Quan Lộ Thương Đồ

Chương 23: Vương Hổ khiêu chiến




- Đáng ghét! Sao anh lại dùng hàm ý…

Đổng Oanh Oanh trợn mắt liếc t nhìn Diệp Phàm một cái, miệng chu ra bất mãn.

- Lâu lắm không gặp, em càng ngày càng đáng yêu.

Diệp Phàm giơ tay nhéo mũi Đổng Oanh Oanh một cái. Có người giúp hắn cởi quần áo, hai người ôm lấy nằm vào trong bồn tắm lớn, da thịt cùng chạm vào nhau, môi kề môi.

Lập tức, trong phòng tắm tràn đầy xuân sắc

- Oanh Oanh, anh muốn cho vào được không?

Diệp Phàm nhỏ nhẹ nói, biết Oanh Oanh dù sao cũng chưa trải qua mấy lần chuyện đó, nên cái kia của cô tương đối khít chặt, lỗ mãng quá mức sẽ không ổn.

- Dạ...

Một tiếng đồng ý nhỏ nhẹ được thốt ra.

Không lâu sau, vang lên một số âm thanh lạ, còn kèm theo tiếng đàn bà thở dốc, tựa như còn kèm theo tiếng trẻ con khóc... Gian phòng tắm nho nhỏ như chiến tranh loạn lạc, súng trường lưỡi mác rong ruổi trên sa trường, làn sóng như thủy triều vỗ ì oạp một hồi.

- Anh, chuyện anh trai em, anh vẫn còn chưa xử lý à?

Đổng Oanh Oanh áp cả người lên trên người Diệp Phàm, bộ ngực săn chắc vô ý duỗi trượt ra trên người hắn.

Đưa lưỡi ra khẽ cắn lên người hắn một cái, cô nói tiếp:

- Trước kia khi anh ở Ngư Đồng, em biết là ngoài tầm tay với của anh. Bây giờ không như vậy nữa, anh đã là Trưởng ban Tổ chức cán bộ rồi. Chuyện của anh trai em đối với anh mà nói hẳn là không khó nữa rồi.

Đổng Oanh Oanh có chút hờn giận.

- Xem anh kìa, bận quá, đến việc này cũng quên mất. Trước kia vốn muốn tìm Trưởng ban Kim Thụ Dương, tuy nhiên, không lâu sau ông ấy lại được điều đi rồi. Việc này tạm gác lại, thành ra quên thật. Anh trai em giờ vẫn còn làm tại Văn phòng Tỉnh ủy phải không?

Diệp Phàm vội vàng nhận lỗi, trong lòng oán giận cuộc đời, thật sự là cảm thấy thấy thương cảm. Đối với biến cố của nhà họ Đổng, Diệp Phàm thực sự có chút thông cảm với hai anh em nhà này. May mắn là Đổng Oanh Oanh rất kiên cường, dù mới hơn 20 tuổi mà không ngờ đã nắm giữ được nửa tập đoàn.

Thực ra, cô cùng ông anh Diệp Cường đã liên kết với nhau, bây giờ lại giữ chức Phó tổng của tập đoàn, Diệp Phàm đương nhiên càng có cảm giác thân mật. Đổng Oanh Oanh về sau cũng biết Chủ tịch Hội đồng quản trị Diệp Cường là anh trai Diệp Phàm. Hai người đều là giả bộ hồ đồ vờ như không biết điều này.

Diệp Cường đương nhiên đoán ra được Đổng Oanh Oanh và người em trai Diệp Phàm có quan hệ, chắc chắn không thể chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường. Cho nên, Đổng Oanh Oanh ngày thường đều vô cùng xinh tươi mê hoặc lòng người, nhưng về phương diện tình cảm, Diệp Cường không có chút dao động nào. Diệp Cường đã xếp Đổng Oanh Oanh ngang hàng với người em trai Diệp Phàm trong tập đoàn.

Hơn nữa, nếu có người nào đui mù đi gây sự với Đổng Oanh Oanh, còn có thể bị nửa số vệ sĩ của Diệp Cường giã cho một trận nhừ tử.

- Hừ, vẫn chỉ là một nhân viên quèn. Người ta đã hai tư hai lăm tuổi rồi mà đến một cô bạn gái cũng không có.

Đổng Oanh Oanh có chút hờn dỗi nói.

- Thế Đổng Nhiên muốn làm vị trí nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Tự anh sắp xếp là được.

