Quan Sách

Chương 43




Câu trả lời của Thượng Quân Trừng khiến người dẫn chương trình nghẹn họng một lúc, thậm chí dàn nhạc cũng không biết phải chơi bản nhạc nào cho hợp.

Người dẫn chương trình đổ mồ hôi lạnh, “ông hoàng nhỏ” này quả nhiên khó chiều. Anh ta cười chữa: “Chắc Danny sợ chúng ta cướp mấy bảo bối của cậu ấy nên mới cố tình nói như vậy”.

Nhưng chỉ có Từ Nam Phương khi nghe Thượng Quân Trừng nói mới biết lý do câu trả lời đó. Rõ ràng muốn thốt lên rằng anh ta thật nực cười, thế nhưng trong lòng có chút buồn bực.

Từ Nam Phương cảm thấy bồn chồn, ngồi một chỗ không yên, Hạ Giáng Tư thì cứ chỉ trỏ trỏ ông anh họ của mình, nói anh đóng kịch thế nọ thế kia. Từ Nam Phương quay sang nói với cậu ta: “Thiếu gia, tôi đi ra ngoài một lát”.

“Ra ngoài? Làm gì?”, Hạ Giáng Tư kinh ngạc.

“Ở đây quá tẻ nhạt”, Từ Nam Phương bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài theo lối cửa nách.

Lúc cô đứng dậy khỏi ghế đã thu hút sự chú ý của Thượng Quân Trừng. Trường quay này không quá rộng, chỉ là một phòng thu có sức chứa chừng một hai trăm khan giả, thế nên trong lúc mọi người đều ngồi, Từ Nam Phương đứng dậy quả thực rất dễ nhận ra.

Thượng Quân Trừng mặt biến sắc, ánh mắt dõi theo nhất cử nhất động của Từ Nam Phương.

Hạ Giáng Tư cũng đứng dậy theo, cậu ta vui vẻ vẫy tay với Thượng Quân Trừng, ý bảo hai người họ ra ngoài đợi anh.

Vừa bị Hạ Giáng Tư khủng bố điện thoại, bây giờ lại thấy cậu ta đưa Từ Nam Phương tới tận đây tìm mình, thiếu chút nữa thì Thượng Quân Trừng không kìm được nhấc cả cái ghế lên ném vào đầu cậu ta. Lúc này, người tuy còn ngồi trên sân khấu, nhưng tâm trạng anh đã rối tinh rối mù.

Người dẫn chương trình gọi hai lần, không thấy Thượng Quân Trừng trả lời, trường quay có phần hỗn loạn, anh ta đành phải gượng nói tạm dừng vài phút để mọi người nghỉ ngơi và Thượng Quân Trừng vào phía trong chỉnh sửa trang phục. Giải thích xong, ánh đèn lại một lần nữa tối sầm, anh ta nặng nề thở dài một hơi, phỏng vấn ngôi sao lớn quả nhiên mệt gấp mấy lần phỏng vấn người bình thường.

Từ Nam Phương một mình ra khỏi trường quay, bên ngoài người đi tới đi lui, cả tầng đều được lắp điều hòa ở giữa, cô cảm thấy khó chịu trong người. Cô nhìn vào tấm kính màu lam, thấy bóng mình phản chiếu trong đó, cô bỗng nhiên kinh ngạc tự hỏi, đó là mình sao? Là Từ Nam Phương sao?

Sắc mặt vốn ửng đỏ vì không khí ngột ngạt trong trường quay lúc này đột nhiên trắng bệch, Từ Nam Phương đưa tay lên day trán và hai bên thái dương. Cô vừa cúi đầu vừa đi, vô tình va vào người khác.

“Là cô sao? Sao cô lại ở đây?”

Từ Nam Phương còn chưa kịp nói câu xin lỗi thì đã nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của đối phương. Cô ngẩng đầu lên, nhận ra Jim.

Cô không mấy thiện cảm với anh chàng Jim này, lúc đầu anh ta cũng khăng khăng không tán thành việc giữ cô bên cạnh Thượng Quân Trừng. Bây ggiờ vô tình gặp lại nhau ở đây, chắc hẳn anh ta cũng cảm thấy hả hê? Đang định đi lướt qua thì Từ Nam Phương bị Jim gọi lại.

