Quán Rượu Nhỏ Yêu Nhau

Chương 6




Kỷ Trà Thần nắm cánh tay nhỏ bé của cô, cổ tay thô lỗ kéo cô xuống giường, lảo đảo nghiêng ngã đi thẳng xuống lầu, không để ý thân thể của cô chút nào. Vào giờ phút này, lý trí của hắn đã bị lửa giận đốt không còn một mống.

"Buông tôi ra. . . . . . Kỷ Trà Thần, rốt cuộc anh muốn làm gì?" vẻ mặt Ninh Tự Thủy hốt hoảng hỏi.

"Không phải cô ghét nơi này sao? Hôm nay tôi cho cô cơ hội đi, cô cút đi. . . . . ." giọng nói lạnh lẽo của Kỷ Trà Thần vang lên, sải bước, bóp chặt cổ tay của cô, hơi sức lớn gần như muốn bóp gãy xương của cô.

"Buông tôi ra, Kỷ Trà Thần. . . . . . Đau. . . . . . Tôi sẽ tự mình đi!" Ninh Tự Thủy dừng bước lại, đau muốn rơi nước mắt.

Thuộc Vũ Hiên đi theo sau lưng của bọn họ, giọng nói lo lắng: "Kỷ thiếu gia, anh bình tĩnh một chút!"

Kỷ Trà Thần dừng bước, con ngươi bén nhọn nhìn chằm chằm gương mặt quật cường, không một chút chịu thua của cô. Hận ý theo từ trong đáy lòng dâng lên, ánh mắt của hắn phát hỏa, gần như muốn giết cô. Nếu như lòng dạ có thể độc ác một chút, hắn đã sớm giết cô!

Đường Diệc Nghiêu và Bạch Kỳ đã bị kinh động, vội vàng chạy tới, dò hỏi: "Kỷ thiếu gia, xảy ra chuyện gì?"

Ninh Tự Thủy hít mũi, chịu đựng đau lòng nói: "Tôi sẽ đi, anh không cần đuổi. Ba năm nay, cám ơn anh đã chăm sóc."

Cái gì cũng không cần, cứ như vậy kết thúc đi!

Ninh Tự Thủy từ trong tay của hắn rút tay của mình ra, lướt qua bên cạnh hắn, không nhìn hắn chút nào; chân từng bước, từng bước đi xuống. . . . . . Đêm rất tối, gió rất lạnh, nước mắt cũng bị đông lạnh rớt xuống.

Rốt cuộc tại sao ông trời trêu đùa cô như thế? Tại sao phải đối xử với cô như vậy?

Mày kiếm Kỷ Trà Thần nhăn lại, quay đầu lại nhìn thấy cô đi tới bên cạnh thùng rác, ánh mắt quét trên mặt đất có gì không đúng, khi phản ứng lại, người nhào tới Ninh Tự Thủy, ôm cả người cô vào trong ngực, thân hình cao lớn bảo hộ cô thật chặt ở trong ngực.

Bùm …………

Thùng rác bỗng nhiên nổ tung, vang vọng, ánh lửa văng khắp nơi . . . . . . làm Kỷ Trà Thần bị thương. . . . . . Vẻ mặt của mọi người cũng phản ứng phức tạp, hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế.

Cả người Ninh Tự Thủy cũng hoảng sợ ngẩn ra . . . . . . Núp trong ngực Kỷ Trà Thần cũng không nhúc nhích.

Đường Diệc Nghiêu và Thuộc Vũ Hiên nhanh chóng đi tới, đỡ Kỷ Trà Thần dậy, nhìn trên tây trang của hắn máu tươi đầm đìa, từng giọt trơn bóngrơi trên mặt.

"Kỷ thiếu gia . . . . ."

Một tiếng này làm thức tĩnh Ninh Tự Thủy từ cõi hư vô, ánh mắt kinh ngạc nhìn trên mặt Kỷ Trà Thần tái nhợt, nhìn chỗ nổ tung, cách gần như vậy; vốn hắn có thể mặc kệ mình, nhưng hắn vẫn không có, ngược lại dùng thân thể của hắn bảo vệ cô, để cho cô không bị một chút thương tổn.

"Kỷ Trà Thần. . . . . ." Giọng nói của Ninh Tự Thủy cũng đang run rẩy, hoang mang sợ hãi nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy lo lắng.

Ánh mắt Kỷ Trà Thần lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, môi mím chặc không nói lời nào. Trong phút chốc, cả người ngã xuống mặt đất.

"Kỷ thiếu gia . . . . ." Thuộc Vũ Hiên kịp thời ôm lấy hắn, nói với Đường Diệc Nghiêu: "Tôi đi xử lý cho hắn, cậu nhanh chóng kiểm tra từng góc trong Kỉ gia. Bạch Kỳ, giúp tôi chuẩn bị thuốc".

Bạch Kỳ nhanh chóng xoay người vào phòng đi lấy thuốc, Thuộc Vũ Hiên đã ôm Kỷ Trà Thần vội vã đi vào. Tất cả mọi người vội vộivàng vàng, không có ai chú ý đến Ninh Tự Thủy chôn chân tại nguyên chỗ.

Cả người Ninh Tự Thủy đứng trong gió rét cũng không để ý. Không nghĩ ra tại sao hắn phải làm như vậy, hắn không phải hận mình sao? Nếu như hắn không ôm mình, mình cũng sẽ không chết được, nhưng đứa bé nhất định sẽ không giữ được. Hắn hiểu rõ như vậy, nhưng tại sao phải cứu cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.