Quan Sách

Chương 7




Kiều Tử Huyên này, quả thật là cổ cổ quái quái.

Hắn gọi Tần Mạt đi Tây Đơn, làm ra vẻ muốn đi dạo phố.

Tần Mạt vốn còn cho rằng người này sẽ đưa nàng đi xem triển lãm tranh gì đó, không ngờ hắn trực tiếp đưa Tần Mạt đến cao ốc "Bắc Kinh công lược".

Đương nhiên, đi cùng còn có Tần Vân Đình.

"Ở đây?" Tần Vân Đình nhìn xung quanh, có điểm hứng th&u Thật ra Tần Mạt chẳng có tâm tình gì đi dạo phố với Kiều Tử Huyên, hơn nữa quần áo của "Bắc Kinh công lược" phần lớn thiên về trào lưu, thậm chí có chút Hàn Quốc hóa, cũng không phù hợp với thẩm mỹ quan của nàng.

Nhưng với mục đích để Tần Vân Đình giải sầu, Tần Mạt nghĩ, đi dạo cũng không tệ.

Dọc theo đường đi, Kiều Tử Huyên lấy lòng Tần Mạt, một hồi lại hỏi nàng khát không, một hồi lại hỏi nàng có mệt không.

"Kiều tiên sinh, có phải anh bị cảm không?" Tần Mạt rất nghi ngờ.

"Gọi anh là Tử Huyên được rồi." Kiều Tử Huyên rất có phong độ cười cười, "Mạt Mạt, sức khỏe anh rất tốt." Không biết vì sao, nghe người khác gọi "Mạt Mạt", Tần Mạt đều cảm thấy dễ nghe, nhưng chỉ cần Kiều Tử Huyên gọi, nàng liền có cảm giác nổi da gà toàn thân.

"Không cảm thì chắc cũng là sốt?" Thật ra Tần Mạt rất muốn nói, đầu anh cháy hỏng cả rồi… Kiều Tử Huyên cười như cũ nói: "Em đừng lo lắng, anh không dễ sốt đâu." Tần Vân Đình không nhịn được cười trộm, thầm nói với Tần Mạt "Đây là cực phẩm em tìm được ở đâu thế?" "Tiểu Phương nói em đi dạo với anh ta." Tần Vân Đình lắc đầu, tầm mắt lại chuyển lên bộ quần áo được thiết kế khá lạ.

Không được bao lâu, Kiều Tử Huyên nhận đ7;c một cú điện thoại.

Hắn nhàn nhạt nói câu: "Em đến đi." Sau đó thần sắc nghiêm túc lại.

Chờ Triệu Ninh Hương xong, Tần Mạt cũng thầm đoán ra nguyên nhân Kiều Tử Huyên hành động cổ quái.

Từ lần gặp mặt nhiều năm trước, Triệu Ninh Hương đã thể hiện rất rõ ràng, nàng thích Kiều Tử Huyên.

"Mạt Mạt, Tam ca nhà em luôn nhắc đến chị đấy." Triệu Ninh Hương vừa thấy tổ hợp ba người, sắc mặt trầm xuống.

Nhưng sau một lát, nàng lại lộ ra khuôn mặt tươi tắn, chạy chậm đến bên cạnh Tần Mạt, khoác lên tay nàng, thân mật theo sát nàng nói chuyện.

Nói như thế, nàng còn lặng lẽ chú ý đến sắc mặt Kiều Tử Huyên.

Kiều Tử Huyên thầm thở dài, lại ôn hòa cười nói: "Hương nhi, Tam ca của em bây giờ đang ở Anh quốc." Hắn với Tần Mạt thật ra cũng không có ý nghĩ gì, nhưng khi tặng nàng con dấu đường ngọc, tặng nàng tranh vẽ..

khi đó thật ra cũng từng có ý, nhưng hắn quen kín đáo, thấy Tần Mạt nhận được con dấu xong lại không có bất kỳ phản ứng nào, cũng biết nàng im lặng từ chối, thế là ý nghĩ đó dần nhạt đi.

Triệu Ninh Hương bĩu môi, lườm hắn một cái: "Em nói chuyện với Mạt Mạt, cần anh chen miệng vào à?" Kiều Tử Huyên chỉ cười cười, không nói thêm nữa, rồi lại quay sang ân cần với Tần Vân Đình.

"Vân Đình tiểu thư, bộ quần áo này có vẻ rất hợp với em." Hắn chỉ tay, như một kỵ sĩ muốn che chở cho Tần Vân Đình đi đến chọn ần áo.

Tư thế này có chút khoa trương, nhưng hắn làm lại không khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Tần Vân Đình gật đầu, tùy ý đi đến.

Triệu Ninh Hương giận đến mắt mở to, kéo Tần Mạt nói: "Có vài người thật cổ quái, một người đàn ông, có thể hiểu được loại quần áo phụ nữ thích sao? Không hiểu còn muốn giả hiểu, đáng ghét!" "Hương nhi, quần áo kia có phải nhìn rất đẹp không?" Tần Mạt nói sang chuyện khác.

