Quan Lộ Trầm Luân

Chương 30: Cuộc sống sau khi kết hôn




“Ò..E..Ò..E”

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên khắp phố lớn ngõ nhỏ của Giang Lăng, từng chiếc xe cảnh sát chạy nhanh như bay về phía hội sở Đường Hối.

Tất cả chuyện này đơn giản là bởi vì vụ nổ xảy ra ở hội sở Đường Hối.

Cửa của hội sở Đường Hối, bởi vì sự việc phát sinh quá đột ngột nên sau khi nghe được mệnh lệnh thì cảnh sát của Giang Lăng liền mau chóng đến hiện trường, khi tới đây thì cảnh sát liền không cho những người ngoài tới gần, bọn hắn đang đợi lãnh đạo thượng cấp đến. TÍnh chất của vụ việc này không phải người như bọn hắn có thể giải quyết được.

Tất cả những nhân vật máu mặt của Giang Lăng đang đón xe đến đây.

Lúc này, trong xe, người nào người này để lộ ra vẻ nghiêm túc.

Nghiêm túc là bởi vì bọn hắn biết đuộc đây là giết người, còn vụ nổ chính là sự kiện khủng bố.

Ở thời đại hiện nay thì bất kỳ một địa phương nào nếu phát sinh ra một vụ án giết người, để cho nhân dân biết thì sẽ trở thành tiêu điểm.

Đây cũng chính là nguyên nhân sau khi nghe tin xong thì bọn hắn đuổi tới đây.

Hơn nữa địa điểm xảy ra vụ án lại là tại hội sở Đường Hối, một hội sở có tiếng ở Giang Lăng cũng như trong quốc nội.

Lúc này đây, bởi vì cả nước đang tiến hành hành động “ Tảo hắc” lấy tính nghiêm trọng của vụ án này thì cũng đủ kinh động đến những vị đại lão nắm quyền trên đỉnh Kim Tự Tháp.

Sốt ruột không chỉ có riêng bọn hắn mà còn có cả Dương Viễn.

So với những người khác thì Dương Viễn lại biết được những tin tức phát sinh trong tối hôm nay nhưng mà hắn lại không biết quá trình cụ thể.

Sau khi nhận được tin của vụ án thì hắn liền liên hệ với Diệp Tranh Vanh nhưng kết quả lại không thể liên lạc được.

- Dương thứ ký, đại đội đặc công cùng các đồng chí của cục An Ninh đã đến hiện trường, đã bắt đầu kiểm tra hiện trường. Kiểm tra được trong hiện trường không còn ai sống sót, trong đó tìm được 16 thi thể, người chết phần lớn là bị súng bắn chết, mà hơn nữa là bị đạn bắn vào ngay ấn đường.

Thư ký của Dương Viễn liền bước đến bên cạnh báo lại tin tức cho Dương Viễn nghe, lúc báo cáo thì giọng nói của hắn liền tỏ ra vô cùng khiếp sợ:

- Ngoài ra, cả hội sở Đường Hối đã bị người ta dùng thuốc nổ san bằng thành bình địa, trải qua nhận định của các đồng chí trong cục An Ninh thì đây có thể là loại thuốc nổ XXX có tính công phá mạnh nhất.

Nghe được thư ký của mình nói như thế thì chân mày của Dương Viễn nhíu lại, không có tỏ thái đô.

- Trước mặt thì cảnh sát của khu vực, cục An Ninh, hơn nữa những trung đội khác của Giang Lăng đang đi đến hội sở Giang Lăng.

Thư ký thấy Dương Viễn không nói gì thì bổ sung thêm.

- Đến phòng cảnh sát của Tỉnh.

Dương Viễn trầm ngâm, rồi ra lệnh:

- Đúng vào 2h30 sáng hôm nay tổ chức cuộc họp, yêu cầu những đơn vị và người phụ trách tham gia đầy đủ. Cũng để cho cảnh sát của tỉnh lấy lời khai của người dân xung quanh, mặc khác là báo lại cho phó thị trưởng Diệp Tranh Vanh, gọi cậu ta đến tham dự hội nghị luôn.

- Vâng, Dương thư ký.

Thư ký cung kính trả lời rồi bắt đầu lấy điện thoại ra gọi điện cho những người phụ trách.

- Xin lỗi, thuê bao quý khách…

Ân?

Liên tục gọi 3 cuộc, nhưng cả 3 cuộc đều truyền ra giọng nói của vị tiểu thư trực tổng đài đã khiến cho thư ký của Dương Viễn ngẩn ra, khuôn mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.

- Có chuyện gì thế?

Dương Viễn thấy như vậy thì liền hỏi.

