Quân Tâm Ngã Tâm

Chương 12




- Bên ngoài gió lớn, mau vào nhà đi.

Trương Lệ Tuệ khách khi mời, quê cô ta cũng ở tỉnh N, nhưng không phải là ở Bảo Châu. Tiếng địa phương của tỉnh N rất nhiều, có thể nói là mười dặm có khẩu âm khác nhau. Trương Lệ Tuệ dù theo Nguyễn Vĩ Đức mười mấy năm, dù sao cũng không sống ở huyện Hướng Dương, nên nói tiếng phổ thông.

Liễu Thịnh cũng không sống ở huyện Hướng Dương, nhưng nó biết nói tiếng Liễu gia sơn, Tiểu Thanh coi đây như một thứ tiếng "nước ngoài" dạy cho con trai. Đó gọi là không quên nguồn gốc.

- Đúng, đúng, mau vào nhà đi.

Nguyễn Vĩ Đức rối rít mời.

Liễu Thịnh lấy một cái hộp bọc tinh xảo ở trên xe xuống, theo mọi người vào nhà.

Tòa biệt thự này tổng cộng có hai tầng, nhà chiếm diện tích chừng hơn 200 mét vuông, ba người ở rất rộng rồi, còn có một cái vườn nhỏ, chừng 400 mét vuông.

Liễu Thịnh đưa chiếc hộp trong tay cho Nguyễn Chính Bình, nói:
- Chính Bình đây là quà anh tặng em.

Nguyễn Chính Bình đưa hai tay ra nhận, nói:
- Cám ơn anh Thịnh Thịnh.

Thịnh Thịnh lớn hơn nó mấy tháng.

Nguyễn Chính Bình vội mở hộp quà ra, "Oa" một tiếng reo lên:
- Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Trong hộp là bộ chuyện tranh Tam Quốc Diễn Nghĩa, có điều trông khá cũ.

Liễu Thanh cười giải ghích:
- Thịnh Thịnh bình thường thích xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, bộ chuyện tranh này do nhà xuất bản mỹ thuật nhân dân Thượng Hải xuất bản năm 1957, bản đầu tiên. Thịnh Thịnh có bao nhiêu cuốn?

- Sáu mươi ạ.

- Đúng, có sáu mươi cuối. Bộ này mua được ở cuộc bán đấu giá năm ngoái, có hơi cũ, nhưng hoàn chỉnh, không thiếu cuốn nào. Thịnh Thịnh nghe nói hôm nay tới nhà bác làm khách, liền mang tới nói là tặng cho Chính Bình làm quà ra mắt.

Liễu Thanh giải thích lai lịch của bộ sách.

- Ha ha , làm Thịnh Thịnh tốn công rồi... Bộ truyện tranh này nhất định rất quý giá.

Nguyễn Vĩ Đức cười ha hả nói.

Mặc dù hắn không hiểu giá cả truyện tranh, có điều nghe nói là bản đầu xuất bản năm 1957, hơn 50 năm lịch sử rồi, gần bằng tuổi của hắn, có thể thấy là rất quý.

Liễu Thanh cười:
- Giá không đắt, hơn mười nghìn thôi. Quan trọng là hiện giờ có tiền cũng không mua được, một bộ hoàn chỉnh như thế này là rất khó kiếm, năm ngoái mua được cũng là may mắn.

Nguyễn Vĩ Đức liên tục gật đầu.

Trong mắt bọn họ mười nghìn cũng như vài đồng trong mắt người thường, quý là ở tấm lòng.

Trương Lệ Tuệ thì gật mình, không ngờ một bố sách lại đắt như thế. Nguyễn Vĩ Đức không nói cho cô ta thân phận của Liễu Tuấn và Tiểu Thanh, họ cũng chỉ đi tới bằng chiếc Trường Phong bình thường, Trương Lệ Tuệ không để ý lắm, cũng không nghĩ tới lai lịch bọn họ khủng bố nhường nào.

Đương nhiên không có ý khinh thường, Trương Lệ Tuệ không phải là phụ nữ thực dụng hám lợi.

- Chính Bình, cất cho kỹ, sau này hãy xem, phải giữ gìn cho tốt, đừng làm hỏng.
Trương Lệ Tuệ đi tới, cẩn thận nhận lấy bộ sách, nói:
- Chính Bình, không phải con cũng có quà tặng anh Thịnh Thịnh sao?

