Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Quyển 2 - Chương 103: Lời cuối sách




Loan Loan ánh mắt với Mộ Dung Trần giao nhau, hắn nhếch mép, ý nói: đừng mơ tưởng mang được nàng đi.

Loan Loan nhíu mày, khó hiểu nhìn hắn. Nàng có nên hay ko xuống khiêu chiến với hắn đây? Nếu thất bại, chí ít Di Di mang ra làm con tin thì đỡ hơn việc ko thích hắn, hắn sẽ giết Di nhi. Thành công, nàng cư nhiên đưa Di Di đi, đợi vài hôm vãn tình cảnh sẽ vào chôm Tuyết băng hoa nghìn năm đó.

Ko suy nghĩ nhiều, Loan Loan liền đạp ngói điện, vô tư nhảy xuống. Mộ Dung Trần cười thập phần tà mị. Di Di mắt ánh lên tia vui sướng, phía nàng cười rực rỡ như hoa mai.

- TẨU!!!

- Di nhi, ta tới đưa muội đi. - Nàng cười, 1 tay bỏ khăn che mặt ra, tay khi khẽ lay chuyển từng cây cổ thụ bên ngoài. Tóc tím bạc theo gió bay ra.

- ngươi...? - Mộ Dung Trần hết nhìn qua Loan Loan lại nhìn Di Di, khó hiểu nói

- ta mới là Như Loan quận chúa, đó là Hoàng Di quận chúa. Ngươi thực sự bắt nhầm người rồi

- Di Di? Nàng lại lừa ta như vậy sao? - Mộ Dung Trần khuôn mắt ai oán, nhìn phía Di Di, nữ tử làm cho hắn yêu thật lòng rất ít, nhưng nhiệm vụ cả đời của hắn là thống nhất thiên hạ, hắn chưa bao giờ quên, nàng đã làm hắn yêu nàng, vậy sao tiếp tục đây?

- ta là ko có, ta đã nói rõ ràng rồi, là ngươi ko tin! - Di Di thoạt giật mình, sau đó vội xua tay như 1 đứa bé bị đổ lỗi.

Hắn là bị ngốc ư? Tại sao lại ngốc nghếch như vậy? Đế nữ vương là võ công cùng trí tuệ tuyệt đỉnh, nếu Di Di này là Đế nữ vương thì bị hắn bắt chưa đầy 1 canh giờ đã ra ngoài. Giờ cư nhiên nàng nói, hắn ko tin?

- ngươi là đại ngu ngốc, ngươi hiện tại muốn chiến hay giao người? - Loan Loan thẳng thừng đi vào vấn đề chính

- ta...! - Mộ Dung Trần ngập ngừng, nhìn Di Di.

- vậy,mau chuẩn bị tu sửa lại nơi này đi! - nàng cười gian, những tán cây cổ thụ ghé sát tới mái điện.

- ta... 1 số chuyện ta muốn cùng nàng làm cho rõ! - hắn cười bất đắc dĩ

- ko thể, ta ko hề rảnh thời gian.

- chỉ 5 ngày cũng ko được?

- ko được

- ta trao đổi với ngươi?

- hửm? - Nàng cười, ý định của nàng sắp đạt tới mong muốn?

- Tuyết băng hoa, thế nào?

- vì sao ngươi biết? - Nàng đôi mắt suy xét nhìn hắn.

- ta... vốn luôn đưa sát thủ tới thăm dò những nước tiếp giáp, việc Thái hậu ta cũng biết nên ngươi sẽ là có ý sang đây để lấy Tuyết băng hoa

- vậy, độc chính là xuất phát từ nước ngươi, sao ngươi ko nhận là thủ phạm luôn đi, nghĩ ra cốt truyện để bịa ko phải rất tốn nước bọt sao? - Nàng cười lạnh

- tuy vậy, độc này vốn ko chính chủ nước ta. Là do biên giới giữa Kim Tỏa quốc cùng Thanh quốc mọc vô số hoa độc, tuy nói chính chủ Kim Tỏa quốc nhưng phần lớn lại là của Thanh quốc. - hắn nhíu mày, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.