Quan Lộ Trầm Luân

Chương 2270: Thánh đạo quật khởi




Thời gian Tô Hiểu Hồng tỉnh dậy, so với dự đoán của Trương Văn Trọng còn sớm hơn mấy giờ. Chuyện này, tự nhiên là bởi công hiệu của linh khí dồi dào trong linh cư. Nhưng phần lớn, còn do thể chất cùng ý chí vượt xa người bình thường của Tô Hiểu Hồng.

Khi Trương Văn Trọng ra khỏi thư phòng, cùng Vương Hân Di đi vào trong phòng khách trên tầng hai, thì Tô Hiểu Hồng đang giãy giụa, muốn ngồi dậy khỏi giường.

Thấy tình cảnh này, Trương Văn Trọng vội vàng nhanh chân bước tới, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường, ôn nhu nói: "Tiểu Muội, chớ có lộn xộn, nằm ở trên giường nghỉ ngơi đi. Vết thương nơi tim cô vừa mới lành, nếu như cử động mạnh, rất có thể sẽ làm cho vết thương nứt ra, nguy hiểm đến tính mạng!"

"Lão sư, thầy đã tới rồi." Tô Hiểu Hồng không giãy giụa thêm nữa. Mà cố gắng mở căng đôi mắt nhu tình ngập nước, chăm chú nhìn vào Trương Văn Trọng.

Đáng tiếc, Trương Văn Trọng xưa nay vẫn là tên đầu gỗ không hiểu phong tình nam nữ, cũng không nhận thấy được ẩn tình khác thường trong ánh mắt kia. Thay băng cho nàng xong, lại nói: "Ta nghe Hân tỷ bảo, cô có chuyện muốn tìm ta?"

"Ân." Tô Hiểu Hồng gật đầu, nhưng không vội vàng đem điều giấu ở trong lòng nói ra. Mà quẳng ném ánh mắt về phía Trương Thành Quý, Trương Trạch Thụy, Vương Hân Di cùng Tiểu Liên Nam, dùng ngữ khí thỉnh cầu nói: "Trương gia gia, Trương bá bá, còn Hân Di tỷ và Tiểu Liên Nam nữa. Mọi người có thể tránh ra ngoài chốc lát được không? Cháu có chuyện riêng muốn nói với lã sư. Cám ơn!"

Tuy rằng đám người Trương Thành Quý rất muốn ở lại xem, đến tột cùng Tô Hiểu Hồng cùng Trương Văn Trọng nói cái chuyện gì mà thần bí như thế. Nhưng Tô Hiểu Hồng đã mở miệng thỉnh cầu, bọn họ cũng không thể không đáp ứng. Lúc này bốn người đi ra khỏi phòng khách, còn chủ động đem cửa phòng đóng lại.

Vừa đi ra khỏi phòng khách, Trương Trạch Thụy không kiềm chế nổi cơn tò mò, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Mấy người đoán xem, rốt cuộc Tiểu Muội sẽ nói chuyện gì với Văn Trọng nhỉ? Sao mà phải thần thần bí bí như thế chứ!"

Vương Hân Di ngữ xuất kinh nhân: "Theo con thấy, Tiểu Muội nhất định là đã thích Văn Trọng nhà ta rồi. Lần này nói chuyện riêng cùng Văn Trọng, hơn phân nửa là nói về phương diện tình cảm!"

Trương Trạch Thụy kinh ngạc há hốc miệng: "Con nói cái gì? Tiểu muội yêu thích Văn Trọng nhà ta?"

Trương Thành Quý trừng mắt nhìn Trương Trạch Thụy, nhỏ giọng quát: "Hừ, nói nhỏ xuống một chút dùm đi. Muốn để hai đứa nó nghe thấy chúng ta ở bên ngoài nghị luận sao?"

Theo sau lại nhìn Vương Hân Di phụ họa: "Vừa rồi ta cũng nhìn ra, ánh mắt của Tiểu Muội nhìn Văn Trọng, tràn ngập nhu tình. Nếu người nào nói, Tiểu Muội không động tâm với Văn Trọng, thì ta là người đầu tiên không tin."

Trương Trạch Thụy cau mày nói: "Nhu tình ngập nước? Làm sao ta không nhìn thấy nhỉ?"

Trương Thành Quý lẩm bẩm nói: "Anh cùng nó đều là đầu gỗ, làm sao có thể nhìn ra được chứ?"

Trương Trạch Thụy bị giáo huấn liền cười khổ, theo sau lại nhíu mày nói: "Nếu Tiểu Muội thích Văn Trọng là sự thật. Vậy thì cũng hơi phiền phức..."

