Quan Khí​

Chương 15: Giấc mơ




Thừa dịp Hoàng đế lâm triều, phượng giá Hoàng hậu lặng lẽ chuyển sang cung Quảng Hàn.

Ly Thu giật mình hoảng hốt nhìn nữ tử đột ngột xuất hiện trước mặt mình.

Nhưng chỉ nhìn qua nàng một thân y phục thêu phượng đỏ tơ vàng, phía sau lại có cả đoàn người hầu hạ, y lập tức minh bạch người tới là ai.

“Tiểu nhân tham kiến Hoàng hậu nương nương, nguyện nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”

Mấy thứ lễ nghi này, Tiểu Ngọc đã ở bên tai y lải nhải đến cả trăm lần.

“Đứng dậy đi” Hoàng hậu kéo dài giọng nói, giữ đúng tư thái của người đứng đầu hậu cung cao cao tại thượng.

“Ngươi là Ly Thu sao?” Hoàng hậu khẽ mấp máy đôi môi anh đào nhỏ nhẹ hỏi.

“Đúng là tiểu nhân”

“Tốt lắm, ngươi có từng nghĩ tới việc rời khỏi Quảng Hàn cung?”

“Rời khỏi Quảng Hàn cung?” Một câu hỏi của Hoàng hậu khiến Ly Thu ngẩn người, nghi hoặc phỏng đoán dụng ý của Hoàng hậu.

“Hoàng thượng hiện tại chỉ chuyên sủng Vân Phi, ngươi biết chứ?”

“Tiểu nhân có nghe nói”

“Được, vậy ngươi có bằng lòng giúp ai gia một việc? Cũng chính là giúp bản thân ngươi?”

“Thỉnh nương nương dạy bảo”

“Giúp ai gia đoạt lấy Hoàng thượng trong tay con hồ ly kia! Ai gia biết ngươi nhất định làm được, phải không?”

“Nương nương, tiểu nhân chẳng qua chỉ là một con hát đã bị Hoàng thượng vứt bỏ, sợ là hữu tâm vô lực.” (có lòng mà không đủ sức)

“Chỉ cần ngươi nguyện ý thử một lần ắt hẳn sẽ có hy vọng, ai gia ban cho ngươi cơ hội này, chẳng lẽ ngươi thực sự không muốn rời khỏi nơi này sao? Mặc kệ hồ ly tinh kia bám lấy Hoàng thượng không buông? Ngươi không muốn lại được sủng ái sao? Hay là ngươi cam nguyện ở cái lãnh cung này chờ cho đến khi tuổi cao suy sắc rồi chết chẳng ai hay?” Lời Hoàng hậu nói ra từ nào cũng là bức ép, muốn dìm tâm tình Ly Thu xuống tử đàm không cách nào giãy giụa.

Y dù gì cũng là nam tử, sao có thể nhiễu loạn hậu cung cùng nữ nhân tranh giành sủng ái?

Nhưng từng câu hỏi bức bách của Hoàng hậu kia, lại luồn lách vào tận sâu tâm can y, y có không cam lòng, y có hận có oán, cuộc sống ngày ngày bình đạm ôn hòa như lá rụng trong vườn ấy chẳng qua chỉ là lừa mình dối người, y chẳng thể hiểu bản thân mình vượt qua những đêm dài hoang liêu đó ra sao, tràn trong mi mục tâm khảm là những vùng vẫy chần chừ ấm lạnh đổi thay, rồi lại nghe thấy tiếng gọi dịu dàng vô cùng như muốn nhấn chìm y trong từng hồi ức từng giấc mơ, “Thu nhi”

Thu nhi Thu nhi Thu nhi, y chính là Thu nhi trong Quảng Hàn cung có giận không ai hay, có oán không nơi tỏ, có hận không cách nào buông.

Thì ra từ đầu tới cuối, thương tổn chỉ có mình y thôi, mà cái người đang tâm bóp nát tâm y kia, vẫn như trước an ổn làm Hoàng đế, đêm đêm ôm ấp tần phi bình yên say ngủ.

Nghĩ tới đó ác tâm bất giác lan ra trong lòng Ly Thu, tất thảy chua sót khổ sở liều mạng chiếm cứ tâm hồn y, y nghe được thanh âm chính bản thân mình, bình tĩnh nói ra bốn từ “Ta đáp ứng người”

Hoàng hậu hài lòng nở nụ cười, nói “Ngày mai ai gia sẽ sai người đưa ngươi tới, tất cả tiến hành theo kế hoạch.”

Đoàn người lại theo gót Hoàng hậu như cơn gió thoảng qua rời đi hết.