“Cô đến tìm Danny à?”, Jim tươi cười, có phần khiên cưỡng nhưng không hề có ác ý.

Từ Nam Phương không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước”.

“Hey, chờ đã!” Im cuống quýt, thấy Từ Nam Phương dừng bước, anh ta mới bình tĩnh trở lại: “Cô như vậy khiến tôi chẳng biết nên bắt đầu từ đâu…”. Jim liếc nhìn Từ Nam Phương, cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn trong mắt cô, anh ta lại vội vàng nói: “Tôi nói thẳng nhé, từ sau hôm đó, cũng phải đến gần chục ngày rồi Danny không thèm để ý tới tôi. Tôi noí chuyện với cậu ta chẳng khác nào nói chuyện với không khí…”.

Từ Nam Phương đương nhiên biết lý do vì sao Thượng Quân Trừng lại thờ ơ với Jim, đơn giản là vì Jim đã làm tan vỡ giấc mộng của anh. Lúc này Thượng Quân Trừng còn tiếp tục ca hát đã là một chuyện cực kỳ may mắn rồi.

“Qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi, đến lúc đó, anh ấy nhất định sẽ hiểu ra anh muốn tốt cho anh ấy.” Từ Nam Phương không biết những lời này có thể an ủi Jim hay không, dẫu sao cô căn bản cũng không đủ sức mà lo cho người khác.

Jim lắc đầu: “Qua một thời gian nữa? Chẳng biết đến bao giờ! Cô không biết đâu, sau hôm đó, Danny bỏ bê công việc mấy ngày trời, người hâm mộ gửi hoa gửi quà đến hỏi thăm mới có thể giúp cậu ta lấy lại dũng khí tiếp tục đi hát. Nhưng cậu ta chẳng thèm ngó ngàng tới tôi nữa…”. Jim bất đắc dĩ nói.

Từ Nam Phương nghe vậy, nghĩ tới sự suy sụp của Thượng Quân Trừng chợt cảmt thấy trống rỗng. Nhưng cô không tin Jim tìm mình chỉ để nói những lời này, cô thúc giục anh ta.

Jim nhếch miệng cười: “Là thế này, tôi biết quan hệ giữa cô và Danny khá đặc biệt, lúc nào gặp cậu ấy, cô nói tốt giúp tôi vài câu được không?”. Thấy Từ Nam Phương vẫn lạnh lùng nhìn mình, Jim tiếp tục kể lể, “Là mẹ của Danny dặn dò riêng với tôi, nếu sau này cậu ta không để tôi tiếp tục làm người quản lý nữa thì tôi…”.

Từ Nam Phương bấy giờ mới biết hóa ra chàng Jim đến từ Ý này không phải người của nhị lão gia mà là người của mẹ Danny. Xem ra, mẹ của Danny quả thực không giống với người nhà họ Hạ, bà không những ủng hộ Thượng Quân Trừng ca hát mà còn giúp anh dọn đường sạch sẽ để đi, tình mẫu tử quả nhiên không phải thứ tình cảm bình thường.

“Cô khuyên nhủ Danny giúp tôi, tôi biết cô nhất định có cách.” Jim chăn chú nhìn Từ Nam Phương, trong ánh mắt anh ta, Từ Nam Phương là một người phụ nữ lắm mưu nhiều kế, “Tôi sẽ nói tốt cho cô trước mặt mẹ Danny”.

Từ Nam Phương chau mày, anh ta rõ ràng đang làm ngã giá với mình, Từ Nam Phương cười nhạt: “Chỉ sợ tôi càng nói tốt cho anh thì Thượng Quân Trừng càng ghét anh mà thôi”.

Jim sứng người, không hiểu những lời cô nói có nghĩa gì. Trong lúc anh ta còn đang mông lung thì lại nghe thấy cô bật cười: “Nhưng mà tôi biết một người thích hợp, nếu anh nhờ anh ta đi nói đỡ cho mình, chắc chắn sẽ thành công”.