Trương Thành Quý nói: "Phiền phức ư? Có gì phiền phức đâu? Theo ta thấy, con bé Tiểu Muội này cũng rất không tồi, hoàn toàn cân xứng với Văn Trọng nhà ta."

Trương Trạch Thụy cười khổ: "Lão gia, đây không phải là hỗn loạn sao? Đừng quên, Văn Trọng cùng Vưu Giai chính là một cặp. Mấy ngày trước đây, Vưu lão gia còn nói muốn thu xếp thời gian, để thay hai đứa chúng nó làm lễ đính hôn trước kìa."

Trương Thành Quý lão gia khoát tay chen ngang, nói: "Vậy thì đã làm sao? Để Văn Trọng cưới luôn hai đứa nó, không được à!"

Trương Trạch Thụy giải thích: "Cưới hai người? Lão gia tử, ngài nói thật đơn giản, pháp luật quốc gia chúng ta, chính là chế độ một vợ một chồng. Nếu cưới hai vợ, như vậy thì sẽ vi phạm luật hôn nhân."

Trương Thành Quý chẳng thèm quan tâm nói: "Cho dù vi phạm luật hôn nhân thì sao? Đừng quên, hiện giờ chúng ta đã là tu chân giả, luật pháp thế gian làm sao có thể ước thúc được chúng ta đây?"

Thấy Trương Thành Quý cùng Trương Trạch Thụy càng nói càng tranh cãi ác liệt, Vương Hân Di vội vàng đứng lên: "Được rồi, được rồi, hai người đều kiệm lời đi một chút. Nếu còn tranh cãi quan điểm này thêm nữa, rất có thể Văn Trọng cùng Tiểu Muội sẽ nghe thấy hết đó. Con nói hai người nha, chuyện của Văn Trọng, bản thân hắn tự biết phải xử lý như thế nào, không cần hai người thay hắn trù tính."

Câu nói này của Vương Hân Di, khiến cho Trương Thành Quý và Trương Trạch Thụy cảm thấy rất có đạo lý.

Trương Trạch Thụy gật đầu: "Đúng vậy, chuyện tình cảm hãy để Văn Trọng tự mình giải quyết. Ta tin tưởng, nó nhất định có thể an bài thỏa đáng."

Trương Thành Quý thì khẽ thở dài: "Con cháu đều có phúc riêng của con cháu. Hân Di nói không sai, ta không cần phải nhúng tay vào chuyện này."

Sau khi cảm khái một phen, hai người bọn hắn không hẹn mà đồng thời quẳng ném ánh mắt về phía Vương Hân Di.

Vương Hân Di bị hai người nhìn chằm chằm, tưởng rằng mình ăn mặc thất thố. Theo bản năng cúi xuống kiểm tra, nhưng vẫn không thấy có chỗ nào khác thường. Lúc này mới dùng thần tình hoài nghi nói: "Hai người nhìn con như vậy làm gì ạ!"

Trương Thành Quý nói: "Chúng ta không thể quan tâm cho Văn Trọng, nhưng lại không thể không lo lắng cho con. Hân Di nha, con đã ngoài hai mươi tuổi rồi, cũng nên tìm ai đó bàn tính chuyện kết hôn đi..."

Trương Trạch Thụy vừa rồi kịch liệt phản đối quan điểm của Trương Thành Quý, lúc này cũng gật đầu phụ họa: "Đúng thế, đúng thế, Hân Di nha, con đã trưởng thành rồi, cũng không thể dây dưa thêm thời gian nữa."

Vương Hân Di cười hì hì không đáp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Trương Trạch Thụy trừng mắt nhìn Vương Hân Di nói: "Cười cái gì mà cười? Chúng ta đang bàn chuyện tình liên quan đến cả đời con, nghiêm túc một chút có được không?"

Vương Hân Di thấy tình hình không ổn, vội vàng chặn ngang Trương Thạch Thụy: "Uy, chuyện của con, hai người cũng khỏi cần quan tâm đến. Bản thân con tự biết chừng biết mực. Ai nha, thời gian đã không còn sớm nữa rồi, con phải đi chợ mua đồ về nấu cơm, buổi tối còn nấu canh bổ dưỡng cho Tiểu Muội uống nữa..." Dứt lời, nàng hung hăng kéo tay Tiểu Liên Nam, chạy như trối chết ra khỏi nhà.

Nhìn thân ảnh Vương Hân Di lao nhanh như gió ra ngoài biệt thự. Trương Trạch Thuỵ chỉ đành lắc đầu cười khổ, thở dài nói: "Ài, con nha đầu Hân Di này, mỗi lần nhắc tới chuyện hôn nhân, là nó luôn tìm đủ mọi lý do để thoái thác..."