Nguyễn Chính Bình vội đứng dậy, chạy vào phòng lấy một hộp quà ra, tặng cho Liễu Thịnh, thì ra là một chiếc trực thăng đồ chơi.

Nguyễn Vĩ Đức nói:
- Đây là sản phẩm một công ty đồ chơi dưới quyền tập đoàn sản xuất, có điều cái này công năng đường cường hóa, khoảng cách điều khiển hơn sản phẩm thường một chút.

Liễu Thịnh rất lịch sự cám ơn, giống như ông cụ non ngồi bên cạnh cha, tiếp chuyện trưởng bối.

Liễu Tuấn hỏi:
- Anh, tình hình kinh doanh của Cty Đằng Phi hiện giờ ra sao?

Y đã lâu lắm rồi không hỏi tới chuyện của Cty Đằng Phi, năm ngoài về Liễu gia sơn, Liễu Triệu Ngọc cũng chạy về, có điều thời gian quá eo hẹp, Liễu Tuấn bận đi bái phỏng người già trong thôn, không nói chuyện kỹ với với Liễu Triệu Ngọc. Hiện giờ tới nhà Nguyễn Vĩ Đức, tất nhiên phải tìm hiểu thật kỹ.

Cty Đằng Phi Giang Khẩu hiện giờ là tập đoàn dân doanh lớn nhất tỉnh D, Liễu Tuấn là bí thư tỉnh ủy, cũng cần phải tìm hiểu.

Nguyễn Vĩ Đức trả lời:
- Không tệ, quy mô mỗi năm đều mở rộng, trước đó không lâu báo cáo tài vụ cho thấy tổng tài sản đã hơn 120 tỷ, bên Giang Khẩu cũng chừng 40 tỷ. Vốn ý của Triệu Ngọc là năm nay sải bước tiến tới, tranh thủ lên thị trường chứng khoán Mỹ, kiếm chút tài chính, chuẩn bị mở rộng.

Tiểu Thanh cau mày:
- Anh phải thận trọng việc này, thế cục quốc tế năm nay khả năng có thay đổi.

Nguyễn Vĩ Đức gật đầu:
- Đúng thế, Triệu Ngọc Cũng nói vậy. Nói bên kia Chương bí thư đích thân gặp anh ấy nói chuyện, là lệnh của dượng muốn dần rút vốn từ thị trường Âu Mỹ, cho nên kế hoạch mở rộng này đã ngừng lại. Bên Giang Khẩu cũng đang thu hẹp quy mô. Tiểu Tuấn, Tiểu Thanh, hai đứa nói bên Mỹ sẽ có nguy cơ tài chính thật sao?

Chương bí thư là Chương Thần Văn, tổng bộ số hai của Cty Đằng Phi đặt ở Đại Ninh. Chương Thần Văn khi làm tỉnh trưởng, Liễu Triệu Ngọc là khách quen của chính phủ tỉnh. Lần này Quốc vụ viện bố trí thống nhất, các tỉnh đều bắt đầu thực thi, nhất là các lãnh đạo chủ yếu của Nghiêm Liễu hệ ở tỉnh thành, càng quán triệt nhanh chóng. Đằng Phi là xí nghiệp dân doanh lớn nhất nước, Chương Thần Văn tìm Liễu Triệu Ngọc nói chuyện là hợp lý.

Có điều nhìn qua Nguyễn Vĩ Đức có vẻ mơ hồ với việc này.

Tinh lực ở bên Giang Khẩu đặt vào thực nghiệp, nghiệp vụ quốc tế có bộ phận chuyên môn phụ trách, Nguyễn Vĩ Đức không hiểu thế cục tài chính quốc tế cho lắm.

Tiểu Thanh cười:
- Anh, cái chuyện này em họ của anh đích thân đề xuất ở cục chính trị, còn hô khẩu hiệu nưa. Sau đó chú mười hai mới đưa ra quyết định này, anh không tin à?

Nguyễn Vĩ Đức xua tay:
- Không có, sao anh lại không tin? Tiểu Tuấn nói chuyện này sẽ xảy ra thì nhất định sẽ xảy ra.