“Ai? Ai cơ?”, ánh mắt Jim chợt sáng lên nhìn về phía Từ Nam Phương, bấy giờ mới phát hiện nụ cười của cô không phải dành cho mình. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.Từ Nam Phương đang nhìn ra đằng sau Jim, anh ta quay đầu lại, trông thấy một người đàn ông mặc comple đang đi về phía bên này.

Anh ta phong độ nhanh nhẹn, dù không mặc đồ hiệu, không đi giày bóng loáng, nhưng toàn thân toát lên một vẻ uy nghi khiến người khác nhìn vào phải kinh sợ. Vẻ mặt đứng đắn không để lộ bất cứ một điểm xấu gì để người khác có thể bắt bẻ được, thế nhưng khuôn mặt theo đúng chuẩn mực đó lại khiến người ta có một cảm giác không dám tiến gần, như có một luồng khí lạnh đâm thủng tim gan người khác.

Từ Nam Phương nhìn chằm chằm vào người đàn ông nọ, thầm nghĩ, sợ rằng đây mới là bộ mặt thật của anh ta.

Người tới chính là Diệp Phi Vũ. Lần này anh ta không mặc quần áo thể thao mà thay bằng một bộ đồ nghiêm trang, đó không còn là vẻ mặt cố tỏ ra hào nhã, dễ gần. Khi anh ta không cười, trông chẳng khác nào hung thần, có điều, anh ta lại là một hung thần đẹp trai.

Jim đã nhận ra Diệp Phi Vũ: “Ồ, chẳng phải anh Diệp Phi Vũ đấy ư? Trùng hợp quá, sao anh lại ở dây?”.

Từ Nam Phương thản nhiên nói: “Sợ rằng không phải chỉ là trùng hợp, đúng không anh Diệp?”.

Diệp Phi Vũ không hề để ý tới lời châm chọc của Từ Nam Phương, anh ta vươn tay ra, nói với Jim: “Quân Trừng gọi tôi tới giúp cậu ấy chút việc”.

“À, vậy sao? Anh Diệp chạy tới đây thế này, còn công việc ở công ty thì sao?”, Jim khẽ nhướn mày, trong lòng có phần không thoải mái. Thượng Quân Trừng có việc gì gấp mà phải gọi Diệp Phi Vũ tới giúo trong khi đã gạt mình sang một bên?

Diệp Phi Vũ trả lời: “Tôi đã thu xếp xong công việc ở công tay rồi, lần này đến giúp Quân Trừng một thời gian, công tay bây giờ đã đi vào quỹ đạo ổn định, cũng không quá bận rộn”. Nói xong, anh ta lại chìa tay ra với Jim. “Sau này đi theo anh làm việc, mong nhận được sự giúp đỡ của anh”.

Dù chủ động làm thân nhưng Diệp Phi Vũ cũng không khiến Jim có cảm tình. Sắc mặt Jim lúc này rất xấu, Thượng Quân Trừng tìm người khác tới giúp việc là có ý gì? Một mình anh ta làm trợ lý không đủ sao, bây giờ Diệp Phi Vũ tới chính là để tranh bát cơm với mình? Không, chẳng lẽ Thượng Quân Trừng có ý muốn ddeer Diệp Phi Vũ thay thế mình?

Jim nhíu mày, bắt đầu coi Diệp Phi Vũ như kẻ địch: “Danny muốn anh giúp cái gì? Cậu ấy sắp đi thành phố T lưu diễn rồi, anh cũng đi theo ư?”.

Diệp Phi Vũ gật đầu: “Đúng thế, hoạt động biểu diễn từ thiện lần này ở thành phố T, tôi sẽ đi cùng Quân Trừng”.

Thành phố T? Từ Nam Phương giật mình, Thượng Quân Trừng cũng sắp đến thành phố T, thật sự chỉ vì buổi biểu diễn thôi? Vậy còn Diệp Phi Vũ? Cô nhìn thẳng vào mắt Diệp Phi Vũ, dường như muốn xuyên thấu xem tâm gan anh ta đang che giấu điều gì, có lẽ trong đó là một con báo đang rình rập chờ mồi!

