Quan Hệ Thân Mật

Chương 2




- Đừng đánh nữa đừng đánh nữa.

Đường Bảo Nhi cuống đến mức suýt khóc.

- Ném ra ngoài.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, Đường Thành xoay người xách Tạ Đình thê thảm từ đầu đến chân ném ra ngoài cửa. Hai tên vệ sĩ dìu Tạ Đình tập tễnh chạy mất.

Đường Bảo Nhi thấy đã gây rắc rối, sợ tới mức vội vã chạy về.

- Phục vụ, mau quét dọn đi, tôi phải tiếp tục uống rượu.

Phương Đông Phong gọi, không lâu sau, phục vụ đi vào dọn dẹp sạch sẽ tất cả.

- Ha ha, Tổng giám đốc Phương không sợ Tạ Đình dẫn người đến gây phiền toái sao?

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Ông đây còn chưa đi tìm nó đã là may cho nó lắm rồi, nó còn dám đến đây nữa ông đánh gãy chân nó. Tạ tứ thiếu gia gia phải không?

Phương Đông Phong tức giận nói, quay đầu liếc nhìn Diệp Phàm, đột nhiên cười nói:

- Mà cố vấn Diệp anh là bạn hợp tác làm ăn của chúng tôi.

Anh phải cẩn thận một chút. Vị Tứ thiếu gia kia tuy rằng chẳng ra gì, nhưng gia tộc của bọn họ có rất nhiều bạn bè trên giang hồ.

Hơn nữa, lại là quan lớn trong chính phủ. Đến lúc đó, ha ha.

- Ha ha, điều này không cần Phương đại thiếu gia phải lo. Chính anh mới phải cẩn thận một chút đó.

Diệp Phàm lạnh nhạt cười không mắc lừa, lại khiến Phương đại thiếu gia có chút buồn bực. Thầm nghĩ: “Không biết tên này mạnh miệng nói thế hay thực sự có thực lực.”

- Bảo Nhi, Tạ Đình sao vẫn chưa trở lại?

Đường Bảo Nhi chột dạ, vừa mở cửa phòng liền nghe thấy mẹ mình Liễu Diệp Chi hỏi.

- Sao con biết được, anh ta đi cùng con, sau rồi tự mình đi trước.

Đường Bảo Nhi lè lưỡi, nói, thầm nghĩ: “Tạ Đình sẽ không đi kiếm người đến đánh Diệp Phàm đó chứ?”

Trong lòng có chút sợ hãi vội vàng chạy đi gọi điện cho Tuyết Hồng, nhắc cô gọi điện nhắc nhở Diệp Phàm một chút.

Ai ngờ Tuyết Hồng vừa nghe liền cười khanh khách nói:

- Không sao, không sao, đánh chết một người thì bớt một người.

- Con ranh này nói gì thế, đúng là đồ vô tâm. Tôi đang lo lắng cho anh của cô đó.

Đường Bảo Nhi nóng nảy.

- Hi hi, Bảo Nhi, cô để ý anh tôi rồi phải không? Có điều, tôi phải nói rõ với cô một chuyện. Anh tôi đã có vợ rồi, con cũng có rồi. Cô đừng nghĩ đến anh ấy nữa. Đương nhiên, làm vợ bé cũng được, cô có muốn không?

Không ngờ Tuyết Hồng lại nói như thế.

- Con ranh chết tiệt, tôi để ý anh cô lúc nào. Hôm nay chẳng qua chỉ lấy anh ta làm tấm chắn một chút. Tạ Đình kia đáng ghét chết đi được, cả ngày cứ bám lấy tôi.

Đường Bảo Nhi nói đến đây thì đỏ mặt.

- Chính là cái tên một tuần tặng 999 đóa hoa hả?

Tuyết Hồng hỏi.

- Biết rồi còn hỏi, cô bảo có đáng ghét không?

Đường Bảo Nhi lầm bầm nói.

- Bề ngoài rất đẹp trai mà, nghe nói nhà y vừa có quyền vừa có thế, đúng là khéo, môn đăng hộ đối rồi.

