Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 90: Lại nghe thấy tin vui




Dương Túc Phong cáo từ Hà Chính Cương, cùng Vũ Phi Phàm trở về bộ tư lệnh hải quân quân Lam Vũ.

Khắc Lệ Tô Na sư đoàn trưởng sư đoàn bộ binh 101 quân Lam Vũ và Trầm Lăng Vân quan chỉ huy hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều đã đợi ở nơi đó được một lúc rồi, nhìn thấy Dương Túc Phong tới đều đi ra tận cửa nghênh tiếp.

Khắc Lệ Tô Na đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy Dương Túc Phong, nhớ nhung vô cùng, nhưng không may bên cạnh lại có mặt những nam nhân khác, nếu không nàng đã nhào vào trong lòng Dương Túc Phong làm nũng rồi.

Khắc Lệ Tô Na nói với chút vẻ nũng nịu:

- Thiếp mặc kệ lần này nhiệm vụ an bài như thế nào, sư đoàn 101 của thiếp nhất định cũng sẽ phải đảm nhận nhiệm vụ chủ công. Thiếp không muốn đánh nghi binh nữa, quân đoàn của thiếp đã phải đánh nghi binh hai năm rồi, nếu còn tiếp tục đánh nghi binh nữa, thì thiếp không đảm đương nổi cái chức sư đoàn trưởng này đâu.

Dương Túc Phong nhẹ nhàng nói:

- Lần này trận nào cũng là chủ công, không còn có nhiệm vụ nghi binh nữa, cho dù nàng muốn cũng không có đâu.

Nghe thế Khắc Lệ Tô Na mới yên tâm.

Từ khi Khắc Lệ Tô Na thay thế Dương Túc Phong nhậm chức quan chỉ huy tối cao của sư đoàn 101 lục quân quân Lam Vũ cho tới nay, thì sư đoàn bộ binh 101 ngoại trừ trận chiến ở cứ điểm Lạc Nạp với quân đội Lỗ Ni Lợi Á ra, thì cơ bản không tham dự cuộc chiến lớn nào nữa.

Lần nào cũng chỉ mang tính hiệp trợ, bình thường chỉ xuất động binh lực của một trung đoàn hoặc hai trung đoàn đi giúp đỡ các bộ đội khác đánh trận, lúc chống lại người Tây Môn là như thế, khi công chiếm nước Y Mộng cũng như vậy, làm cho các quan binh sư đoàn 101 từ trên xuống dưới ai oàn không thôi, cảm thấy bản thân bị coi thường.

Khi bọn họ ở dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Dương Túc Phong thì lần nào cũng đánh trận đầu, giờ tương phản quá lớn.

Lần này tới đại lục Y Lan, các quan quân bộ hạ ào ào dâng thư phản ánh với Khắc Lệ Tô Na, muốn nàng nỗ lực tranh thủ nhiệm vụ chủ công với Dương Túc Phong, không thể làm nhân vật phụ nữa.

Vũ Phi Phàm mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Lần này tới lượt hải quân bọn tôi làm nhân vật phụ, phối hợp thật tốt với mọi người biểu diễn.

Lời còn chưa dứt, Khắc Lệ Tô Na đã chu cái miệng nhỏ làu bàu:

- Hải quân các ngươi đúng là biết hưởng thụ, kiếm được một cái bộ tư lệnh tốt như thế này.

Dương Túc Phong cũng gật gù tán thưởng:

- Ừm, không tệ, nơi này bốn mặt đều hướng ra biển, ấm áp dễ chịu, đúng là bảo địa phong thủy đó!

Vũ Phi Pjàm cười nói:

- Nếu mà đúng là bảo địa phong thủy, thì Sở Thiên Tư đã chẳm thảm hại như thế, hiện giờ hắn còn đang ở trong trại tù binh chiến tranh ở Ngân Xuyên đạo chờ chúng ta tới cứu viện đấy. Đánh trận là phải dựa vào trí tuệ và thực lực, phong thủy thì có tác dụng gì? Nếu phong thủy mà có tác dụng thì sau này lúc nào có mâu thuẫn, mọi người cứ ai trốn trong nhà người đó thắp hương khấn vái là được rồi…”

Trầm Lăng Vân cười mắng:

- Chuyện này thì ai mà chẳng biết? Còn cần ngươi ra vẻ ta đây giải thích nữa sao, thật đúng là! Chẳng lẽ ngươi rửa chân lên bờ rồi thì càng ngày càng trở nên lắm mồm? Hay ngươi cứ trở về biển mà ở đi!

Bộ tư lệnh hải quân quân Lam Vũ mới được đặt ở phía tây bắc của cảng Thanh Đảo, cách trường học quan quân hải quân quân Lam vũ rất gần.

Nơi này vốn là nơi ở của bộ tư lệnh hạm đội Nam Hải thứ ba của hải quân đế quốc Đường Xuyên, thiếu tướng Sở Thiên Thu nguyên quan tư lệnh của hạm đội Nam Hải thứ ba hải quân đế quốc Đường Xuyên, tài hoa gì khác không có, chứ phong thủy địa lý thì vô cùng tinh thông, ưa thích những thứ bàng môn tả đạo.

Sở Thiên Thu đã tìm khắp các cửa cảng dọc tuyến bờ biển của Kim Xuyên đạo, cuối cùng lựa chọn được nới này, hắn nhận thấy nơi này chẳng những phong cảnh tươi đẹp, hơn nữa lại sơn thủy hữu tình, cẩn chứa linh khí của trời đất, cực kỳ có lợi cho việc tác chiến của hải quân, cho nên dày công đem bộ tư lệnh của mình xây dựng thành kiểu như một vườn hoa…

Thế nhưng, chuyện chẳng được như ý người, nơi này nghe nói có được phong thủy độc nhất vô nhị mà lại chẳng đem lại chút vận may nào cho thiếu tướng Sở Thiên Tư, ngược lại còn trực tiếp đưa hắn vào trại tù binh chiến tranh của hải quân nước Mã Toa.

Trong trận giao chiến ở biển San Hô giữa hải quân nước Mã Toa và hải quân đế quốc Đường Xuyên, hải quân đế quốc Đường Xuyên toàn quân bị diệt, rất nhiều quan binh hải quân đế quốc bao gồm cả thiếu tưởng Sở Thiên Thư đều bị hải quân nước Mã Toa bắt làm tù binh, sau đó sang tay giao cho Xích Luyện giáo dùng làm nô dịch lao động.

Vì thế bộ tư lệnh này của Sơ Thiên Thư trở thành nơi chỉ có yêu ma quỷ quái ra vào, nhưng Vũ Phi Phàm chẳng tin vào chuyện mê tin đó, đem luôn bộ tư lệnh hải quân quân Lam Vũ thiết lập ở nơi này.

Cả đoàn người đi vào trong căn phòng tác chiến rộng rãi hào hoa, năm vị tham mưu của quân bộ quân Lam Vũ đã tới đầy đủ.

Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đang ngồi trên che lăng, thích thú thưởng thức cảnh biển và bên ngoài, Tri Thu, Hà Vị Thần, Cơ Tử Đinh ba vị tham mưu trẻ tuổi thì đang tiếp tục xem xét những tư liệu có liên quan.

Biển rộng hết sức dịu dàng và yên bình, thì thoảng mới nổ lên đợt sóng trắng muốn, làm lòng người xao động, nhưng tất cả những người có mặt ở nơi này đều biết rằng, ở phía dưới vẻ yên bình đó của nó, không biết đã chứng kiến sự quật khởi và diệt vong của không biết bao nhiêu người.

Chí ít chính vùng biển yên bình này đã nuốt lấy hơn mười vạn quan binh hải quân và tất cả các chiến đấu hạm hải quân của đế quốc Đường Xuyên.

Dương Túc Phong thuận tay kéo một chiếc ghế gỗ lim ngồi xuống, rồi dùng tay xoa lên mặt, cảm thụ sự mát mẻ do gió biển mang lại, đợi cho hải người Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm tới gần, mới đi thẳng vào vấn đề :

- Tri Thu, hãy giới thiệu qua tình huống tù binh chiến tranh của Ngân Xuyên đạo đi.

Đợi cho những người khác cũng ngồi xuống cả rồi, Tri Thu mới chỉ lên tấm bản đồ quân sự lớn treo ở trên tường, bắt đầu giới thiệu sơ qua tình hình.