Đổng Oanh Oanh cọ xát hai chân ở trên người Diệp Phàm. Cô rất thông minh, biết rõ ràng nhưng giả bộ cái gì cũng đều không hiểu, biết thừa Diệp Phàm sẽ không bạc đãi anh trai cô.

- Đến ban Tổ chức cán bộ thì thế nào?

Diệp Phàm giật mình, đúng lúc thiếu thư ký, xếp Đổng Nhiên theo bên cạnh cũng dễ chăm sóc.

Sau khi tiếp nhận vị trí thư ký, Đổng Nhiên lập tức có thể thăng chức lên Phó phòng. Làm thư ký một năm, lập tức có thể thăng chức lên Trưởng phòng.

Cách thăng quan tiến chức này so với việc đến các cơ quan địa phương công tác lăn lộn thì nhanh hơn rất nhiều, cho nên, đi qua con đường thư ký, cũng là đạt được đến một con đường tắt trong thăng tiến. Hơn nữa, Diệp Phàm làm Phó trưởng ban, thư ký mà được đề bạt lên cấp Cục phó điều bình thường, chứ đừng nói trưởng phòng.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng suy nghĩ có chút cẩn thận. Nếu điều Đổng Nhiên qua đây, chỉ sợ người có dụng ý sẽ tìm đến Đổng Oanh Oanh, như vậy sẽ có chút phiền phức.

Tuy nói bản thân mình hiện đang độc thân nhưng cũng không cần quá sợ chuyện này lắm. Có điều là nhiều thêm một chuyện không bằng ít một chuyện. Nếu như Kiều Viên Viên và Phượng Khuynh Thành tìm đến Đổng Oanh Oanh không phải là càng phiền phức sao.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ đúng là không thể xem thường được, trăm nghìn lần đừng đi hoài nghi cảm giác của các cô. Bằng không, bạn nhất định sẽ thất bại thật sự thảm hại.

- Em nói rồi, anh sắp xếp như thế nào đều được.

Đổng Oanh Oanh có vẻ là người hiểu ý nhanh, còn hờn giận Diệp Phàm lại dông dài rồi.

Thật là một cô nàng biết điều, Diệp Phàm trong lòng tán thưởng. Đột nhiên nảy ra ý kiến, nghe nói Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lâm Phong, đồng chí thư ký Tô Quốc Hưng phải điều đi nơi nào đó làm Chủ tịch huyện. Người này tuy mới hai lăm hai sáu tuổi, có thể một bước đi lên vị trí Chủ tịch huyện, đương nhiên có liên quan đến năng lực của Tô Thanh Vân.

Nếu Đổng Nhiên đi theo Lâm Phong, làm được vài năm thì bản thân mình sẽ giúp hắn một phen, chuyển đi nhậm chức Bí thư huyện ủy hoặc Chủ tịch huyện là không có vấn đề gì. Con đường này dường như so với đến ban Tổ chức cán bộ làm việc càng rộng hơn một chút.

Hơn nữa, ban Tổ chức cán bộ cũng không phải do chính mình cầm quyền, những loại người do sợ con ông cháu cha, gió chiều nào che chiều ấy đi theo mình mà đặc biệt chiếu cố Đổng Nhiên thì sẽ kéo theo chuyện gì. Ngược lại nếu như họ làm khó Đổng Nhiên, bản thân mình bị kẹt ở giữa hai bên tất nhiên cũng khó chịu như vậy.

Diệp Phàm tuyệt đối không dám hoài nghi năng lực của con cáo già kia. Chỉ cần ngửi được một chút dấu vết, bọn họ lập tức sẽ lấy Đổng Nhiên ra, dùng thủ đoạn liên lụy đến mình. Như vậy, mình muốn dùng đao kiếm đi đấu với âm mưu thâm hiểm của bọn họ thì khó có cơ hội thắng được.

Đương nhiên, bên Lâm Phong kia, Diệp Phàm sẽ không ra mặt. Anh chàng này ngẫm nghĩ một lúc liền gọi điện thoại cho Cục trưởng văn phòng trung ương Trương Vệ Thanh, đương nhiên là cần tìm cái cớ khác.