Tuyết Hồng cười nói.

- Không đùa với cô nữa. Con ranh chết tiệt kia, mau gọi điện cho anh cô đi.

Đường Bảo Nhi đỏ mặt vội gác điện thoại.

Vừa mới ngồi vào trong xe, Đường lão gia tử ngước mắt nhìn, hỏi:

- Bảo Nhi, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?

- Làm gì có ạ, vẫn bình thường mà.

Đường Bảo Nhi có chút kích động, đối với đôi mắt sắc bén của Đường lão gia tử, Đường Bảo Nhi vừa nhìn thấy đã cảm thấy sợ sệt.

- Từ lúc nào mà Bảo Nhi nhà ta biết nói dối trước mặt ông nội thế?

Đường lão gia tử nhíu mày.

- Thực sự không có chuyện gì mà, Tạ Đình qua đó quá kiêu ngạo. Kết quả lúc nhào vào Diệp Phàm đứng không vững cuối cùng làm cả cái bàn to của người ta đổ ụp xuống sàn.

Khiến cho cả người toàn là rượu và thức ăn, người chủ bữa tiệc chính là Phương Đông Phong bị chọc cho tức giận, bởi vì nước canh đồ ăn đều bắn hết lên người ông khách đến từ Thailand của người ta.

Phương Đông Phong tiến lên đá Tạ Đình một cước. Kết quả hai tên vệ sĩ của Tạ gia lao lên muốn đánh người. Kết quả bị Đường Thành một phát ném ra hành lanh.

Sau đó Diệp Phàm bảo bọn họ cút đi. Tạ Đình bị người ta ném ra ngoài cửa, anh ta có lẽ cảm thấy không còn mặt mũi đi gặp mọi người thôi.

Có thể muốn trở về thay quần áo, cho nên đi rồi.

Đường Bảo Nhi thành thật nói, cô không dám lừa gạt lão gia tử.

- Tạ Đình bị đánh sao? Bị đánh như thế nào?

Liễu Diệp Chi lại cuống cả lên.

- Chẳng thế nào cả, tự mình ngã xuống cuối cùng chỉ là bị Phương Đông Phong đá một cái mà thôi. Không có vấn đề gì lớn cả.

Đường Bảo Nhi cố gắng giảm nhẹ tình tiết.

- Đứa nhỏ này, sao không nói sớm. Bằng không chúng ta đã đi xem Tạ Đình thế nào rồi. Bây giờ thì tốt rồi, chẳng biết Mai Phương sẽ trách móc mẹ thế nào nữa. Tạ Đình chính là cục cưng của Tạ gia đó.

Liễu Diệp Chi nói, Nhâm Mai Phương là mẹ của Tạ Đình.

- Lúc các con đi vào Phương Đông Phong và Diệp Phàm có phải đã tranh đấu với nhau không, ví dụ như, đấu võ mồm?

Đường lão gia tử lại hỏi.

- Đúng là có tranh cãi vài câu, Tạ Đình vừa đi vào liền cãi nhau với Phương Đông Phong. Còn uy hiếp sẽ phá tập đoàn Giang Lưu công ty của Phương Đông Phong. Sau lại lời qua tiếng lại với Diệp Phàm, kết quả còn kêu Diệp Phàm cẩn thân một chút, vị trí Phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân mất rồi thì sẽ thế này thế kia. Kêt quả lại không cho con qua đó mời rượu, cuối cùng nhào qua một cái liền ngã.

Đường Bảo Nhi nói.

- Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là mồm miệng nhiều khi hơi quá đáng một chút. Có điều, Diệp Phàm và Phương Đông Phong hẳn cũng có khiêu khích nó phải không?

Bằng không, Tạ Đình sẽ không làm như thế. Hơn nữa, mẹ thấy Diệp Phàm đó và Phương Đông Phong đều là hạng người kiêu ngạo.

