Quân Hôn Nóng Bỏng: Vợ Yêu Quá Ngang Ngược

Chương 15: Thương lượng




Bên ngoài Nhâm Thủy nghĩa trang, mưa vẫn rơi như trút nước.

Mà giờ khắc này...... Một đám đám nô bộc hồng y đem cỗ quan tài mầu đỏ kia khiêng lên. Ít nhất hơn mười lăm tên nô bộc hồng y vây quanh cỗ quan tài. Mà Hạ Hầu Thái Lam ngồi trong cỗ kiệu phía trước.

Đại đa số nô bộc vẫn chưa bung dù. Nhưng trong mưa rền gió dữ này lại không có một người nổi lên thần sắc oán giận, hoàn toàn là một mảnh rất tự nhiên.

“Ngươi, đi theo phía sau cỗ kiệu của Thái Lam tiểu thư, nghe theo nàng chỉ thị. Nhớ kỹ...... Nhất định, phải chặt chẽ đi theo.”

Đây là Hạ Hầu Tiêu Nham dặn dò đối với Huyến Âm.

Mà Huyến Âm rất rõ ràng, tuyệt không thể dễ dàng vi phạm lời dặn này.

Đi theo phía sau cỗ kiệu màu đỏ, một nữ phó che dù cho nàng. Một hàng đội ngũ bắt đầu tiến lên.

Mà trong quá trình này...... còn có nô bộc hồng y ở phía trước tấu nhạc buồn, bên cạnh có người hô lớn:“Một đường đi an lành...... Một đường an lành...... Chớ lưu luyến, sớm trở lại......”

Theo sau...... Đám hồng y nô bộc bắt đầu hướng lên trời... vung lên thật nhiều tiền âm phủ!

Tiền âm phủ!

Trong đó có một tấm bay múa trước dù của nàng. Huyến Âm nhìn mấy tờ tiền âm phủ này cùng với loại bình thường hay dùng trong mai táng hoàn toàn khác nhau. Thế nhưng đều là loại ngân phiếu cổ đại, hơn nữa mặt trên đích xác còn có tên cửa hàng có thể đổi bạc.

Chế tác thế mà cực kỳ tinh xảo!

“Tiểu thư,” thiếu nữ bung dù phía sau cho nàng đã ướt sũng:“Ngàn vạn lần chớ nên nhặt những tờ ngân phiếu âm phủ kia lên.”

“Ngân phiếu âm phủ?”

“Đúng vậy.”

Người bình thường...... sao lại nói như vậy? Nghe theo cách nói của nàng, phảng phất như, thật sự có thể sử dụng loại tiền âm phủ này vậy!

“Âm phủ...... Chẳng lẽ thật sự...... Có âm phủ sao?”

Kia thiếu nữ lại nói:“Ta cũng không biết...... Chỉ là, hẳn là có đi......”

Đội ngũ vẫn đều đặn tiến lên như trước.

Huyến Âm bắt đầu ý thức được một việc. Đội ngũ này hoàn toàn là do do Hạ Hầu Thái Lam điều khiển. Một khi tới lối rẽ nào đó, Hạ Hầu thái Lam sẽ từ trong cỗ kiệu vươn một bàn tay ra, chỉ vào con đường tiếp theo phải đi. Sau đó, người nâng kiệu sẽ tiến lên theo hướng nàng chỉ.

Cái này không phải rất kỳ quái sao?

Một khi đã coi trọng nhiệm vụ vận chuyển cỗ quan này như vậy, sao có thể xảy ra chuyện hoàn toàn không biết đường? Nếu là người phân gia còn không tính, nhưng những tôi tớ nâng kiệu đều là tôi tớ bên tông gia a! Chẳng lẽ con đường chỉ có Tông gia mới được phép biết? Nhưng cho dù là như thế, chỉ cần đi một lần không phải sẽ nhớ kỹ đường đi hay sao? Không có khả năng, đi một lần liền quên hết...

Một giây này, trong lòng Huyến Âm bỗng nhiên run lên.

Đi một lần...... Lại như trước không nhớ được đường đi......

Nàng ý thức được một chuyện, lúc trước nàng dựa theo tấm bản đồ kia đi tới nghĩa trang Nhâm Thủy, nhưng hiện tại nàng hoàn toàn không nhớ rõ, nàng đi con đường nào để đến nghĩa trang Nhâm Thủy.

Hiện tại...... Cũng giống vậy......

