Quân Phu Khó Chiều

Chương 11: Mĩ nhân




Edit: Quy bà bà

Beta: Sakura

Chuyện càng náo càng lớn, cuối cùng, quân đội Đế Quốc trú đóng ở khu vực này phải ra mặt mới giải tán được đám đông. Thời gian này giáo hoàng sắp ghé thăm Đế Đô, canh gác vốn đã chặt chẽ hơn ngày thường rất nhiều, may cho Bách Hợp là khi bị đưa về cục bảo an thì đã kịp phi tang bản vẽ sơ đồ mạch điện, lúc đó cô giả bộ bị ngứa cánh tay để tác động, xoá sạch sẽ dấu vết của tấm bản đồ đã sao chép lại trên máy tính đeo tay.

Tiếp đó cô bị người ở cục bảo an vặn hỏi nửa ngày, trong đám người này có không ít fan của Tô Thiện Thiện. Chỉ có thể nói rằng, một chiêu hy sinh vì đại nghĩa của nhà họ Lâm hồi tám năm về trước quá đắc nhân tâm, nên bây giờ Tô Thiện Thiện và nhà họ Lâm có thể đại biểu cho thể diện của Đế Quốc. Trong lòng nhiều công dân của Đế Quốc cảm thấy giống như mình mắc nợ Tô Thiện Thiện, mắc nợ nhà họ Lâm, cho nên mức độ khoan dung của công chúng dành cho Tô Thiện Thiện thực sự vượt xa bất kì danh nhân nào. Dù sau khi chuyện hôm nay phát sinh, đã có người nhanh chóng giao nộp hình ảnh quay chụp được, người ở cục bảo an thừa biết Bách Hợp và Tô Thiện Thiện chỉ đơn thuần tranh cãi mấy câu, bản thân cô cũng chẳng làm ra chuyện bán nước hại dân nào hết, nhưng vì muốn giúp nữ thần trong lòng mình hả giận, người ở cục bảo an cứ không chịu thả Bách Hợp, hơn nữa còn gặng hỏi không ngừng, ý đồ là muốn kéo như thế đến hết thời gian tạm giữ người theo quy định trong luật pháp là ba mươi sáu tiếng đồng hồ.

Suốt khoảng thời gian này, người của cục an toàn luân phiên ra trận, dùng một loại thái độ kém cỏi để tra hỏi hết lai lịch tổ tông mười tám đời nhà cô, những tư liệu này Bách Hợp sớm đã học thuộc như cháo chảy, người của cục bảo an cũng sớm đã điều tra rõ ràng. Tuy biết cô là thành phần lương dân không có tiền án tiền sự, nhưng ai bảo cô cũng dám trêu vào Tô Thiện Thiện? Thế nên, đám fan này đều thống nhất với nhau là muốn cho cô một bài học nhớ đời. Suốt ba mươi sáu tiếng đồng hồ, họ không cho cô ăn uống, hơn nữa còn lôi ra một chồng tư liệu giấy tờ yêu cầu Bách Hợp kí tên xác nhận.

Bách Hợp chỉ im lặng không hé răng, kiểu ép hỏi này có thể bức một người bình thường phát điên, nhưng mà cô vốn không bình thường. Ngay cả Diêu Bách Hợp, người đã từng trải qua dạng huấn luyện đặc thù trong quân đội cũng có thể giữ vững tinh thần, không bị mấy trò trẻ con này dồn ép đến mức làm ra chuyện không có lý trí, đằng này cô lại là Bách Hợp, cô càng không thể bị đám người này bức điên. Nếu muốn so sức chịu đựng và khả năng giữ vững sự tỉnh táo, vậy thì không ai có thể vượt được cô hết, ngay cả loại điều kiện, hoàn cảnh như trong phòng giam bằng cương vi tinh kia, cô còn có thể nhẫn nại suốt mấy năm trời, giờ chỉ cần chịu đựng có ba mươi sáu tiếng đồng hồ mà thôi, Bách Hợp âm thầm cười nhạt, tiếp tục bảo trì im lặng.