- Mọi người chắc biết cả rồi, trong những trận chiến ở hai ba năm trước đây, triều đình đánh nhau với quân đội nước Mã Toa, đụng trận nào là thua trận đó, gần như không biết tới chiến thắng là gì. Quân đội của triều đình tổn thất cực lớn, nhân số quân đội cho tới giờ bị hao tổn mất hơn hai trăm năm mươi vạn người. Con số này mới chỉ là lục quân của triều đình thôi, nếu như cộng cả số hải quân mất đi thì phải tới hơn ba trăm vạn. Những nhân viên bị tổn thất này, ngoài trừ một số bị giết chết, thì những người còn lại đều bị bắt giữ trở thành tù binh chiến tranh, con số này cũng rất lớn. Đây chẳng phải do người nước Mã Toa nhân từ gì cả, mà quân đội nước Mã Toa hi vọng có thể kiếm chác được chút lợi nhận trên người những tù binh này, bọn chúng chuyên môn để những tù binh làm các công việc nặng nhọc nguy hiểm như đào bới khoáng sản, để tiết kiệm sức lao động của bản quốc, dù sao thì tù binh thì cũng được coi như chết rồi, không lợi dụng để kiếm lấy một chút lợi ích thì thật lãng phí. Cho nên những tù binh này bao gồm cả đám người Sở Thiên Thư, hiện giờ đều đang lao động khổ sai trong những khu mỏ khoáng sản dưới sự khống chết của quân đội nước Mã Toa.

- Những tù binh chiến tranh còn sót lại này, căn cứ vào thống kê sơ bộ của ban ngành tình báo của chúng ta, đại khái còn có chừng một trăm vạn người, bao gồm hải quân và lục quân của triều đình, nhưng chủ yếu là người của lục quân của triều đình. Số tù binh chiến tranh này, đại bộ phận được phân bố ở nước Mã Toa và Ngân Xuyên đạo, hơn nữa phần nhiều là ở Ngân Xuyên đạo, bời vi tài nguyên khoáng sản ở Ngân Xuyên đạo vô cùng phong phú, nơi này có rất nhiều hầm mỏ vỉa quặng, những tài nguyên khoáng sản này đều là thứ nước Mã Toa đang rất cần. Tù binh của triều đình vừa khéo đảm đương công việc khổ cực nguy hiểm này, vì cho dù xảy ra chuyện lớn cũng chẳng có ảnh hưởng gì, chết cũng không cần phải bồi thường. Chúng ta đã thống kê được, tù binh chiến tranh ở Ngân Xuyên đạo có ước chừng năm mươi vạn người.

Khắc Lệ Tô Na ngạc nhiên thốt lên:

- Có tới năm mới vạn tù binh kia à?

Tri Thu gật đầu, thận trọng nói:

- Ban ngành tình báo của chúng ta ở Ngân Xuyên đạo có được khá nhiều tin tức, sau khi kiểm chứng lẫn nhau. Chúng ta có thể khẳng định, con số này chỉ có thể nhiều hơn chứ không thẻ ít hơn. Năm mươi vạn là dự đoán thấp nhất, có khả năng là tới sáu mươi vạn.

Khắc Lệ Tô Na không nói nữa, nàng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

Khắc Lệ Tô Na cũng biết qua chuyện của cơ quan tình báo, bời vì khi xưa Dương Túc Phong cũng từng suy tính tới chiến lược đổ bộ lên Ngân Xuyên đạo, cho nên ban ngành tình báo ở Ngân Xuyên đạo bố trí một lượng nhân viên tìnhbáo rất lớn, thăm dù tình báo tương quan.

Do cơ quan tình báo hoạt động tích cực, nên từng có một độ làm cho quân đội nước Mã Toa phán đoán nhầm phương hướng đổ bộ của quân Lam Vũ, kết quả cuối cùng quân Lam Vũ đổ bộ thành công lên Kim Xuyên đạo.

Ở Ngân Xuyên đạo quân Lam Vũ có một lực lượng tình báo hùng hậu, cho nên vấn đề tù binh hẳn là không có sự chênh lệch quá lớn, bất quá con số năm mươi vạn tù binh thực sự là quá nhiều. Từ đó có thể thấy được sự vô dụng của quân đội triều đình là như thế nào.

- Năm mươi vạn tù binh chiến tranh của quân đội triều đình này, vị trí hiện giờ của bọn họ đều là ở hai địa khu Chu Tháp và Xích Luyện Thần Kinh của Ngân Xuyên đạo. Mà phần nhiều là ở hai vùng Chu Tháp, Chu Các, hai nơi này chí ít phải có trên bốn mươi lăm vạn tù binh. Bời vì vùng phụ cận Xích Luyện Thần Kinh không có quá nhiều mỏ quặng, các mỏ quẳng chủ yếu đều là ở vùng Chu Tháp và Chu Các. Ở phía nam cũng có rất nhiều khoáng sản, nhưng Xích Luyện giáo còn chưa khai phá tới nơi đó. Tù binh chiến tranh ở Xích Luyện Thần Kinh, đều là những quan quân trung và cao cấp, bọn họ bị giáp thị nghiêm ngặt, hơn nữa còn liên tục bị cơ quân tình báo nước Mã Toa thẩm vấn, thông qua thủ đoạn tàn khốc để moi lấy tin tức tình báo trên người bọn họ.

Hơi dừng lại một chút, ngữ khí của Tri Thu trầm xuống:

- Ý tứ của Phong lĩnh là, những tù binh bị bắt giam ở Xích Luyện Thần Kinh này, nếu như quả thực chúng ta không cứu ra được, thì phải giết chết toàn bộ bọn họ, để tránh khỏi tiết lộ quá nhiều cơ mật. Chuyện mà bọn họ biết được quá nhiều, sống thêm cũng vô ích.

Có mấy cặp mắt lặng lẽ hướng về phía Dương Túc Phong, nhưng trên mặt Dương Túc Phong không thể hiện mấy cảm xúc, cứ như vừa rồi chẳng hề nghe thấy Tri Thu nói gì vậy.

Tri Thu tiếp tục trình bày:

- Tình hình kẻ địch hiện giờ của chúng ta mọi người có thể xem trên thông báo. Ở tiền tuyến của Kim Xuyên đạo, là chín quân đoàn của Vũ Văn Phân Phương, ước chừng có ba mươi tám vạn tên, trong đó có tám vạn tên kỵ binh giáp trụ ở Ngân Xuyên đạo. Lực lượng vũ trang chủ yếu của Xích Luyện giáo, ước chừng có chừng mười tới hai mươi vạn tên, con số này không thể xác địch được, bời vì Xích Luyện giáo không phải là quân đội chính thức, những vũ trang thoát ly sản xuất của bọn chútn có chừng mười vạn tên. Ở phía tây và phía nam của địa khu Việt Xuyên đạo và Minh Xuyên đạo, chủ yếu là bộ đội của quân đoàn Vũ Văn Tinh Không nước Mã Toa. Đại bộ phận sư đoàn kỵ binh và sư đoàn bộ binh chủ lực của quân đoàn Vũ Văn Tinh Không đều đã bị rút ra điều tới bố xung cho quân đoàn Vũ Văn Lôi Đình ở đảo Lữ Tống. Sau khi chúng ta vây khốn đảo Lữ Tống, quân đoàn Vũ Văn Tinh Không mới bắt đầu thành lập các sư đoàn kỵ binh và bộ binh mới, sức chiến đấu không được mạnh lắm.

- Căn cứ vào tin tình báo mới nhất, quân đội nước Mã Toa ở trong nước hiện giờ đã thành lập hai mươi sư đoàn bộ binh mới, hơn nữa còn có nhiều sư đoàn bộ binh đang được thành lập. Có điều, những sư đoàn bộ binh này nếu muốn hình thành được sức chiến đấu, còn cần ít nhất thời gian nửa năm nữa. Trên thảo nguyên Phan Mạt Tư phía nam nước Mã Toa, quân đội nước Mã Toa đang chiêu mộ rất nhiều người tộc Bản Đô, muốn bổ xung và thành lập thêm nhiều sư đoạn bộ binh nữa, căn cứ vào phỏng đoán sơ bộ, có ít nhất hai sư đoàn kỵ binh đã được thành lập nên.

