàn thành.

Vì sao lại lấy tên đó?

"'Nhân' trong chữ 'hôn nhân', cũng có thế lí giải là 'anh' trong chữ 'anh nhi'

- nghĩa là 'đứa trẻ'. Vì, nam giới vả nữ giới bị hôn nhân trói buộc, nên họ buộc phải ở cùng nhau, một khi đã có con, thì ngay cả tương lai của bản thân cũng sẽ bị mất đi...". Tô Ngu nghĩ đến mẹ, bỗng nhiên cảm thấy như bị nghẹt thở, bàn tay đang nói, cũng dừng lại.

Nhưng San Ni đã nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của cô, nên không hỏi gì nữa mà đổi chủ đề câu chuyện: "Cô có muốn tham gia cuộc thi thiết kế không?".

Tô Ngu giật mình sửng sốt, chỉ vào mình.

San Ni gật đầu, kéo chiếc ghế ngồi xuống, rồi vào mạng, mở một trang

web: "Tuy hiện giờ vẫn chưa công khai, nhưng đã lên lịch trình, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ nhanh chóng công bố. SEASON đang chuẩn bị tổ chức một cuộc thi thiết kế về ngọc trên phạm vi toàn quốc, nhằm thu hút càng nhiều ý tưởng sáng tạo và nhân tài hơn nữa. Tôi cho rằng, cô có thể thử".

"Nhưng... tôi vẫn là học sinh...".

"Cuộc thi này không hạn chế tuổi tác, nghề nghiệp, đến cả trẻ em cũng

được tham gia, huống chi cô lại là sinh viên của khoa này. Nếu tôi là cô thì nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. Thành công hay không chỉ là thứ yếu, điều quan trọng là tham gia để tích lũy kinh nghiệm. Hãy tin tôi đi, càng đối diện sớm với sự thách thức đến từ nhiều người thì sẽ càng có lợi cho cô".

Quả là không thẹn với cương vị là trợ lí cho Ôn Nhan Khanh, đến cả kiểu nói chuyện cũng giống hệt anh.

Tô Ngu cắn vành môi, vừa thấy phấn chấn muốn thử, lại vừa thấy do dự bất an.

San Ni dường như đã đọc thấy điều đó ở cô, cười: "Tất nhiên, có tham gia hay không thì còn phải tùy vào bản thân, tôi chỉ đưa ra một lời đề nghị thế thôi. Cá nhân tôi thì thấy cô rất thích hợp với cuộc thi này. Hơn nữa...".

"Sao cơ?".

"Nghe nói những người lọt vào vòng trong sẽ có cơ hội trở thành người phụ

việc cho Hạ Ly".

"Thật à?" - Tố Ngu mở to đôi mắt.

"Phong cách phác họa và dùng màu của cô có nhiều chỗ giống với Hạ Ly,

nếu tôi đoán không nhầm, thì có lẽ cô đã bắt chước anh ấy trong một thời gian, đúng không?".

Tô Ngu chìa ba ngón tay ra: "Ba năm".

"Sao cơ?".

"Tôi đã bắt chước anh ấy đúng ba năm. Mỗi một mẫu cùa anh ấy, tôi đều

mô phỏng theo ít nhất là mười lần".

Lần này thì đến lượt San Ni ngạc nhiên. Sau phút ngạc nhiên, cô chìa tay ra vẻ thấu hiểu, rồi xoa đầu T ô Ngu: "Vậy, còn có lý do nào mà không để cho mình đến gần anh ấy thêm chút nữa?".

"Vì sao Hạ Ly lại tuyển người phụ việc?". Theo như cô biết, từ trước đến nay, Hạ Ly luôn tự mình sáng tạo.

" Không biết" - San Ni nhún vai - "Ai mà biết được cái đồ quái thai ấy đang nghĩ gì chứ?".

"Quái... thai?" - Tô Ngu ngây người - San Ni đang nói về Hạ Ly ư? Một Hạ

Ly điềm tĩnh, ôn hòa như vầng dương ban sớm?

