Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Chương 4: Tiến cung




Một đường sáng xuất hiện trước mặt mọi người. Nhưng còn chưa đợi bọn họ nhìn rõ trong ánh sáng đó rốt cuộc ẩn chứa thứ gì, đường sáng này đã biến mất.

Nó giống như đột ngột xuất hiện, lại trong nháy mắt biến mất thần kỳ trong tầm mắt mọi người.

Tiếp sau đó, mọi thứ trên thế giới này tựa hồ bắt đầu trở nên tối mờ.

Búa quang cực lớn mà Hồng Hi Cương vung múa ra cũng không thấy. Nhưng đường búa quang này cũng không có biến mất, mà là tản loạn. Nó bị một đường sáng bất khả tư nghị đánh thành mảnh vụn, cũng không khôi phục lại.

- Ầm

Kèm theo tiếng rống của Hồng Hi Cương, cơ thể của gã giống như bị một chiếc xe trọng tải nặng đâm thẳng vào, bay ra xa.

Ngay sau đó, cơ thể của gã nặng nề rơi lên chỗ mép lôi đài, cả người gần như có gần một phần ba treo lơ lững bên ngoài.

Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn. Một kiếm này của hắn chính là toàn là sát cơ, không có lưu lại nữa chút đường sống. Sau khi kiếm quang đánh tan búa quang của gã, trực tiếp đánh lên cái đầu to của gã.

Nhưng phản ứng của Hồng Hi Cương rất nhanh, hầu như không gì sánh nổi.

Đầu của gã trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, giống như con rùa rút vào trong lòng ngực.

Giây khắc này, gã giống như người không đầu quỷ dị khó lường.

Tuy Doanh Thừa Phong cũng không có do dự, khống chế trường kiếm Hàn Băng đâm xuống,

Tốc độ của kiếm quang có nhanh bao nhiêu, sức mạnh có to cỡ nào, tốc độ và sức mạnh là tuyệt đối quan hệ tỷ lệ thuận. Doanh Thừa Phong tự tin, cho dù là Hồ Khải Điền ngày xưa mặc bộ linh khí đặc biệt đó trúng một kiếm này ở ngực, sợ cũng là lành ít dữ nhiều, bị mất mạng.

Nhưng người này sau khi mạnh mẽ trúng một kiếm này, lại không hề như hắn muốn bỏ mạng tại đây, mà chỉ lảo đảo bay ngược lại.

Tuy hơi thở của gã đã bất thình lình giảm xuống rất nhiều, rõ ràng là bị trọng thương, nhưng lại tuyệt không phải chí mạng.

Thực lực của người này mạnh, tuyệt đối hơn cả Hồ Khải Điền, và bộ linh giáp trên người gã cũng tuyệt không phải vật bình thường.

Lúc này ở trong đầu chợt thoáng hiện, Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, ngón tay vừa điểm, trường kiếm Hàn Băng lại phóng ra hàn quang nồng đậm.

Nhưng, chính giây khắc này, Hồng Hi Cương đột nhiên há hốc miệng, hô to: - Ta chịu thua.

Doanh Thừa Phong hơi sửng sốt, trong lòng sát cơ cuồn cuộn, nhưng một kiếm này lại bất luận thế nào cũng không đâm ra được.

Nếu đây là chỗ không có người, hoặc xung quanh vây xem chiến là những tiểu nhân vật râu ria không quan trọng, tuyệt đối hắn sẽ không do dự lấy cái mạng này.

Nhưng ở đây là linh tháp, hơn nữa trong tháp còn có một vị chân nhân Linh Tháp cao thâm khó lường, không rõ lai lịch. Cho dù là Thất trưởng lão đốc chiến cũng là một vị cường giả bất thế xuất.

Doanh Thừa Phong cho dù là cuồng ngạo nữa, cũng tuyệt đối không dám trước mặt bọn họ tùy ý làm bậy.

Hồng Hi Cương thở dài một hơi, kho khan một tiếng. Từ trong miệng gã lại phun ra một cục máu bầm. Ở trước mặt gã, linh giáp không biết tên đó càng xẹp xuống một khối to. Tuy linh giáp này đã thành bán phế phẩm, nhưng lại trong lúc nguy cấp cứu gã một mạng.

Lòng còn sợ hãi nhìn linh giáp, Hồng Hi Cương từ tận đáy lòng nói: - Doanh huynh đệ, hảo công phu, Hồng mỗ phục rồi.

Doanh Thừa Phong hơi sửng sốt, đôi mắt sáng ngời nhìn gã, chậm giọng nói: - Hồng huynh, huynh không muốn báo thù cho Hồ Khải Điền?

Hồng Hi Cương lắc lắc cái đầu to, nói: - Ta đã vì y xuất thủ một lần rồi, hơn nữa là toàn lực ứng phó, không hề giấu giếm, nhưng vẫn bị huynh đánh bại. Sau này đương nhiên sẽ không tìm huynh báo thù nữa.

