Quan Môn

Chương 7: Loại cảm giác của đêm đầu tiên




Theo lời của Tam Si địa phương phù hợp theo yêu cầu của Trương Văn Trọng, chính là mái nhà tòa lầu cao đối diện với nhà bảo tàng Ung Thành. Tuy rằng tòa lầu còn cách nhà bảo tàng cự ly không ngắn, thế nhưng quanh nhà bảo tàng cũng không có kiến trúc cao, cho nên đứng ngay chỗ này, thật đúng là có thể đem toàn bộ tình huống chung quanh nhà bảo tàng thu hết vào tầm mắt.

Từ lúc đi tới mái nhà, đã qua hơn một giờ thời gian, ánh mắt Trương Văn Trọng vẫn chăm chú nhìn vào bảo tàng bên dưới. Không chỉ như vậy, từ đầu tới cuối hắn không nói lời nào, chỉ dùng tay phải không ngừng bấm đốt ngón tay tính toán gì đó.

Tam Si và béo hòa thượng đứng sau lưng hắn liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được sự mê man và nghi hoặc. Bọn họ không rõ, Trương Văn Trọng làm như vậy đến tột cùng lại có ý tứ gì.

Ngay khi béo hòa thượng có chút kiềm chế không được, chuẩn bị mở miệng hỏi, cuối cùng hắn cũng dừng việc tính toán, thở mạnh một hơi, thu hồi ánh mắt nhìn nhà bảo tàng, nói: "Thì ra là thế..."

Béo hòa thượng và Tam Si lại liếc mắt nhìn nhau, không hiểu ra sao, không giải thích được những lời hắn nói. Béo hòa thượng có tính cách vội vàng xao động, càng không kiềm chế được sự hiếu kỳ trong lòng, dò hỏi: "Trương tổ phó, anh nói như vậy có ý tứ gì? Lẽ nào anh phát hiện ra chuyện gì sao?"

Hắn gật đầu, chỉ vào nhà bảo tàng phía trước, nói: "Tôi nguyên bản còn đang buồn bực vì sao Lệ Yểm lại không chọn một khu mộ địa ẩn thân, để có thể thu nạp âm khí khôi phục lực lượng, mà là tuyển chọn nhà bảo tàng này. Hiện tại khi nhìn thấy toàn bộ tình huống quanh thân nhà bảo tàng, tôi mới biết được vì sao. Nguyên lai nhà bảo tàng này, tu kiến trên Cửu Âm Địa Mạch! Âm khí tràn ngập bên trong nhà bảo tàng, so với mộ địa bình thường, không biết nhiều hơn bao nhiêu lần."

"Cái gì? Cửu Âm Địa Mạch?" Béo hòa thượng và Tam Si nghe vậy cả kinh.

Tam Si cau mày, có chút lo lắng nói: "Không nghĩ tới, nhà bảo tàng này lại tu kiến trên Cửu Âm Địa Mạch. Nói như vậy, chẳng phải Lệ Yểm có thể tạo ra một U Minh Quỷ Vực thứ hai?"

Sắc mặt hắn cũng nghiêm túc, gật đầu đáp: "Chỉ cần Lệ Yểm nguyện ý, như vậy việc hình thành U Minh Quỷ Vực ở tại nhà bảo tàng này so với U Minh Quỷ Vực ở tại khu nhà xưởng hoang phế kia còn mạnh hơn gấp mười, gấp trăm lần."

"Trời ạ..." Béo hòa thượng hít sâu một hơi, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.

U Minh Quỷ Vực tại khu nhà xưởng hoang phế béo hòa thượng cũng tự mình kinh lịch qua. Nếu không có Tô Hiểu Hồng ngay lúc khẩn yếu thiêu đốt thất khiếu linh lung tâm, phát động một kích liều mạng, chỉ sợ hắn hiện tại đã là u hồn dã quỷ. Mà Trương Văn Trọng lại nói, một khi nhà bảo tàng này hình thành U Minh Quỷ Vực sẽ có uy lực lớn hơn tại khu nhà xưởng hoang phế gấp mười thậm chí gấp trăm lần! Thử hỏi tin tức như vậy, làm sao không làm cho béo hòa thượng kinh hãi?