Diệp Phi Vũ cũng nhìn Từ Nam Phương: “Cô Từ, đã lâu không gặp!’.

Thật hay cho một câu “đã lâu không gặp”! Từ Nam Phương cười giễu: “Xem ra anh Diệp có cảm giác về thời gian khác hẳn người thường!”. Cô không nhìn anh ta nữa mà quay sang nói với Jim, “Anh thấy rồi đấy, tôi nói không sai phải không? Lời nói của anh Diệp tuyệt đối hữu ích hơn bất cứ người nào! Đương nhiên, then chốt là…”, cô liếc nhìn Diệp Phi Vũ, “Suy nghĩ của anh ta đặc biệt hơn người thưởng rất nhiều”.

Lời nói Từ Nam Phương có ẩn ý bên trong, ánh mắt quét qua Diệp Phi Vũ, nhưnga anh ta không hề nổi giận. Cô còn định nói tiếp thì lúc này Hạ Giáng Tư đã chạy đến tìm được cô, không muốn để lộ sơ hở gì nên cô đành để cậu ta kéo mình đi.

Từ khi Diệp Phi Vũ xuất hiện, tâm trạng Từ Nam Phương trở nên cực kỳ xấu. Trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ xem rốt cuộc Diệp Phi Vũ sắm vai gì trong mờ ân óan với nhà họ Hạ, chính xác mà nói phải là, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.cô chỉ đơn thuần cho rằng Diệp Phi Vũ không hiểu gì về nhà họ Hạ, cũng không liên quan gì đến cái gia tộc thâm căn cố đế, phức tạp này. Nhưng lúc này cô đã biết, hóa ra mình đã đánh giá thấp Diệp Phi Vũ.

Chưa đợi Từ Nam Phương dẹp cơn phẫn nộ tron lòng, Hạ Giáng Tư đã đưa cô vào một căn phòng. Cô bỗng chốc cảm thấy buồn bực, trong phòng vang lên tiếng nhạc du dương. Từ Nam Phương bình ổn lại tâm trạng: “Làm gì thế?”.

“Ơ, tôi đưa chị tới giải thích rõ mọi chuyện với anh Trừng!”, Hạ Giáng Tư cũng cảm thấy kỳ lạ, cậu ta đi theo Từ Nam Phương ra khỏi nơi ghi hình, nhưng nháy mắt đã không thấy cô đâu. Lúc quay vào đã thấy người dẫn chương trình thông báo tạm dừng, Hạ Giáng Tư bèn chạy đi thăm dò xem phòng hóa trang ở đâu, sau đó lại tìm Từ Nam Phương đang trốn một góc nói chuyện với mấy người bạn của Thượng Quân Trừng.

“Chị nờ bọn họ nói giúp cũng vô dụng thôi, tốt nhất chúng ta ra mặt giải thích rõ ràng.”

Hạ Giáng Tư có nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện giữa Jim và Từ Nam Phương, nhưng lại hiểu thành Từ Nam Phương đang năn nỉ người khác nói giúp mình trước mặt Thượng Quân Trừng.

Từ Nam Phương thực lòng không muốn giải thích điều gì với Thượng Quân Trừng, nhưng chưa kịp giãy dụa thì Hạ Giáng Tư đã dàn xếp xong xuôi với nhân viên bảo vệ, sau đó mở toang cửa phòng hóa trang ra.

Truyện được type lại bởi Cẩm Băng Đơn - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Hai nhân viên đang trang điểm giúp Thượng Quân Trừng, thấy cửa bị mở ra, vô tình lướt mắt qua hỏi: “Hai người là…?”.

Thượng Quân Trừng trông thấy Hạ Giáng Tư và Từ Nam Phương qua tấm gương, hai hàng lông mày khó khăn lắm mới giãn ra lại nhíu chặt vòa. Rõ ràng anh đã bị Hạ Giáng Tư làm phiền đến phát bực, anh cố tình không nghe điện thoại của cậu ta, nhưng thật không ngờ cậu ta lại ngoan cố tìm tới tận đây, khiến anh muốn tránh cũng không được.

