Quân Hôn Nóng Bỏng: Vợ Yêu Quá Ngang Ngược

Chương 33: Cái giá phải trả




Dạ Vương nắm thật chặt tay Huyến Âm.

Cô Hoạch điểu kia cứ như vậy đứng trong cỗ kiệu phát ra tiếng kêu rên rỉ, dùng cặp mắt quái dị nhìn quét qua Dạ Vương cùng Huyến Âm.

Thế nhưng, Dạ Vương lại chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú Cô Hoạch điểu, không hề có chút khiếp đảm. Đối với hắn, chỉ là một con Cô Hoạch điểu mà thôi, xa xa mới đủ cấu thành uy hiếp tới hắn, cho dù, Cô Hoạch điểu là loài chim mang vận rủi trong truyền thuyết

“Lăn.”

Dạ Vương nhẹ nhàng mở miệng nói ra một chữ này.

Huyến Âm nhớ rõ, lúc trước Dạ Vương nhìn thấy nàng ở Mân sơn, cũng nói với nàng đồng dạng một chữ “Lăn”, chỉ là chữ “Lăn” lúc ấy khiến nàng có một loại cảm giác lạnh lẽo, còn hiện tại cùng là một chữ lại khiến nàng có cảm giác an toàn. Trong chữ “Lăn” này thậm chí còn ẩn ẩn chứa đựng một tia khí của “Đạo”.

Huyến Âm lúc trước ý thức được, Hạ Hầu gia tộc có nhiều người có năng lực đặc biệt, mà Dạ Vương hiển nhiên càng là người nổi bật.

Nháy mắt chữ “Lăn” này vừa xuất, không đến 0.1 giây, tiếng rên rỉ kia liền ngưng bặt, giống như Dạ Vương ấn nút pause... thậm chí có vài phần quỷ dị.

Tiếp theo... Cô Hoạch điểu kia liền bay ra khỏi cỗ kiệu.

Điềm đại hung.

Cô Hoạch điểu xuất hiện nhất định có tai ách. Bất quá, qua nhiều lần minh hôn, nô bộc hồng y nhất định đều có chiết tổn, bởi vậy cũng không tính là cái gì. Huống chi lần này Hạ Hầu gia tộc đã có kế hoạch, bọn hắn cũng không lạc quan đến mức có thể không hao tổn thứ gì thực hiện kế hoạch này.

Thế nhưng...... Cô Hoạch điểu này chỉ xuất hiện ở trước mặt Dạ Vương!

Cái này nhất định ý nghĩa, Dạ Vương sẽ gặp tai ách!

Cái này đủ để người Hạ Hầu gia tộc càng thêm tin tưởng gấp trăm lần có thể đối phó với Dạ Vương!

Nhưng mà Dạ Vương chưa từng dao động. Cô Hoạch điểu xuất hiện mang đến tai ách thì sao? Đây cũng không phải là tuyệt đối, đại hung hiểm cũng đồng nghĩa với đại Tạo Hóa.

Chính là câu nói kia, cầu phú quý trong nguy hiểm! Bình an cũng có nghĩa là tầm thường, mà Dạ Vương tuyệt đối sẽ không nguyện ý sống một cuộc sống tầm thường!

Lúc này, Huyến Âm mới nhẹ nhàng thở ra.

Có thể Huyến Âm đã biết, ngay từ đầu, cỗ kiệu bên cạnh gia chủ kia không có người.

Thế nhưng hiện tại...... bên trong cỗ kiệu kia, hẳn đã có “Người”.

Dạ Vương rốt cuộc khôi phục nhịp tim bình thường: “Ngươi tính nắm tay ta tới khi nào?”

“Ân.....”

Huyến Âm đỏ mặt chậm rãi rút tay về.

“Có cảm ứng gì không?” Dạ Vương dùng giọng điệu bình thản hỏi.

Nhưng Huyến Âm phỏng chừng, chỉ sợ nội tâm Dạ Vương tuyệt đối không thể lạnh nhạt như thế. Thứ hắn mưu cầu, ở bên trong cỗ kiệu kia.

Thấy Huyến Âm nhất thời không nói gì, hắn lại bổ sung một câu:“Ta hứa hẹn tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”

Huyến Âm vội vàng phân bua:“Không phải......”

Cái hứa hẹn của hắn, Huyến Âm rất rõ ràng.

Đem tên nàng gạch khỏi Sinh Tử bộ! Điều này với bất kỳ người sống nào mà nói, là dụ hoặc cực kỳ lớn lao. Nó có ý nghĩa thọ mệnh của mình không bị Sinh Tử bộ hạn định, không chịu âm phủ quản thúc!

Từ xưa đến nay, tối chung cực mà nhân loại theo đuổi là gì? Không phải tiền tài quyền lực mĩ nữ, mà là Trường Sinh! Mặc cho ngươi thiên kiêu như thế nào, cuối cùng đều không trốn khỏi hạn định thọ mệnh, chỉ có thể hóa thành một đoạn xương khô.

Huyến Âm tin tưởng, Dạ Vương có năng lực làm được. Hắn hẳn cũng sẽ không nuốt lời.

“Ta lo lắng......”

Chỉ nói ra ba chữ, Dạ Vương đã biết suy nghĩ của nàng.

“Cứ cảm ứng đi, ngươi không cần phải lo.”

Có cam đoan này của Dạ Vương, Huyến Âm liền thả lỏng hơn nửa tâm tư, thái độ của đối phương rất hiển nhiên chính là “Ta sẽ bảo hộ ngươi”!

Ở trước mặt Cô Hoạch điểu nói một chữ “Lăn” khiến nó phải nghe tiếng mà chạy, hiển nhiên Dạ Vương tuyệt không phải thường nhân!