"Đừng để bụng, vầng hào quang thần tượng của cô vẫn rất đẹp, chỉ có điều.." San Ni chìa tay ra, "cô cũng biết đấy, giữa những người ủng hộ công cụ truyền thống và những người ủng hộ tiện ích của máy tính sẽ đến lúc có xung đột, và cảm thấy gai mắt trước đối phương".

Tô Ngu vẫn không hiểu.

San Ni chỉ còn cách dùng ngôn ngữ bàn tay để giải thích một cách chi tiết

hơn: "Cũng có nghĩa là, Hạ Ly rất không thích đồ họa bằng máy tính. Vì anh ấy rất t ự tin về mình, thậm chí có thể nói là cực đoan. Anh ấy cho rằng, mỗi một mẫu thiết kế của mình đều là độc nhất vô nhị, qui trình sử dụng màu, dù chỉ mỗi một nét bút cũng đều có sự khác biệt, chứ không giống như đồ họa trên máy tính, chỉ cần đặt lệnh và số liệu là xong, cho dù ai thao tác thì cũng như nhau cả, hơn nữa còn bị copy tới vô số lần".

Mắt Tô Ngu sáng bừng lên.

"Thấy chưa, tôi biết là cô sẽ như thế mà" - San Ni thở dài - "Thời đại ngày

nay đề cao cá nhân, những tính cách gai góc mội chút thường rất dễ khiến người khác chú ý, thôi vậy, cũng không thể trách cô được".

Tô Ngu cụp mắt xuống, ánh mắt dừng lại ở chiếc vòng hổ phách trên cổ tay. Nhìn món quà đẹp đẽ ấy, nghĩ đến nhà thiết kế thiên tài tuy bị người khác gọi là quái thai nhưng đã từng đối xử với cô rất dịu dàng, một niềm vui khó tả chợt dâng lên trong lòng cô.

Nếu có thể trở thành người phụ việc cho Hạ Ly...

Chỉ với giả thiết đó thôi cũng đủ khiến cho cô vô cùng phấn chấn và cảm

động. Mọi buồn phiền, đau lòng trong phút chốc đều tan biến mất, chỉ còn lại cảm giác muốn được thử sức, được giành lấy sức mạnh.

"Tôi, sẽ tham gia!".

Cô ngẩng đầu lên, nắm chặt bàn tay lại, với vẻ đầy quyết tâm.

Rome, mười giờ bốn mươi phút sáng.

Chiếc xe Volkswagen Phaeton dừng lại trước một tòa nhà.

Không có người phục vụ chạy ra mở cửa, không có dấu hiệu hay hình vẽ

nào liên quan đến ăn uống, ngược lại trông rất trang nghiêm... Tô Hòa vừa

nghĩ: "Đây mà lại là nơi ăn cơm ư?", vừa bước vào cửa, Tô Hòa khẳng định:

- Ồ! Bên trong đúng là không phải nơi để ăn cơm!!!

Đó là một căn phòng cỡ lớn rộng mênh mông, treo rất nhiều những bức

tranh sơn dầu với đủ kích cỡ khác nhau, phong cách phần nhiều là trừu tượng, màu sắc nguyên bản khoáng đạt, đường nét linh hoạt, hình khối sinh động,

thế nhưng trong mắt Tô Hòa thì những bức tranh ấy thật là rối mắt làm sao!

- Đây là phòng triển lãm tranh à? Sao lại đưa tôi đến đây? - Cô khẽ hỏi Ôn Nhan Khanh, nhưng ôn Nhan Khanh chỉ đáp lại một câu cụt lủn: "Cô chờ tôi ở đây", rồi một mình đi vào phía trong.

Không còn cách nào khác, Tô Hòa đành đi đi lại lại ở phía ngoài.

Khách đến xem triển lãm không nhiều, bốn bề xung quanh rất yên tĩnh, cô

đành đưa mắt nhìn những bức tranh sơn dầu đủ hình dạng trên tường để giết thời gian. Xem một lúc, cảm thấy rất vô vị, đang định thôi không xem nữa thì bỗng có một người đi tới, đứng bên cạnh cô. Tô Hòa tưởng rằng Ôn Nhan Khanh đã quay về, đang mừng húm, không ngờ quay đầu lại thì thấy một người đàn ông để râu ngắn, dáng người thấp bé, gầy gò tới mức tưởng như gió có thể thổi bay được.