- Dương thư ký, điện thoại văn phòng cùng với điện thoại di động của Diệp thư ký gọi không được.

Thư ký của Dương Viễn vội vàng báo:

- Nếu không thì để tôi gọi cho thư ký của cậu ta.

- Trước tiên cậu hãy gọi cho thư ký của Diệp thị trưởng đi, xem thứ 2 người có ở một chỗ không? Nếu như thư ký của Diệp thị trưởng không biết Diệp thị trưởng đang ở đây thì lập tức gọi cho các đồng chí của cục cảnh sát, để bọn họ tìm Diệp thị trưởng, mau lên.

Dương Viễn cố ý để gọi Diệp Tranh Vanh đến tham gia hội nghị chính là muốn tìm kiếm Diệp Tranh Vanh, lúc này nghe thư ký của mình nói như thế thì hắn liền ra lệnh.

Nói xong, nghĩ đến việc Diệp Tranh Vanh có thể bị giết thì Dương Viễn liền toát ra mồ hôi lạnh.

….

Cùng lúc này, Bùi Đông Lai và Quý Hồng đã trở lại quân khu Giang Lăng.

- Tiểu Bùi, cậu sẽ không động thủ với Diệp Tranh Vanh đó chứ?

Trong biệt thự số 1 của quân khu, vẻ mặt Trần Quốc Đào tỏ ra lo lắng hỏi Bùi Đông Lai.

Trần Quốc Đào vốn nghĩ Bùi Đông Lai chỉ là uy hiếp, dọa Diệp Tranh Vanh một chút mà thôi nhưng thật không ngờ Bùi Đông Lai lại làm ra động tĩnh lớn như thế.

Bùi Đông Lai gật gật đầu, lại lắc đầu.

- Rốt cuộc là có hay không?

Trần Quốc Đào nóng nảy, ở hắn xem ra, lấy động tĩnh tối hôm nay thì cho dù hắn có hỗ trợ Bùi Đông Lai hết thảy thì cũng chưa chắc cam đoan Bùi Đông Lai có thể bình yên vô sự, còn nếu như Bùi Đông Lai giết chết Diệp Tranh Vanh không chỉ nói hắn, cho dù Tiêu Gia Lão Thái gia ra mặt, cũng chưa chắc có thể giữ được Bùi Đông Lai.

Dù sao, Diệp Tranh Vanh chẳng những là phó thị trưởng thường vụ của Giang Lăng, mà còn là nhân vật đầu lĩnh đời thứ tư của Diệp gia.

Đây cũng là là lúc Bùi Đông Lai rởi khỏi quân khu thì hắn đã nhắc nhở Bùi Đông Lai không nên chơi với lửa.

- Cháu để cho Nạp Lan Ngũ Khải bóp cổ hắn, làm cho hắn thiếu chút nữa chết đi. Hơn nữa còn làm trò trước mặt hắn giết chết Nạp Lan Ngũ Khải, sau đó ở trước mặt hắn làm nổ tung hội sở Đường Hối.

"Ách..."

Không đợi Bùi Đông Lai nói hết, Trần Quốc Đào liền cả kinh há to miệng sau đó thì hắn liền ngồi dậy, vô cùng khẩn trưởng hỏi:

- Vậy cậu có giết hắn hay không?

- Không có.

Bùi Đông Lai lắc đầu.

“ Phù”

Nghe được câu trả lời của Bùi Đông Lai thì Trần Quốc Đào thở ra một hơi rồi ngồi xuống, vẻ mặt âm tình bất định nhìn Bùi Đông Lai, nói:

- Ta biết cậu làm như vậy là để uy hiếp Diệp gia cũng như Diệp Tranh Vanh, nhưng mà tại sao cậu lại làm những trò đó ở trước mặt hắn?

- Là cố ý.

Bùi Đông Lai hơi nheo mắt lại, giọng nói lạnh như băng:

- Sau khi cha cháu chết thì Diệp Tranh Vanh liền hạ đao với cháu. Cháu sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết.

Vẻ mặt Trần Quốc Đào ngạc nhiên.

- Tiểu Bùi, tính chất nghiêm trọng của chuyện này đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của cậu.

Ngạc nhiên đi qua, Trần Quốc Đào nhắc nhở một câu, thấy được Bùi Đông Lai không có tỏ ra sự hãi thì trong lòng vừa động:

- Tiểu Bùi, có phải là cậu còn giấu ta chuyện gì không?

- Cũng không tính là giấu, chính là không muốn nói rõ ràng cho ngài…

Bùi Đông Lai cũng biết Trần Quốc Đào lo lắng cho mình nên liền đem toàn bộ kế hoạch của mình nói ra.

Cùng lúc đó.

