Quân Nhân Nguyện Yêu Em

Chương 2: Anh em




Thái Khảo Sơn đến gần Cổ Vô Tâm và Nhạn Thần Hỉ, ba người này hợp thành một đoàn đứng cách không xa là Độ Thần Hải bốn người. Cả ba ăn ý không đi quá gần với bốn phái kia, tránh để mình bị người khác đem ra làm pháo hôi.

Độ Thần Hải bây giờ là người dương dương đắc ý nhất ở đây, hắn nở nụ cười giả tạo chào đón Thái Khảo Sơn ba vị chưởng môn quay lại gia nhập cùng nhau chống địch.

Một mặt khác hắn đắc chí nhìn Chiến Thượng Thiên cao giọng nói:

“Chiến Thượng Thiên. Sự thật đã rõ rành rành. Nếu họ Chiến các ngươi bây giờ đi đầu tấn công Phục Ma giáo lấy công chuộc tội, chính đạo chúng ta sẽ xem xét để lại cho họ Chiến các ngươi một tia hương hỏa.”

Lời này hoàn toàn nói nhảm, người sáng mắt ở đây ai cũng nhìn ra được. Độ Thần Hải nói như vậy vừa để khiêu khích nhưng cũng đồng thời âm thầm ra hiệu cho người của hắn phía sau bắt đầu bước thứ hai của kế hoạch.

Còn với Chiến Thượng Thiên, tên này vẫn mang vẻ của một bậc hùng chủ, suýt mấy lần nhất thống chính đạo, ngồi cao cao tại thượng trên ngai nhìn xuống Độ Thần Hải mấy người, giọng lạnh băng:

“Các ngươi biết tất cả rồi thì ta không còn gì để phủ nhận.”

Giới chính đạo nghe thế nhao nhao chửi rủa, nào là ‘quân phản nòi, đồ phản bội’, đủ loại từ ngữ tục tĩu nhất trên đời. 

Một nhóm người còn mang một chút hy vọng may mắn, chỉ cần Chiến môn chủ phủ nhận là bọn chúng sẵn sàng đứng ra làm chứng công bằng cho hai bên đôi co. 

Nhưng giờ… Chính đám người này mới cảm thấy mình bị phản bội nhiều nhất, bọn chúng còn chửi kinh hơn cả đám trước, chúng lôi mười tám đời mồ mả tổ tiên nhà họ Chiến ra để chửi.

Chiến Thương Thiên không quá phản ứng gì nhiều, với tên này, hắn hoàn toàn không quan tâm đám kiến hôi nói gì về mình, hắn nở một nụ cười nguy hiểm nhìn kẻ lãnh đạo chính phái:

“Độ Thần Hải, ngươi không hổ với cái tên Khiết Tâm lão tổ (ND - lão tổ tâm ‘trong sáng’, nhìn rõ mọi sự trắng đen, phải trái trên đời). Nhưng mà… Ngươi sẽ không ngờ một điều…”

Độ Thần Hải nghe cái giọng điệu này trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, có chút chột dạ. Không tự chủ nghi vấn: “Chẳng lẽ hắn còn có hậu chiêu gì ở đây…”

Ý nghĩ này vừa toát lên, Độ môn chủ trở lên cảnh giác hơn bao giờ hết, ánh mắt của hắn đảo quanh bốn phía khu vực lôi đài và cả quảng trường.

Phía xa, Chiến Thượng Thiên vẫn nói:

“... Một điều là… Đệ, ngươi động thủ đi.”

Dứt lời, một tiếng gầm chói tai vang lên chính ở bên chính đạo:

“Chiến pháp mười bốn thức - Nhật nguyệt đều tan.”

“Cái gì… ahh.”

“Làm sao có thể… ngươi… phụt.” (phụt máu)

Một tiếng nổ ‘oành oành’ vang lên, tất cả chính đạo nhìn đều nhìn sang vị trí tiếng nổ, bọn họ chỉ thấy một ánh sáng lóa mắt, kèm theo một cỗ linh lực khổng lồ trào ra, cấp độ này phải là do một vị Hóa thần cấp lão tổ dùng hết lực ra tay.

Chưa xong, cũng là lúc đó, hai bóng người tàn tạ, bê bết đầy máu bị đánh bay ra xa. Tất cả chính đạo đồng tử điều chỉnh, bọn họ lúc này mới thấy rõ hai bóng người này là ai.