Giọng điệu đó đúng là trẻ tuổi mà kiêu ngạo. Để Tạ Đình giáo huấn bọn họ một chút cũng tốt.

Liễu Diệp Chi nói.

- Giáo huấn, không dễ thế đâu.

Đường lão gia tử hừ một tiếng.

- Diệp Phàm không phải chỉ là Phó chủ tịch tỉnh tỉnh Thiên Vân sao, một Phó chủ tịch tỉnh không thường vụ. Tạ gia nói thế nào cũng là quan lớn cấp Bộ trưởng.

Hơn nữa, phía trên trong họ hàng xa còn có cán bộ cấp Phó quốc. Không những thế tiền tài của Tạ gia cũng không ít, gia sản đến tỷ mấy mà.

Muốn bãi chức một Phó chủ tịch tỉnh cũng chẳng phải việc gì khó. Về phần tập đoàn Giang Lưu lại càng dễ giải quyết hơn.

Con đang lo đứa nhỏ này nghĩ không thông, lúc đó lại ra tay quá đáng một chút, cho nên nói giáo huấn nho nhỏ hai vị đó một chút là được rồi.

Liễu Diệp Chi nói.

- Con đó, Tạ gia có gia sản, vậy Diệp Phàm người ta không có sao? Con cũng xem xem chức vụ hắn thế nào. Phó chủ tịch tỉnh sao, đã không phải từ lâu rồi.

Đường lão gia tử hừ nói.

- Không phải Phó chủ tịch tỉnh vậy là?

Liễu Diệp Chi cũng sửng sốt.

- Cố vấn quân sự của Đường, Phó bộ trưởng Bộ Công an, hưởng đãi ngộ cấp Bộ trưởng, còn nữa, quân hàm Trung tướng, cùng cấp bậc với Đông Đô (Con trai cả của Đường lão gia tử, cha của Đường Bảo Nhi). Chức vụ hắn cao thế nào, Diệp Chi, con chẳng lẽ không nhìn ra sao?

Đường lão gia tử tiết lộ.

- Không xong rồi không xong rồi.

Liễu Diệp Chi sửng sốt, sắc mặt tối sầm, thật lâu sau mới nói:

- Hay là nhắc nhở Tạ Đình đừng làm quá, đến lúc đó liên lụy đến nhà mình thì phiền toái rồi.

- Con cho là Tạ gia sẽ không đi điều tra sao? Thân phận của Diệp Phàm điều tra một cái liền rõ ràng. Việc này con không cần lo, cứ để mặc bọn họ.

Đường lão gia tử lắc lắc đầu.

- Chỉ sợ đến lúc đó lưỡng bại câu thường, nhà chúng ta còn phải kết thông gia với Tạ gia mà.

Liễu Diệp Chi nói.

- Kết thông gia cái gì, đánh chết con cũng không lấy cái loại người như Tạ Đình.

Đường Bảo Nhi ở bên cạnh lẩm bẩm.

- Việc này tạm gác một bên đã.

Đường lão gia tử phất phất tay.

- Vẫn là ông nội tốt.

Đường Bảo Nhi cười khanh khách.

- Cái con ranh chết tiệt kia.

Liễu Diệp Chi cười khổ một tiếng.

- Anh Diệp, vừa rồi Tạ Đình nhào qua là do anh giở trò hả?

Vừa vào ô tô, Đường Thành ha ha cười khan như con vịt già.

- Ha ha, thằng nhãi đó đáng đánh mà. Nhưng mà cái bàn bị lật là chuyện tốt do cậu làm đó nha.

Diệp Phàm cười nói.

- Chúng ta giống nhau mà thôi, đúng vậy, thằng nhãi kia đúng là đáng đánh. Nhưng mà tình trạng thê thảm của Tạ Đình hôm nay tuy rằng không bị thương nặng thế nhưng mất hết thể diện. Chúng ta còn phải trở về điều tra Tạ gia một chút. Phải đề phòng, cẩn thận mới tốt mà.

Đường Thành nói.

