Quan Sách

Chương 2




Mùa xuân mưa bụi kéo dài, nói đến là đến, nói đi là đi.

Vài ngày sau, bầu trời trong xanh, vạn dặm như ngọc bích, trong sáng khiến lòng người cũng khoan khoái vài phần.

Khi ngủ giữa tiết, trong phòng học vẫn ồn ào như thường.

Thiệu Nguyên nhảy ra từ phía sau, đoạt lấy tạp chí giải trí trong tay Tiền Hiểu, cười hắc hắc nói: "Xemế? Nhập thần như vậy?" "Công ty giải trí Đồ Thiên muốn ra vở kịch mới, lần này lại tuyển vai chính khắp cả nước." Tiền Hiểu dùng tay chống cằm.

Trương Hinh Linh ngồi bên cạnh, nàng đứng dậy lấy tạp chí trong tay Thiệu Nguyên, lật lật rồi có chút khinh thường nói: "Tuyển chọn à, lại tuyển chọn.

Chân thật, ai biết bọn họ tuyển thật hay là chọn trong nội bộ rồi?" Tiền Hiểu cười hì hì nói: "Muốn biết là tuyển thật hay chọn trong nội bộ, thì đi thử đi.

Nếu cậu được tuyển, thì chắc chắn là tuyển thật rồi.” Tần Mạt ngồi một bên, rồi lại có cảm giác vui mừng cách rèm che.

Tình huống này làm nàng không thể dùng lời để miêu tả, vì kịch bản mới họ đang thảo luận chính là 《 điêu nguyệt 》.

Tốc độ của công ty Đồ Thiên rất nhanh, hoạt động tuyển chọn cũng đã bắt đầu.

Tần Mạt không tham dự vào hội tuyển chọn, nhưng khi chọn thì vẫn có phần quyết định.

Định nghĩa diễn viên của xã hội hiện đại rất khác so với thời xưa, cổ nhân miệt thị là con hát, người hiện đại lại gọi là thần tượng minh tinh hay là văn nghệ sĩ.

Quan niệm của Tần Mạt bây giờ cũng dần thay đổi, dù không có hứng thú với diễn kịch, nhưng cũng không có quan niệm như xưa với diễn viên nữa.

Minh tinh, là ánh sao bắn ra bốn phía, trong mắt nhiều người, từ tốt nhất để hình dung quầng sáng chính là từ lộng lẫy.

Trương Hinh Linh dù nóng lòng muốn thử, nàng lại hếch cái mũi lên nói: "Đi thì đi, cậu đừng tưởng mỉnh không dám nhé!" Tiền Hiểu ngẩn người, nàng vốn chỉ nói đùa, hoàn toàn không nghĩ đến Trương Hinh Linh lại nghĩ thế thật.

Chuyện xảy ra sau đó lại làm Tần Mạt dở khóc dở cười, Trương Hinh Linh chẳng những cực kỳ hứng thú muốn tham gia tuyển, còn một lòng muốn kéo ba cô gái khác trong phòng cùng tham gia với nàng.

Tiền Hiểu không có hứng thú, Tần Mạt cũng kiên quyết không muốn đi tham gia náo nhiệt.

Chỉ có Vương Tử Dục đáng thương, đừng nhìn vẻ ngoài nàng lạnh lùng, lại thật sự không chọi được sự tấn công khủng bố của Trương Hinh Linh.

Sau đó Tần Mạt nhớ lại, khi kể với Phương Triệt khó tránh mang theo cảm giác sợ hãi.

Lúc ấy Trương Hinh Linh nói thế này: "Được rồi, hai cậu không ai chịu đi cùng mình đúng không? Vậy thì minh nói với Vương Tử Dục, nếu cả băng giá vạn năm kia cũng đồng ý, thì các cậu không được phép có ý kiến khác, được chưa?” Tiền Hiểu sảng khoái cực kỳ đồng ý: "Nếu cậu có thể khuyên được Vương Tử Dục cùng chơi trò nhảm nhí đó với cậu, thì mình không nói hai lời, đi thì đi, ai sợ ai?" Ánh mắt hai người lại nhất thời rơi xuống người Tần Mạt, Tần Mạt cười bất đắc dĩ, dứt khoát gật đầu.

Vì nàng không tin bằng sức của Trương Hinh Linh có thể khuyên được Vương Tử Dục, thứ hai là cũng không cảm thấy một cuộc thi tuyển này sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng với mình.

Quyền quyết định nằm trên tay nàng, trò chơi này thật ra chẳng có chút hồi hộp nào.

Sự thật chứng minh, hồi hộp gì đó, lại khiến người ta không ngờ.

Trương Hinh Linh phát huy thế quấy rối vô địch của mình luyện được ở hội học sinh, coi thường tất cả những câu nói lạnh lùng của Vương Tử Dục, lại giúp nàng mua cơm, giúp nàng giành ghế, thậm chí còn cướp lấy công việc giặt quần áo của nàng, năm ngày sau, Vương Tử Dục thua cuộc, nàng đầu hàng không điều kiện.