Tri Thu thong thả giới thiệu hết tình hình, các tướng lĩnh cao cấp cơ bản đã xem xong tư liệu trong tay của mình, có được khái niệm cơ bản về chiến dịch sắp nổ ra.

Khắc Lệ Tô Na cau mày lại, như muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói ra, Vũ Phi Phàm thì ung dung như không, bời vì chiến dịch lần này đúng là không có quan hệ nhiều lắm tới hải quân.

Ngược lại lão đại của hải quân lục chiến đội là Trầm Lăng Vân thì sắc mặc nghiêm túc, bởi nhận ra trọng trách trên vai mình không nhẹ chút nào, nhiệm vụ tiến vào Ngân Xuyên đạo giải cứu tù binh chiến tranh được đặt lên trên người hải quân lục chiến đội bọn họ.

Dương Túc Phong vô thức gõ ngón tay lên trên bàn, chậm rãi tiếp lời Tri Thu:

- Mọi người cũng đã xem xong tư liệu rồi, chúng ta đang chuẩn bị một loạt chiến dịch cơ động, điều động quân đội nước Mã Toa và lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo đi, để tranh thủ cứu lấy những tù binh chiến tranh này. Mọi người đang xem kế hoạch giáo cứu do chính bộ tham mưu chúng ta định ra, nhưng còn khá nhiều vẫn đề cần mọi người thảo luận để quyết định.

Dừng lại một chút, Dương Túc Phong hơi đề cao ngữ khí, nhưng giọng nói vẫn thong thả:

- Giải cứu số tù binh chiến tranh này, đối với chúng ta mà nói có được mấy điều lợi sau. Thứ nhất là tăng cường lực lượng sinh lực của chúng ta. Tin rằng mọi người cũng giống như ta, vấn đề đau đầu nhất không phải là tiêu diẹt kẻ địch như thế nào, mà làm sao để mở rộng quân đội của chúng ta. Cứ mỗi lần khuếch quân, là mọi người đều kêu ca với ta là không có đủ người, không có ai nguyện ý tòng quân. Nên ta hi vọng có thể thông qua chiến dịch lần này để giải quyết một phần vấn đề. Số tù binh chiến tranh này mặc dù là của triều đình, nhưng rơi vào trong tay chúng ta rồi thì là người của chúng ta, chúng ta muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, không tới lượt triều đình lải nhải lắm mồm. Bên trong năm mươi vạn tù binh này, chúng ta chỉ cần có thể chọn ra được mười vạn người, thì đã là thành tựu rất lớn rồi, ít nhất tổ kiến được hai sư đoàn bộ binh là không có vấn đề gì.

- Cái lợi thứ hai là để cho người dân đế quốc hiểu rằng, trừ chúng ta ra, không một ai có thể giải cứu được bọn họ trong lúc nguy khốn, triều đình đã hoàn toàn vứt bỏ bọn họ, không có năng lực giải cứu bọn họ, cũng chẳng có khả năng chuộc bọn họ trở về, thuần túy là coi bọn họ như đã chết rồi. Chúng ta cứu bọn họ ra, những tù binh này tất nhiên sẽ hiểu rằng, trừ chúng ta ra, thì không còn đối tượng nào đáng để bọn họ ra sức nữa. Còn về bộ phận quan quân cao cấp kia, nếu như cũng ta có thể giải cứu ra được thì tốt nhất, còn nếu như không thể cứu ra được … ta tin rằng cuộc sống hiện giờ của bọn họ còn không bằng cái chết, chúng ta có thể tiễn bọn họ một đoạn.

- Cái lợi thứ ba là thuận tiện tiêu diệt quân đội nước Mã Toa hoặc là lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo. Năm ngoài chúng ta phải sống trong lo âu, sợ quân đội nước Mã Toa phát động tiến công quy mô lớn, nhưng năm nay thì đã khác rồi. Hiện giờ chúng ta có binh cường mã tráng, cho dù quân đội nước Mã Toa không tới tấn công chúng ta, thì chúng ta cũng phải đánh ra ngoài. Nửa cuối năm ngoái mọi người tích trữ sức lực, năm nay đương nhiên là phải xem xem hiệu quả như thế nào. Vũ Văn Phân Phương mà còn ở Nguyên Xuyên đạo không chịu đi, thì chúng ta phải nghĩ biện pháo đuổi cô ra đi, một lần đuổi không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, tới khi nào đuổi cô ta đi được mới thôi. Ba mươi tám vạn quân đội này, nửa năm một năm không thể tiêu hao hết, nhưng hai ba năm thì thế nào cũng có thể diệt gọn.

Thấy Dương Túc Phong đã trình bày xong, Khắc Lệ Tô Na lên tiếng hỏi:

- Vậy thì rốt cuộc là chúng ta ưu tiên giải cứu tù binh hay ưu tiên tiêu diệt quân địch.

Dương Túc Phong bình thản đáp:

- Giải cứu tù binh phải đặt trên cơ sở tiêu diệt quân địch. Không tiêu diệt kẻ địch thì làm sao giải cứu được tù binh?

Khắc Lệ Tô Na trầm tư gật đầu.

Nhìn thấy Dương Túc Phong ra hiệu, tham mưu Cổ Tư Đinh nói tiếp lời:

- Kế hoạch sử dụng binh lực của chúng ta là dùng sáu trung đoàn của sư đoàn 101, ước chứng hơn bốn vạn ba nghìn người. Hai trung đoàn của hải quân lục chiến đội, ước chừng một vạn người. Hạm đội Tô Chẩm Thư và hạm đội Dương Phàm, năm mươi chiếc Long Nha chiến hạm. Trước mặt thuyền vận chuyển có thể sử dụng gồm bốn mươi chiếc, thuyền vận chuyển tầm trung có hai mươi chiếc, mỗi một lần có thể chở được hết khoảng năm vạn người. Tuyến đường ngắn nhất là đi từ cảng Ninh Ba của Ngân Xuyên đạo tới cảng Kim Lăng mất thời gian ba ngày.

Dương Túc Phong đứng dậy, ngón tay chỉ lên trên tấm bản đồ quân sự, chậm rãi nói:

- Phương sách tấn công của chúng ta chủ yếu có thể chia làm hai phần lớn. Phần thứ nhất là ở Kim Xuyên đạo phát động đánh nghi binh, để thu hút sức chú ý của quân đội nước Mã Toa, đồng thời tranh thủ trong lúc tiến công tiêu diệt một phần quân đội nước Mã Toa. Cho dù không thể tiêu diệt được lượng lớn quân địch, thì cũng phải làm cho quân địch ở Nguyên Xuyên đạo ý thức được nguy hiểm, ép cho bọn chúng không còn năng lực đi quản tới chuyện ở Ngân Xuyên đạo nữa. Cho nên, lần tiến công này không phải là đánh nghi binh, cuộc tấn công phát động từ Kim Xuyên đạo phải mãnh liệt, phải dữ dội, đánh cho Vũ Văn Phân Phương phải run sợ, phải khiếp hãi, để cho cô ta không còn có thời gian đi suy tính tới chuyện của Ngân Xuyên đạo nữa.

- Phần thứ hai, chính là hành động giải cứu ở Ngân Xuyên đạo. Ở phương diện này nhiệm vụ chủ yếu sẽ do hải quân lục chiến đội đảm trách. Mộ trung đoàn sẽ phụ trách tấn công Chu Các, một trung đoàn phụ trách tiến công Chu Tháp. Mục đích chủ yếu của cuộc tiến công là phải giải cứu những tù binh chiến tranh bị giam giữ kia. Nhưng khi hải quân lục chiến đội tấn công, phải tạo thành ảo giác cho lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo, thậm chí tạo thành ảo giác cho quân đội nước Mã Toa là chúng ta tấn công Ngân Xuyên đạo, với mục đích phân tán sự chú ý của quân đội nước MÃ Toa, để che dấu mục đích tấn công Nguyên Xuyên đạo. Nhưng dưới tình huồng không đạt được mục đích chúng ta mới tiện tay dắt dê mang theo số tù binh chiến tranh kia đi. Như vậy, cho dù một số tù binh chúng ta không thể nào mang đi được, thì bọn chúng cũng sẽ không lập tức giết hại bọn họ, chúng ta sẽ còn có cơ hội thứ hai.

