Quân Hôn Nóng Bỏng: Vợ Yêu Quá Ngang Ngược

Chương 39: Minh văn




Đối với Tịch Kính mà nói, thời khắc khủng bố sắp tới rồi.

Căn cứ vào kịch bản, kế tiếp Hứa Thanh Hà sẽ ở trong đoạn kịch tình này chết đi!

Nàng cũng chính là diễn viên thứ nhất chết đi trong bộ phim này!

Trước khi tiến vào điện ảnh nàng đã biết, phim kinh dị cuối cùng theo như lời Nguyên Huyết Tầm đã thoát khỏi phạm trù “Phim dở”, vật nguyền rủa bình thường không thể tiếp tục sử dụng, chỉ có vật nguyền rủa căn nguyên mới có thể thông qua hình thức đặc thù mà sử dụng.

Có thể thay đổi vận mệnh tử vong của bản thân trong điện ảnh chính là tiêu chuẩn một diễn viên có tư cách tấn chức hay không.

Hiện tại lực lượng của Tịch Kính bị phong ấn, chỉ là một người bình thường. Mà nàng muốn sinh tồn, dựa vào lớn nhất chính là Hạ Hầu Dạ Vương bên cạnh!

Nhưng mà...... Người này có thật là phụ thân Diệp Tưởng sao?

Sau khi kết thúc [ Ma cốc ], Diệp Tưởng không trở về rạp chiếu phim, hắn dường như đã lấy tử vong làm kết cục. Mà bởi vì bản thân hắn đạt được aura nhân vật chính, bởi vậy trong nháy mắt tử vong cũng đại biểu cho bộ phim kết thúc.

Cái chết của Diệp Tưởng khiến rạp chiếu phim thứ 13 chỉ còn vỏn vẹn hai mẹ con Vũ Sóc cùng Tịch Kính. Đối với Tịch Kính khi đó mà nói, có thể nói là tuyệt vọng mang tính áp đảo. Dưới loại tình huống này biểu diễn phim kinh dị cuối cùng, hậu quả sẽ như thế nào đây? May mà Phàm di lừa gạt Hầu Tước âm thầm hỗ trợ các nàng, vẫn cho mẹ con hai người thông qua thời gian gia tốc ở thế giới trong mộng luyện tập hắc ma thuật. Mà nàng rốt cuộc cũng thành công khống chế được Lạc Già Luyện Ngục chú.

Nhưng thân thể hiện tại thuần túy chỉ là phàm nhân, làm sao bảo vệ mẫu thân đây?

Mà quan trọng nhất là...... Phụ thân cho rằng đã chết vì sao lại biểu diễn Hạ Hầu Dạ Vương? Nhưng Dạ Vương thực có thể xem như phụ thân sao?

Nếu Dạ Vương trước mắt không phải phụ thân Diệp Tưởng của nàng, lúc đó sẽ như thế nào?

Rất đơn giản. Đối với Dạ Vương mà nói, Hứa Thanh Hà bất quá chỉ là một tù nhân mà Linh và Hạ Hầu Tiêu Nham bắt được. Dạ Vương chỉ lợi dụng nàng để kiếm thêm tình báo mà thôi, tuyệt không có lý do bảo vệ nàng. Không...... Cho dù thật là Diệp Tưởng, vì tránh cho NG cũng sẽ làm như vậy.

Đáng nhắc tới là......NG. Trong phim kinh dị cuối cùng, NG không hề có khái niệm phân biệt cố ý hay không cố ý, chỉ cần là NG, như vật thời gian sẽ bị đảo ngược, trực tiếp nghịch chuyển tới trước thời điểm bị Ng, còn phải xem Ng nghiêm trọng như thế nào mà trừ đi vé chuộc cái chết. Nói cách khác, dựa vào cố ý NG để đổi lấy sinh tồn là sự tình không hề có khả năng. Mà mặc kệ NG có xảy ra bao nhiêu lần, trên màn hình đều không hề chiếu qua. Tất cả đều đã được loải bỏ để tận khả năng ngăn chặn tránh xảy ra tình huống không hợp với logic. Phim dở hoàn toàn không thể nào so sánh được, nó là “Phim kinh dị” chân chính trên ý nghĩa.

Lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Huyết Tầm khiến cho Tịch Kính hiểu như thế nào là cường đại. So sánh nàng với bản thân mình, hoàn toàn chính là voi và con kiến, căn bản không có bất cứ năng lực chống lại!

“Ngươi liền phụ trách sắm vai nhân vật Hứa Thanh Hà này.”

Thời điểm Nguyên Huyết Tầm nói ra những lời này, nàng hoàn toàn phát mộng.

“Cầu...... Van cầu ngài...... để ta sắm vai người Hạ Hầu gia tộc đi...... Cho dù là người phân gia cũng được......”

Căn cứ vào thiết lập nhân vật, Hứa Thanh Hà cơ hồ không có bao nhiêu đất diễn, hơn nữa thuần túy chỉ là phàm nhân. Đương nhiên diễn viên sau khi biểu diễn có thể căn cứ vào kỳ ngộ đạt được mà khiến kịch bản an bài cho mình năng lực. chỉ cần có thể sống sót, hy vọng sinh tồn chắc chắn sẽ xuất hiện. Nhưng tiền đề là nàng phải sống sót!

Mà hiện tại từ kịch bản an bài, Hứa Thanh Hà lập tức sẽ chết.

Chờ đợi tử vong chính là thời khắc khủng bố nhất. Rõ ràng có tam đại hắc ma chú thuật tối cao nhất, rõ ràng miễn cưỡng được tính là năng lực ảnh hậu, thế nhưng nàng lại phải chờ đợi tử vong tới.

“Cầu ngươi...... Cầu ngươi cứu ta......”

Trong phim kinh dị cuối cùng, một câu kịch nào không thuộc kịch bản đều bị khấu trừ vé chuộc cái chết tương đương, bất quá chỉ là số lượng nhiều ít mà thôi, chỉ cần đại ý lời kịch nói không sai cũng không có vấn đề lớn. Thế nhưng tuyệt đối không được phép nói những câu không có trong kịch bản. Hơn nữa trong phim kinh dị loại chính quy thế này, tiêu chuẩn phán định NG tuyệt đối nghiêm khắc hơn so với trước vài lần. Một khi NG, số lượng khấu trừ vé chuộc cái chết sẽ càng nhiều. Thế nhưng, Tịch Kính hiện tại vì sinh tồn đã không thể cố kỵ nhiều như vậy nữa.

Chỉ là, Dạ Vương mang mặt nạ đen lại căn bản không có nghe những lời này. Dạ Vương hiện tại hoàn toàn chỉ chú ý đến biến hóa bốn phía.

Dạ Vương nắm giữ âm khí lưu động chung quanh, cho dù là một chấn động âm khí nho nhỏ nào cũng không thể tránh được cảm giác của hắn. Thẳng thắn mà nói, nếu muốn trốn, hắn không phải không làm được. nhưng hiện tại cần làm chính là cướp lấy bản đồ, hơn nữa, thời gian kéo càng dài thì người Hạ Hầu gia tộc cũng sẽ lập tức qua đây. Bất quá...... Nói thì nói như vậy...... Dạ Vương cho rằng, bọn họ sẽ không lựa chọn lập tức giết chết chính mình. Bản thân mình còn có giá trị lợi dụng hẳn còn chưa hoàn toàn bị ép khô. Huống chi, hắn còn bố trí trước quân cờ Hạ Hầu Huyến Âm này.

Rốt cuộc, đi tới một chỗ rẽ trên hành lang.

Dạ Vương cũng không biết kịch tình phía sau phát triển như thế nào, bởi vì trong đầu hắn không có “Kịch bản”, thế nhưng Thanh Hà phía sau hắn có. Khái niệm “Kịch bản” này cũng chính là biết trước được kịch tình tiếp theo phát triển như thế nào.

Khi Dạ Vương vượt qua đoạn rẽ không hề thấy bất cứ chuyện gì phát sinh. Thế nhưng nếu lúc này hắn quay đầu lại, sẽ phát hiện...

Hắn nắm tay, không phải là Hứa Thanh Hà, mà là một nữ nhân toàn thân mặc giá y màu đỏ, đầu đội khăn tân nương!

Trên thời gian mà xem... nhiều nhất cũng chỉ đến mười giây thời gian là tiến đến đoạn kịch tình đó.