Sau khi nhận được một cuộc gọi thì thư ký của Dương Viễn liền vội vàng hướng về phía Dương Viễn, nói:

- Dương thư ký, dựa vào tin tức của các đồng chí cảnh sát thì tín hiện của điện thoại Diệp thư ký đang ở trong Chúc viện cửa thị ủy.

- Đi đến Chúc viện của thị ủy.

Dương Viễn buột miệng nói ra, trong lòng hắn vô cùng khẩn trương.

Khẩn trương là bởi vì hắn biết, nếu là Diệp Tranh Vanh chết tại đây thì cái đầu của hắn cũng sẽ bị hái xuống.

30’ sau, Dương Viễn đã đi đến Chúc viện của thị ủy.

Trước cửa, mấy gã phụ trách bảo vệ thấy Dương Viễn đi đến thì liền cúi chào.

- Tối hôm qua, các cậu có thấy Diệp thị trưởng rời đi không?

Dương Viễn mang theo vài phần lo lắng mà hỏi.

- Báo cáo thủ trưởng, rạng sáng hôm qua thì Diệp thư ký lái xe đi một mình.

Một tên binh lính liền nói.

- Vậy đã trở về chưa?

Dương Viễn lại hỏi.

Tên lính kia có chút nghi hoặc mà lắc đầu, nói:

- Báo cáo thủ trưởng, Diệp thị trưởng vẫn chưa trở về.

Chưa trở về.

- Đi với tôi cùng tới chỗ ở của Diệp thị trưởng.

Trong lòng Dương Viễn chấn động, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, mặc dù lính gác nói cho hắn biết rằng Diệp Tranh Vanh chưa trở về nhưng mà hắn cảm thấy nếu như Diệp Tranh Vanh đã rời đi thì không thể nào không mang theo di động.

Hắn muốn đến xem.

- Vâng thủ trưởng.

Tên lính gác liền cúi chào rồi lĩnh mệnh.

Mấy phút sau, Dương Viễn cùng 2 tên lính gác đã đi vào chỗ ở của Diệp Tranh Vanh, đây là một tòa biệt thự 2 tầng.

- Nghĩ biện pháp mở cửa, mau.

Mắt thấy gõ cửa phòng mà không ai đáp lại thì Dương Viễn trầm giọng quát.

- Vâng, thủ trưởng.

2 gã lính gac liền trả lời sau đó dùng phương pháp đặc thù để mở cửa.

- Các cậu hãy ở bên ngoài chờ tôi.

Mắt thấy cửa đã mở ra thì Dương Viễn liền để cho 2 tên lính gác ở bên ngoài, một mình hắn đi vào.

Nói xong, Dương Viễn không nói gì nữa, một mình đi vào biệt thự.

Trong đại sảnh của biệt thự là một mảnh tối đen, Dương Viễn cầm trong tay một cái đèn pin do một gã lính gác đưa, soi soi rồi tới mở đèn trong đại sảnh lên.

Ngọn đèn sáng lên, Dương Viễn phát hiện được ở đây không có Diệp Tranh Vanh vì thế hắn liền đi về phía phòng ngủ.

“Két”

Cửa phòng ngủ được mở ra thì Dương Viễn thấy được Diệp Tranh Vanh đang nằm trên giường.

Đã chết rồi sao?

Trong lòng Dương Viễn trầm xuống, vội vàng mở đèn lên rồi bước lên.

Trong phòng ngủ, Dương Viễn mặc đồ ngủ, nằm ở trên giường cũng không có thấy được Dương Viễn đến.

Ân?

Thấy được hơi thở phập phồng của Diệp Tranh Vanh thì trong lòng của Dương Viễn cũng an tâm.

Tới cùng xảy ra chuyện gì? Vì cái gì mà Diệp Tranh Vanh rời khỏi đây, sau đó thần không biết quỷ không hay mà trở về?

Trong phút chốc, trong lòng Dương Viễn hiện ra 2 nghi vấn.

Hắn liền bước lên trước, vỗ vào bả vai Diệp Tranh Vanh:

- Diệp thị trưởng.

Không có phản ứng.

- Diệp thị trưởng!

Diệp Tranh Vanh liền lay mạnh hơn, lớn tiếng kêu.

Vẫn không có phản ứng.

Thấy vậy thì Dương Viễn liền dùng sức lay lay bả vai của Diệp Tranh Vanh:

- Diệp thị trưởng... Diệp thị trưởng…

- Đừng…Đừng mà….Đừng mà…A.

Ngay sau đó.

Mộ tiếng tru hoảng sợ liền vang vọng khắp biệt thự.

Diệp Tranh Vanh từ trong giấc mộng bừng tỉnh, hắn lại không biết ác mộng chân chính mới bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.