Khắc Lệ Tô Na lạnh lùng làu bàu:

- Giết thì cứ giết đi, có gì mà đáng tiếc chứ.

Vũ Phi Phàm mỉm cười giải thích:

- Những tù binh chiến tranh này hận Xích Luyện giáo và nước Mã Toa tới tận xương, lại cực kỳ bất mãn với triều đình. Triều đình đã vứt bỏ bọn họ một cách không thương tiếc, bọn họ hận không thể ăn tươi nước sống người của triều đình, chúng ta vừa vặn có thể lợi dụng điều này, tới khi đó cho dù chúng ta sai bọn họ đi băm nát Đường Minh để nuôi chó, bọn họ cũng sẽ thi hành không chút do dự.

Khắc Lệ Tô Na vẫn cứ lầm bầm nói:

- Điều này thì tôi biết, thế nhưng bọn họ đã bị hành hạ hai ba năm rồi, áng chừng không còn ra dạng người nữa, nếu không nghỉ ngơi chừng nửa năm một năm. Thì bọn họ khó mà quay trở lại chiến trường được, hơn nữa bọn họ quá nửa là sẽ có bệnh sợ chiến tranh, có dùng được hai không? Tôi cảm thấy rất nghi ngờ …

Dương Túc Phong nhìn Khắc Lệ Tô Na, ung dung nói:

- Không gấp, thứ chúng ta có là thời gian, triều đình tạm thời còn chưa thể trở mặt với chúng ta. Còn về bệnh sợ chiến tranh, thì khi thù hận che lấp nỗi sợ hãi, sức mạnh bộc phát ra sẽ càng thêm khủng bố.

Khắc Lệ Tô Na nói:

- Thiếp hi vọng triều đình lập tức trở mặt, chúng ta đánh chiếm phứt lấy kinh đô Ni Lạc Thần cho xong.

Dương Túc Phong chỉ mỉm cười không nói gì.

Khắc Lệ Tô Na hơi lái mất đề tài đi một chút rồi cũng không nói thêm điều gì nữa, chuyên tâm nghe Cổ Tư Đinh giới thiệu kế hoạch hành động cụ thể. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Con mắt của Cổ Tử Đinh hơi đỏ lên, dáng vẻ giống như không được ngủ đủ.

Kế hoạch giải cứu tù binh chiến tranh là do hắn và Hà Vị Thần cùng nghiên cứu ra, nhưng Hà Vị Thần chú ý tới phương hướng Kim Xuyên đạo hơn, còn chuyện ở Ngân Xuyên đạo thì đặt lên đầu Cổ Tư Đinh.

Cổ Tư Đinh đúng lúc đang cần phải biểu hiện bản thân, tất nhiên là phải dốc sức ra để hoàn thành rồi.

Cổ Tư Đinh cẩn thận nói:

- Vấn đề liên quan tới việc giải cứu tù binh, chúng tôi đưa ra ba phương án. Mỗi một phương án đều có lợi và hại riêng, hi vọng chưng cầu ý kiến của mọi người, để cuối cùng có được phương án tổ nhất. Mong các vị ngồi đây và Phong lĩnh cùng quyết định.

- Phương án thứ nhất, đó là đem toàn bộ tù binh chiến tranh rút lui từ phía đại dương, rút tới Kim Xuyên đạo. Kế hoạch này cần phải tập trung ít nhất trên năm trăm chiếc thuyền vận chuyện. Đối với chúng ta mà nói đây là một chuyện tương đối khó khăn. Vũ khi đạn dược của bộ đội chúng ta ở Kim Xuyên đạo đều phải cần vận chuyện từ địa khu Mỹ Ni Tư, loại tình hình này nhanh nhất cũng phải đợi tới nửa cuối năm khi xưởng quân giới được xây dựng xong mới có thể hóa giải được. Bời thế, thuyền vận chuyển là một vấn đề rất lớn, bộ tham mưu cho rằng điều này khả năng không cao. Trong một thời gian ngắn đem tất cả tù binh chiến tranh rút lui từ trên mặt biển là không có khả năng lắm.

- Phương án thứ hai, là đem một bộ phận tù binh chiến tranh rút lui từ phía mặt biển, còn đại bộ phận thì dọc theo tuyến bờ biển của Nguyên Xuyên đạo, từ trên đường bộ rút về Kim Xuyên đạo. Thuyền vận chuyển mà chúng ta chuẩn bị, sẽ đưa một số tù binh có điều kiện tương đối ưu tú đưa đi trước tiên, ví dụ như thân thể tương đối cường tráng, sức mạnh tương đối ngoan cường, để đảm bảo bọn họ sau này có thể để cho chúng ta sử dụng. Còn những người còn lại, thì dưới sự yểm hộ của hải quân lục chiến đội và lục quân, rút lui từ đường bờ biển của Nguyên Xuyên đạo, do không có công cụ giao thông, nên bọn họ chỉ có thể đi bộ, bời thể nhanh nhất cũng phải mất thời gian một tháng …

Khắc Lệ Tô Na không đợi cho hắn nói xong, lập tức giơ tay tỏ ý phản đối, kiên quyên nói:

- Tôi phản đối kế hoạch này, lục quân không thể nào đảm trách được nhiệm vụ bảo vệ trong khoảng thời gian dài như thế, việc này sẽ làm cho lục quân chúng tôi ở vào thế bị động chịu đòn.

Trầm Lăng Vân cũng dứt khoát phản đối:

- Hải quân lục chiến đội cũng không thể gánh vác được nhiệm vụ này.

Cô Tử Đinh nhìn qua phía Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong bình thản nói:

- Nói ra lý do của mọi người nghe xem sao.

Khắc Lệ Tô Na lên tiếng:

- Nước Mã Toa ở Nguyên Xuyên đạo có hơn hai mươi tám vạn quân đội, hơn nữa đại bộ phận là kỵ binh, tính cơ động cao hơn của chúng ta rất nhiều. Trừ khi chúng ta có thể xây dựng trước toàn bộ công sự chiến đấu ở trên tuyền đường rút lui, nếu không rất khó mà có thể chống lại được các cuộc tấn công bất ngờ của kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa. Ở chốn đồng không mông quạnh, nếu chúng ta đột nhiên va chạm với kỵ binh của kẻ địch, chúng ta sẽ không có bất kỳ một ưu thế nào, hơn nữa quân ta còn mang theo lượng lớn tù binh hành quân, tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu công kích chủ yếu. Quân ta lại không có tính linh hoạt, chỉ có thể cứng chọi cứng, điều này sẽ tạo thành thương vong cực lớn cho quân ta.

Trầm Lăng Vân nói:

- Tôi cũng tán đồng ý kiến này, trừ khi chúng ta có thể xây dựng được công sự trước, nếu không đúng là rất khó mà ứng phó được với kỵ binh nước Mã Toa công kích với quy mô lớn. Địa thế của Nguyên Xuyên đạo rất bằng phẳng, có lợi cho tính cơ động của kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa, cho dù chúng ta có thể rút lui an toàn, thì những tù binh chiến tranh kia cũng không cách nào rút lui an toàn được, bọn họ sẽ chỉ còn số phận đợi quân đội nước Mã Toa giét sạch sành sanh.

Dương Túc Phong mặt không chút gì thay đổi lặng lẽ gõ tay lên mặt bàn.

Vũ Phi Phàm nói:

- Liệu chúng ta có thể đuổi hết quân đội nước Mã Toa vào bên trong cứ điểm, để bọn chúng căn bản không dám đi ra hay không?

Khắc Lệ Tô Na nói:

- Nếu như hai vạn kỵ binh người Ngõa LẠp của Khắc Lạp MÃ Kỳ mà có thể tham chiến, thì chúng ta có thể tính tới phương án này. Nhưng bọn họ còn đang ở địa khu Mỹ Ni Tư, tới tháng sau mới tới được chỗ của chúng ta. Không có kỵ binh giáp sức, chúng ta làm thế nào để chiến đấu mặt giáp mặt với kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa được?

Vũ Phi Phàm hết ý kiến.