Hai nhân viên hóa trang dừng tay, liếc mắt nhìn nhau rồi biết ý ra ngoài.

Thượng Quân Trừng ngửa người về sau, không buồn nhìn Hạ Giáng Tư và Từ Nam Phương: “Muốn nói gì nữa? Nếu vẫn là mấy câu đó thì tôi khuyên cậu cứ iữ lại đi”.

Hạ Giáng Tư cũng không tức giận: “Thôi nào, đừng có giận dỗi với em! Hôm qua em chỉ đùa anh thôi. Ha ha…”.

“Đùa tôi?”, giọng điệu của Thượng Quân Trừng trở nên khó nghe, nhưng thực lòng anh cũng hiểu được phần nào tính tình cậu em họ này, “Đùa cái gì?”. Anh hoàn toàn không biết Hạ Giáng Tư có ý gì.

“Ơ, ha ha, thực ra em và chị Nam Phương chẳng có chuyện gì cả! Em chỉ trêu tức anh thôi, ai biết được là anh không biết đùa!”. Hạ Giáng Tư vừa nói vừa cố tình liếc nhìn Từ Nam Phương đầy ẩn ý, rồi lại tươi cười với Thượng Quân Trừng, “Thế nên bây giờ anh không cần phải giận em nữa đâu!”.

Thượng Quân Trừng còn tưởng Hạ Giáng Tư sẽ nói ra điều gì hay ho, không ngờ nghe hồi lâu vẫn nói cậu ta giải thích giữa mình và Từ Nam Phương là thế này thế kia, cơn giận trong lòng lập tức tăng vọt, đôi mắt đẹp biến thành hai khối cầu lửa bùng lên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu cháy Hạ Giáng Tư.

Thấy bộ dạng này của Thượng Quân Trừng, Hạ Giáng Tư mờ mịt nói: “Này,a nh làm sao thế hả? Nhìn như nhìn kẻ thù không bằng! Chẳng páhi em nói rồi sao…”.

Hạ Giáng Tư chưa nói dứt lời đã bị Từ Nam Phương đẩy nhẹ một cái. Trước khi Thượng Quân Trừng lên tiếng, Từ Nam Phương hạ giọng năn nỉ: “Thiếu gia ra ngoài kia trước được không?”.

Hạ Giáng Tư liếc nhìn ánh mắt khẩn cầu của Từ Nam Phương, rốt cuộc hiểu ra mình ở đây chỉ thêm vướng chân vướng tay. Cậu ta tủm tỉm cười, gật đầu ra chiều hiểu rõ, sau đó phất tay với Thượng Quân Trừng: “Hai người từ từ nói chuyện nhé, dù gì anh Trừng cũng là ngôi sao lớn, để bọn họ chờ thêm một chút cũn không sao”. Cậu ta lại nói với Từ Nam Phương: “Tôi ra xe chờ chị, nếu tạm thời chị không về được thì bảo anh Trừng gọi điện cho tôi, tôi lập tức lái xe đi”.

Hạ Giáng Tư vừa đi, cửa còn chưa kịp đóng thì Thượng Quân Trừng đã nặng nề đẩy mạnh cái bàn trước mặt, chân bàn ma sát với mặt đất phát ra tiếng ken két nhức óc, mép bàn va vào tấm gương lớn khiến tấm gương lắc lư một chút, lọ hoa trên bàn không đứng vững xiêu xiêu vẹo vẹo.

Thượng Quân Trừng thở hắt ra một hơi, Từ Nam Phương đứng bên cạnh không lên tiếng, nhất quyết đợi đến khi anh bình tĩnh trở lại.

“Cô muốn nói gì với tôi? Giữa tôi và cô không có bất cứ chuyện gì cần nói cả!” Thanh âm của Thượng Quân Trừng vang lên giữa căn phòng trống trải, tiếng vọng lại càng tăng thêm phần lạnh lẽo, “Chính xác mà nói, từ trước tới giờ tôi đều không muốn trông thấy hạng phụ nữ như cô”.