Hiện cô đang mặc trên người đồng phục tù nhân theo như người ta yêu cầu, ngồi trong một căn phòng bị lắp đặt đầy thiết bị giám thị, toàn bộ biểu thái, tinh thần bị người ta săm soi từ không sót một góc quay nào. Bách Hợp thi thoảng lại biểu hiện ra ngoài thần sắc nôn nóng, nhưng mỗi khi nhân viên điều tra cho rằng mình sắp thành công trong việc làm cô mất hết bình tĩnh, có thể làm ra chuyện bút sa gà chết thì lại thấy cô đã nhẫn lại được. Vật dụng tuỳ thân của cô bị người ta lục soát đem đi, trong đó đều là thông tin về cơ quan mà cô đang làm việc, những người này dù có tháo tung máy tính đeo tay của cô cũng không thể tra ra được thông tin gì hữu dụng.

Hết ba mươi sáu giờ, cho dù đám fan của Tô Thiện Thiện không cam tâm đến đâu thì cũng không thể cố ý giữ lại một người vốn không ở trong tình huống cấu thành tội phạm. Theo luật định, Đế Quốc không có quyền tạm giam công dân của mình quá ba mươi sáu tiếng, dù trong lòng đám người này, ngay tại giây phút Tô Thiện Thiện rơi lệ thì bọn họ đã định tội xong Bách Hợp, nhưng sự thật khiến bọn họ không có cách nào khác là phải đem đồ đạc của cô trả lại, chỉ là đồ vật có giá trị như máy tính đeo tay đã bị tháo dỡ tanh bành, chỉ lọt món đồ duy nhất, tuy cũng phải chịu đựng một cuộc kiểm tra khắt khe từ vô số dụng cụ tinh vi, tối tân nhất nhưng vẫn lành lặn vẹn nguyên, ấy là bộ đồ bảo hộ lao động để làm việc trong cống ngầm.

“Tôi nghĩ, cô sẽ không cho rằng chúng tôi có dự định bồi thường cho cô cái máy tính đeo tay bị hỏng đấy chứ?” Một thiếu nữ cột đuôi ngựa, khuôn mặt lấm tấm tàn nhang khá dễ thương vừa nói vừa nhìn chằm chằm Bách Hợp với vẻ chế nhạo: “Đối với loại người ích kỉ như cô, một khi phát hiện đồ của mình bị hỏng liền vọng tưởng có thể đòi chúng tôi bồi thường cũng không lạ lùng gì. Nhưng những gì chúng tôi làm là vì nghi ngờ cô gây trở ngại cho an ninh quốc gia, bởi vậy, việc lục soát kiểm tra đều là tuân thủ các trình tự bình thường, bởi vậy dù cô có đâm đơn kiện cũng sẽ không được bồi thường đâu!”

Nói xong, cô nàng liền ném đồ của Bách Hợp tới chỗ cô: “Cút đi, mong là mày mau chóng cút luôn khỏi Đế Quốc, nơi này không hoan nghênh loại người như mày!”

“Quyền lưu đày một công dân Đế Quốc bắt đầu giao cho cô chế định từ lúc nào thế?” Bách Hợp chỉ mỉm cười trả lại một câu. Nếu cô muốn giết cô gái này thì sẽ có ngay vài biện pháp khác nhau tuỳ chọn để bẻ cổ cô ta, nhưng trong mắt cô thì cô ta vốn chỉ là một người sắp chết mà thôi, cho dù thái độ của cô ta có hung ác một chút thì cô cũng chẳng buồn tức giận hay ngứa mắt làm gì. Nhưng một câu ném trả lại của cô lại chọc cô gái trẻ này tức giận, biểu tình trên khuôn mặt cô ta có chút biến hoá, sau khi để bắp thịt ở gò má co giật một trận, cô ta cười lạnh: “Về sau đừng để mày rơi lại vào tay tao, lúc đó tao sẽ cho mày đẹp mặt!”

“Hy vọng chúng ta có thể có cơ hội này!” Bách Hợp rũ mi, che đi sát ý trong mắt, chỉ yên lặng nhận lại quần áo của mình thay lên người, mặc kệ ánh mắt sáng rực của cô gái trẻ vẫn đang nhìn cô chằm chằm từ sau lưng. Thấy Bách Hợp thản nhiên mặc lại quần áo thật cẩn thận rồi trực tiếp đi thẳng ra ngoài, cô gái kia lầm bầm một tiếng: “Đồ mặt dày!”