Cổ Tư Đinh hắng giọng, âm thanh có chút khàn khàn :

- Phương án thứ ba, là xây dựng cứ điểm ở cảng Ninh Ba, đem tù binh chia thành từng nhóm rút lui từ mặt biển. Thuyền vận chuyển của chúng ta mỗi một lần có thể vận chuyện chứng ba vạn tới năm vạn người. Để vận chuyển hết toàn bộ năm mươi vạn tù binh chiến tranh, đại khái cũng phải cần tời thời gian ba tháng, thêm vào nhu cầu chiến đấu tiếp đó, cùng với nhu cầu hành quân ở Ngân Xuyên đạo, hải quân lục chiến đội ít nhất cần phải kiên thủ ở cứ điểm Ninh Ba thời gian khoảng bốn tháng, hoặc là lâu hơn một chút.

Trầm Lăng Vân suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói:

- Nếu như mà hải quân lục chiến đội có trọng pháo hỗ trợ, thì tôi nghĩa sẽ không có vấn đề gì.

Cảng Ninh Ba vốn là cảng mẹ của hạm đội Nam Hải thứ hải hải quân quân Lam Vũ, có trang thiết bị tương đối hoàn thiện, cũng có công sự cứ điểm lục địa phòng vệ tương đối kiên cố, chủ yếu là vì để đề phòng lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo tập kích.

Xích Luyện giáo sau khi khống chế Ngân Xuyên đạo, bọn chúng có quá nhiều chuyện cần phải xử lý, trong lúc bận rộn bọn chúng đã quên mất phải phá bỏ công sự phòng ngự của cứ điểm Ninh Ba.

Tới sau này tuyến đường bờ biển của Ngân Xuyên đạo lại liên tục bị hạm đội cướp bóc của quân Lam Vũ tập kích, bọn chúng càng không có cơ hội phá bỏ cứ điểm Ninh Ba nữa.

Nếu như hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ dựa vào những công sự để kháng cự lại lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo, thì vấn đề hẳn là không lớn.

Vũ Phi Phàm nói :

- Hải quân có thể đảm đương nhiệm vụ yểm hộ hỏa pháo, bất quá tôi có đề nghị hay hơn. Pháo binh của lữ đoàn bộ binh 401 không phải còn ở trên mặt biển sao? Nếu như chúng ta có thể liên hệ được với bọn họ, thì có thể để bọn họ trực tiếp độ bộ lên cảng Ninh Ba. Có hai mươi bốn khẩu pháo trái phá 100 ly chi viện, việc phòng ngự cứ điểm Ninh Ba sẽ càng kiên cố hơn nữa.

Dương Túc Phong gật gù nói:

- Ừm, kiến nghị này không tệ đâu, nếu như cần thiết, lữ đoàn bộ binh 401 có thể trực tiếp tới cứ điểm Ninh Ba phòng ngự thay thế cho nhiệm vụ của hải quân lục chiến đội. Chuyện phòng ngự cứ điểm, việc này lục quân am tường hơn.

Lữ đoàn bộ binh 401 lục quân quân Lam Vũ là một loại bộ đội mới được biên chế của quân Lam Vũ, nó không có được cấp bậc của trung đoàn, lữ đoàn này trực tiếp quản hạt bốn tiểu đoàn bộ binh và một tiểu đoàn pháo binh, còn có rất nhiều loại binh chủng phối hợp khác, ước chứng có tầm hơn sáu nghìn người.

Lữ đoàn bộ binh 401 tiền thân chính là trung đoàn 211 của sư đoàn 102 lục quân, quan chỉ huy Lặc Phổ của nó vừa mới được tấn thăng lên hàm thiếu tướng. Vốn đặc điểm chiến đấu của lữ đoàn này chính là tác chiến trên vùng núi, sở trường đánh bọc hậu thọc sườn, bất quá thỉnh thoảng đảm nhận nhiệm vụ phòng ngự cứ điểm cũng có thể được.

Đương nhiên, sự xuất hiện của lư đoàn bộ binh 401 còn có một số nguyên nhân đặc biệt khác.

Đám người Xạ Nhan, Lặc Phổ đều là những đại tướng đi theo Dương Túc Phong sớm nhất, hiện giờ bọn họ vẫn phải khuất mình ở vị trí trung đoàn trưởng, tiếp thụ sự quản hạt của nữ sư đoàn trưởng, không khỏi có chút thiệt thòi. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Mặc dù bọn họ không nói gì, nhưng Dương Túc Phong cảm thấy làm như vậy rốt cuộc có chút không thỏa đáng, nhưng nếu triệt bỏ Phượng Thái Y để thay bọn họ vào thì lại là hành động quá lớn. Cuối cùng cân nhắc nhiều lần, liền quyết định từng bước đưa bọn họ ra thành quân độc lập, nhận sự chỉ huy trực tiếp của mình thì tốt hơn.

Thời gian tiếp sau đó, trung đoàn 111 và trung đoàn 311 đều sẽ nối tiếp nhau thăng cấp thành lư đoàn bộ binh, chịu sự chỉ huy trực tiếp của Dương Túc Phong. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Trầm Lăng Vân cân nhắc một chút rồi nói:

- Có công sự phòng ngự của cứ điểm Ninh Ba, binh lực của hai trung đoàn hải quân lục chiến đội chúng tôi chỉ cần một trung đoàn phòng thủ là được, trung đoàn còn lại vẫn có thể tác chiến cơ động, tìm cơ hội cho đối phương một đòn nặng nề. Lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo đều là thứ rác thải, đánh một lần làm thịt một vài vạn người của bọn chúng hẳn là có thể nắm chắc được. Nếu như lư đoàn bộ binh 401 giúp phòng thủ cưd điểm, tôi có đủ lòng tin chiến đấu đơn độc với Xích Luyện giáo. Đám rác rưởi bọn chúng, cho dù có tập trung hết cả lại với nhau, tôi cũng chẳng sợ.

Cổ Tư Đinh mỉm cười, bỉnh thản nói:

- Khẩu vị của người rất giống với Phong lĩnh.

Dương Túc Phong thản nhiên như không nói:

- Nếu như Xích Luyện giáo mà đuổi chúng ta quá sát, thì chúng ta cứ thuận tay dắt dê, xử lý một ít nhân mã của bọn chúng cũng được! Chúng ta mời khách ăn cơm, bọn chúng không có giấy mới lại tự chạy đến, không thể trách chúng ta không khách khí được! Bất quá, địa hình đồi núi của Ngân Xuyên đạo không có lợi cho chúng ta triển khai hỏa lực, ưu thế về mặt nhân số của bọn chúng sẽ được thể hiện một cách rõ ràng.

Trầm Lăng Vân mỉm cười tự tin.

Vũ Phi Phàm nói:

- Quân đoàn Vũ Văn Tinh Không sẽ có hành động, đại khái quân đội nước Mã Toa cũng biết lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo không phải là đối thủ của chúng ta, thế nào cũng phải giúp cho bọn chúng một chút, Vũ Văn Tinh Không cũng là một nhân vật có hạng. Bất quá thủ hạ của hắn tạm thời không có bộ đội chủ lực nào, quá nửa vẫn phải dựa vào sự trợ lực của Vũ Văn Phân Phương. Một khi có hai tới ba sư đoàn bộ binh tiến vào Ngân Xuyên đạo, áp lực của lão Trầm sẽ rất lớn. Tác chiến đồi núi, súng trường đối chiến súng trường, ngươi không có nhiều lợi thế lắm đâu.

Trầm Lăng Vân vẫn cười một cách bình thản.

Trải qua hơn nửa năm nghỉ ngơi dưỡng sức, tuyến đường bừo biển của quân đội nước MÃ Toa mặc dù bị cướp đoạt thảm khốc, tổn thất nặng nề, hải quân thì trốn tránh xa tít tắp, nhưng ở trên lục địa bọn chúng vẫn không ngừng xây dựng xưởng quân giới mới, không ngừng mở rộng khả năng sản xuất.

Liên minh ba nước chống quân Lam Vũ được thành lập, có sự tổng hợp tài nguyên và kỹ thuật một cách hiệu quả, làm cho tính năng của súng trường Chấn Thiên không ngừng được hoàn thiện, năng lực sản xuất của xưởng quân giới cũng càng ngày càng nhiều.

Quân đội nước Mã Toa và quân đội nước Y Lan đều trang bị cho bộ đội chủ lực của mình rất nhiều súng trường Chấn Thiên.