Câu nói này của gã nói rất tự nhiên, không có chút do dự.

Khóe miệng của Doanh Thừa Phong nhuếch lên một cái, nhìn ánh mắt chân thật và trong suốt đó của gã, tin tưởng lời nói của gã.

Chỉ là bởi vì hắn cũng hiểu ra một chuyện.

Suy nghĩ của gã khờ này không giống với mọi người, không thể lấy lẽ thường mà suy xét.

Nếu là bình thường, Doanh Thừa Phong tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Cho dù là trong chính diện quyết đấu, không thắng nổi đối phương, hắn sẽ cũng mai phục ám sát, hạ thuốc đầu độc, dùng bất cứ thủ đoạn cũng phải báo thù cho chiến hữu.

Nhưng sau khi Hồng Hi Cương toàn lực ứng phó đánh xong một trận tự động rút lui, hành vi này thật sự làm người ta khó mà tưởng tượng.

Mí mắt của Thất trưởng lão cuối cùng động một cái. Vừa nãy hai người đó trên lôi đài đánh khá kịch liệt, nhưng lão không có chút hứng thú, mãi tới lúc này mới chậm giọng nói: - Nếu tỉ đẩu đã kết thúc, thì hai người đi đi.

- Dạ

Doanh Thừa Phong và Hồng Hi Cương đồng thời hành lẽ đáp dạ.

Đối mặt vị lão nhân thâm sâu khó lường này, hai người bọn họ không có gan lượng làm trái.

Mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy thần sắc phức tạp trong mắt lẫn nhau. Đặc biệt là trong đó có những người càng là tâm tàn như chết, thấp lạc dị thường.

Trong lòng bọn họ vốn còn có chút ý niệm không thực tế. Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy trận chiến này, nhất thời đánh tan ý niệm này.

Doanh Thừa Phong, không ngờ hắn có thực lực hùng hậu này.

Lọai lực lượng này có lẽ không thể uy hiếp được cường giả Hoàng Kim Cảnh. Nhưng lúc đối mặt cường giả Bạch Ngân Cảnh, lại tuyệt đối là càng quét tất cả, khắp nơi đều tan tác. Cho dù là Biện Gia Viên danh hiệu Bán Bộ Hoàng Kim cũng là vẻ mặt ngưng trọng. Vì cả lão cũng không dám nói dưới kiếm quang cường đại như vậy, có thể bảo toàn bản thân.

Có lẽ nếu lão thi triển thủ đoạn cuối cùng có thể liều một phen lưỡng bại câu thương với đối phương.

Nhưng muốn không chút tổn thương toàn thắng đối thủ, vậy thì tuyệt không thể.

Hứa phu nhân để ý đến biểu tình của mọi người, trên mặt nàng toát ra ý cười nhàn nhạt.

Lúc này, cuối cùng nàng hiểu lương khổ dụng tâm của lão tổ tông. Kỳ thật vừa nãy ở trong đại sảnh còn có một vị cường giả Hoàng Kim Cảnh an tọa trong phòng riêng mà chưa có lộ mặt.

Nhưng đối mặt sự kiện long trọng như vậy, cho dù là cường giả đẳng cấp cũng phải động tâm xem chiến mới phải.

Nhưng người này vẫn ngồi yên bàng quan, không chút động tâm.

Hứa phu nhân lúc đầu còn có chút nghi hoặc, nhưng bây giờ đã rõ. Nhất định là lão tổ tông động tay chân, làm vị cường giả Hoàng Kim Cảnh không dám tùy tiện đi.

Sau khi Doanh Thừa Phong ở trên lôi đài biểu hiện ra thực lực cường đại có thể đè áp kẻ địch đồng cấp. Những cường giả Bạch Ngân Cảnh này cũng không dám giơ móng vuốt với hắn. Tuy thực lực của hắn vẫn không thể trói buộc và chấn nhiếp cường giả Hoàng Kim Cảnh, nhưng đối với cường giả Bạch Ngân Cảnh mà nói, thì đủ rồi.

Từ nay về sau, Doanh Thừa Phong sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.

Dù sao, lòng người là tham lam, dưới thôi thúc của dục vọng tuyệt đối, danh hiệu hộ pháp Linh Đạo Thánh Đường cũng chưa chắc có thể hữu dụng.

- Thất trưởng lão, thiếp thân cáo từ.

Hứa phu nhân thi lễ thật sâu với lão đạo nhân mắt tam giác, cung kính nói.

Trên mặt của Thất trưởng lão lộ ra nụ cười mỉm hiếm thấy, nói: - Tiểu tử đó rất giỏi, bồi dưỡng cho tốt, sau này thành tựu vô hạn.

- Dạ. Hứa phu nhân cung kính đáp một tiếng.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Doanh Thừa Phong. Trẻ tuổi như vậy có thể làm tới Bạch Ngân Cảnh chân chính vô địch. Vậy sau này hắn tu vi tăng vọt, sẽ có uy năng kinh khủng thế nào.

