Quan Hệ Thân Mật

Chương 7




- Ha ha, phía sau còn có một chiếc, trực thuộc Bộ Phòng vụ do đồng chí Cung Khải Hà đích thân quản lý.

Dương Phàm cười khan vài tiếng.

- Nếu Bộ trưởng Tiếu thật sự muốn sử dụng thì vẫn có thể sắp xếp thời gian, chỉ cần không sử dụng dài hạn.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, việc này khó rồi.

Tiếu Thiết Phong duỗi ngón tay, gõ nhẹ xuống bàn.

- Bộ trưởng Tiếu, tôi biết việc này khó. Nhưng việc này cũng chỉ là bất đắc dĩ. Hiện giờ chúng ta bốn phía đều có địch, nếu không huấn luyện như vậy thì sẽ mất đi quyền khống chế.

Cung Khai Hà lên tiếng.

- Haiz, lão Cung, không phải là tôi không giúp mọi người, quan trọng là ở chỗ Báo Săn vốn là thuộc quân khu Lĩnh Nam.

Hơn nữa, trong lúc quan trọng, đồng chí Thường Thủy Cương ở quân khu Lĩnh Nam đó còn không đâm ở sau lưng tôi sao?

Đương nhiên là tôi cũng không sợ đồng chí Thường Thủy Cương đâm sau lưng tôi, tình hình bây giờ khác rồi.

Nhưng mấy đại quân khu liên thủ, nhiều người cùng nhau ra tay như vậy thì tôi dù có mạnh đến đâu cũng không thắng được.

Hơn nữa, Bộ Quốc phòng còn có một lực lượng, cũng thuộc Ủy ban quản lý quân giới.

Việc này Ủy ban quản lý nhất định sẽ nhúng tay vào. Đến lúc đó, chúng ta đều sẽ như “khuỷu tay không thể với tới đùi”.

Tiếu Thiết Phong thở dài, nói tình hình thực tế.

Báo Săn hiện giờ bởi vì sân huấn luyện phong ba đã sắp trở thành một củ khoai lang móng, ai bằng lòng tiếp nhận đồng nghĩa với việc phải qua một cuộc chiến nước bọt.

- Bộ trưởng Tiếu, Bộ Quốc phòng tuy nói là chịu sự quản lý của Ủy ban quản lý. Nhưng lãnh đạo của các người cũng là Quốc vụ viện.

Cho nên, tương đối độc lập với đơn vị trực thuộc quân khu Lĩnh Nam.

Cung Khai Hà nói,

- Hơn nữa, trong Ủy ban quản lý, ngoài ông ra còn có hai phó chủ tịch.

Tôi dù sao cũng đã vào rồi. Nếu hai người chúng ta liên kết, mặc dù chuyện này báo cáo lên cũng sẽ có cách quanh co.

- Lão Cung ơi lão Cung, ông như vậy chính là đưa tôi lên đứng mũi chịu sào rồi.

Tiếu Thiết Phong vuốt tóc một cái, dựa lưng về phía sau, dường như có chút mệt mỏi.

Diệp Phàm hiểu, áp lực của ông ta cũng không nhỏ. Trong hai vị cấp phó của Uy ban Quân giới có một người tên là Tiễn Phong Vân thường đối đầu với ông ta. Nếu người ta muốn dùng việc này để công kích Tiếu Thiết Phong thì ông ta phải chịu rồi.

Diệp Phàm trước kia đã từng có giao dịch với nhà họ Tiễn nên coi như là có chút giao tình nhỏ với Tiễn Phong Vân. Nhưng Diệp Phàm cũng hiểu, chuyện đó sớm đã là quá khứ.

Muốn Tiễn Phong Vân vì chuyện đó mà giúp mình thì thật sự không có khả năng. Hai chuyện khác nhau, đó cũng chỉ là một giao dịch, không phải là giao tình.

Tuy rằng, giao dịch và giao tình chỉ khác nhau một chữ, nhưng ý nghĩ ở bên trong lại khác nhau quá nhiều.

- Ha ha, chúng ta liên kết với nhau là được rồi. Hơn nữa, bên phía quân khu Việt Châu đã không có ý kiến gì. Các bên còn lại cũng không phải cứng như thép.

Chúng ta còn có thể làm công việc của bọn họ, phân chia ra một chút, vậy cũng chỉ còn lại có 3,4 đồng chí.

Hai ủy viên chúng ta lẽ nào còn không thắng được 3,4 đồng chí sao? Hơn nữa, chúng ta đều có lý.

Muốn có lợi thì phải ra tiền đúng không? Đây là chuyện kinh thiên động địa.

Cung Khai Hà cười nói.

Tiếu Thiết Phong ngạc nhiên, dường như có điều suy nghĩ. Mặc dù bản thân thừa nhận rằng áp lực sẽ càng lớn. Nhưng lần này, rõ ràng là đi đúng đường. Người này mới là nhân vật có thủ đoạn và cứng rắn.