"Nhiệt tình có lúc còn đáng sợ hơn mặt lạnh.” Tần Mạt híp mắt cười nói, "Hinh Linh đúng thật có thể làm được." Ngày hai mươi tháng ba, bốn người cùng đến ‘Đoàn kịch Điêu nguyệt’ ở thành C đăng ký tuyển chọn.

Trương Hinh Linh đương nhiên đi tiên phong trước, ba phút sau, nàng vui mừng đi ra, ra tư thế thắng lợi với họ, Tiền Hiểu cũng ngẩng lên, tinh thần nâng cao đi vào.

Sau khi đi ra, vẻ mặt nàng thành thật nói: "Thi chơi thôi." Kết quả chính là, nàng bị loại khỏi vòng một.

Tiếp theo là đến phiên Vương Tử Dục, nàng vẫn mặt lạnh đi vào, sau đó lại mặt lạnh đi ra.

Chỉ nói hai chữ: "Qua." Tần Mạt hơi nghiêng đầu, tiêu tiêu sái sái tiến vào trường thi.

Ban bình luận ra đề: "Mời biểu hiện ra vẻ u oán." Nàng liền nhét hai tay vào túi quần, mỉm cười nói: "Tôi hoàn toàn không hiểu bất kỳ kỹ thuật diễn nào." Chi Viễn nổi giận: "Vậy cô đến làm gì, đùa chúng tôi vui l "Tôi đến xem bạn mà thôi." Tần Mạt cười đi đến trước mặt ban bình luận, Chi Viễn đứng dậy bắt tay nàng, sau đó giới thiệu Tần Mạt với hai vị giám khảo khác.

Phó đạo diễn với giọng nói êm tai cười nói: “Cô Sa còn trẻ, thật là thú vị.” Cuộc tuyển chọn nhanh chóng, lại đến giữa tháng tư đã có kết quả.

Cuộc tuyển chọn này, thật ra có nội tình bên trong, nếu không sẽ không thể tiến triển thần tốc như thế.

Công ty Đồ Thiên cố ý chọn ra vài người mới thanh tú, dựa theo quy tắc nội bộ, tuyển ra hai mươi người, trong đó hơn một nửa đến từ công ty Đồ Thiên, một nửa khác mới là thật sự chọn ra từ cuộc thi.

Trương Hinh Linh tại bị loại ở vòng hai, mà Vương Tử Dục lại như kỳ tích đi vào vòng chung kết.

"Tử Dục, cậu nhất định phải đỗ nhé!" Trương Hinh Linh trước là tạo hai tay thành hình chữ thập, sau đó giữ lấy vai Vương Tử Dục, lay nàng một trận: “Mình muốn phát động hội học sinh, để trường chúng ta tuyên truyền mạnh mẽ, bỏ phiếu tin nhắn cho cậu, đoàn quân cứu viện phiếu bầu, nhất định sẽ qua! Biết không?” Vương Tử Dục lãnh đạm hiện lên ý cười, nàng dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Từ khi bị Trương Hinh Linh quấn quít vài ngày, Vương Tử Dục có thay đổi trong quan hệ với nàng.

Một phòng bốn người, hai người là tốt với nhau nhất.

Các bạn học khác thấy thần kỳ, hai thái cực một lạnh một nóng lại trở thành bạn tốt dưới tình huống như thế, khiến người ta nghi ngờ có phải nên bổ sung thêm định luật phát huy tác dụng hay không? Quan hệ giữa Tần Mạt và Vương Tử Dục vẫn thế, các nàng quen biết đã bốn năm, cuối cùng chợt xa chợt gần trong bồi hồi, lại không thể rơi xuống.

Nguyên nhân trong đó, có lẽ ở chỗ, các nàng đều không dám bước một bước kia, cho nên ngay cả làm bạn cũng không muốn làm.

Nếu luận đến thích, Tần Mạt tự nhiên thích một cô gái xinh đẹp như Vương Tử Dục, nhưng thích như vậy, cũng chỉ dừng ở phẩm hoa thưởng sắc—tình cảm này như bọt nước mỹ lệ, tồn tại yếu ớt, ngay cả ánh sáng rực rỡ trong đó, đều là hư ảo.

Nếu coi người ta là bánh răng, từ nhỏ chỉ có một đôi thích hợp, như vậy bánh răng có thể hợp với Tần Mạt cùng chuyển động, chỉ có Phương Triệt.

Hiểu nhau gần nhau, chỉ có một người này.

Vương Tử Dục chưa hề hiểu ai, thật ra nàng là người ngoài cuộc.

Tần Mạt đứng một bên, nhìn thấy nàng lộ ra nụ cười hiếm thấy với Trương Hinh Linh, trong đầu cũng cảm thấy khoan khoái.