Có hắn cam đoan, Huyến Âm rốt cuộc đem năng lực linh môi của mình hoàn toàn thả ra!

Chỉ là trong chớp mắt, hô hấp của nàng cơ hồ đình chỉ!

Sắc mặt nàng biến ảo vô số lần, cuối cùng nhìn Dạ Vương, mấp máy đôi môi, gian nan mở miệng:“Có...... Có bản đồ, hơn nữa so với dự đoán còn nhiều hơn!”

Dạ Vương vẫn chưa hết sửng sốt. Cái gọi là “Dự đoán” bất quá chỉ là nhận thức của Huyến Âm. Mục tiêu của Hạ Hầu Dạ Vương hắn sao có khả năng chỉ là bản đồ tới Vọng Hương đài?

“Còn có...... Chính là......”

“Trừ tình huống ngoài bản đồ, ngươi không cần liên tiếng.”

“Như...... Như vậy sao?”

Giờ khắc này......

Hạ Hầu Tiêu Nham...... Không, nghiêm khắc mà nói chính là Hạ Hầu Tiêu Thạch......

Hắn nhìn một màn quỷ dị trước mặt.

Trước một tấm mộ bia, bản đồ thế nhưng quỷ dị bốc cháy.

“Không!”

Hắn vọt tới trước mộ bia kia muốn đem ngọn lửa trên bản đồ dập tắt.

Nhưng...... Hắn lại thất bại.

Mảnh vỡ bản đồ vì sao lại bốc cháy? Căn bản không thể giải thích. Nhưng có thể khẳng định là, mảnh vỡ bốc cháy trước mộ bia, sẽ tiến vào địa phương kia!

Người dương gian luôn sẽ đốt trước bia mộ người thân tiền giấy, người giấy v.v. mọi người đều cho rằng đây là mê tín phong kiến, thế nhưng cái gọi là mê tín đều là phong tục từ xưa, mà phong tục hình thành, quả thực đều là do lời đồn vô căn cứ sao?

Trên tay Tiêu Thạch cuối cùng chỉ còn lại một đống tro tàn.

Mảnh bản đồ bị đốt thành tro kia tuyệt đối không thể có bộ phận cấm kỵ, nó chỉ có thể nằm trong tay Hạ Hầu gia tộc.

“Hiện tại...... nên làm cái gì đây?”

Hắn không thể chấp nhận sự thật trước mắt.

Mà lúc này, phía sau hắn truyền tới một giọng nói.

“Cái này...... Phiền toái rồi.”

Giọng nói truyền tới từ phía sau hắn, là của Linh!

Trong hoàn cảnh nhật thực toàn phần, hắn cho dù quay đầu lại cũng không nhìn rõ Linh, chỉ đơn giản đối diện với mộ bia, nói:“Còn có biện pháp bổ cứu không?”

“Không có. Người tông tộc tuyệt đối sẽ xử lý ngươi.”

“Ngươi cho rằng ta sẽ bó tay chịu trói, nghển cổ chờ chết sao?”

“Đương nhiên sẽ không. Ngươi là Hạ Hầu Tiêu Thạch. Bất quá, cục diện trước mắt quả thật đối với chúng ta mà nói rất bất lợi.”

“Chúng ta vẫn chưa có thua, chỉ cần chúng ta có thể nắm giữ được bản đồ trong tay....”

“Ta cũng không phải người tích cực thúc đẩy chuyện này. Dã tâm của ngươi cùng ta không quan hệ, chỉ là tất yếu phải bảo vệ huyết mạch Hạ Hầu gia. Theo lý trí mà nói, hiện tại toàn diện rút khỏi Mân sơn, buông tay kế hoạch này, mới là cử chỉ sáng suốt.”

“Buông tay?” Tiêu Thạch cười lạnh một tiếng,“Vì kế hoạch này, Hạ Hầu gia tộc đã trả giá bao nhiêu năm? Ta sẽ không buông tay. Tuyệt sẽ không buông tay!”

Linh thở dài một tiếng.

“Con người vẫn là luôn như vậy, đòi hỏi quá phận, chỉ sợ ngay cả thứ trước mắt cũng không thể giữ được.”

“Vô phương, muốn ta cứ thế rời khỏi Mân sơn, ta thà rằng liều chết đánh cuộc.”

“Chúng ta vẫn còn chút thời gian giảm xóc. Trước lúc đó phải gom đủ bản đồ.”

“Ngươi tính toán giúp ta sao?”

“Không quan trọng giúp ai. Ta chỉ cần bảo vệ huyết mạch Hạ Hầu gia. Qua hôm nay, huyết mạch Hạ Hầu gia còn có thể sót lại bao nhiêu không thể đoán được, cho nên, có thể bảo vệ một, liền là một đi.”

“Ta là người phân gia.”

“Nếu tông tộc diệt tuyệt, liền không còn khái niệm ‘Phân gia’ nữa. Đối với ta, ngươi cũng là huyết mạch Hạ Hầu gia. Cái này đủ rồi.”

Linh vẫn như trước thần bí khó lường, không thể phỏng đoán.

“Năm đó...... Ngươi vì sao không ngăn trở Hạ Hầu Thanh Liên?”

Linh trầm mặc.

“Ta vì thế mà vẫn hối hận đến hôm nay.”

“Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc chữa hối hận.”

Mân sơn dưới nhật thực toàn phần...... tất cả hộ gia đình đều không dám bước ra ngoài một bước. Âm khí nồng đậm điên cuồng bao trùm nơi này, khiến cả ngọn núi lâm vào một mảnh tĩnh mịch......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.