Quan Môn

Chương 6: Lý tưởng sát tinh




Trương Văn Trọng thật không ngờ, chỉ trong mấy ngày thời gian ít ỏi, Đặc Cần tổ lại có thể tìm ra nơi ẩn thân của Lệ Yểm và Cửu Ma. Nguyên bản hắn nghĩ rằng, dù Đặc Cần tổ am hiểu truy tung như thế nào đi chăng nữa, thì ít nhất cũng phải tiêu tốn chừng mười ngày thời gian. Thậm chí là ròng rã cả tháng trời mới có được chút thu hoạch.

Dù sao, Lệ Yểm thân là thượng cổ yêu ma, thuật ẩn thân phi thường am hiểu. Nó có thể đem yêu khí trên người của nó xảo diệu ẩn giấu, làm cho người ta khó lòng truy tung. Mặc dù nó vừa chạy ra khỏi Hỗn Độn Tu La Giới, chưa chính thức khôi phục thực lực, nhưng thuật ẩn thân của nó, lại cũng không phải dễ dàng phá giải. Nếu không tin tưởng thái độ làm người của Béo hòa thượng, Trương Văn Trọng thật sự đã hoài nghi, có phải Béo hòa thượng đang nói dối mình hay không nữa?

Kinh ngạc trong phút chốc, nhưng rất nhanh Trương Văn Trọng đã bình tĩnh trở lại, trầm giọng hỏi: "Các ngươi thật sự đã tìm ra nơi ẩn thân của Lệ Yểm và Cửu Ma sao? Ở chỗ nào? Mà làm sao tìm ra được?"

"Ngay trong viện bảo tàng ở Ung Thành!" Béo hòa thượng phi thường rõ ràng tính chất quan trọng của chuyện này. Nên cũng không dám lãnh đạm, liền đem quá trình truy tung mấy ngày qua, hướng Trương Văn Trọng cấp báo: "Lúc trước chúng ta đã từng thám thính xung quanh viện bảo tàng. Nhưng khi đó chúng ta không phát hiện ra dấu vết của Lệ Yểm và Cửu Ma lưu lại. Thẳng cho đến sáng hôm nay, pháp bảo giám thị đột nhiên phát hiện ra, trong viện bảo tàng xuất hiện một cỗ năng lượng dị thường dao động. Tuy thời gian nó xuất hiện rất ngắn, nhưng trải qua cao thủ Đặc Cần tổ am hiểu phân tích tần suất năng lượng dao động, thì cho ra kết luận, cỗ năng lượng dao động này, có bảy tám phần tương tự với cỗ yêu lực của Lệ Yểm lưu lại ở vùng Hán khu bỏ hoang."

Trương Văn Trọng hơi nhíu mày nói: "Chỉ có bảy tám phần tương tự thôi sao? Nói như vậy cũng không thể chứng minh được, cỗ năng lượng dao động này là của Lệ Yểm đi? Ngoại trừ bấy nhiêu đó ra, các ngươi hẳn là còn có phát hiện khác?"

"Không hổ là Trương tổ phó, vừa nghe liền đoán được chúng ta còn có những phát hiện khác." Béo hòa thượng khâm phục nhìn Trương Văn Trọng, cảm thán một câu xong, hắn lại tiếp tục giải thích: "Khi chúng ta phát hiện ra cỗ năng lượng dao động dị thường này, gần nhất cũng chỉ dám hoài nghi mà thôi, cũng không đưa ra kết luận cuối cùng. Đồng thời, còn bởi vì sợ đánh rắn động cỏ, cho nên chúng ta liền phái một nhóm cảnh sát bình thường đến viện bảo tàng, thu cuốn băng theo dõi thường ngày ở trong viện. Kết quả buổi sáng hôm nay chúng ta phát hiện, từng có một buổi viếng thăm viện bảo tàng của học sinh tiểu học. Mà bên trong đám học sinh, có một tiểu bằng hữu tên là Nghiêm Quả..."

Trần Nhàn một mực đứng ở bên cạnh lắng nghe hai người nói chuyện với nhau. Lúc này kiềm nén không được lòng tò mò, dò hỏi: "Chẳng lẽ cỗ năng lượng dao động dị thường ở trong viện bảo tàng kia, cùng tiểu bằng hữu Nghiêm Quả này có quan hệ hay sao?"