“Cổ Giang phái chưởng giáo - Cổ Vô Tâm.”

“Nhạn Đăng bang bang chủ - Nhạn Thần Hỉ”

“Chuyện gì xảy ra…”

Hai vị chưởng giáo bị đánh trong thương nửa sống nửa chết, hoàn toàn mất sức chiến đấu. Mà hung thủ lại là… 

Độ Thần Hải hét ầm lên:

“Thái Khảo Sơn, ngươi đang làm gì… ngươi... ngươi điên rồi sao…”

“Ha ha ha…” 

Thái Khảo Sơn hoàn toàn mất đi vẻ nhu nhược, ton hót vừa rồi, khuôn mặt hắn hung ác cười lớn rồi nói:

“Đồ ngu các ngươi, Thái Khảo Sơn đã chết từ một trăm năm trước rồi. Ha ha… Các ngươi có thể gọi là Chiến Hoàng Thiên.”

Nói rồi, tên bèo lùn này lắc mình một cái, thân hình biến đổi từ mét rưỡi trở lên cao hơn mét chín, số đo ba vòng cũng giảm đi hơn nữa, trở thành vẻ cân đối hài hòa, khuôn mặt hắn cũng biến khác, nó trở lên giống năm sáu phần so với Chiến Thượng Thiên.

Độ Thần Hải bây giờ không giữ bình tĩnh được nữa rồi, hắn nhìn qua Cổ Vô Tâm và Nhạn Thần Hỉ hai người, hai mắt đỏ lên vì tức giận.

Bao nhiêu công sức để lôi kéo đổ xuống sông xuống biển hết, bên chính đạo của hắn thiệt hại không chỉ đơn giản là hai chiến lực Hóa thần hậu kì, mà còn nhiều hơn thế… 

Mỗi một vị chưởng môn trong thập đại môn phái đều mang những bí thuật, thủ đoạn bất truyền, chỉ có đương đại chưởng môn nhân có thể nắm giữ. 

Nhờ những bí thuật này, một vị chưởng môn với tu vi Hóa thần hậu kì hoàn toàn có thể đánh đánh ngang với ba vị cùng tu vi, nếu liều mạng không cần sống thì có thể đồng quy vu tận với năm người đồng cấp là ít.

Như trong trường hợp của đời trước thành chủ Tuyết Sơn thành, hắn ta bị phục kích giết chết, nhưng đi theo tên này là 4 cái đệm lưng Hóa thần cấp lão tổ và ba người khác trọng thương, trong khi tu vi của hắn mới có Hóa Thần trung kỳ đỉnh.

Vì vậy, thử hỏi làm sao Độ Thần Hải hắn không tức sao được!!! 

Cổ Giang phái và Nhạn Đăng môn đều chịu tổn thất thảm trọng, hai vị môn chủ này rất có thể sẽ liều mạng, giúp môn phái mình kéo một đường sinh cơ. 

Điều này họ Độ hắn đã tính toán từ trước rồi, nếu thật thế thì hơn ba mươi, không, tính cả Chiến Thiên môn vào là ba mươi năm tôn Hóa thần lão tổ sẽ bị gọt đi mười tên chỉ còn hai mươi năm… 

(Tác: Tên họ Độ này thâm hiểm thật.)

Hai mươi năm thì không phải dễ dàng hơn sao, chưa kể nếu Thái Khảo Sơn không phải tên giả mạo thì chỉ còn hai mươi ba tên địch để Độ Vĩ môn bốn phái cùng chống.

Nhưng giờ… một mình bốn phái bọn họ phải cùng nhau đánh ba mươi năm tên hóa thần… tỉ lệ thắng thua rơi xuống mức nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, Độ Thần Hải càng tức giận, hắn nhìn Nhất Bất Phàm ba vị chưởng môn còn lại nói:

“Chúng ta lên. Người đâu, xuất hiện.”

“Ầm ầm ầm..”

Phía sau lưng Độ Thần Hải đám người, ánh sáng pháp trận lóe lên, trong tích tắc một đống người từ đó xuất hiện. Đây là viện quân của chính đạo các phái, ròng rã hơn hai mươi tôn Hóa thần lão tổ. 

Chỗ này cộng với số lượng Hóa thần cấp cường giả chính đạo đang có ở hiện trường thì gần như tương đương với bên ma giáo và Chiến Thiên môn. 