Các loại vũ khi như đại đao, trường mâu, cung tiễn, đã dần dần lùi ra khỏi chiến trường.

Ngân Xuyên đạo mà Xích Luyện giáo chiếm cứ là vùng núi điển hình không có nổi ba mẫu đất bẳng phẳng, chẳng có được ba ngày quang đãng.

Đại bộ phận các địa khu đều ở trên vùng núi cao hơn mực nước biển tới một nghìn mét, đủ các loại đỉnh dốc núi đồi trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau, bên trong đó còn có những hang động chi chit giăng đầy khắp chốn. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Lực lượng vũ trang Xích Luyện giáo là dân bản địa ở nơi này, khẩu hiệu và chính sách của chúng chiếm được sự ủng hộ của lượng dân chúng tương đối đông đảo.

Cho nên Vũ Phi Phàm nhắc nhở Trầm Lăng Vân, Xích Luyện giáo không dễ đối phó như hắn nghĩ đâu, năm xưa Nhạc Thần Châu thống lĩnh ba mươi vạn đại quân ồ ạt tiến đánh Xích Luyện giáo, cũng chỉ có thể trấn áp được Xích Luyện giáo về mặt ngoài, chứ không thể nhỏ bật rễ của bọn chúng. Từ đó có thể thấy sức sống của Xích Luyện giáo ngoan cường như thế nào.

Vũ Phi Phàm nói:

- Chúng ta phải hạn chế quân đội nước Mã Toa tiến vào Ngân Xuyên đạo.

Cổ Tư Đinh gật đầu, tỏ ý đồng tình với đề nghị của Vũ Phi Phàm, cẩn thận nói:

- Muốn đạt được mục đích này, thì chúng ta phải đưa ra hành động tương ứng ở Kim Xuyên đạo, đánh lừa quân đội nước Mã Toa. Chúng ta phải làm cho Vũ Văn Phân Phương không thể nào phán đoán được, rốt cuộc là c hung ta muốn công chiếm Hợp Xuyên phủ hay là công chiếm Xích Luyện Thần Kinh. Cô ả nhất định sẽ không thể phân biệt được, bời vì ở hai phương hướng này chúng ta đều dùng chủ công, một khi chúng ta tiến công dữ dội. Cô ta chỉ có thể tạm thời vứt bỏ Xích Luyện giáo ở Ngân Xuyên đạo, trước tiên giữ vững địa bản ở Nguyên xuyên đạo rồi mới tính tiếp.

Dương Túc Phong ra hiệu cho Hà Vị Thần trình bày tiếp. Kế hoạch tấn công Nguyên Xuyên đạo chủ yếu do hắn phụ trách định ra.

Tiếp theo đó Hà Vị Thần bắt đầu giới thiệu hành động của quân Lam Vũ ở Kim Xuyên đạo.

- Nhiệm vụ chủ yếu của sư đoàn 101 chính là tiến công Hợp Xuyên phủ, tìm cơ hội trong quá trình tiến công tiêu diệt thật nhiều kẻ địch. Phương hướng chiến lược căn bản nhất vẫn là bao vây đánh điểm. Theo kế hoạch sơ bộ của tôi, dùng binh lực của bat rung đoàn phối hợp với đại bộ phần trọng pháo công kích Ngân Xuyên đạo, hành động phải nhanh, tấn công phải thật mạnh. Phải làm cho kẻ địch cho rằng chúng ta muốn tiêu diệt bộ tư lệnh của Vũ Văn Phân Phương, ép cho cô ta không thể không điều động binh lực tới cứu viện cho Hợp Xuyên phủ, tiếp đó binh lực của ba trung đoàn còn lại sẽ đánh bọc hậu viện quân của kẻ địch ở những vị trí thích hợp, mỗi một lần ít nhất phải diệt gọn một sư đoàn bộ binh hoặc là sư đoàn kỵ binh của kẻ địch. Chúng ta chiến đấu ở Nguyên Xuyên đạo càng dữ dội, thì Vũ Văn Phân Phương càng không có thời gian đi quan tâm tới tình hình ở Ngân Xuyên Đạo. Theo phỏng đoán sơ bộ, chỉ cần chúng ta chấp hành đúng kể hoạch, thì tiêu diệt hai sư đoàn của quân đội nước Mã Toa là không có vấn đề gì, thêm vào việc tiến công Hợp Xuyên phủ, ít nhất phải tiêu hao được chừng tám vạn người của bọn chúng. Chỉ sau hai ba lượt chiến dịch, quân đội nước Mã Toa ắt phải rút lui khỏi Nguyên Xuyên đạo, bời bọn chúng không chịu nổi sự tiêu hao này.

Khắc Lệ Tô Na mạnh mẽ nói:

- Rất tốt, tôi tán thành phương hướng này, tôi sẽ phụ trách giải quyết Vũ Văn Phân Phương, tuyệt đối không để cho cô ta rút ra một binh một tốt tiến vào Ngân Xuyên đạo. Nói tóm lại tôi nghiêng về phương án thứ ba, xin Phong lĩnh hạ quyết tâm.

Trầm Lăng Vân cũng lên tiếng tán đồng:

- Tôi cũng nghiêng về phương án thứ ba, mong Phong lĩnh hạ quyết tâm.

Dương Túc Phong nhìn sang phía Vũ Phi Phàm.

Vũ Phi Phàm gật đầu, tỏ ý cũng nghiêng về phương án thứ ba.

Tri Thu liền giới thiệu sơ qua vị trí của các hạm đội hải quân.

Hạm đội hải quân của Tô Chẩm Thư và hạm đội của Dương Phàm đã tới được vị trí phía bắc của đảo Phổ Cát, phong tỏa tất cả các vùng biển xung quanh đó.

Bất kể quân Lam Vũ cần phải ở lại cứ điểm Ninh Ba bao nhiêu lâu, hạm đội hải quân quân Lam Vũ đều có thể cung cấp đầy đủ hỏa pháo chi viện.

Sự thực thì dưới sự vơ vét của vô số các hạm đội cướp bóc, tuyết bờ biển phía đông của nước Mã Toa cơ bản đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Hải quân của nước Mã Toa co mình trốn ở vịnh Kim Lan xa tít, bọn chúng muốn can thiệp vào hành động của quân Lam Vũ là không có khả năng lắm.

Khắc Lao Tắc Duy Tư trầm ổn nói:

- Nếu như chấp hành phương án thứ ba, thì hiện giờ cần phải hành động ngay. Giáo đồ của Xích Luyện giáo đã lấp kín đường biển của cảng Ninh Ba, chúng ta phải dựa vào hành động của các hạm đội cướp bóc để che dấu động tác dọn dẹp tuyến đường biển của chúng ta, chuyện này nhanh nhất cũng cần phải có thời gian ba ngày.

Dương Túc Phong gật đầu, mau chóng hạ quyết tâm tác chiến, chậm rãi nói:

- Vậy mọi người chuẩn bị dựa theo kế hoạch chấp hành nhiệm vụ di. Nói với bọn Lưu Hàng, bọn họ có thể động thủ trước rồi.

Ánh mặt trời rạng rỡ của buổi sớm mai chiếu lên trên mặt đất, nhưng tới gần buổi trưa, khí trời lại dần dần ở nên âm trầm u ám. Khắp bầu trời là những tầng mây đen kín mít, đa phần thời gian là không có gió, không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, cuối cùng ông trời không nhẫn nại được trút mưa xuống.

Những giọt mưa tí tách rải lên trên mặt biển, bắn lên từng bọt nước nho nhỏ vô cùng mỹ lệ. Mặt biển trong màn mưa mù liên miên trờ nên mù mịt, tầm nhìn giảm xuống rất thấp, chỉ thấy nước biển đang không ngừng xao động, tựa hồ có thể dự kiến được phong ba bão tố sắp kéo tới.

Mấy chiếc Long Nha chiến hạm lặng lẽ xuất hiện trên mặt biển ở gần đó, đi theo đằng sau là vô số những chiếc thuyền của hạm đội cướp bóc.

Trên cột buồm của Long Nha chiến hạm, không hề che dấu treo lá cờ sư thứu màu lam, đang tung bay theo chiều gió, còn trên cột buồm của những chiếc thuyền hạm đội cướp bóc lại không hề treo bất kỳ một lá cờ nào.