Tuy rằng Tam Si không có phen kinh lịch như béo hòa thượng, nhưng cũng biết U Minh Quỷ Vực đáng sợ đến thế nào, trong lòng khiếp sợ hắn vội vã hỏi: "Có biện pháp gì có thể ngăn cản Lệ Yểm tạo ra U Minh Quỷ Vực bên trong nhà bảo tàng này hay không?"

Béo hòa thượng cũng vội vàng đưa mắt nhìn hắn, chờ mong hắn có thể cấp ra câu trả lời thuyết phục lòng người.

Nhưng béo hòa thượng thất vọng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Hắn lắc đầu than thở: "Không có cách nào."

"Nói như vậy cũng chỉ đành xông vào thôi." Tam Si đưa ánh mắt hướng về nhà bảo tàng bên dưới, lòng tràn đầy lo lắng nói: "Nếu như uy lực của U Minh Quỷ Vực đúng như lời Trương tổ phó nói, chỉ sợ thương vong khi xông vào sẽ phi thường lớn..."

Ngay khi hai người còn đang thất vọng lo lắng, hắn lại nói ra một câu làm tinh thần họ rung lên: "Tuy rằng không thể ngăn cản Lệ Yểm tạo ra U Minh Quỷ Vực, nhưng tôi cũng đã có một biện pháp có thể tạm thời ngăn chặn âm khí do Cửu Âm Địa Mạch phóng xuất ra, có thể làm yếu bớt uy lực của U Minh Quỷ Vực! Nhưng tôi cần thời gian ba ngày, để luyện chế ra đồ vật ngăn chặn âm khí Cửu Âm Địa Mạch."

"Thật tốt quá." Hai người vui mừng đầy mặt, cùng kêu lên khen ngợi.

Bọn họ không có lý do gì mất hứng, chỉ cần hắn có thể giảm bớt uy lực của U Minh Quỷ Vực, như vậy tại thời điểm phát động tiến công, thương vong của người tu chân nhất định sẽ giảm nhiều, mà xác suất thành công khi tru diệt Lệ Yểm cũng sẽ tăng cường trên diện rộng!

Trong lòng kích động, cả hai còn không quên vỗ ngực mình nói: "Trương tổ phó có điều gì cần làm, thỉnh không nên khách khí, cứ phân phó là được..."

Hắn cũng không khách khí với bọn họ, nói: "Thật có vài chuyện cần các vị đi làm. Đầu tiên tôi hi vọng các vị có thể nghĩ biện pháp không làm cho Lệ Yểm và cửu ma hoài nghi, để nhà bảo tàng đóng cửa mấy ngày. Bởi vì cửu ma thủ hạ của Lệ Yểm, núp trong nhà bảo tàng cũng không chỉ hút vào âm khí, đồng thời còn len lén hấp thu nguyên khí của khách tham quan. Đóng cửa, không những giúp người thường không bị thương tổn, còn có thể làm chậm lại tốc độ đề thăng lực lượng của cửu ma."

Béo hòa thượng và Tam Si liếc mắt nhìn nhau, đều nhíu mày, vừa suy nghĩ vừa nói: "Muốn đóng cửa nhà bảo tàng thì dễ, nhưng muốn để Lệ Yểm cùng cửu ma không hoài nghi thì khó khăn."

Suy tư một lát, Tam Si đột nhiên nở nụ cười: "Tôi nghĩ tới một biện pháp, đừng nói là bọn chúng sẽ không hoài nghi, dù là ai cũng sẽ không nghi ngờ."

Hắn vừa đưa mắt như hỏi nhìn Tam Si, còn chưa kịp mở miệng, béo hòa thượng đã nhịn không được khẩn cấp hỏi: "Biện pháp gì? Nói mau nói mau..."

Tam Si hưng phấn nói: "Trong khoảng thời gian gần đây, bên trong Ung Thành hay xảy ra chuyện lãng phí điện nhớ không? Chúng ta đi tìm chính phủ tại Ung Thành, để họ tiến hành hạn chế cúp điện ở nhà bảo tàng. Đã không có điện, nhà bảo tàng tự nhiên có lý do chính đáng để đóng cửa. Đương nhiên, hiện tại tôi chỉ là đưa ra một ý tưởng, còn tình huống cụ thể nên làm như thế nào, còn phải trở về thảo luận kỹ mới xong. Nhưng tôi nghĩ dùng lý do cúp điện để đóng cửa, Lệ Yểm cùng cửu ma sẽ không có hoài nghi quá lớn."