Trong phòng khách Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng cũng không có nghe thấy đám người Trương Thành Quý xì xầm bàn tán ở bên ngoài.

Ngay khi đám người Trương Thành Quý vừa mới bước ra khỏi phòng khách, thì Trương Văn Trọng đã bất ngờ hỏi: "Tiểu Muội, rốt cuộc cô muốn nói chuyện gì? Như thế nào lại muốn mọi người tránh đi?"

"Lão sư...em..." Đắn đo trong chốc lát, rốt cuộc Tô Hiểu Hồng cũng lấy hết dũng khí, ánh mắt không hề lảng tránh, nhìn thẳng vào Trương Văn Trọng, nói: "Em yêu thầy."

"Cái gì?" Trương Văn Trọng không khỏi sửng sốt, "Tiểu muội, cô đang nói đùa phải không?"

Sau khi cởi tâm sự bấy lâu, nhất thời trong lòng Tô Hiểu Hồng dâng lên một cỗ cảm giác thoải mái. Nguyên bản tâm tình khẩn trương, sớm đã tiêu tan thành mây khói. Đôi mắt đen nhánh, ôn nhu như nước, rơi thẳng vào trên người Trương Văn Trọng.

Ngay cả khi Trương Văn Trọng có là một tên đầu gỗ, thì giờ khắc này hắn cũng nhận ra tình cảm trong mắt của Tô Hiểu Hồng.

Sau khi do dự một phen, Trương Văn Trọng cười khổ nói: "Tiểu muội...ta..."

"Lão sư, thầy đừng trả lời vội, trước hãy nghe em nói." Tô Hiểu Hồng dường như đã biết Trương Văn Trọng muốn nói cái gì đó. Nên nhanh chóng cắt ngang lời hắn: "Em cũng không hiểu mình thích thầy từ khi nào. Thật ra, thầy nhìn không đẹp trai, ăn mặc cũng đơn giản, thậm chí còn mang hương vị quê mùa. Nhưng, khi thời gian tiếp xúc với thầy dần dần tăng lên. Em liền bị cái bản tính nội hàm súc tích tràn đầy mị lực của thầy hấp dẫn. Đến cuối cùng, em đã không tự chủ được cảm xúc, yêu thích thầy..."

Trương Văn Trọng há miệng thở dốc. Nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại. Không có chen ngang Tô Hiểu Hồng thổ lộ tâm sự.

Tô Hiểu Hồng ánh mắt mê ly, phảng phất như là đang nhớ đến khoảng thời gian lúc trước cùng Trương Văn Trọng trải qua đủ loại chuyện tình, thầm kín nói: "Em biết, thầy đã có Vưu Giai tỷ, hơn nữa tình cảm giữa hai người phi thường tốt. Em cũng chưa từng nghĩ đến chuyện, sẽ phá hỏng tình cảm của hai người. Cho nên từ trước tới nay, phần tình cảm này em luôn luôn giữ kín ở trong lòng."

"Lúc ở trong Hán khu bỏ hoang, khi em thiêu đốt Thất Khiếu Linh Lung Tâm, trong lòng của em chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất, đó chính là chưa kịp thổ lộ phần tình cảm này với thầy." Nói đến đây, Tô Hiểu Hồng khẽ mỉm cười: "May mắn, em cũng không ôm tiếc nuối chết đi. Ông trời đã ban thưởng cho em một cái cơ hội..."

Nghe Tô Hiểu Hồng thổ lộ phần tình cảm này. Nói không cảm động thì chính là gạt người. Chẳng qua ở trên phương diện tình cảm, Trương Văn Trọng đúng là một tên ngu ngốc không hiểu mình phải nói cái gì.

Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Trương Văn Trọng, nụ cười trên mặt Tô Hiểu Hồng càng lúc càng đậm.

Giờ phút này, nàng giống như một bông hoa tuyết, xinh đẹp và thánh thiện.

"Lão sư, thầy không nên cảm thấy khó xử. Bởi vì em cũng không yêu cầu thầy tiếp nhận phần tình cảm này của em. Em chỉ muốn cho thầy biết, em yêu thầy, như thế là đủ lắm rồi." Tô Hiểu Hồng cười dài nói: "Bất quá, em có một yêu cầu nho nhỏ, hi vọng thầy sẽ đáp ứng em."

"Yêu cầu gì?" Trương Văn Trọng hỏi.

"Hôn em một lần, được không? Chỉ một lần này thôi." Tô Hiểu Hồng tràn đầy cõi lòng chờ mong, lại có chút khẩn trương không yên, nói. Kiều nhan trên mặt che kín một mảnh ửng hồng, nhìn trông thật xinh đẹp mê người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.