Bọn chúng âm thầm xuất hiện trên mặt biển giống như những bóng ma, sợ kinh động tới người khác. May mà có màn mưa mù liên miên che giấu đi, làm tầm nhìn ở trên mặt biển giảm xuống cực thấp, ngoài khoảng cách hai hai mét là không thể nhìn thấy được bất kỳ một chiếc thuyền nào.

Lưu Hàng không mặc áo mưa, toàn thân ướt như cuốt lột đứng ở trên phía trên cùng của mũi thuyền, tay nâng kính viễn vọng nhìn cảng Ninh Ba đang dần dần xuất hiện trong tầm mắt, nhưng màn mưa mù mịt gây trở ngại cho tầm nhìn của hắn, làm Lưu Hàng không thể nhìn thấy được một cách rõ ràng, chỉ thấp thoáng thấy được bóng dáng của cảng Ninh Ba.

Xét một cách toàn diện, cảng Ninh Ba đúng là một cảng nước sâu tốt rất lớn trang bị rất hoàn thiện, vịnh cảng yên bình, nước biển phẳng lặng, nhưng nếu nhìn cẩn thận thì sẽ phát hiện ra, trên tuyến đường thủy phía trước cửa càng có thể lờ mờ thấy được dấu vết của những chiếc thuyền chìm, chứng minh tuyến đường biển này đã bị những chiếc trhuyền chìm lấp kín rồi.

Long Nha chiến hạm mỗi lúc một tới gần, nhưng không hề phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu hoạt động nào của con người.

Toàn bộ khu vực bến tàu của cảng Ninh Ba trống không trống khoác, khắp mọi nơi đều là những cơ sở thiết bị bị phá hủy, đâu đâu cũng thấy những đồ dùng vật dụng bị vứt bỏ.

Xem ra cảng Ninh Ba cách đó không lâu vừa mới bị bộ phận hạm đội cướp bóc tiến công, sự tan hoang ở trên bến tàu chính là dấu vết do những hạm đội này lưu lại.

Từ sau khi Dương Túc Phong lặng lẽ hạ mệnh cướp bóc không giới hạn, tuyến bở biển của Ngân Xuyên đạo do Xích Luyện giáo không chế liền gặp phải vận mệnh ý như tuyến bờ biển phía đông của nước Mã Toa, không ngừng có hạm đội cướp bóc của quân Lam Vũ hoạt động trên tuyết bờ biển, thậm chí phái cả người đổ bộ lên tuyến bờ biển của Ngân Xuyên đạo, cướp bóc người và vật tư.

Ngân Xuyên đạo có nhiều đồi núi, giao thông bất tiện, khi những thôn làng ở ven biển của nơi này gặp phải sự cướp phá một cách tàn khốc vô tình, thì quân đội đương địa của Xích Luyện giáo căn bản là không thể kíp thời tới cứu viện.

Cuối cùng không còn cách nào khác, cao tầng của Xích Luyện giáo chỉ đành căn cứ theo chỉ thị của nước Mã Toa, chủ động vứt bỏ chừng hai mươi kilomét của tuyến đường biển, đem toàn bộ cư dân ở ven biển di cư vào bên trong nội địa.

Cao tầng của Xích Luyện giáo cùng cho rằng, hạm đội cướp bóc của quân Lam Vũ chỉ cần thâm nhập vào đất liền hai mươi kilomet, là không còn ưu thế gì đặc biệt nữa.

Xích Luyện giáo tổ chực dân chúng đương địa, thành lập rất nhiều dân đoàn địa phương, dùng để tự bảo vệ.

Những dân đoàn này mặc dù trang bị không được tốt, nhưng ý chí chiến đấu tương đối mạnh mẽ. Dù sao thì tài sản và người thân của minh bị xâm phạm, cho nên những người dân làng bị ảnh hưởng sâu sắc của tư tưởng do Xích Luyện giáo truyền thụ, khi đối mặt với sinh tồn tử vọng, đều nguyện thề tử chiến với hạm đội cướp bóc.

Trên thực tế, trong khoảng hơn nửa năm trước đó, đúng là có đám hải tặc của hạm đội cướp bóc muốn thâm nhập vào trong đội địa, kết quả là bị lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo mạnh mẽ đánh lui.

Uy lực lớn nhất của hạm đội cướp bóc được thể hiện trên mặt biển, thể hiện dưới sự bảo hộ những chiến hạm hải quân hùng mạnh, một khi không có hải quân quân Lam Vũ bảo hộ, thì kế hoạch của bọn họ phải giảm bớt đi rất nhiều.

Cheng cheng cheng…

Loáng thoáng, Lưu Hàng tựa hồ như nghe thấy tiếng gõ chiêng, hình như trạm gác ngầm của Xích Luyện gáo trú ở bên bờ biển phát ra tiếng động cảnh cáo.

Quả nhiên, không lâu sau đó, tiếng chiêng càng ngày càng vang vọng, tựa hồ như có thêm nhiều những chiếc chiêng đồng bị khua lên.

Sau khi bị hạm đội cướp bóc của quân Lam Vũ quấy nhiễu nhiều lần, lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo ở Ngân Xuyên đạo cũng tìm được một số biện pháp giải quyết, chính là loại tiếng chiêng cảnh báo trước này, một khi phát hiện ra dấu hiệu có hạm đội cướp bóc xuất hiện ở bờ biển bọn chúng liền lập tức gõ chiêng báo động, để lực lượng vũ trang Xích Luyện giáo chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Trong quá khứ, đám hải tặc của hạm đội cướp bóc thường gặp phải phục kích, chính là nhờ tác dụng không nhỏ của những chiếc chiêng đồng này.

Thế nhưng, lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo không hề biết rằng, đám hải tặc lần này tới đây hoàn toàn khác hẳn, tiếng chiêng của bọn chúng sẽ mang tới tai họa ngập đầu cho bọn chúng.

Bời nói một cách chính xác thì bọn Lưu Hàng hoàn toàn không phải là hải tặc, mà là hải quân quân Lam Vũ chính gốc, còn có cả các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ngụy trang thành hải tặc, với binh lực của trọn vẹn hai đại đội gần năm trăm người.

Long Nha chiến hạm bắt đầu chầm chậm tiếp cận tuyến bờ biển thiên nhiên phí bắc của cảng Ninh Ba, bỏ neo cổ định, đại pháo ở mạn thuyền toàn bộ nhắm vào lục địa của cảng Ninh Ba, nhưng bọn họ không hề nổ pháo, mà dựa theo trình tự thả xuống rất nhiều chiếc thuyền tam bản.

Do tuyến đường biển của cửa cảng Ninh Ba đã bị lấp kín một cách nghiêm trọng, Long Nha chiến hạm và thuyền vận chuyện ở đằng sau đó không có cách nào cập bờ, cho nên bọn Vương Lê Minh phải ngồi thuyền tam bản, thuận theo những cơn sóng sơ lên bờ biển, sau đó mới đi xuống phía nam tiến vào phạm vi của cảng Ninh Ba.

- Lão Vương, thận trọng một chút.

Lưu Hàng cẩn thận nhắc nhở, đưa tay kéo lấy sợ dây thừng thiếu chút nữa trói chặt lấy Vương Lên Minh.

Do trời vẫn còn đang mưa, nhưng giọt nước tí ta tí tách mau chóng làm thấm ướt toàn bộ số dây thừng, nên khi những chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ thuận theo dây thừng trượt xuốt thuyền tam bản, nguy hiểm tăng lên gấp bội phần, nếu khi sơ xuất một chút thôi bị trượt tay, là như vậy toàn bộ những chiến sĩ ở phía dưới sẽ theo hiệu ứng domino ngã hết vào lòng biển.

Bản thân Vương Lên Minh mặc dù đã ất cẩn thận, nhưng không biết vì làm sao, có một trận gió thổi tới làm cho mấy sợ dây thừng bị soắn vào nhau, có một sợi dây thừng quấn chặt lấy súng của Vương Lê Minh, làm cho các chiến sĩ ở bên cạnh phải khó khăn lắm mới có thể gỡ ra được.

Đội tiên phong tới được cảng Ninh Ba lần này, chính là tiểu đoản thứ nhất trung đoàn thứ hai hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ do tiểu đoàn trưởng Vương Lên Minh suất lĩnh.