Nhưng đừng quên, bên chính đạo có bốn vị chưởng môn cấp cường giả, còn bên kia chỉ có Chiến Thượng Thiên mà thôi.

Độ Thần Hải ngay lập tức ra lệnh:

“Các đệ tử và trưởng lão Nguyên anh lui xuống một bên, các ngươi không thuộc cấp bậc chiến đấu như vậy.”

“Nhưng chưởng môn…”

“NGHE LỆNH.” Độ Thần Hải quát lên.

Rồi hắn chắp tay nhìn các vị hóa thần cấp cường giả:

“Các vị, trận chiến này chính đạo chúng ta phải thắng.”

“Rõ, Độ môn chủ...” x N.

...

Ngược lại, bên ma giáo thì cả lũ hô hào cổ vũ, một vị ma đầu cười nham nhở nói:

“Các đệ tử, đi tiêu diệt lũ thỏ con chính đạo kia… ha ha…”

“Còn lũ thỏ già để các vị lão ma chúng ta xử lý. Các ngươi có thịt thỏ được không?”

“Được thưa Long Dương lão tổ.”

Ma Ảnh lão tổ cũng vào góp vui, hắn nói với các ma đầu:

“Các vị, lần này phải cho bọn chính đạo một bài học, một bài học khiến bọn hắn sau này không bao giờ nhớ được… Đi theo ta. Giết sạch bọn chúng…”

“Giết chính đạo, tôn ma giáo… Giết.”

“Giết chính đạo, tôn ma giáo… Giết.”

“Giết chính đạo, tôn ma giáo… Giết.”



Tới bên Chiến Thiên môn, Chiến môn chủ không nói nhiều mà nhìn ba vị Thái thượng trưởng lão trong phái nói:

“Cuộc chiến này quyết định tương lai của Chiến Thiên môn chúng ta, mong các vị cận lực.”

“Môn chủ, chúng tôi biết phải làm thế nào?”

“Ha ha, dù liều khung xương già này, chúng ta cũng phải đánh cho Chiến Thiên môn một khoảng trời mới, phải không hai vị?” 

“Đúng thế.” x2.

Chiến Thượng Thiên gật đầu, rồi hắn nhìn tới em trai mình Chiến Hoàng Thiên trầm trọng nói:

“Hôm nay ta cũng không ngờ Độ Thần Hải bọn hắn lại phát giác ra được. Đệ, ngươi đi vào Tiên Điện đánh thức cha chúng ta dậy. Ta sợ là có biến…”

Nguyên bản Chiến Thượng Thiên chờ cuộc chiến nổ ra rồi mới ra tay đánh nén các phái chính đạo, hắn và em trai mình mỗi người có thể bộc phát làm bị thương hai vị chưởng môn, như vậy thì chiến thắng nắm trong lòng bàn tay rồi. 

Chiến Hoàng Thiên bất mãn nói:

“Huynh, ngươi có lo lắng quá… Được rồi, đệ đi.”

“Ừm.” 

Chiến Thượng Thiên bàn giao xong ánh mắt hướng tới phe chính đạo. Cùng lúc này một ánh mắt sắc bén cũng nhìn tới, là Nhất Kiếm môn môn chủ - Nhất Bất Phàm.

Nhất Bất Phàm hét lên:

“Chiến Thượng Thiên… Hôm nay chúng ta tất phải phân ra thắng bại.”

Nhất chưởng môn nói xong, một luồng kiếm thế thủng thiên phá địa xông lên, ép một đám ma giáo hóa thần lão tổ hơi yếu phải lùi lại tránh né.

Chiến Thượng Thiên mặt không cảm xúc nhìn Nhất Bất Phàm, hai bàn tay đỏ lên vang ra tiếng ong ong nứt óc, nứt cả không khí theo đúng nghĩa đen. Hắn nói:

“Nhất Bất Phàm. Ta… Chiếnnnnn…”

Lời nói vừa dứt, Chiến Thượng Thiên tung người bay tới ra chiêu.

Ở phía sau hắn, lũ ma đầu và Thái thượng trưởng lão Chiến Thiên môn gầm thét:

“Tất cả xông lên giết…”

“Giết cho ta…”

Độ Thần Hải cũng không kém, hắn gào rách cả cuống họng của mình:

“Chư vị chính đạo, giết lũ ma giáo giết bọn phản bội…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.