Để lại một Ly Thu tâm tình còn chưa dịu lại, mười ngón tay giấu dưới ống tay áo siết chặt, từng khớp xương gồ lên trắng bệch.

Hoàng Phủ Kỳ nghe thái giám bên người nói, Đại Hoàng tử Vũ nhi sinh bệnh.

Thấy hơi lo lắng, hắn liền buông tấu chương trên tay sang một bên, đứng dậy đi tới Khôn Ninh cung Hoàng hậu.

Mùa đông rét mướt đã tới, trước mắt chỉ toàn một màu ngân bạch, hơi thở nóng ấm phả ra tạo thành làn khói mỏng lập lờ trong không trung.

Hoàng Phủ Kỳ ra khỏi điện của Đại Hoàng tử, tâm tình không tốt vu vơ khiển trách đám thái giám cùng thị vệ đi theo hầu, thong thả dạo bước trên hành lang dài.

Nhờ đó mà thả lỏng cả tinh thần lẫn thể xác bị công vụ trên triều làm mệt mỏi.

Hắn còn nhớ rõ khi trước ở Ly Thu Uyển, ưng thuận đợi mùa đông tới ở bên y cùng nhau ngắm tuyết thưởng mai.

Lúc này, người luôn sợ lạnh ấy ở trong Quảng Hàn cung liệu có thấy lạnh lẽo hay chăng? Hay là nên sai người mang thêm lò sưởi tới?

Mà thôi, mùa đông năm ngoái, y chẳng phải vẫn yên lặng mà sống qua đấy sao? Thôi đi vậy.

Vừa mới dứt bỏ hoài niệm, đã thấy trong đình viện một thân ảnh bạch sắc, quen thuộc đến mức khiến trái tim hắn nhảy lên từng hồi.

Cây chổi cán dài bị ném ở một bên, người nọ đi chân trần giẫm lên nền tuyết trắng tinh khôi, bỏ lại đằng sau thân hình uyển chuyển vài dấu chân nhàn nhạt.

Gió thổi qua, khiến y phục y bay lên quấn lấy thân hình gầy yếu, vẫn mảnh mai u nhã như xưa.

Y nghịch ngợm nhảy theo từng dấu chân in trên nền tuyết, lại đột nhiên dừng lại, ngồi xuống vốc lên một nắm tuyết giữ trong lòng bàn tay nhìn nhìn.

Rồi nở nụ cười ngây ngô, đứng vụt dậy phủi phủi tay, xoa xoa lên người rồi cúi xuống nhặt lại cây chổi dài.

Đang chuẩn bị quay đầu đi lấy lại đôi giày bỏ một bên, lại nhìn thấy đôi mắt ngơ ngẩn của Hoàng Phủ Kỳ đang nhìn đăm đăm vào y.

Hai người cứ thế yên lặng nhìn nhau, dường như mọi thứ xung quanh đều không còn gì quan trọng hơn nữa.

Trong mắt hai người chỉ có bóng hình đối phương, nhìn đến như muốn cùng nhau hóa thành tro bụi, cùng nhau bước vào luân hồi trùng sinh.

Khóe miệng Hoàng Phủ Kỳ giật giật như muốn nói gì, lại không biết nên gọi đối phương như thế nào.

Ly Thu? Hay là Thu nhi? Hắn không chọn được.

“Tiểu nhân thỉnh an Hoàng thượng” Lúc này Ly Thu mới thanh tỉnh lại, lập tức quỳ xuống hành lễ.

“Mau đứng lên, nền đất lạnh” Hoàng Phủ Kỳ gấp gáp cất lời, ánh mắt nhìn chăm chăm vào đôi chân trần đã đỏ bừng vì lạnh của y.

Bước chân vội vàng như lưu tinh, như trước kia từ dưới đất ôm y đứng lên.

“Ngươi gầy đi nhiều quá” Hơi thở của Hoàng Phủ Kỳ đều đều lướt qua cổ Ly Thu, làm y ngưa ngứa.

Ngồi lên lan can chạy dọc hàng lang, Hoàng Phủ Kỳ ôm Ly Thu ngồi vào lòng mình, lại nâng chân y lên nhẹ nhàng xoa.

Mãi tới khi cảm giác được hơi lạnh đã không còn, đôi bàn chân bắt đầu ấm lên mới thay y mang giày.

“Ngươi sao lại ở đây?” Hoàng Phủ Kỳ lúc này mới phát hiện ra người vốn nên bị giam cầm trong Quảng Hàn cung sao bỗng dưng lại xuất hiện tại cung Hoàng hậu.