Phía nam thành C có một khu du lịch nhỏ, gọi là "Ấn tượng Thanh Thạch".

Đón xe đi qua, đi vài dặm trên đường núi liền thấy dốc núi thẳng đứng nổi bật.

Cửa đá này, đi vào trong là hang sâu, trong hang, hoa trên núi đang nở, ven nước hồ xanh có hoa lê rừng nhỏ, giữa tháng tư, hoa lê trắng như ngọc, chiếu xuống nước mênh mông.

Tần Mạt và Phương Triệt tùy ý bước chậm trong vườn hoa, có khi gió thổi hoa rơi, tr đất mùi thơm ngát.

Mục đích đến đây của họ đương nhiên không chỉ là đi chơi, giữa tháng tư đã tuyển chọn xong, còn địa điểm quyết định ở "Ấn tượng Thanh Thạch".

Sân khấu trận chung kết dựng ở gần hồ nước xanh, hiện trường phát sóng trực tiếp, nhân viên khắp nơi đang chuẩn bị cho trước cuộc thi.

Tần Mạt không có việc gì làm, tranh thủ thời gian kéo Phương Triệt đi dạo.

Theo sách lược thần bí của Biện Hà Sa, Tần Mạt tuy là một trong ban giám khảo của trận chung kết, nhưng sẽ không trực tiếp lộ diện.

Nàng chỉ thể hiện lá phiếu của mình trên màn hình điện tử, cho nên nàng hoàn toàn có thể đứng bên cạnh xem.

Ánh lê phản chiếu, như vân như tuyết, cảnh đẹp động lòng người, nhưng giờ phút này lại không phải lúc thưởng thức.

"Mạt Mạt, em muốn chọn ai?" Phương Triệt nắm tay Tần Mạt, mỉm cười hỏi nàng.

Tần Mạt giả vờ thần bí: "Anh đoán xem?" Phương Triệt lắc đầu, cười nhẹ nói: "Tóm lại sẽ không phải là Vương Tử Dục." "Sao anh biết không phải cô ấy?" Tần Mạt nhếch mày lên, "Về công, diện mạo cô ấy đều tốt, về tư, giao tình của em và cô ấy không nhỏ, sao lại không chọn cô ấy?" "Trước kia anh rất không thích cô ấy, cảm thấy cô ấy rất nguy hiểm." Sóng mắt Phương Triệt phẳng lặng, "Nhưng bây giờ, anh cũng không cần thiết phải ghét cô ấy.

Nhưng anh cho rằng, em sẽ không chọn cô ấy, cũng không phải vì nhữngó.

Điều kiện của cô ấy mà nói, quả thật rất không tệ, nhưng cô ấy chưa từng có kinh nghiệm đóng phim, hơn nữa hình tượng thiên về lạnh lùng, không thích hợp làm kiểu người như Nguyệt nhi.” Tần Mạt chỉ nhìn hắn, cũng không nói chuyện, như là mong đợi đoạn dưới.

"Với một người không hợp tính cách như cô ấy, thực lực lại không đủ, còn là người mới, đảm nhiệm vai nữ chính, không phải là chuyện tốt lành gì.

Đồ Thiên cũng điều động người trong nội bộ, nếu em chọn Vương Tử Dục đi nữa, cuối cùng lại phải tranh giành, chỉ sợ sẽ biến cô ấy thành cái đích để người ta công kích.

Hậu quả này, không chỉ có em trở mặt với Đồ Thiên, Vương Tử Dục cũng có thể bị ức hiếp, kiếp diễn này coi như chết yểu.” Khóe miệng Tần Mạt cong lên, nở nụ cười: "Cái gọi là quyền, chỉ có thể trong năm người họ chọn ra, lấy một người.” Phương Triệt đưa tay giữ vai nàng, nhẹ nhàng để nàng dựa vào người mình, phảng phất như an ủi nàng.

Tần Mạt lại cười giảo hoạt nói: "Tuy em không thể chọn cô ấy làm nữ chính, nhưng có thể để cô ấy làm nữ số hai.

Như vậy đã là một nhân tình với Đồ Thiên rồi, lại cho cô ấy một vị trí kha khá, không quá thấp, không phải là vẹn toàn đôi bên sao?" Phương Triệt cúi đầu, bỗng cắn lên vành tai nàng.

"Này!" Tần Mạt vung tay nhảy ra, lỗ tai đỏ bừng, nhiễm đỏ cả gương mặt.

Phương Triệt cúi đầu cười nói: "Chắn chắn em muốn lộ ý chọn Vương Tử Dục trước Đồ Thiên rồi, sau đó trong ánh mắt khó xử của họ, rất hiểu lòng người, biết điều, cố gắng chọn một trong năm người, Biện Sa Hà, em vì Vương Tử Dục, cũng thật là nhọc lòng." Tần Mạt nháy mắt: "Tiểu Phương, là anh đang nhọc lòng đấy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.