Ông ta mặc một chiếc quần có đai màu xanh, trên quần toàn là những vết lốm đốm do sơn màu để lại, trong tay vẫn còn xách một thùng sơn, không nói năng gì mà cứ dùng tay chấm vào sơn rồi bôi vẽ lên một bức tranh.

Tô Hòa sửng sốt, bất giác hét lên:

- Này, khoan đã! Ông, ông làm gì vậy?

Người đàn ông đó không để ý đến lời cô, bàn tay đưa càng nhanh hơn, bức

tranh vốn rất đẹp, thế mà lúc này ông ta đă làm cho nó trở nên nhem nhuốc.

Tô Hòa đành quay người gọi bảo vệ:

- Có ai đó không? Có ai đó không? - Nhưng đáp lại cô chỉ là những cái nhìn

ngạc nhiên của những người xem tranh mắt xanh, tóc vàng.

Lúc đó cô mới sực nghĩ ra rằng, đây là nước Ý, nói tiếng Trung Quốc họ

cũng không hiểu.

Nhưng, cô lại không hề biết tiếng Ý.

Hễ cứ cuống lên thì vốn tiếng Anh thảm hại của cô lại càng trở nên lắp bắp:

- Help... the man... ồ, damaging public property... ồ, xin lỗi phải là vandalism...

Cô càng nói càng mất tự tin, càng nói tiếng càng bé, trong bụng thầm hối hận: Học mười năm tiếng Anh, kết quả một câu đơn giản cũng không nói ra hồn. Xin lỗi thầy giáo dạy tiếng Anh! Xin lỗi cha kính yêu của con đang ở nơi

chín suối!

Lúc đó người dàn ông kia thôi không sơn nữa, nhìn bức tranh với vẻ rất vừa

lòng, rồi đột nhiên quay đầu lại hỏi cô bằng một vẻ rất tự nhiên:

- Thế nào?

Ôi - tiếng Trung Quốc?!

Tô Hòa trợn tròn mắt:

- Ông là người Trung Quốc?

- Đúng... - Người đàn ông kia chưa kịp nói hết câu, thì Tô Hòa đã nhào tới

bịt miệng ông ta lại, kéo về phía góc tường - Ối ối ối?

Ông ta còn thấp hơn cả Tô Hòa nên cô không cần tốn nhiều sức lực, chẳng mấy chốc cô đã lôi được ông ta tới một góc khuất. Đến lúc này, Tô Hòa mới

buông ông ta ra, rồi nói với vẻ vô cùng nghiêm túc:

- Lát nữa ông không được nói mình là người Trung Quốc, biết không?

- Sao cơ?

- Tóm lại, nếu ông là người Trung Quốc thì thật là đáng xấu hổ. Tôi cảm

thấy rất rất xấu hổ với hành động vừa rồi của ông!

Người đàn ông vừa nghe thấy thế, bèn không làm nữa, ném thùng sơn đang xách trong tay sang một bên, khiến nó kêu lên rất to, sơn trong đó đổ cả

ra ngoài:

- Cô... cô... cô... dựa... dựa vào đâu mà nói tôi làm... làm mất mặt người

Trung Quốc? Tôi mất... mất... mất mặt gì chứ?

T ô Hòa thấy ông t a không chỉ sơn bậy lên tranh, m à còn đổ bừa sơn ra

phòng triển lãm, càng lức giận, bèn nói với ông ta theo kiểu của ông ta:

- Vì... vì... vì rằng... ông đã phá... phá... phá hoại... tài sản công cộng, sơn

bừa lên tranh của người ta!

Sắc mặt của người đàn ông kia lập tức xám ngoét, ông ta kêu to:

- Tôi... tôi không... không phải vậy! Không... không... không phải là của

người ta!