“Là Hoàng hậu nương nương sai tiểu nhân đến dọn tuyết” Ly Thu vùi mặt vào ngực Hoàng Phủ Kỳ, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn.

“Sai ngươi đến dọn tuyết?” Hoàng Phủ Kỳ cao giọng nghe ra không vui.

“Hoàng thượng đừng tức giận, Hoàng hậu không ép tiểu nhân, là tiểu nhân tự nguyện, dù sao ở Quảng Hàn cung cũng là ngồi không, rất buồn chán”

“Vậy bằng lòng đến tẩm cung hầu hạ trẫm không? Làm thị tòng tùy thân của trẫm được chứ?”

Ôm trong lòng thân hình mềm yếu khiến người ta quyến luyến không muốn buông tay đã xa rời một năm rưỡi này, Hoàng Phủ Kỳ bỗng nhiên không muốn để y rời khỏi nữa.

Lại nhìn đến khuôn mặt hanh hao của y, nắm lấy cánh tay gầy guộc của y, cảm thụ trọng lượng nhẹ như lông vũ của y.

Lòng hắn nặng trĩu, tràn ngập thương tiếc, hắn muốn tự tay đút cho y ăn, tự tay tắm cho y, ôm y cùng chìm vào giấc ngủ.

Đã rất lâu rồi, chưa từng có ai có thể khiến hắn khát vọng bảo hộ tới vậy.

Mặc dù hắn luôn tận lực quên đi người ngụ trong cung Quảng Hàn hàng đêm vẫn luẩn quẩn vấn vương trong lòng hắn.

Nhưng hiện giờ người nọ đang ở ngay trước mắt hắn, cuộn chặt trong lòng hắn, hắn làm sao buông bỏ cho được?

Đây là Thu nhi của hắn, là Thu nhi chỉ thuộc về một mình Ninh vương hắn, không gì thay thế được.

“Ta nguyện ý” Y nằm trong lòng hắn khẽ khàng nói ra ba chữ, cảm giác bản thân lại bị ôm chặt hơn một chút.

Song người đang áp vào ngực hắn kia, đáy mắt lại lập lòe hàn khí không ai nhìn thấy.

Y suy nghĩ suốt hai ngày, cuối cùng cũng thông suốt, y muốn gì? Y chỉ muốn người kia cùng y bi thương quằn quại một lần.

Hoàng Phủ Kỳ, ta muốn ngươi nếm được cảm giác đau đớn trên thân thể ta thời khắc đó, ta muốn ngươi biết được đau đớn đến hy vọng hóa tro tàn là như thế nào.

Ta muốn trả thù, ta thề muốn trả thù!

Ly Thu lại rúc sâu hơn vào y bào của người nọ, khóe miệng nhếch lên khẽ cười, xán lạn mà tuyệt vọng.

Sư ca, ta sẽ không đi theo con đường khi xưa ngươi đã đi.

Ngươi xem, ta kiên cường hơn ngươi. Bởi rằng, ta sẽ không vì tình mà hủy hoại bản thân, mà, ta muốn hủy hoại hắn!

“Xem ra Ly Thu này còn dùng được” Giọng nói của nhũ mẫu Hoàng hậu vang lên từ chỗ khuất.

“Nhũ mẫu, Hoàng thượng có từng làm ấm chân cho Vân phi như thế không?”

“Việc này…Lão nô không biết”

“Ánh mắt hắn nhìn Vân phi cũng chưa từng si mê tới vậy” Hoàng hậu dường như có chút suy tư “E rằng ai gia đã sai rồi”

————————————-

[1] Hồng cao (红糕) : bánh có màu đỏ

Gồm 2 loại là Kết hồng cao (桔红糕) và Cát hồng cao (吉红糕).

Kết hồng cao (hồng cao làm từ quất) là đặc sản vùng Cửu Giang, Giang Tây, Trung Quốc, là thức ăn vào mùa đông, dùng gạo nếp Giang Nam làm thành, vị ngọt, mềm, hương hoa hồng và quýt.

Cát hồng cao (Cát là điềm lành, may mắn) là đặc sản nổi tiếng ở huyện Vĩnh Xuân, phía nam Tuyền Châu, Phúc Kiến, Trung Quốc, tục xưng là “Tân nương đường”, ý nghĩa như tên, mong muốn người có tình sẽ thành quyến thuộc, vĩnh viễn yêu thương, bên nhau tới bạc đầu. Nguyên liệu bao gồm đường trắng, gạo nếp và quất vàng.

Theo bối cảnh trong truyện thì có lẽ loại được nói tới là Cát hồng cao.

Hình ảnh 2 loại khá là giống nhau, đại khái là như thế này:

Hồng cao ( 红糕)

From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.