Những "người già" của Cty Đằng Phi ai chẳng bội phục năng lực của Liễu Tuấn. Liễu Tấn Văn cũng nghe theo răm rắp, công ty gặp phải khó khăn, phản ứng đầu tiên của ông là "đi tìm Tiểu Tuấn!"

Tiểu Thanh cười ra tiếng:
- Đúng thế, nếu nước Mỹ không xảy ra nguy cơ tài chính thì không nể mặt em họ của anh rồi, bảo Liễu chính cục để mặt mũi vào đâu...

Nói tới đây tiếng cười của Tiểu Thanh ngưng bặt, mặt hiện vẻ lo lắng.

Lỡ chẳng may nước Mỹ ngăn được nguy cơ tài chính này bùng phát thì tình hình sẽ trở nên vô cùng tồi tệ, tất cả bố trí hiện giờ của quốc vụ viện sẽ biến thành một trò cười. "Kẻ đầu sỏ" Liễu chính cục càng trở thành trò cười trong trò cười.

Nghĩ lại cái khẩu hiệu Liễu chính cục hô trên cuộc họp cục chính trị xem.

Một khi dự đoán sai lầm, không phải chỉ bị người ta cười, những chính địch ắt sẽ lấy đó làm lý do chất vấn cho con Liễu Tấn Tài, tới khi đó, đúng là khó kháng cự. Cho dù hai cha con họ Liễu không vì thế mà mất quan mất chức, nhưng thanh danh của hai người họ, thậm chí là cả hệ phái sẽ bị đả kích nghiêm trọng. Liễu Tấn Tài khó khăn lắm mới nắm được tiếng nói ở cấp TW, khẳng định sẽ mất đi. Tệ hơn nữa sẽ thành ảnh hưởng rất sâu xa với Liễu Tuấn, con đường bước lên đỉnh cao sẽ đầy chông gai. Hoặc hoàn toàn bị lấp kín.

- Tiểu Tuấn?

Liễu Thanh nhìn Liễu Tuấn đầy lo lắng.

Chắc chắn Nguyễn Vĩ Đức cũng nghĩ tới điều này, nhưng nhận thức chính trị không sâu như Tiểu Thanh.

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười, xua tay nói:
- Bong bóng kinh tế của nước Mỹ đã hình thành rồi, vấn đề vốn vay tín dụng đã ăn vào tận xương, không đại phẫu là không được. Bản chất tư bản quyết định tất cả. Không có gì phải lo cứ làm như bố trí là được.

Tiểu Thanh vẫn có chút lo lăng, nhưng chuyện tới nước này chỉ có tiến không có lui nữa.

Trương Lệ Tuệ từ sau khi theo Nguyễn Vĩ Đức, hoàn toàn đảm nhận chức trách làm vợ, đã mười mấy năm không đi làm, nên không hiểu những điều bọn họ nói. Thấy không khí tựa hồ có chút nặng nề, liền niềm nở mời:
- Mọi người ăn hoa quả đi ... Thịnh Thịnh, ăn ô mai đi cháu.

- Cám ơn bác.

Thịnh Thịnh vội cám ơn, lấy một quả ô mai.

Liêu Tuấn thấy cảnh này, cười nói:
- Thịnh Thịnh, con đừng xen vào, đi đi, đi chơi với Chính Bình đi, chơi trực thăng cũng được, thả lỏng một chút...

Thịnh Thịnh nhìn sang phía mẹ, thói quen tự nhiên, muốn chơi phải được mẹ phê chuẩn.

Tiểu Thanh không khỏi thương xót, xoa đầu con, nói:
- Đi chơi với Chính Bình đi.

Kỳ thực Liễu Thịnh còn đỡ, nó quen rồi, Nguyễn Chính Bình thì nhịn tới bứt rứt, nó đã bao giờ phải quy củ như thế? Nhưng thấy Liễu Thịnh ngồi, nó cũng phải ngồi.

Giờ khó khăn lắm mới có được câu nói này, lập tức hớn hở reo lên:
- Mau mau, anh Thịnh Thịnh, chúng ta đi chơi trực thăng.

Liễu Thịnh đứng dậy khom mình thi lễ với hai bác cha mẹ rồi mới chạy qua một bên chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.