Dựa vào lý do gia đình họ Đổng phải cung cấp chứng cớ bí mật thảm án 88, để nói chuyện, hai người lớn của nhà họ Đổng chết thảm, hy vọng Trương Vệ Thanh đi giải quyết, Trương Vệ Thanh không nói hai lời, hỏi Đổng Nhiên tình tiết qua điện thoại. Thật ra, Trương Vệ Thanh đương nhiên rất nhạy bén, cũng biết bên trong khẳng định có chút quan hệ mờ ám. Dĩ nhiên Diệp Phàm đã nói vậy, Trương Vệ Thanh tự nhiên cũng giả vờ ngu.

Ngay bữa cơm trưa hôm sau, Trương Vệ Thanh gọi điện thoại tới, nói là đã đánh tiếng với Phó chủ tịch tỉnh Lâm. Lâm Phong nói đã hiểu rồi.

Buổi tối, Đổng Oanh Oanh gọi điện tới nói rằng anh trai cô ấy là Đổng Nhiên được Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lâm Phong gọi lên gặp. Có lẽ lại có chuyện tốt rơi xuống đây. Nghe xong, Đổng Oanh Oanh nói với Diệp Phàm giọng hờn trách:

- -Sớm biết khả năng của anh lớn như thế này, thì em còn cần gì phải lo lắng nữa.

- Việc này có liên quan gì đến anh đâu, anh còn chuẩn bị sắp xếp cho Đổng Nhiên vào ban Tổ chức cán bộ đó. Tuy nhiên, nếu so sánh ban Tổ chức cán bộ với chức vụ thư ký Phó chủ tịch tỉnh Lâm nói hiện giờ thì chức thư ký ấy còn hay hơn đấy. Nghe nói Phó bí thư Lâm sắp bị điều đi nơi khác làm chủ tịch huyện rồi. Đổng Nhiên làm chức Chủ tịch huyện đã vài năm nay rồi.

Mắt Diệp Phàm làm bộ ngơ ngác, không muốn bị phát hiện chân tướng.

- Giả vờ! Anh đang giả vờ phải không? Họ Diệp kia, sao việc này lại trùng hợp thế được, tối qua em đã nói với anh hôm nay Phó chủ tịch tỉnh Lâm đã gọi anh trai em lên. Hừ, trước kia cũng chẳng có chuyện tốt đẹp như thế.

Tuy Đổng Oanh Oanh tuổi còn trẻ nhưng đã lăn lộn trên thương trường nên dần trưởng thành.

- Điều này, anh cũng không rõ. Có lẽ Phó chủ tịch Lâm từ lâu đã chú ý tới anh trai em. Thư kí vừa ra đi thì có lẽ ông ta đã sớm nhắm đến kiểu cán bộ như anh trai em rồi. Có thể anh trai em đang trong thời gian khảo sát. Hôm nay tìm gặp anh ấy biết đâu là sự tình cờ ngẫu nhên. Oanh Oanh này, kể ra, Lâm Phong giữ chức Phó chủ tịch thường trực, còn anh chỉ là một lũ nhà quê, hạng tép riu thì làm gì có khả năng nói động đến hắn chứ, phải không nào?

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Cũng đúng.

Đổng Oanh Oanh hừ một tiếng rồi cúp luôn điện thoại, miệng lẩm bẩm vài câu:

- Việc này trùng hợp thật. Rốt cục có phải là anh ấy không? Cái anh chàng chết tiệt này, bắt người ta phải đoán.

Vào buổi tối, Lang Phá Thiên gọi điện thoại đến, nói là trải qua nhiều thí nghiệm, tiểu vương quốtruyenfull.vnan ở châu Phi sản xuất "Thạch keo" có khả năng dính kì lạ, có thể dính liền các loại đồ vật. Sau khi làm lạnh liền trở thành một khối trong suốt. Đương nhiên, trong quá trình tinh luyện phải từ từ trải qua một loạt trình tự làm việc phức tạp mới sản xuất ra loại Thạch keo có khả năng dính càng mạnh.

Dùng loại keo này có thể dính liền rất nhiều đồ vật như sắt thép, các loaị đá, còn có thể dán một số hợp kim này nọ, phạm vi sử dụng vô cùng rộng rãi.

Hơn nữa, dán rồi thì không thể tan ra được, độ dính tương đối bền vững. Trừ phi dùng lực lớn hơn loạikeo này gấp ngàn lần trọng lực mới có thể tách ra chúng ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Phàm cười nói:

- Điều này tôi đã sớm đoán được từ lâu. tôi đã bảo anh trai đi cùng với người nhà họ Lô tớtruyenfull.vnan. Từ lâu đã thống kê số lượng loại keo dán đá nà, nhưng mỏ khoáng sản thô này cũng không lớn vì bọn họ khai thác mà không biết sử dụng hết công dụng của nó. Bình thường chỉ dùng để tạo quả cầu đá luyện tay.