"Ân, chủ ý của ông không tệ." Hắn gật đầu, đồng ý đề nghị của Tam Si, lại nói thêm: "Ngoại trừ đóng cửa nhà bảo tàng, trong ba ngày tôi luyện khí, tôi mong muốn Đặc Cần tổ có thể chỉ huy những tông phái tới trợ trận từ trong toàn quốc, để cho họ không kinh động Lệ Yểm cùng cửu ma, cấu trúc ra phòng tuyến gần nhà bảo tàng. Dùng giám thị cùng phòng ngừa bọn chúng chạy trốn."

Béo hòa thượng cùng Tam Si đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười khổ, nói: "Trương tổ phó, anh thật cho chúng ta vấn đề khó khăn đây. Tuy rằng Đặc Cần tổ là cơ cấu của quốc gia, tổ viên cũng được chọn lựa từ các tông phái tu chân. Nhưng vô luận là thực lực, bối phận, địa vị đều kém những người tu chân đến trợ trận. Trong số bọn họ, dù người có địa vị thấp nhất chúng tôi vẫn phải xưng hô sư bá, sư thúc...muốn chúng tôi đến chỉ huy họ, chỉ sợ là chỉ huy không nổi."

"Tôi còn tưởng hai vị lo lắng chuyện gì, nguyên lai là chuyện này sao." Hắn không khỏi nở nụ cười, nói: "Không quan hệ, tôi sẽ cho Trần Nhàn đến hiệp trợ các vị. Đến lúc đó ai không phục tùng sự chỉ huy, muốn quấy rối, cứ để Trần Nhàn đứng ra đoạt đi cơ hội trợ trận của họ! Tôi cũng không tin trước sự mê hoặc của thất phẩm đan dược và pháp bảo chuẩn tiên khí bọn họ còn có thể quấy rối các vị."

"Có những lời này của Trương tổ phó, chúng tôi cũng an tâm." Lúc này cả hai thở phào nhẹ nhõm, lòng tin mười phần nói: "Thỉnh Trương tổ phó yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không để Lệ Yểm thoát ra khỏi nhà bảo tàng này."

Trần Nhàn thở dài nói đùa: "Xem ra tôi đã định trước chỉ được sắm vai mặt đen rồi. Ai, lại nói, lần trước cự tuyệt mấy tu chân tông phái, bọn họ đã cho tôi ác danh thật rõ ràng. Nghe nói sau lưng có không ít người gọi tôi là nữ diêm vương, mẫu dạ xoa nữa đó..."

Béo hòa thượng cười ha ha, nói: "Hai danh hiệu không tệ, người khác vừa nghe từ tận đáy lòng sẽ sợ cô ba phần."

Trần Nhàn trợn mắt, nói: "Ông thích sao? Tặng cho ông dùng có được hay không?"

Béo hòa thượng vừa nghe nóng nảy, xua tay nói: "Không được, không được, hai danh hiệu này cô cứ giữ lại mà dùng đi thôi. Hơn nữa vóc người của tôi béo như thế, dù dùng cũng không đủ uy phong. Còn bị người chế nhạo."

Tam Si cười ha ha, vỗ vai hắn nói: "Không nghĩ tới ông cũng có lúc tự hiểu lấy mình."

Những câu nói đùa của mọi người làm bầu không khí vốn khẩn trương cũng dần biến mất. Hắn gật đầu cười nói: "Được rồi, ba người đừng ở đó nói đùa, chúng ta đi thôi, tranh thủ thời gian làm chính sự."

"Tốt." Mọi người cùng đáp, đi theo sau hắn xuống lầu. Tâm tình lúc này của họ, so sánh với khi nãy chuyển biến khá tốt.

Sau khi rời khỏi tòa lầu, hắn tạm biệt họ, để Trần Nhàn lưu lại phụ trách hiệp trợ, mà chính hắn vẫy taxi, một mình quay về linh cư, đem những linh tài liệu từng thu thập được lấy hết ra.

Lần này, hắn không chỉ muốn luyện chế đồ vật ngăn chặn âm khí của Cửu Âm Địa Mạch, còn muốn luyện chế ra vài món pháp bảo tiên khí!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.