Anh nói không chút nể nang, nhưng Từ Nam Phương cũng không có phản ứng.

Thấy cô vẫn bình thản, Thượng Quân Trừng không nhịn được rít lên: “Cô có biết hổ thẹn hay không hả? Cô làm vậy không thấy mất mặt sao?”.

Ánh mắt sắc như lưỡi dao cứa thẳng cào trái tim Từ Nam Phương. Cô biết anh đang ám chỉ điều gì, anh đã hoàn toàn quy chụp sự hiểu lầm của Hạ Giáng Tư lên đầu cô.

Cô bình thản đối diện với ánh mắt của Thượng Quân Trừng. Dù lời nói của anh khiến cô đau lòng mà không rõ vì sao, nhưng khí thế của cô vẫn không bị đẩy lùi: “Tôi không làm chuyện gì đáng xấu hổ thì sao phải cảm thấy mất mặt?”.

“À, đúng rồi! Trong mắt cô, những chuyện đó đâu có gì đáng xấu hổ!”, Thượng Quân Trừng cười nhạt, “Xem ra tôi đã nghĩ quá tốt về cô rồi. Loại phụ nữ như cô, vì tiền mà vờ ngây thơ, vờ đáng thương, ngay cả chuyện bán thân bẩn thỉu đó cũng dám làm thì còn chuyện gì không làm được cơ chứ! Ngay cả nói chuyện với cô tôi cũng cảm thấy buồn nôn!”.

Lời nói của Thượng Quân Trừng có phần quá đáng, Từ Nam Phương nghe xong, chợt cảm thấy nóng ran, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Cô có nỗi khổ tâm của mình, có nguyện vọng của mình, cô cũng muốn tâm sự với người khác lắm chứ, nhưng không có chỗ để thổ lộ, đặc biệt là trước mặt người đàn ông này.

Từ Nam Phương gắng nhẫn nhịn, kìm hãm nỗi phẫn uất của mình, lạnh lùng nói: “Tôi làm gì cũng không liên quan tới anh cả! Tôi đã từng nói, tôi không nợ gì anh cả, cũng không có ý lợi dụng anh một lần nữa! Thế nên, nếu anh Thượng cảm thấy tôi chướng mắt thì có thể lơ tôi đi, còn nếu nah tiếp tục phẫn nộ với tôi như vậy thì chỉ tạo cơ hội cho kẻ khác lợi dụng mà thôi”. Từ Nam Phương không chắc những điều mình nói có thể nhắc nhở Thượng Quân Trừng hay không.

“Không có ý định lợi dụng? Tạo cơ hội cho kẻ khác lợi dụng?”, Thượng Quân Trừng cười, “Tôi thấy không đúng đâu! Ngay từ đầu cô đã biết mỗi quan hệ giữa tôi và Hạ Giáng Tư, bây giờ không lừa được tôi nên cô mới đi lừa Giáng Tư! Khiến nó thông cảm với cô! Cô cho rằng làm vậy sẽ có người tin cô sao? Có câu: ‘Bao biện không dấu được sự thật’. Cho dù tôi không nói thì sau này người khác cũng sẽ nhìn rõ bộ mặt thật sự của cô! Sẽ không ai tin mấy lời xảo trá của cô đâu! Những điều cô bịa đặt về mối quan hệ giữa tôi và cô rồi sẽ chỉ khiến nggười khác cảm thấy nực cười mà thôi”.

“Câu đó là: Thức khuya mới biết đêm dài, ở lâu mới biết lòng người.” Từ Nam Phương bổ sun giúp Thượng Quân Trừng vốn tiếng Trung có phần không tốt, cô khẽ cười, “Ở lâu, anh cũng sẽ dần dần biết được rất nhiều chuyện! Còn nữa, tôi không hề bịa đặt bất cứ điều gì, có lẽ anh Thượng nên ngẫm lại phản ứng của mình một chút. Tục ngữ đã dạy, một cây làm chẳng nên non, chưa biết ai mới là người gây ra hiểu lầm đâu”.