Sau khi ở trong cục bảo an ba mươi sáu tiếng, Bách Hợp dường như đã thành danh nhân, cô đi đến đâu là ở đó liền có ánh mắt quỷ dị của người ta nhìn chòng chọc. Trong ánh mắt của rất nhiều người còn mang theo vẻ hung ác, oán hận, nhưng lúc này máy tính đeo tay của cô đã bị người của cục bảo an làm hỏng, nhất thời không thể lên mạng tìm hiểu tin tức, tạm thời không rõ trong thời gian ba mươi sáu giờ vừa qua đã xảy ra những đại sự gì. Lúc này dù đối mặt với vô số ánh mắt khác thường, cô cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn. Sau đó, vào lúc cô đang định bắt chiếc xe bus bay đang dừng chờ khách trong trạm để về nhà thì cửa xe đã đột ngột đóng sầm lại, tài xế còn không quên gửi lại cho cô một ánh mắt oán hận rồi mới lái xe bay đi mất.

Xem ra mức độ kì thị và tình huống đã có chút không tầm thường, Bách Hợp lại liên tưởng đến tình cảnh lúc mình còn bị giam giữ và tra hỏi vì gây sự với Tô Thiện Thiện, có thể hiểu là cô đã bị fan của Tô Thiện Thiện trong toàn bộ Đế Đô bài xích, nếu không thể ngồi xe thì đành đi bộ mà về thôi, cũng chỉ là  mất nhiều thời gian hơn một chút, trên đường về nhà, vẫn không thiếu người nhìn cô chỉ trỏ nhưng Bách Hợp chẳng buồn để ý. Về đến nhà, cô mở cửa nhà khoá mã bằng vân võng mạc, lại dùng máy tính ở nhà để lên mạng, giờ mới biết những lời hôm đó Tô Thiện Thiện nói ra đã lưu hành khắp trên mạng liên hành tinh.

Trên mình Tô Thiện Thiện vốn dán nhãn hiệu thanh thuần thiện lương mãn cấp, là đại biểu cho chân thiện mỹ, mà cũng đến lúc này, nhờ có mạng xã hội nên Bách Hợp mới hiểu rõ nguyên nhân hôm đó mình bị ả ngăn lại.

Cũng vì chuyện giáo hoàng từ Y Lan tinh sắp đến thăm Đế Đô, cơ quan truyền thông đa phương tiện quốc gia đã có lời mời Tô Thiện Thiện góp sức tham dự một hoạt động xã hội, Tô Thiện Thiện bèn đề xuất ý tưởng là dùng một con chuột xám để thí nghiệm mức độ thiện lương của công dân Đế Quốc. Con chuột xám tham gia buổi thử nghiệm là thú cưng của con trai ả, sau khi bị đánh thuốc mê liền được nhân viên truyền thông đặt xuống một vị trí xác định, còn mẹ con ả thì núp trong góc khuất, nhìn thử xem có người nào có thể phát hiện ra con chuột nhỏ đáng thương, sau đó tìm cách cứu giúp hay không.

Đội quay phim cũng ẩn mình gần đó, vào lúc Bách Hợp còn chưa kịp đi qua đoạn đường này rồi dẫm phải con chuột, cũng có rải rác mấy người đi qua, nhưng bọn họ đều cẩn thận bước qua con chuột, trên bản tin phát sóng liên hành tinh, Tô Thiện Thiện còn lồng tiếng giải thích những tình huống này, vô cùng lương thiện và dịu dàng mà hô hào mọi người nên trân trọng động vật, mãi cho đến khi Bách Hợp xuất hiện, lại vì lúc ấy mải tra cứu tin tức trên mạng, cho nên mới không cẩn thận giẫm trúng con chuột xám xui xẻo này.