Triệu Ninh Hương quay đầu liếc qua, lại đến sát cạnh Tần Mạt, cười nói: "Mạt Mạt, khi chị vẽ tranh, đề tên là là Hoài Hư cư sĩ đúng không?" Tần Mạt sửng sốt một chút, mới gật đầu: "Không sai." Đã rất lâu nàng không vẽ tranh rồi, bình thường đều luyện chữ, hoặc là luyện vài nét bút và vẽ màu, giữ cảm xúc mà thôi.

" Tam ca nhà em có giữ một bức tranh cổ của Hoài Hư, nghe nói là Bắc Tống xưa, chị từng thấy chưa?” Triệu Ninh Hương nháy nháy mắt, vẻ mặt thần thần bí bí.

"Chị không chú ý." Tần Mạt cười cười, trong lòng cảm thấy có chút quái dị.

Chuyện này vốn từng để ý đến, nhưng sau nhiều lần không có duyên với ‘Tam ca thần bí’, cũng bỏ qua một bên, dần dần quên mất.

Nhưng sau khi biết người tên Tam nhi là Phương Triệt, nàng cũng không nghĩ đến chuyện kia nữa.

Vô thức, nàng đã quên cả chuyện ngày trước rồi.

"Phong cách của bức họa đó rất mạnh dạn, dùng màu rất tươi đẹp không hề giống với tranh cổ.” Triệu Ninh Hương tấm tắc nói: "Mạt Mạt, sao chị lại không nghĩ đến việc xem những thứ Tam ca đã cất chứ? Anh ấy có nhiều đồ lắm, còn có vài món đồ chơi nhỏ, chị mà lấy anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ cho chị.” Tần Mạt có chút không biết nói gì cho tốt, Phương Triệt bận rộn cả ngày, nàng cũng không rảnh rỗi, nào có thời gian đi quản cất giữ cái gì? Lại nói, cái gì gọi là “Chị mà lấy anh ấy”? "Cũng tạm, nhưng đó không quan trọng.” Nàng tùy ý trả lời một câu, xem như hiểu rõ, Triệu Ninh Hương lại đang nhấn mạnh quan hệ của nàng và Phương Triệt, có ý muốn mỉa mai Kiều Tử Huyên.

Kiều Tử Huyên có vẻ như tấm bia đỡ đạn kéo không đến, Tần Mạt quay đầu nhìn hắn, lại thấy vẻ mặt hắn dịu dàng nói chuyện với Tần Vân Đình, không nhịn được có chút bội phục kỹ xảo diễn xuất của hắn.

Triệu Ninh Hương cao giọng: "Đúng thế, quan trọng là chị và Tam ca lúc nào làm hỷ sự đây!” Kiều Tử Huyên quay đầu nhìn Triệu Ninh Hương liếc mắt một cái, ngược lại lại nhìn Tần Mạt, thần sắc ảm đạm.

Triệu Ninh Hương liền đắc ý nhướng mày với hắn, sau đó lại chạy đến cạnh Tần Vân Đình, kéo tay nàng nói: "Chị Vân Đình, chị có bạn trai chưa?" Thần sắc Tần Vân Đình lãnh đạm, đang định không trả lời, lại nghe thấy bên cạnh truyền ra một giọng nói: “Đình Đình, không phải gọi anh mua găng tay cho em à? Sao lại chạy ra đây?” "Tô Lăng KiệtTần Vân Đình đại biến, phản ứng trong nháy mắt là quay đầu nhìn Tần Mạt.

Lại thấy vẻ mặt Tần Mạt kinh ngạc, trong lòng nàng liền nghi ngờ: "Sao anh ta lại ở đây?" Tần Vân Đình không tin chỉ là tình cờ, một Bắc Kinh rộng lớn, làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Vừa mới bắt đầu nàng liền nghi ngờ Tần Mạt bắn tin cho Tô Lăng Kiệt, nhưng nhìn nét mặt Tần Mạt, lại hình như không phải là nàng.

Trong lòng Tần Mạt lặng lẽ thở ra một hơi, nàng quả thật không biết cách liên lạc với Tô Lăng Kiệt, cũng không trực tiếp nói gì cho hắn.

Nhưng nàng quen vài bạn học khác của Tần Vân Đình, gửi một tin nhắn, nhờ người khác giúp liên hệ ———— Tô Lăng Kiệt sao có thể không lập tức chạy đến đây chứ? "Đình Đình!" Tô Lăng Kiệt tiến đến một bước, lại bị Kiều Tử Huyên ngăn lại.

Hai người đàn ông mắt đối mắt, một ánh mắt bình tĩnh, một hung ác bức người.

Tô Lăng Kiệt nhảy qua trái một bước, Kiều Tử Huyên liền nhẹ nhàng giẫm chân tại chỗ ngăn cản hắn, Tô Lăng Kiệt nhảy qua phải, Kiều Tử Huyên lại cất bước đuổi theo.

"Anh có ý gì?" Tô Lăng Kiệt giận dữ đến tím mặt lại.