Vương Lê Minh cùng với bọn Đồng Vĩ đều tiến vào trường học quan quân hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cùng một lúc, cùng nhau học tập, cùng nhau tốt nghiệp.

Bất quá trung đoàn thứ hai của hải quan lục chiến đội tựa hồ luôn chẳng được đóng một vai trò nào xuất sắc, chỉ một một chuyến vượt qua con đường chết chóc ở Lỗ Ni Lợi Á, rồi sau đó hoàn toàn im hơi lặng tiếng, cho nên tới hiện giờ cũng chẳng có tên tuổi gì.

Lần này trung đoàn thứ hai của hải quân lục chiến đội như thế nào cũng phải tới Ngân Xuyên đạo đánh trận đầu, Vương Lê Minh đương nhiên không cho ai cướp láy mất nhiệm vụ tiên phong của mình.

- Không sao đâu, ngươi xem đi, bọn Cận Tiểu Thái không phải đều đã đổ bộ an toàn cả rồi hay sao?

Vương Lê Minh xoa xoa tay, bời vì không ngờ rằng trời lại đổ mưa, cho nên các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều không mang theo găng tay, vừa rồi ở trên dây thừng dày vò một trận, ngay cả hắn là tiểu đoàn trưởng tay cũng bị mài cho chảy máu rồi, trở thành thương binh đầu tiên của chiến dịch, đành phải dán lên hai miếng băng cầm máu.

- Cận Tiểu Thái…

Lưu Hàng lẩm nhẩm nói, vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp, tựa như có điều đó suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Nhưng Vương Lê Minh hiểu rõ tâm tư của hắn, lạnh nhát nói:

- Hi vọng bọn nhãi con của Xích Luyện giáo chạy cho nhanh một chút, đừng để rơi vào trong tay của hắn.

Lưu Hàng chậm rãi lắc đầu, có vẻ không tán đồng lời của hắn:

- Có nhanh hơn nữa cũng vô dụng. ai có thể chạy bọn ngốc ưng đó chứ? Bất quá tôi thì lại hi vọng hắn xử lý từ đầu tới cuối sạch sẽ một chút, đừng để cho ai phát hiện ra. Chỉ lần này thôi, chuyện đó sau này đừng làm nữa, phải quy củ một chút đấy.

Vương Lê Minh chỉ cười cười không nói lấy một lời.

Những con thuyền tam bản thuận theo thế sóng biển tiến vào bờ.

Khi Vương Lê Minh suất lĩnh hai đại đội chiến sĩ hải quân lục chiến đội thành công đổ bộ lên bờ biển phụ cận cảng Ninh Ba của Ngân Xuyên đạo, thì bộ đội tiên phong do Cận Tiểu Thái suất lĩnh đã tới được cứ điểm Ninh Ba rồi.

Những tiếng súng lác đác liên tục vang lên ước chừng mấy phút đồng hồ, sau đó liền trở lại yên tĩnh, không lâu sau đó, trên đường hành quân Vương Lên Minh liền phát hiện ra trong những dòng nước chảy trên mặt đất có thêm màu máu tươi, mà những dòng nước này, đều từ trong cứ điểm Ninh Ba chảy ra.

Ngửi thấy mùi máu tanh, Vương Lê Minh và các chiến sĩ thủ hạ lập tức tăng cường nhịp chân, chạy vào bên trong cứ điểm Ninh Ba.

Kết quả phát hiện ra bên trong đã trống không không còn lấy một người nào sống sót, chỉ còn hơn hai mươi cỗ thi thết nằm ngổn ngang ở trên mặt đất, xem ra đều là những kẻ vô gia cư.

Hạm đội cướp bóc của quân Lam Vũ thường xuyên quấy nhiễu tuyến bờ biển của Ngân Xuyên đạo, cư dân bình thường đều đã rút sâu vào trong nội địa, chỉ có một số người lang thang không có nhà để về và một số tên lưu manh còn lưu lại ở nơi nguy hiểm này.

Những kẻ kia, cũng chẳng nhìn ra rốt cuộc là lưu manh hay những người lang thang, nhưng hiển nhiên là bọn Cận Tiểu Thái đều coi đó là lưu manh côn đồ, giết hết sạch rồi.

Vương Lê Minh phất tay, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội liền dựa theo trận tự phân công của mỗi người, tiến vào trạng thái phòng bị, bách kích pháo máu chóng được lắp lên, các quan sắt viên của pháo binh bắt đầu đi tới phía trước để đo đạc vị trí pháo đạn rơi xuống.

Trận địa súng máy cũng bắt đầu được thiết lập, hơn mười khẩu súng máy Bạo Phong Tuyết chiếm cứ lấy tất cả những cao điểm của cứ điểm Na Ba, súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc cũng được lắp ráp xong, những nòng súng đen ngòm ngòm hường ra ngoài vùng đồi núi xanh bạt ngàn ở phía trước.

Vương Lê Minh không thể không thừa nhận, Xích Luyện giáo chiếm cứ Ngân Xuyên đạo mười mấy năm, những công tác khác đều làm chẳng ra sao, nhưng phương diện bảo vệ rừng núi thì làm rất tốt.

Ở bên ngoài cứ điểm Ninh Ba, phóng hết tầm mắt chỉ nhìn thấy một màu xanh không có điểm tận cùng, làm tòa cứ điểm Ninh Ba xập xệ này trông càng trở nên tang thương.

Trải qua gần bốn mươi năm mưa gió chuyển dời, toàn bộ những bức tường của cứ điểm Ninh Ba đã đều biến thành một màu đen.

Khi hải quân đế quốc Đường Xuyên vào thời kỳ hưng thịnh nhất, Xích Luyện giáo đã bắt đầu lặng lẽ nổi dậy.

Lúc mới đầu triều đình cũng chẳng hề đề ý, nhưng chỉ bỏ bẳng đi một thời gian đã phát hiện ra Xích Luyện giáo đã thiết lập nên cơ sở vững chắc ở Ngân Xuyên đạo, mới nhận thấy không ổn, vội vàng phái quân đi diệt trừ.

Thế nhưng do Ngân Xuyên đạo núi non trùng điệp, khắp nơi là những ngọn núi cao tới trên một nghìn mét, quân đội đế quốc không sở trưởng tác chiến ở vùng núi vô kế khả thi, lãng phí vô ích không ít binh lực, ngược lại còn làm cho thế lực của Xích Luyện giáo càng ngày càng lớn mạnh.

Hải quân đế quốc Đường Xuyên hùng mạnh liền phong tỏa tất cả những tuyến đường bở biển của Ngân Xuyên đạo, cắt đứt tất cả liên hệ trên mặt biển của Ngân Xuyên đạo với bên ngoài.

Thế nhưng lực lượng vũ trang của Xích Luyện giáo cũng chẳng phải là hạng xoàng, bọn chúng liên tục quấy nhiều cảng Ninh Ba của hải quân đế quốc Đường Xuyên ở trên mặt đất, quân Xích Luyện giáo dựa vào ưu thế về mặt số lượng, không ngừng sử dùng phương thức quấy nhiễu và phá hoại nguyên thủy nhất hủy đi những công trình của cảng Ninh Ba, còn lục quân đế quốc Đường Xuyên thì không có cách nào ứng phó.

Khi đó quan tư lệnh hải quân của đế quốc Đường Xuyên là Đường Lang trong lúc tức giận, liền quyết định xây nên một tòa cứ điểm ở cảng Ninh Ba do chính hải quân khống chế, đề phòng Xích Luyện giáo tấn công từ đằng sau lưng.

Dưới sự nỗ lực của Đường Lang, chỉ dùng vẻn vẹn có thời gian một năm, cứ điểm của cảng Ninh Ba đã chính thức được xây nên, hải quân đế quốc Đường Xuyên phái một vạn bộ đội tới đây đồn trú.

Cảng Ninh Ba từ đó cuối cùng cũng được sóng yên biển lặng, khí ấy hải quân đế quốc Đường Xuyên không có biên chế hải quân lục chiến đội, những binh sĩ phòng thủ tòa cứ điểm này đều thuần túy là thủy thủ, bời thế cũng trở thành “cứ điểm hải quân” quá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.