Béo hòa thượng hồi đáp: "Mặc dù tạm thời còn chưa có bằng chứng chính xác. Nhưng chúng ta đã nhất trí hoài nghi, chuyện này có quan hệ cùng cô bé đó. Bởi vì cha cô bé đó, chính là một trong chín người đã mất tích bấy lâu nay. Chúng ta cũng hoài nghi, cha cô bé sớm đã bị Lệ Yểm dụ dỗ biến thành một trong chín tên Cửu Ma rồi. Mà khi cỗ năng lượng dao động dị thường kia xuất hiện, chắc là do cha cô bé đó phóng ra khi nhìn thấy con gái mình đi vào trong viện bảo tàng. Chẳng qua Lệ Yểm rất nhanh đã phát hiện điểm này, cho nên liền ra tay ngăn cản đúng lúc. Hơn nữa, chúng ta đã tìm gặp nhóm học sinh đến thăm quan viện bảo tảng lúc đó. Kết quả phát hiện bên trong cơ thể của bọn trẻ, trình độ nguyên khí tổn thương, tiêu hao bất đồng nhau. Vài người trong đó bởi vì nguyên khí tổn thương quá mức mà phát ốm. Chỉ có tiểu cô nương Nghiêm Quả là nguyên khí vẫn dồi dào sung túc, một chút dấu hiệu thương tổn cũng đều không có."

Sau khi nghe Béo hòa thượng giảng thuật xong, Trần Nhàn cảm khái nói: "Trước kia chỉ nghe qua hổ dữ không ăn thịt con, không ngờ rằng, yêu ma vẫn có một chút lương tâm. Ít nhất thì hắn đã không tổn thương con gái của mình."

Trương Văn Trọng giải thích: "Cửu Ma thủ hạ của Lệ Yểm dù sao cũng mới tiến nhập ma đạo. Trong đầu vẫn còn băn khoăn đến thân nhân của mình. Nhưng nếu kéo dài thời gian, khi bọn hắn thăng tiến tu vi, thì nhân tính cùng thân tình của bọn hắn cũng sẽ dần dần biến mất."

"Hóa ra là như thế." Trần Nhàn giật mình nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Trương Văn Trọng thì ngoảnh mặt nhìn Béo hòa thượng hỏi: "Theo câu chuyện ngươi vừa kể mà xem ra, thì Lệ Yểm và đám thủ hạ, rất có khả năng là đang ẩn thân ở trong viện bảo tàng. Bất quá, ngoại trừ nghi vấn này ra, các ngươi có còn phát hiện thêm được điều gì nữa không?"

"Không còn." Béo hòa thượng lắc đầu, hồi đáp: "Bởi lo lắng tới chuyện đánh rắn động cỏ, nên sau khi chúng ta phát hiện ra cỗ năng lượng dao động dị thường kia, liền thoát triệt không có tiến vào trong viện bảo tàng nữa. Mà vừa kết luận Lệ Yểm và thủ hạ đang lẩn trốn trong viện bảo tàng. Ta liền chạy tới đây thông báo cho ngươi biết luôn..."

Lúc này, Trương Văn Trọng lại cau mày nói: "Hồ đồ! Đáng lẽ các ngươi phải cho người vào kiểm tra chứ."

Béo hòa thượng sũng sờ, không lý giải nổi hỏi: "Nếu làm như thế, không phải là sẽ đánh rắn động cỏ hay sao?"

Trương Văn Trọng thở dài: "Nếu không phái người đi vào kiểm tra, thì mới là đánh rắn động cỏ đó! Nghĩ thử xem, sau khi cỗ năng lượng dị thường này dao động, nếu chúng ta một chút phản ứng đều không có, biểu hiện quá mứng yên tĩnh, vậy cũng chẳng khác nào là đang nói với Lệ Yểm rằng: Chúng ta đã biết vị trí ẩn thân của các người rồi sao..."

"Bất hảo!" Lúc này Béo hòa thượng đã tỉnh ngộ, vươn tay vỗ cái trán bóng loáng của mình, thần sắc ngưng trọng hướng Trương Văn Trọng dò hỏi: "Trương tổ phó, vậy chúng ta phải làm cái gì để bổ cứu sai lầm đây!"

Trương Văn Trọng không vội vàng giải thích, mà hỏi ngược lại: "Từ lúc các ngươi phát hiện ra cỗ năng lượng dị thường kia dao động. Cho tới bây giờ là đã bao lâu thời gian rồi."

Mặc dù Béo hòa thượng không hiểu tại sao Trương Văn Trọng lại muốn hỏi chuyện này, nhưng cũng không dám lãnh đạm, vội vàng hồi đáp: "Khoảng hơn một giờ thôi."

"May mắn là thời gian chậm trễ không quá nhiều." Trương Văn Trọng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói: "Ngươi lập tức phái mấy cao thủ am hiểu truy tung tiến vào trong viện bảo tàng. Kêu bọn họ khám xét trong ngoài một phen đi."