- Ông còn nói không được sao? Ông hãy nhìn bên kia xem, bằng chứng còn rành rành ra đó! Sao ông lại có thể sơn bừa lên tranh của người ta như thế cơ chứ? Mặc dù tác giả của bức tranh ấy vẽ cũng chẳng lấy gì làm đẹp.

Người đàn ông kia mở tròn mắt, thở hổn hển, xem chừng sắp xảy ra chuyện lớn đến nơi. Đúng lúc đó, một giọng nói vừa trong trẻo, rõ ràng lại vừa sang

trọng vang lên:

- Đủ rồi!

Tô Hòa quay lại thì nhìn thấy Ôn Nhan Khanh:

- Ồ, anh ra rồi à.

Mắt của Ôn Nhan Khanh không nhìn cô, mà dừng lại trên khuôn mặt của

người đàn ông kia:

- Xin lỗi.

- Này, sao anh lại phải xin lỗi? - Tô Hòa không hiểu, cự lại. Quay sang nhìn

thì thấy vẻ giận dữ trên khuôn mặt của người đàn ông kia giờ đã thay bằng vẻ sợ sệt, run rẩy, rồi ông ta vừa lắc đầu vừa lùi về sau - Không, không, không sao...

Chuyện gì thế này? Tô Hòa càng không hiểu gì, hết nhìn ông t a lại nhìn sang Ôn Nhan Khanh.

Một vẻ thành khẩn rất hiếm thấy xuất hiện trên khuôn mặt của Ô n Nhan

Khanh:

- Thật sự rất xin lỗi. Tiểu Hòa lỗ mãng không hiểu chuyện, cứ thích làm gì là làm, nên đã làm phiền chú.

- Phì - Suýt nữa thì Tô Hòa phì cả nước bọt ra. "Tiểu Hòa"? Nghe mà sến

súa quá mức!

Nhưng người đàn ông kia càng có vẻ khó xử hơn, tiếp tục lùi mấy bước về

phía góc tường:

- Không, không, không sao... Thật, thật sự, không, không sao...

- Vậy... chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.

- Được, được, được... ồ, không, không, không ăn đâu... - Người đàn ông kia

cuống lên, xua tay, dường như ông ta chực khóc đến nơi.

- Thế sao được? Chẳng phải đã hẹn từ trước rồi sao? Tôi đã đặt chỗ rồi. Đi thôi! - Ổn Nhan Khanh chìa tay kéo ông ta, nhưng người đàn ông kia đã kêu lên một tiếng, rồi loạng quạng bỏ chạy.

Nhìn thấy giày của người đàn ông ấy dính đầy sơn màu, trong lúc co kéo đã để lại hai hàng dấu vết trên sàn nhà, còn ông ta thì cứ một mực bỏ chạy, Tô

Hòa như chợt hiểu ra, cô há hốc mồm "Ồ" lên một tiếng:

- Không lẽ, ông ấy chính là...

Ôn Nhan Khanh nhìn theo bóng dáng ấy, không nói gì, nhưng thái độ của

anh đã thừa nhận điều đó. Tô Hòa có phần sửng sốt, lẽ nào?

Ôn Nhan Khanh đã nói rằng, gã đàn ông háo sắc ấy là bạn thân của cậu ruột - Quý Doãn Tiên, Tô Hòa đã nghĩ, chắc hẳn đó phải là ông già năm, sáu mươi tuổi, không ngờ người ấy lại còn trẻ thế, chỉ chừng hơn bốn mươi tuổi, hơn nữa trông lại chẳng khác gì cái mầm đậu suy dinh dưỡng, nói chuyện với Ôn Nhan Khanh mà cứ run lên bần bật, chẳng có dáng gì của một người hơn tuổi, cũng chẳng có vẻ gì ở thế "tấn công" cả! Một người như vậy mà lại khát khao, thèm muốn vẻ đẹp của Ôn biến thái, đúng là không thể nào tưởng

tượng nổi!

- Ông ấy không chịu đi ăn cơm cùng với chúng ta, làm thế nào bây giờ?