- Ừ, điều tra là cần thiết. Có điều, chắc chắn Tạ gia cũng sẽ điều tra chúng ta. Thân phận của cậu không dễ tra, của tôi thì điều tra một chút là biết hết.

Diệp Phàm cười nói.

- Ha ha ha, dựa bóng đại thụ có lợi thật.

Đường Thành cười nói.

- Khà khà, dựa bóng đại thụ không có lợi đâu. Nếu Tạ Đình tra ra thân phận của tôi có khi không dám động đến tôi. Đến lúc đó, tôm tép như cậu lại bị người ta giải quyết đấy. Khi đó, thằng ranh cậu cứ đợi tiếp chiêu đi.

Diệp Phàm cười khan nói.

- Tôi lại thích chơi trò này, đùa giỡn một chút cũng tốt. Có điều, nếu như Tạ Đình dám động đến Phương Đông Phong thì có trò hay để xem rồi. Đến lúc đó, ba bên chúng ta cùng bắt tay dìm chết Tạ gia bọn họ.

Đường Thành lầm bầm nói.

Không lâu sau lại nhận được điện thoại của tướng quân Tây Môn Đông Hồng tư lệnh quân khu Việt Châu, cười hỏi:

- Tướng quân Diệp, nghe nói sân huấn luyện của Liệp Báo các anh chuẩn bị cho thuê phải không?

- Cho thuê, ý gì vậy tướng quân Tây Môn?

Diệp Phàm sửng sốt, hỏi.

- Đừng gạt tôi, không phải nghe nói chuẩn bị mở rộng sân huấn luyện Liệp Báo sao? Về sau sẽ càng phục vụ nhiều cho quân đội nhân dân phải không?

Tây Môn Đông Hồng nói.

- Ha ha, tin tức này truyền ra mau thật đấy. Đúng là có ý này, sáng sớm ngày mai tôi và tướng quân Kế cùng xuống khảo sát thực địa một chút. Một thời gian sau sẽ vạch ra một kế hoạch đại khái. Đương nhiên, nếu tướng quân Tây Môn có thể góp chút vốn sau này chúng tôi có thể suy xét dành cho quân khu các anh một phần thời gian để huấn luyện.

Diệp Phàm cười nói.

- Tôi thấy anh đúng là quỷ hút máu mà.

Tướng quân Tây Môn Đông Hồng tức giận nói.

- Sao lại có thể nói vậy chứ, anh xem xem, kế hoạch mở rộng sân huấn luyện Liệp Báo phải mất đến mấy tỷ.

Tiền này từ đâu mà có, Tổ chúng tôi lại không thể cho thuê kiếm tiền phải không? Nếu như anh em quân đội có thể quyên góp một chút thì dễ làm hơn nhiều rồi.

Vả lại, tướng quân Tây Môn cũng từ Tổ mà ra. Cống hiến cho Tổ một chút cũng là chuyện nên làm phải không nào?

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, mấy lời ngụy biện này của anh vẫn thế. Có điều, trước tiên chúc mừng anh thăng chức nhé. Nếu như các anh có thể sắp xếp cho chúng tôi mỗi năm huấn luyện một tháng, lại giúp chúng tôi huấn luyện một nhóm huấn luyện viên thì chúng tôi cũng không phải không thể xem xét việc quyên góp.

Tây Môn Đông Hồng bày tỏ ý giúp đỡ.

- Một tháng, quá dài rồi. Sân huấn luyện của chúng tôi dù sao cũng phải phục vụ cho bộ đội của mình chứ?

Diệp Phàm nói.

- Vậy thì 20 ngày, quyết định thế đi. Mỗi năm lại giúp chúng tôi huấn luyện 20 huấn luyện viên, thế nào?

Tây Môn Đông Hồng nói.

- Tôi nói này tướng quân Tây Môn, đào tạo huấn luyện viên không phải chuyện dễ dàng đâu. Không đào tạo một năm thì khó thành lắm. Thế này nhé, số suất ít đi một chút, mỗi năm đào tạo 8 người.

Diệp Phàm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.