- Haiz, lão Cung ông đã nói như vậy rồi thì tôi còn có cách nào nữa. Bây giờ coi như là bị ông đặt lên lửa nướng rồi, nướng thì nướng đi, đừng thành heo nướng là được rồi.

Tiếu Thiết Phong cười ha ha, tinh thần hưng phấn.

Thật ra, Tiếu Thiết Phong cũng có tính toán của mình. Việc này nhất định là mất mặt Cung Khai Hà nên nhất định phải lo liệu.

Nhưng có thành hay không thì còn không chắc. Đầu tiên, Báo Săn muốn rời khỏi quân khu Lĩnh Nam, Thường Thủy Cương kia sẽ không dễ dàng bỏ qua. Thứ hai, nhất định còn phải qua cửa của Ủy ban quân giới, cửa này thì càng khó qua hơn.

Cho nên, đến lúc đó không qua được thì nhân tình này là do tự mình bán đi rồi, việc không thành thì không thể trách mình được.

- Vẫn là Cung đầu ông ra ta mới có thể thành công được, nếu tôi đến một mình thì có lẽ là đi làm trò cười rồi.

Sau khi đi ra, Diệp Phàm cười nói.

- Không hẳn, trong chuyện này có rất nhiều điểm không chắc chắn. Điểm mấu chốt là ở trong ủy ban. Nếu bọn họ không đồng ý thì chúng ta cũng không có cách nào. Thường Thủy Cương của quân khu Lĩnh Nam chỉ là thứ 2, hơn nữa, đằng sau còn có một vấn đề tồn tại.

Cung Khai Hà nói.

- Ừ, Báo Săn hiện giờ ở căn cứ Lam Nguyệt Loan. Bên ngoài căn cứ Lam Nguyệt Loan vẫn là căn cứ thuộc quân khu Nam Lĩnh. Đến lúc đó nếu Thường Thủy Cương muốn giở trò thì thật đúng là đau đầu. Nếu hắn nói mình là chủ, muốn đuổi chúng ta ra ngoài thì phải làm thế nào?

Diệp Phàm nói.

- Chuyện đó thì hắn không dám, đây là chính sách lớn của quốc gia, Thường Thủy Cương hắn gây sức ép một chút không ảnh hưởng đến toàn cục. Nếu hắn dám làm bừa thì có lẽ là hắn không cần chức quan này rồi.

Cung Khai Hà hừ lạnh nói.

- Việc này ông đã báo cáo chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên, chuyện lớn như vậy có thể không báo cáo được sao?

Cung Khai Hà nói.

- Cung đầu, về việc phân chia sự liên kết của bọn họ ông phải sớm làm.

Diệp Phàm nói.

- Tôi sớm đã gọi điện thoại rồi. Có 1,2 đồng chí nói là không quản lý việc này rồi.

Cung Khai Hà cười hơi đắc ý.

- Gừng càng già càng cay nha, nhưng, chúng ta có phải trả giá một chút không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên là có, 2 triệu kinh phí huấn luyện giờ biến thành 1,5 triệu rồi.

Cung Khai Hà nói.

- Cung tổ, một thoáng đã mất 1 triệu rồi sao.

Diệp lão đại nghẹn lại một lát.

- Không có cách nào, tiêu tiền thì tiêu tai.

Cung Khai Hà xoa xoa tay. Khi trời nhập nhoạng tối, vừa về đến Hồng Diệp Bảo thì Vương Nhân Bàng lại đến.

- Thế nào, có phải là đã thay đổi chủ ý muốn chính thức tham gia?

Diệp Phàm cười hỏi.

- Chuyện đó thì tôi không có hứng thú, hơn nữa, hiện giờ vẫn còn trẻ, nhân lúc còn trẻ thì nên thoải mái một chút, hà tất phải khiến cho mình khổ như vậy, đúng không?

Vương Nhân Bàng cười nói.

- Haiz, tên này, đã là cục trưởng cục cảnh về rồi mà vẫn tính tình như vậy, thật là không còn gì để nói.

Diệp Phàm thở dài.

- Cả đời này là như vậy rồi, có lẽ khó sửa được. Nếu không phải là do cha ép thì chức cục trưởng này tôi đã sớm mặc kệ rồi.

Vương Nhân Bàng nhún vai.

- Ồ, cậu thật sự không tiếc?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn người này.

- Hà hà, nói khoác cũng tin. Trước kia, lúc chưa làm thì thật sự không muốn làm, lúc đó rất lười biếng.

Bây giờ bắt đầu làm cũng cảm thấy không tệ lắm, rất uy phong. Hơn nữa, bây giờ có gia đình rồi, không giống trước kia nữa.

Nếu vẫn là một kẻ nhàn rỗi như trước kia thì có phải là khiến cho người ta coi thường không. Anh xem, người nhà họ Tiếu trước kia không hề quan tâm tới tôi, hiện giờ thì thế nào.