- Đành thôi vậy, đi thôi.

Không hiểu sao, Ôn Nhan Khanh lại tỏ ra không được vui, quay người đi ra

phía cửa.

Tô Hòa vội đi theo anh.

Hai người đi ra khỏi phòng triển lãm tranh, lên xe, quay trở về.

Bên ngoài, hai bên đường cửa hàng cửa hiệu san sát, rất nhiều người đang

mua mua bán bán, nhiều người đang dạo phố, tất cả tạo nên một cảnh tượng sầm uất. Tô Hòa nhìn những bộ trang phục rất đẹp với vẻ mê thích, buột mồm

hỏi:

- Sao anh lại hẹn với ông ấy ở trong triển lãm tranh như vậy?

- Đó là triển lãm tranh cá nhân của ông ấy.

- Sao cơ?

Tô Hòa ngây người. Cũng có nghĩa là, vừa rồi ông ta đã xóa đi những bức

tranh của mình?

Ôn Nhan Khanh đưa mắt liếc nhìn cô một cái, rồi đáp bằng giọng lạnh nhạt,

không hiểu có phải là châm biếm hay không nữa:

- Chúc mừng cô, tiểu thư Ô Long . Cô quả là xuất sắc hơn tôi nghĩ đấy. [1]

[1] Tiếng lóng của từ tiếng Anh "own goal" (tự đá vào lưới nhà)

- Không phải vậy! - Tô Hòa vội giải thích - Chuyện này cũng không thể

trách tôi dược, làm gì có họa sĩ nào lại tự đi sửa hết các tác phẩm của mình trong lúc đang trưng bày như thế? Hơn nữa... ông ấy ăn mặc đâu có giống với một họa sĩ! Nếu anh không nói, tôi vẫn cứ nghĩ đó là người thợ lăn sơn quét vôi ấy chứ.

Quý Doãn Tiên - ông chủ của công ty châu ngọc tầm cỡ như S.S lại chơi với

một người bạn như thế, chuyện này ai mà tưởng tượng ra nổi?

- Còn nữa, tôi thấy rất rõ là ông ấy rất sợ anh. Với trí tuệ như của anh, anh hoàn toàn có thể giải quyết chuyện này một cách nhẹ nhàng, cần gì đến sự xuất hiện của tôi? - Tô Hòa không tin là "Ôn đại biến thái" lại không đối phó nổi với "mầm đậu" ấy.

Ôn Nhan Khanh im lặng.

Tô Hòa thấy vậy, vội nói:

- Này, anh không phải là có gì với ông ta đấy chứ... - Ôi, sao cô lại không

nghĩ tới điểm này nhỉ? Anh chàng họ Ôn có một khuôn mặt lạnh như núi băng, là một nhân vật quan trọng của S.S, hơn nữa lại chưa từng có chuyện lùm xùm nào trước dư luận, có thể nói dường như hoàn toàn tách biệt với phụ nữ.

Hóa ra là anh ta thích đàn ông!

Ngay lập tức, trong đầu của Tô Hòa lập tức hiện lên cảnh tượng Tiểu Thụ vì

hạnh phúc của Tiểu Công nên đành cố làm ra vẻ lạnh lùng, dối lòng từ chối [2]

tình yêu của Tiểu Công, sau đó một mình gặm nhấm nỗi buồn.

[2] Tiểu Thụ và Tiểu Công là cách gọi nhau của nam giới trong quan hệ đồng tính trong các liểu thuyết trên mạng Internet.

Một cái cốc đau điếng bất ngờ giáng xuống đầu cô.

- Ối! Sao lại đánh tôi? - Tô Hòa đưa tay ôm đầu, nhìn anh chàng vừa hiện

nguyên hình Tiểu Thụ với vẻ ậm ức.

- Đừng có tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì! - Ôn Nhan Khanh khẽ chau mày. Bộ mặt lạnh lùng lúc chau mày khiến khuôn mặt mang một vẻ hấp dẫn lạ t h ườn g .