“Cầu ngươi...... Cầu ngươi cứu ta......” Nàng thử đi đến trước mặt Dạ Vương để cho hắn nhìn thấy bản thân mình.

Nữ nhân mặc giá y đỏ đội khăn voan kia... còn chưa có xuất hiện.

Thế nhưng...... Nàng ta chỉ sợ rất nhanh sẽ hiện thân.

“Cứu...... Cứu...... Ta......”

Lúc này......

Ở trong Huyết Hải, một khối khô lâu đang dần dần chìm xuống.

Mối liên hệ với thần hồn đã ngày càng suy yếu.

Thế nhưng vào lúc này, hắn tựa hồ nghe thấy một giọng nói thật mỏng manh.

“Cứu...... Cứu...... Ta...... Cứu ta......”

Giọng nói này là......

Khô lâu vươn đôi tay về phía trước. Nhưng hắn đã cách mặt huyết hải quá mức xa xôi....

Mà giọng nói kia phát ra lại ngày càng mỏng manh.

Bất quá, hắn vẫn như trước dựa vào liên hệ thần hồn mỏng manh với Hạ Hầu Dạ Vương Thần, ý đồ cảm ứng......

Vào lúc này, trong đầu Dạ Vương lại lần nữa truyền tới cảnh tượng huyết hải kia.

Cái này...... rốt cuộc là chuyện gì?

Là chuyện gì?

Diễn viên và nhân vật, hoặc là có thể dung hợp, hoặc là có thể phân cách. Nhân vật ảnh hưởng tới diễn viên, nhưng diễn viên lại rất khó ảnh hưởng tới nhân vật.

Cho dù là nhân vật chính cũng như vậy.

Aura nhân vật chính chung quy cũng là do nhân vật mang đến cho diễn viên. Trong thế giới hiện thực, không có loại khái niệm như “Nhân vật chính” tồn tại.

Thế nhưng...... Ở một khắc này......

Dạ Vương đột nhiên quay đầu lại, đem Thanh Hà kéo qua một bên!

Tại một chỗ u tối, hắn nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ đang lấy tốc độ rất nhanh bay qua!

Dạ Vương nắm chặt hai tay, sau đó tay hắn hướng tới phía trước, một đạo lôi điện từ lòng bàn tay hắn hiện ra.

“Thiên Cương Thần đạo cửu lôi bí thuật!”

Đạo lôi điện kia nháy mắt hiện lên liền hướng thân ảnh màu đỏ mà phóng tới! Mà thân ảnh màu đỏ kia lại lần nữa lùi vào trong bóng tối!

Nhìn đạo lôi điện kia, ý nghĩ đầu tiên của Thanh Hà chính là “Tịch Tà thần lôi”!

Đã thức tỉnh năng lực Lôi Đình chi long, mà ở trong này lại thành cái gì “Thiên Cương thần lôi”?

Lúc trước Nguyên Huyết Tầm đã giải thích qua. Năng lực của diễn viên đều được suy xét dưới tình huống thích hợp với nhân vật, tiến hành an bài và thay đổi hợp lý nhất, thậm chí có đôi khi năng lực còn có thể tiến thêm một bước cường hóa.

“Ngươi nhìn thấy gì?”

“Ân?”

Dạ Vương lạnh lùng quay đầu lại hỏi Thanh Hà:“Ngươi vừa rồi nhìn thấy cái gì sao?”.

Thanh Hà nhanh chóng gật gật đầu:“Đúng vậy, thấy được.”

Mà vào thời điểm này, nàng bỗng nhiên cảm ứng được, năng lực của mình dường như đang có dấu hiệu sống lại!

“Nguyên lai là như vậy.” Dạ Vương kéo cánh tay của nàng gật đầu, nói:“Cho nên Hạ Hầu Thanh Liên mới có thể...... Ngươi, cũng cùng thuộc về ‘Hắc ám’.”

Bất quá, Thanh Hà biết, còn chưa phải kết thúc. Nàng vốn nên chết trong đoạn kịch tình này. Kế tiếp...... nữ quỷ kia không đem mình giết chết, sẽ không bỏ qua![ chưa xong còn tiếp......]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.