Con chuột vốn bị đánh thuốc mê, dù bị người ta dẫm lên trên người rồi cũng vẫn không hay biết gì, cho nên nó cứ thế sém chút nữa đã bị giẫm chết luôn. Con trai của Tô Thiện Thiện vốn đang ẩn núp gần đó đã chứng kiến toàn bộ, không thể nhịn được mà chạy vọt ra, những chuyện tiếp theo thì Bách Hợp đều biết. Cô bị Tô Thiện Thiện chỉ trích một trận, truyền thông đa phương tiện quốc gia lại còn quay chụp và truyền tất cả những hình ảnh này lên mạng liên hành tinh. Bởi vì Bách Hợp đã vô ý giẫm trúng con chuột nên cô chính là thánh nhọ của vụ thí nghiệm nhân phẩm này. Người người đều lên tiếng chỉ trích cô không có trái tim biết yêu thương, thậm chí, trên mạng liên hành tinh còn xuất hiện khá nhiều dạng ngôn luận đề nghị tống cổ cô ra khỏi Đế Quốc.

Sau đó lại còn có người mở ra một cuộc bỏ phiếu trên mạng, lúc này, người có ý nguyện muốn đuổi cô ra khỏi Đế Quốc đã đạt tới sáu mươi bảy phần trăm dân số. Theo luật pháp của Đế Quốc, nếu số người bỏ phiếu lên quá tám mươi phần trăm dân số, như vậy thuận theo lòng dân, Bách Hợp liền có khả năng bị trục xuất khỏi Đế Quốc. Cứ theo thanh danh vang dội của Tô Thiện Thiện ở Đế Quốc mà xét, lúc này Bách Hợp vẫn còn quyền ở lại trong Đế Quốc, phần lớn là do thời gian phát sinh sự việc vẫn còn quá ngắn, hành tinh này đất rộng người đông, một vụ việc vừa mới phát sinh không thể lập tức lan truyền rộng rãi đến mức độ một trăm phần trăm dân chúng đều biết đến, lại thêm vào đó, do giáo hoàng sắp tới thăm, nên tin tức nóng bỏng này lại vô tình áp chế bớt độ nóng của tin tức về Bách Hợp xuống, nếu không, vào lúc này không chừng cô đã nhận được thông báo yêu cầu xuất cảnh của cục xuất nhập cảnh Đế Quốc mất rồi.

Bách Hợp cười nhạt, sau đó đóng máy tính. Hôm nay cô không đi làm nữa, ngược lại ngồi ở nhà chuẩn bị không ít linh kiện dây rợ, mạch điện, sau đó mất nửa ngày giấu được hết đám dây rợ này vào bên trong bộ đồ bảo hộ lao động của mình, ngày tiếp theo cô mới quay lại nơi công tác.

Cấp trên trước kia vốn đối xử với cô không nóng không lạnh lúc này giống như đổi một khuôn mặt khác, thần tình lạnh lẽo, cao ngạo thông báo cho Bách Hợp biết, cô đã bị sa thải. Vị cấp trên này hiển nhiên đã biết sự kiện Bách Hợp mạo phạm Tô Thiện Thiện, cho nên mới dùng vẻ mặt bất thiện này mà nhìn cô.

“Tôi biết tôi đã sai, tôi sẽ có lời xin lỗi với Lâm phu nhân, chỉ là trước đó để biểu đạt nỗi hổ thẹn của mình, tôi nguyện ý ở lại nơi này làm lao động miễn phí mấy ngày để chứng minh tấm lòng thành, ngay khi bà tìm được người đến làm thay thế phần việc của tôi, tôi sẽ lập tức đi ngay, không cần trả tiền lương.” Bách Hợp dùng vẻ mặt chân thành thành khẩn nhận sai với cấp trên, nói ra những lời đã soạn sẵn từ sớm này. Công việc ở cống thoát nước vốn đã không nhẹ nhàng, lại không có thể diện, lao động thì khan hiếm, tiền lương lại không cao. Lúc này muốn tìm người thay chân Bách Hợp cũng không dễ dàng gì, cho nên nghe thấy Bách Hợp chủ động nói ra yêu cầu muốn tiếp tục lưu lại làm việc, người đàn bà trung niên mặt mày đầy nghiêm túc kia bèn hừ lạnh một tiếng, mang vẻ ghét bỏ nhìn Bách Hợp từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu, nhưng mà không thấy hé răng nói thêm lời nào, hiển nhiên là chấp nhận yêu cầu của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.