Tô Hòa thầm kêu lên trong lòng: "Ôi Tiểu Thụ ơi là Tiểu Thụ, đây chính là Tiểu Thụ bậc nhất trong những lời đồn!". Cô vừa định lên tiếng khen, thì tiếp tục đón nhận cái cốc đầu thứ hai.

- Này, tôi chỉ thầm khen anh đẹp trai thôi, thế mà anh cũng đánh tôi à?

Ôn Nhan Khanh vẫn không hề nao núng:

- Hãy vứt ngay những ý nghĩ không mấy tốt đẹp trong đầu của cô đi.

Tô Hòa khẽ lẩm bẩm:

- Chẳng biết ai đã làm những việc không tốt đẹp đâu...

- Happen là một người tốt - Khi nói câu này, vẻ mặt Ôn Nhan Khanh vừa

nghiêm túc vừa như đang suy nghĩ điều gì.

- Happen? - Đó là tên của người đàn ông đó sao?

- Cô đừng chỉ có quan tâm đến vẻ bề ngoài, ông ấy là họa sĩ hiện đại hạng

nhất đấy. Trước đây, có một dạo ông ấy đã từng làm việc cho cậu tôi, trong thời gian SEASON cải cách, có thể coi ông ấy là một công thần. Tính cách ông

ấy hướng nội, không khéo mồm miệng, lại thích ăn uống, vì thế rất tự ti.

Thì ra là vậy...

Tô Hòa lập tức cảm thấy hơi hối hận, nếu biết sớm những điều này, thì

trước đó cô sẽ nhất định không bắt chước kiểu nói của người đàn ông ấy.

- Hồi còn nhỏ, Happen rất ngưỡng mộ thầy giáo của mình, giữa hai người đã xảy ra những gì thì đó cũng đã trở thành quá khứ không nên nhắc tại nữa. Ông thầy ấy mười năm trước đã mắc bệnh và qua đời. Còn Happen khi gặp tôi vào ngày mừng thọ của cậu tôi thì đã rất sửng sốt và có biểu hiện thất thường. Vốn dĩ chuyện này coi như không biết là xong, nhưng cậu tôi sợ rằng tôi sẽ làm tổn thương ông ấy nên đã ngầm ý bảo tôi rằng phải từ chối ông ấy sao cho thật tế nhị.

Tô Hòa bỗng chốc cảm thấy người đàn ông kia thật đáng thương, nếu đã thích "Ôn đại biến thái" thì bị tổn thương là cái chắc.

- Tôi tin rằng, sau chuyện ngày hôm nay, ông ấy sẽ không còn tìm đến tôi nữa. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ - Tuy nói như vậy, nhưng Ôn Nhan Khanh vẫn giữ vẻ đăm chiêu, đôi mày nhíu chặt lại. Đó là một vẻ xót thương sâu sắc mà từ trước tới nay chưa bao giờ anh bộc lộ ra.

Tô Hòa chăm chú nhìn anh một lúc, rồi khẽ nói:

- Thực ra... anh cũng...

- Cái gì?

- A, không có gì.

Tô Hòa lắc đầu, thôi không nói nữa.

Bầu trời của Rome trong xanh thăm thẳm, tựa như màu của một viên ngọc

trong sáng, dưới bầu trời ấy, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên mềm mại. Đã có biết bao người tốn không ít giấy mực để ca ngợi vẻ đẹp của thành phố này, bây giờ, cô mới cảm nhận được một cách chân thực nhất.

Quả nhiên rất dẹp.

Ôn Nhan Khanh, thực ra, anh cũng là một người tốt

Chỉ có điều với tính cách của mình, chắc chắn anh sẽ không thừa nhận điều

ấy.

Đó chính là câu nói lấp lửng mà Tô Hòa chưa nói ra.

Màn thứ hai

Em là ai?

Năm này, tháng này, đêm nay,

Vầng trăng lồng lộng.

Mở ra thế giới của trăng

Đem hình cắt của đôi cánh gắn vào cho tôi.

Để phút chốc, tôi bay vào quá khứ

Nghìn năm trước

Em đã ở nơi ấy

Chưa bao giờ đổi thay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.