Béo hòa thượng không khỏi lo lắng: "Nếu tìm ra Lệ Yểm thì phải làm sao bây giờ..."

Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Nếu ta tính không sai, thì lần này kiểm tra tuyệt đối sẽ không có kết quả. Bởi vì kĩ thuật ẩn thân của Lệ Yểm tương đối lợi hại. Lúc trước vừa mới xảy ra chuyện, tự nhiên tiểu tâm của nó sẽ cảnh giác hơn. Ngay cả cao thủ truy tung của Đặc Cần tổ cũng không có khả năng tra ra hành tung của Lệ Yểm đâu."

Béo hòa thượng khó hiểu nói: "Nếu không truy ra được tung tích của Lệ Yểm và Cửu Ma, thì làm như vậy đâu có nghĩa lý gì?"

Trương Văn Trọng giải thích: "Chỉ làm như thế, mới đánh lừa được nỗi băn khoăn trong lòng Lệ Yểm. Để cho bọn hắn tiếp tục ẩn giấu hành tung ở trong viện bảo tàng. Nếu bọn chúng thấy động, muốn rời khỏi viện bảo tàng, thì chúng ta sẽ rất khó khăn truy lùng bọn chúng!"

"Hóa ra là thế..." Lúc này Béo hòa thượng cũng đã hiểu ra vấn đề: "Ta đây liền phái người đến viện bảo tàng kiểm tra xem xét một hồi."

Dứt lời, Béo hòa thượng định xoay người bước ra khỏi linh cư.

"Đợi một chút..." Trương Văn Trọng vội vàng gọi hắn lại: "Ta đi cùng ngươi! Ta muốn nhìn xem, Lệ Yểm và Cửu Ma vì sao lại chọn viện bảo tàng làm nơi ẩn thân..."

"Được..." Béo hòa thượng đáp: "Xe của chúng ta đang đứng ở bên ngoài, thỉnh Trương tổ phó nhanh chóng ra nhé!"

Trương Văn Trọng gật đầu, hướng Tiêu Đồ, Minh Xà phân phó vài câu. Liền dẫn Trần Nhàn cùng Béo hòa thượng ra ngoài xe, một đường chạy thẳng về phía viện bảo tàng của thành phố Ung Thành.

Xe của Béo hòa thượng, không chạy trực tiếp vào bãi đậu xe của viện bảo tàng Ung Thành, mà dừng ở địa phương cách viện bảo tàng hai con phố. Sau đó mới dẫn Trương Văn Trọng cùng Trần Nhàn đi tới một quán cà phê ven đường, đang tạm thời đóng cửa.

Ngay khi Đặc Cần tổ phát hiện ra cỗ năng lượng dị thường dao động trong viện bảo tàng Ung Thành. Thì đã cho thiết lập một điểm quan sát gần đó, để có thể vừa giám thị được mọi động tĩnh xung quanh viện bảo tàng, vừa có thể không làm ra cái chuyện đánh rắn động cỏ. Mà quán cà phê này cũng chính là bộ chỉ huy lâm thời của hành động lần này.

Vào trong quán, Béo hòa thượng nhanh chóng đem ý kiến của Trương Văn Trọng nói ra, tường thuật lại cho đám người Tam Si xong. Theo sau cũng truyền đạt mệnh lệnh, phái bốn người am hiểu kĩ năng truy tung, lập tức tiến vào bên trong viện bảo tàng, triển khai công tác điều tra dấu vết.

Sau khi an bài chính sự thỏa đáng, đột nhiên Béo hòa thượng mới nhớ tới một cái vấn đề, nên vội vàng hỏi: "Trương tổ phó, ngươi có muốn đi vào bên trong viện bảo tàng xem xét một chút không?"

"Không cần..."Trương Văn Trọng lắc đầu, hỏi: "Gần xung quanh viện bảo tàng, không biết có nơi nào, có thể thu hết mọi tình huống xung quanh viện bảo tàng vào trong tầm mắt không?"

Tam Si đứng ở bên cạnh, hưng phấn vỗ trán nói: "Ta đã nhớ ra một nơi, có thể thỏa mãn yêu cầu của Trương tổ phó..."

Trương Văn Trọng nhíu mày: "Vậy còn chờ gì nữa. Chúng ta mau chóng đi thôi..."

"Ưm, mời đi theo ta..." Tam Si vội vàng đáp, cùng Béo hòa thượng, dẫn Trương Văn Trọng và Trần Nhàn đi ra khỏi quán cà phê. Chiếc ô tô liền hướng về phía biện bảo tàng mà chạy băng băng..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.