Kiều Tử Huyên cười nhạt nói nói: "Tôi đang tản bộ." Hắn nói xong, ánh mắt lại tùy ý nhìn xung quanh, như quả nhiên là đang tản bộ.

Tô Lăng Kiệt giận dữ, nâng tay liền muốn tóm áo hắn.

Kiều Tử Huyên nhất thời không thể tránh thoát, chờ khi phản ứng kịp, cả người đã bị đẩy sang bên trái.

Sắc mặt hắnàn tay xoay lại, rồi lại bị Tô Lăng Kiệt chống chọi.

Muốn nói đến đánh nhau, hai người kia đại khái là tám lạng nửa cân, vóc người Tô Lăng Kiệt khá cao, đại khái càng lợi hại hơn Kiều Tử Huyên.

Nhưng dù sao đây là trước đám đông, hai người đều đã trưởng thành, cũng sẽ không ra tay thật sự.

Bọn họ giữ tay nhau, nhìn nhau, ai cũng không chịu lui trước.

Tần Vân Đình cũng khẽ xúc động trong lòng, nàng há miệng thở dốc, bỗng quay đầu đi, nói với Tần Mạt: "Mạt Mạt, chọi gà thật khó nhìn." Nói xong nàng liền đi vòng qua vài bước, đến cạnh Tần Mạt giữ lấy tay nàng, đầu cũng không quay đi vào trong cửa hàng.

Triệu Ninh Hương oán hận dậm chân phía sau, uất ức nhìn Kiều Tử Huyên, cắn môi không nói.

"Đình Đình!" Tô Lăng Kiệt lại nóng nảy, trên tay hắn dùng lực, đẩy Kiều Tử Huyên ra, quay người đi nhanh lại gần Tần Vân Đình.

Tần Mạt nghe thấy Kiều Tử Huyên nói với Triệu Ninh Hương ở xa: "Hương nhi muội muội, anh lại thất tình." Dưới chân nàng lảo đảo một cái, còn chưa kịp đứng vững, lại cảm thấy Tần Vân Đình bên cạnh bị người kéo đi, sau đó theo quán tính, Tần Mạt bổ nhào về phía trước, nguy hiểm sắp ngã.

Chờ khi nàng đứng vững lại, liền thấy Tô Lăng Kiệt nắm chặt tay Tần Vân Đình, nổi giận đùng đùng nói: "Con bé này, anh mới không gặp em nửa ngày, em đã liếc mắt đưa tình với người khác!" "Liên quan gì đến anh? Chúng ta có quan hệ gì sao? Đến lượt anh quản tà?" Tần Vân Đình cũng không vùng vẫy, chỉ là lời nói không tốt lành gì.

"Quan hệ gì?" Tô Lăng Kiệt giận quá mà cười, "Em là vợ anh, sao anh không thể quản em?" "Chúng ta đăng ký kết hôn chưa?" Tần Vân Đình cười lạnh, “Đúng là chuyện cười, không mai mối không sính lễ, không có giấy chứng nhận, anh nói tôi là vợ anh thì tôi là vợ anh à? Nói suông, chỉ là nói thôi!" Tô Lăng Kiệt vội la lên: "Chỉ chưa có giấy kết hôn thôi, bây giờ chúng ta đăng ký đi!" Tần Mạt quay đầu đi, chỉ cảm thấy những lời này ngốc đến vô biên giới.

Tần Vân Đình quả nhiên càng tức, nàng vung tay, lại không vung được, chỉ có thể hận nói: "Tên ngang tàn này! Anh nói kết hôn thì kết hôn à? Anh… anh…" "Em muốn gì?" Tô Lăng Kiệt chợt hiểu ra, "À, đúng, nhẫn, hoa tươi, tiệc cưới? Không vấn đề, em đi theo anh đi, bây giờ anh sẽ làm cho em!" "Anh bị thần kinh à!" Tần Vân Đình vừa nhấc chân, gót giày cao liền dẫm lên bàn chân Tô Lăng Kiệt.

Tô Lăng Kiệt kêu lên một tiếng đau đớn, lại vẫn không nhúc nhích, chỉ dùng lực giữ lấy Tần Vân Đình, nén đau đớn dịu giọng nói: "Đình Đình, anh thích em, cho anh một cơ hội, được không?" Với Tần Vân Đình mà nói, không có câu nào có thể có lực sát thương lớn hơn câu này.

Nàng nghĩ rằng mình nghe nhầm, bất giác thấp giọng nói: "Anh nói "Anh… thích em, cho anh một chơ hội đi, Đình Đình." Tô Lăng Kiệt cầm chặt tay nàng hơn, giọng lại run rẩy.

Tần Vân Đình bỗng kêu sợ hãi một tiếng: "Tên khốn kiếp này, muốn bẻ vụn tay tôi sao? Đau chết tôi rồi! Anh nhẹ thôi!" Tô Lăng Kiệt vội buông tay lui về phía sau, hắn lui lại mấy bước, bỗng đứng lại, thở dài nói: "Lấy anh đi, Đình Đình."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.