Nàng nhìn cỗ kiệu kia bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ.

Lúc này, Hạ Hầu Thái Lam ngồi ở trong đó, chẳng lẽ...... Cũng đang nắm giữ một tấm bản đồ? Nàng hiện tại...... đang ra lệnh dựa vào bản đồ sao?

Mà lúc này, chính nàng phát hiện ra bản thân đã không nhớ rõ, không nhớ rõ từ nghĩa trang Nhâm Thủy đi con đường nào để tới nơi đây!

“Cái kia...... Ngươi gọi là gì?” Nàng nhìn thiếu nữ bung dù lên tiếng.

“Chín mươi chín.”

“Chín mươi chín...... Ngươi còn nhớ con đường vừa rồi không?”

Chín mươi chín trầm mặc vài giây, tựa hồ cảm thấy vấn đề này thực đột ngột, một lúc sau mới trả lời:“Con đường tới tông mộ Hạ Hầu gia, hạ nhân chúng ta làm sao có tư cách biết?”

“Không...... Không phải ý này, ngươi không nhớ vừa đi qua con đường như thế nào sao?”

“Ta không biết...... chuyện về Hạ Hầu gia, chúng ta cái gì cũng không cần hỏi.”

Những người hầu không có tên của mình, so với rối gỗ không khác bao nhiêu khiến Huyến Âm có một cảm giác sởn tóc gáy. Bọn họ dường như căn bản không có cái tôi, mà chỉ là khôi lỗi Hạ Hầu gia cố ý an bài.

Bản đồ......

Nàng đã xác định, trên tay Hạ Hầu Thái Lam có một tấm bản đồ!

Theo thời gian trôi qua, nàng bắt đầu ý thức, chung quanh trở nên càng ngày càng hoang vu. Nguyên bản, trên mặt đất ít nhiều còn nhìn thấy chút cỏ dại, nhưng lúc này ngay cả một ngọn cỏ úa cũng không có nhìn tới. Trên mặt đất, ngay cả một tảng đá cũng không có, tựa hồ toàn bộ đều bị phong hoá thành hạt cát.

Đúng lúc này, bỗng nhiên......

“Phanh”!

Một người hầu hồng y ngã xuống!

Huyến Âm sửng sốt nhìn hắn, vừa tính muốn dừng chân, chín mươi chín lập tức nói:“Huyến Âm tiểu thư, ngàn vạn chớ quay đầu. Từ giờ trở đi, mặc kệ ngươi nhìn thấy cái gì cũng không được dừng lại hay quay đầu.”

“Người kia...... hẳn té xỉu?”

“Không thể tiếp tục đi tới, chúng ta không cần quản tới hắn.”

“Nhưng rõ ràng có người ngã xuống mà?”

“Huyến Âm tiểu thư...... Nếu ngươi hiện tại muốn dừng lại xem xét hắn, đội ngũ tuyệt đối sẽ không dừng lại. Một khi thoát khỏi đội ngũ...... Ngươi sẽ vĩnh viễn ‘lạc đường’.”

“Lạc đường?”

“Đúng vậy.” Chín mươi chín phi thường tận tâm giải thích:“Ta nghe nói trong Mân sơn có vài con đường, nếu không có ‘Bản đồ’ sẽ triệt để bị ‘lạc đường’, vĩnh viễn không thể tìm thấy con đường ra chính xác.”

“Cho dù thực sự lạc đường, tốn chút thời gian, cuối cùng cũng sẽ...”

“Vô dụng. Lúc trước có vài hồng y nô bộc từng làm như vậy, nhưng bọn hắn đều không ngoại lệ... tất cả đều lạc đường. Sau đó ta chưa từng nhìn thấy bọn họ nữa. Dường như... không còn ở Mân sơn, hoặc là bất cứ nơi nào trên thế giới này.”

Một lời khuyến Huyến Âm cảm giác sởn tóc gáy.

“Cho nên...... Tất yếu phải có bản đồ của người nhà Hạ Hầu, bằng không, chúng ta sẽ triệt để lạc đường.”

“Bản đồ”...... Đến tột cùng là thứ quỷ dị gì? Không có bản đồ, liền không thể đi theo đúng con đường chính xác, sẽ vĩnh hằng lạc đường?

Mà giờ phút này, một hồng y nô bộc khiêng quan tài bỗng nhiên cũng ngã xuống! Thế nhưng một hồng y bên cạnh dùng tốc độ thật nhanh xông tới tiếp lấy chỗ trống, tên nô bộc kia bị bỏ mặc trên mặt đất, nhưng không một ai để ý tới hắn, tựa như hắn không tồn tại vậy!