Sau đó Hứa phu nhân trở về đại sảnh. Lúc này trong đại sảnh lại thêm hơn mười vị cường giả Bạch Ngân Cảnh.

Kỳ thật, đại đa số Võ sư Thanh Đồng Cảnh và Linh sư cũng được phép vào đại sảnh này. Nhưng bọn họ tự biết thân phận, cho nên sau khi vào, đều trốn trong phòng riêng của mình hoặc trong góc, không dám ra ngòai bắt chuyện với những cường giả Bạch Ngân Cảnh.

Đây chính là thế giới linh đạo cấp bậc nghiêm ngặt, không có đủ thực lực, đi tới đâu cũng sẽ làm người ta xem thường.

Những cường giả Bạch Ngân Cảnh mới đến này sớm đã nghe được chuyện này từ trong miệng của đệ tử hoặc bạn bè của mình. Bọn họ phần lớn là tiếc nuối không thôi.

Nếu sớm biết ở đây sẽ xảy ra xung đột phấn khích như vậy, vậy bọn họ sẽ không nên lãng phí dưới tầng hầm. Không ngờ chút luyến tiếc chốc lát, lại bỏ lỡ trò hay này.

Nhưng theo trở về của đám người Biện Gia Viên, những người này lập tức tiến lên nghênh đón, nhỏ giọng hỏi bằng hữu chuyện này.

Mỗi một cường giả Bạch Ngân Cảnh đều có thể tìm được 2-3 hảo hữu ở đây, cho nên hỏi thăm rõ ràng hết sức dễ dàng. Chỉ là, sau khi bọn họ nghe nói Doanh Thừa Phong đại phát thần uy, dễ dàng đánh bại Hồng Hi Cương, sắc mặt mỗi người đều biến.

Doanh Thừa Phong, tiểu tử vừa tấn thăng không bao lâu này, lại thật sự đánh bại cường giả Bạch Ngân Cảnh lâu đời thanh danh vang dội trong Cổ Chiến Trương như Hồng Hi Cương.

Loại chuyện này bọn họ nghĩ quả thật là không thể tin nổi.

Chỉ là, lúc mọi người đều nói như vậy, buột người ta cũng phải tin.

Trong nhất thời, tất cả ánh mắt nhìn về phía phòng riêng của Khí Đạo Tông đều trở nên kinh hãi.

Trong rương, Doanh Thừa Phong cảm kích nói: - Hứa phu nhân, đa tạ trượng nghĩa chấp ngôn (bênh vực lẽ phải) của bà.

Hứa phu nhân hé miệng mỉm cười, nói: - Doanh huynh khách khí rồi. Đừng quên, thân phận bây giờ của huynh chính là hộ pháp của Linh Đạo Thánh Đường, thiếp thân thiên vị ngài cũng là nên.

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, vẫn là gật đầu nói: - Bất luận thế nào, vãn bối cũng phải đa tạ.

Hứa phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên áp thấp giọng, nói: - Doanh huynh, trong bảo rương màu màu vàng giao dịch hôm nay, sẽ có một lô Bổ Thiên Thạch. Vật này có lẽ có ích cho huynh, huynh phải nắm bắt cơ hội.

- Bổ Thiên Thạch?

Sắc mặt của Phong Huống và Đoàn Thụy Tín đồng thời biến sắc, người đằng trước càng là kinh hô: - Hứa phu nhân, lần này sao có thể xuất hiện bảo vật như vậy.

Bổ Thiên Thạch, chính là một trong những bảo vật thần bí nhất trong thiên hạ.

Vật này chỉ có một công năng, đó chính là trợ giúp nâng cao dung luyện linh khí.

Nhưng loại nâng cao này cũng không có đơn giản như gia tăng một loại thuộc tính nào đó. Mà là trực tiếp nâng cao bản chất của linh khí, để linh khí có thể tương dung với tài liệu khác, có tiềm năng phát triển lớn hơn nữa.

Hứa phu nhân mỉm cười nói: - Việc này thiếp thân cũng không biết rõ, cũng không biết là vị nào phát hiện vật này, nhờ chúng ta xử lý giúp.

Trên mặt nàng tuy là ý cười, nhưng đám người Doanh Thừa Phong đối với chuyện này nữa chữ cũng không tin.

Bảo vật trân quý như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới lấy ra trao đổi với người ta.

Tâm niệm vừa chuyển, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói: - Tiền bối, mời ngài thay vãn bối đa tạ lão tổ tông chiếu cố. Ân này đức này, vãn bối suốt đời không quên.

Hắn đã có thể khẳng định, món bảo vật này nhất định là do Linh Đạo Thánh Đường đưa ra.

Bảo rương màu vàng

Cả nơi bày đặt cũng nói cho hắn biết. Nếu còn không biết là tay chân của Linh Đạo Thánh Đường, vậy quả thật là quá ngốc rồi.

Hứa phu nhân cười ngọt ngào không phủ nhận nữa, gật đầu với ba người, xoay người thản nhiên đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.