- Coi tôi cũng như khách quý, đây chính là thực lực, đầu năm nay, toàn bộ đều phải dựa vào thực lực mà nói chuyện.

Vương Nhân Bàng nắm vặn vặn nắm tay.

- Đúng vậy, chức vụ này chỉ là thân phận thôi. Cậu có điểm giống tôi, trước kia Kiều gia đại viện còn xem thường tôi, bây giờ thì sao? Có phải là khác rồi không?

Diệp Phàm cười nói.

- Anh không giống với tôi, tính ngang ngạnh của anh còn hơn nhiều so với tôi. Còn tôi chỉ là lười biếng quen rồi. Trước kia Kiều gia đại viện không chú ý tới anh, anh cũng đâu có quan tâm, đúng không?

Nhưng thật ra bây giờ thuận lợi nhiều rồi. Kiều gia đại viện thì thế nào, cũng phải dựa vào hai người này.

Vài năm trở lại đây, người giữ thể diện còn phải dựa vào anh. Kiều Báo Quốc không thành, Kiều Thế Hào là chính quân trưởng Đính Thiên rồi.

Kiều Báo Quốc đó, có thể lên được vị trí phó tỉnh trưởng là đã tốt lắm rồi. Diệp lão đại anh vài năm nữa chức chính tỉnh bộ này còn không phải trong lòng bàn tay rồi sao.

Vương Nhân Bàng cười nói.

- Không dễ như vậy, chính tỉnh bộ, tôi cảm thấy có chút khó khăn không thành được.

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

Vương…Vương… Vương…

Lại nữa rồi, con rắn nhỏ bay tới, vừa nhìn thấy Diệp Phàm liện nhào tới trên cổ tay hắn, lưỡi co duỗi liếm không ngừng.

- Tiểu tử này thật đáng yêu mà.

Vương Nhân Bàng duỗi tay định sờ con rắn một chút, không ngờ lưỡi nó đột nhiên duỗi ra, như tia chớp bắn lên tay của Vương Nhân Bàng. Đừng thấy lưỡi của nó chỉ bằng chiếc đũa, nó khiến cho Vương Nhân Bàng đau đến mức nghiến răng mắng:

- Khốn kiếp, tiểu tử này cũng thật hung hăng quá đi.

- Ha ha, con rắn nhỏ này chỉ nghe tôi. Cậu ngàn vạn lần đừng lộn xộn với nó, cậu không làm gì nó thì nó cũng không làm gì cậu đâu.

Hơn nữa, đừng thấy lưỡi của nó nhỏ. Tôi đã thấy nó chỉ dùng lưỡi mà làm nứt một tảng đá.

Có lẽ năng lượng tấn công của con rắn này có thể đạt tới trình độ cao thủ ngũ đoạn. Hơn nữa, lưỡi của nó đặc biệt dài.

Đừng thấy thân của nó bây giờ chỉ dài gần bằng ngón tay, nhưng đầu lưỡi của nó phải dài khoảng 1 mét, cũng không hiểu được bình thường lưỡi này cuốn thế nào ở trong miệng.

- Có lẽ lưỡi chính là vũ khí tấn công.

Diệp Phàm cười nói. Trong tai lại truyền đến tiếng cười giống như đứa trẻ của con rắn. Có vẻ nó cũng có thể hiểu một chút lời nói của mình.

- Gần đây nghe nói anh dùng nước Xử nữ khiến sau đó tốc độ lớn của nó đã nhanh hơn rồi?

Vương Nhân Bàng tò mò hỏi.

- Đúng là vậy, nhưng nước Xử nữ cũng không nhiều. Muốn giữ một chút để làm dung dưỡng hoàn. Nếu không, lần sau đi cung Hồng Đàm, áp suất trong bình ô xy làm tôi chết rồi.

Diệp Phàm nói.

Vương… Vương… Ta muốn…

Đột nhiên truyền đến tiếng thỉnh cầu đáng thương của con rắn nhỏ.

- Ngươi muốn gì?

Diệp lão đại tức giận nói.

- Nước… nước… nước Xử nữ…

Âm thanh non nớt của con rắn nhỏ truyền tới.

- Nước cái gì, hết rồi, đi chơi thì đi chơi đi, đừng làm phiền lão tử.

Diệp lão đại lắc lắc tay muốn bỏ con rắn nhỏ ở trên cổ tay ra.

Nhưng nó lại không đi.

Ha ha ha… Vương Nhân Bàng ở cạnh cười vui sướng.

- Được rồi, cho ngươi một viên dung dưỡng hoàn, phiền phức quá.

Diệp Phàm lấy ra một viên thuốc, con rắn lập tức không há miệng nữa há miệng ra, nhưng lần này dường như trở nên kích động, con rắn nhìn chằm chằm Diệp lão đại sờ tìm trong túi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.