Huyến Âm lúc này mới ý thức được...... nhiều nô bộc vây quanh cỗ quan tài này, hẳn không chỉ riêng bảo vệ, mà nhiều hơn chính là để thay thế kẻ ngã xuống!

Đối với Hạ Hầu gia tộc mà nói, tính mạng của mấy nô bộc này chỉ sợ ngay cả chó cũng không bằng! Tùy thời đều có thể vứt bỏ!

Thế nhưng so với cái này càng đáng sợ hơn là...... những nô bộc khác cũng coi chuyện này là lẽ tự nhiên! Đến cùng vì cái gì mà bọn họ đối với Hạ Hầu gia tộc khắc sâu nô tính như vậy? Cho dù nô lệ cực nghe lời nhất chỉ sợ cũng không được giống như bọn họ!

“Chín mươi chín...... Ngươi......có muốn cùng che dù với ta hay không?”

“Huyến Âm tiểu thư...... Ta chỉ là một nô bộc, sao có thể che dù chung cùng ngươi?”

Biểu tình tựa như máy móc, ngây ngốc nói ra lời này khiến Huyến Âm không rét mà run.

Theo đội ngũ đi tới, người ngã xuống càng ngày càng nhiều

Nhưng vào lúc này......

“Phù phù”!

Chín mươi chín, ở bên cạnh Huyến Âm ngã xuống! Cái ô vô lực rơi trên mặt đất, mà bản thân chín mươi chín, hai mắt trở nên vô thần, dại ra, giống như bị hút đi hồn phách!

Một nữ tử hồng y khác ở phía sau nhanh chóng chạy tới, một tay nhặt dù lên, mà vì động tác của nàng nhanh quá, chân của nàng thế nhưng đạp lên cằm chín mươi chín!

“Xin lỗi tiểu thư, ta thay nàng che dù cho ngươi.”

Quá trình này... cực kỳ tự nhiên, giống như chín mươi chín đổ trên mặt đất là rác rưởi, triệt để bị bỏ qua, không có bất luận kẻ nào liếc mắt nhìn nàng một cái!

Huyến Âm một phen đẩy thiếu nữ trước mắt ra, rit gào với nàng:“Nàng là một người a! Ngươi đang làm cái gì!”

Tiếp theo nàng vội vàng nâng chín mươi chín từ trên mặt đất dậy:“Chín mươi chín! Chín mươi chín!”

Thiếu nữ này vẫn một đường che dù cho nàng, bị mưa xối đến cả người ướt sũng, thể chất kém một chút liền có thể cảm mạo. Nàng sao có thể nhìn nàng ấy gục trên mặt đất mà không quan tâm?

Nhưng, chín mươi chín lại không có nửa điểm đáp lại, ánh mắt của nàng cực kỳ ngây ngốc, đối với sự kêu gọi của Huyến Âm không có bất cứ phản ứng!

“Dừng lại! Thái Lam tiểu thư!” Nàng đối với cỗ kiệu màu đỏ phía trước hô to:“Mau dừng lại!”

Nhưng mọi người trên đường đều như biến thành kẻ điếc, cứ thể thẳng tắp đi tới không có nửa phần dừng lại. Mà phía sau có một nô bộc đi tới, mắt thấy liền muốn đạp lên người chín mươi chín!

“Ngươi vòng qua cho ta! Không thấy nơi này có người sao? Thái Lam tiểu thư, cầu ngươi dừng lại đi! Tạm thời dừng một chút hẳn không có bất cứ vấn đề nào!”

Nhưng...... Không có bất cứ tác dụng.

Cỗ kiệu màu đỏ phía trước...... Ngay cả nửa điểm đáp lại cũng không có!

Mà lúc này, Tiêu Nham nhanh chóng chạy tới, một phen kéo Huyến Âm lên!

“Ngươi điên rồi sao? Nếu ngươi tụt lại phía sau...... Ngươi sẽ triệt để ‘Lạc đường’, ta cũng không thể nào cứu được ngươi!”

“Dừng lại!” Huyến Âm cuồng loạn quát lên:“Nhanh dừng lại cho ta!”

Một đạo sấm chớp xẹt qua thiên không, thoáng như đem bầu trời... triệt để biến thành hai nửa![ chưa xong còn tiếp..]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.