- Chúng ta trả một triệu đô la Mỹ, thiếu chút nữa đã làm chính phủ Coman vui gần chết. Hơn nữa, tôi đã giao cho một số chuyên gia về loại thạch keo này đi tìm loại này đá này rồi.

Song thật đáng tiếc, nửa năm rồi, tìm khắtruyenfull.vnan cũng không phát hiện thạch quặng thứ hai. Đến những quốc gia gầtruyenfull.vnan cũng đều đi qua, vẫn chưa tìm được mỏ thứ hai.

Cho nên, loại khoáng thạch này chỉ có một mỏ thôi. Tôi đã cho bọn họ tăng cường khai thác, đem toàn bộ khoáng thạch này vận chuyển về nước trước rồi tính sau. Bằng không, để lộ tin tức ra ngoài, tôi tin là sẽ gây ra chuyện lớn.

- Ừ, nếu tổ chức tình báo của Lầu Năm Góc biết công dụng của loại đá này thì biết đâu nước Mĩ cũng sẽ xuất quân chiếtruyenfull.vnan cũng nên. Tuy nhiên, chỉ cần chúng ta kín tiếng là được, và khoáng thạch khai thác xong, vận chuyển về nước cũng không cần phải lo lắng gì.

Lang Phá Thiên cười gượng một tiếng, hỏi lại:

- Người phụ trách nhà họ Lô kia có đáng tin cậy không?

- Tuyệt đối tin cậy, chính là cô nàng tên Lô Nguyệt ở Vương quốc Thái Lan mà gặp gỡ một cách ngẫu nhiên kia. Cô ấy là em họ của Lô Vĩ. Tuy nói tuổi không lớn, nhưng làm ở Thái Lan cũng đã nhiều năm, kinh nghiệm tương đối phong phú. Hơn nữa, này cô nàng cũng có trình độ võ thuật nhất định, tại cái quốc gia nhỏ bé không yên b́nh ở châu Phi cũng có thể xài được. Trước mắt, tôi chưa nói phạm visử dụng của loại đá này, chính anh trai tôi cũng không nắm rõ tình hình cho lắm. Tôi chỉ nhờ bọn họ bạt mạng thu mua trở về, hơn nữa, phải tuyệt đối giữ bí mật.

Diệp Phàm nói.

- Ừ, việc này, càng ít người biết càng tốt. Thiên hạ không có tường ngăn được gió lùa qua, một khi để lộ tin gì sẽ gặp phải phiền phức lớn. Đến lúc đó quốc gia không tiện ra mặt, chúng ta phải một mình chịu phiền toái.

Lang Phá Thiên cũng thận trọng hơn.

- Anh Thiết thật lợi hại, cũng không biết dùng mánh khoé gì, kiến được cả chục triệu tệ để hùn vốn. Có khi nào là vay ngân hàng không, với thân phận của anh ta có ngân hàng nào không đáp ứng chứ.

Diệp Phàm cười nói.

- Không thể nào! Anh Thiết sẽ không dùng chức danh Thứ trưởng bộ Công anđâu. Làm như thế có khác gì để lại một điểm yếu. Càng làm chức to thì càng dễ gây sự chú ý. Chỉ một chút sơ sẩy sẽ trở thành mục tiêu công kích cho đối phương.

Lang Phá Thiên cười nói.

- Vậy thì lạ quá, anh ấy sẽ không làm gì mờ ám đó chứ?

Diệp Phàm cố ý nói.

- Cái này lại càng không thể. Anh ta không phải vừa thu nhận một đàn em, chính là cái tên mà bố hắn nợ gia đình mẹ đẻ của bà xã anh ta. Mẹ nó, anh Thiết thật là rất may mắn. Không ngờ gặp được người đàn em có gia sản đến hơn một trăm triệu tệ, vay một ngàn đưa cho mười ngàn, chỉ là chút chuyện nhỏ. Tuy nhiên, anh Thiết cũng không tiết lộ thân phận. Đối với điểm này, anh Thiết này làm được quả không tồi.

Lang Phá Thiên có chút hơi chua chát nói.

- Chua xót gì, chính cậu cũng kiếm được chục triệu về cơ mà.

Diệp Phàm tức giận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.