“Cô có ý gì?”, Thượng Quân Trừng bắt đầu nổi giận, “Cái gì mà một cây làm chẳng nên non? Cô làm ra loại chuyện ghê tởm như thế mà còn muốn đổ trách nhiệm lên đầu tôi?”. Thượng Quân Trừng quả thực đã bị chọc giận đến phát điên, “Thôi đi! Hôm nay cô tới đây là để nói những lời này với tôi hả? Nói xong chưa? Xong rồi thì mau biến đi! Cút khỏi đây! Khi mở mắt ra, tôi không muốn còn phải trông thấy cô nữa!”, nói xong, anh nhắm nghiền mắt lại.

Từ Nam Phương hoàn toàn không ngờ anh lại kích động đến mức ấy, cô cũng không hiểu mình đã làm gì khiến anh phản ứng mạnh như vậy. Cô quyết định bình ổn lại tâm trạng, nói: “Anh Thượng không muốn trông thấy tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng tránh xa nah, nhưng nếu sau này chúng ta không thể tránh mặt nhau, vậy mong anh Thượng coi tôi như người xa lạ”.

Mục đích của cô là nhà họ Hạ, cô không muốn tiếp tục dính dáng tới Thượng Quân Trừng, sau này vào nhà họ Hạ rồi, tốt nhất coi anh như người xa lạ là được.

Nghe Từ Nam Phương nói những lời vô tình như vậy, thần sắc Thượng Quân Trừng chợt đông cứng lại, anh mở mắt nhìn cô chằm chằm, hơi thở hổn hển: “Được lắm! Người xa lạ! Coi cô là người xa lạ!”, anh lặp đi lặp lại câu này, giọng điệu không che giấu được sự kích động, “Cô thật sự cần tiền đến vậy sao? Tiền quan trọng với cô đến vậy sao?”.

Sự lạnh lùng của Từ Nam Phương khiến Thượng Quân Trừng không nhịn được nó ra nghi hoặc trong lòng. Từ Nam Phương hoàn toàn nhận ra sự quan tâm của anh dành cho mình, cô có thể đoán được, anh nổi giận như vậy chẳng qua là vì anh quan tâm cô, bởi lẽ, hai người đã từng trải qua một lần hoạn nạn.

Từ Nam Phương gượng gạo cười: “Vấn đề không phải tiền, vấn đề của tôi sợ rằng bây giờ tiền cũng không giải quyết được. Mỗi người đều có sứ mệnh riêng của mình, có mục đích riêng của mình. Không phải ai cũng thiếu quyết tâm như tôi! Anh cũng nên cảnh giác một chút!”.

“Cảnh giác? Thật nực cười, người phụ nữ giảo họat nhất tôi từng gặp, lại nói với tôi rằng tôi cần phải cảnh giác cơ đấy!”. Thượng Quân Trừng cười nhạt, cũng giống như Từ Nam Phương, anh không thể tìm được một thái độ nào thích hợp để đối xử với cô.

Từ Nam Phương nhìn anh, một người đơn thuần như anh hoàn toàn không biết đang có bao nhiêu người tính toán lừa gài bẫy mình.

“Ngay cả một người chẳng có liên quan gì tới anh là tôi đây cũng suýt nứa đã lợi dụng được anh, anh nên cẩn trọng với mỗi người ở bên cạnh mình! Xem bọn họ thực lòng tốt với anh, hay đang ôm âm mưu quỷ quyệt gì? Anh không quan sát tỉ mỉ thì làm sao nhận ra được? Không chừng cuối cùng anh chỉ còn hai bàn tay trắng, thân bại dnah liệt mà không rõ nguyên do”.

“Có phải cô nhìn ai cũng thấy người đó trong đầu che giấu mục đích hay không?”, Thượng Quân Trừng tựa hồ không mấy cảm kích với ý tốt của cô. Đối với anh, người lừa dối mình là Từ Nam Phương và im, nhưng người lợi dụng mình chỉ có một mình Từ Nam Phương.

“Tôi nghĩ, tôi chỉ cần đề phòng cô một mình là đủ rồi!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.