Quan Hệ Nuôi Dưỡng

Chương 36: Giải thoát.




Ánh trăng màu trắng bạc bị mây đen che khuất.

Trên đại dương mênh mông, một chiếc du thuyền xa hoa đón sóng biển cuồn cuộn chậm rãi tiến về phía trước, phòng khách du thuyền sang trọng chói mắt, lui tới là giới thương nhân tinh anh và quý tộc tiểu thư xinh đẹp.

Một người đàn ông đi vào lộ đài, người này một thân tây trang chỉn chu, mang theo vẻ hào hoa phong nhã, hắn nhìn đại dương trong màn đêm, khuôn mặt trắng nõn giấu trong bóng tối, thật lâu thật lâu sau đó mới thấp giọng nói với người đàn ông bên cạnh: “Phiền cậu tự đến đây báo chuyện về công ty, vất vả…”, bởi vì ở Nhật Bản đàm phán hợp đồng, chuyện của Hoàn Á ở bên kia phần lớn là do cấp dưới xử lý.

Tân Đồ Hiên nhìn bóng dáng Trác Thích Mặc: “Cậu quá khách sáo”, y cùng Trác Thích Mặc quen biết đã lâu, sớm chiều làm đồng sự, Trác Thích Mặc là một người vĩ đại, hơn nữa sau khi tự mở công ty thì sự nghiệp phát triển rất lớn. Hắn trở nên bề bộn nhiều việc, có nhiều điều làm không xuể, nên vẫn hi vọng y giúp hắn, vì thế nên thường xuyên có nhiều cơ hội hợp tác.

” Mấy ngày nay, Hạng Thanh Uyên an phận sao?” Trác Thích Mặc không có quay đầu lại nhìn y, tiếng nói trầm thấp không mang theo cảm tình.

“Hắn ta vì công ty nên có nhiều trường hợp hắn đã liên tiếp xuất hiện công khai, muốn hắn làm việc gì hắn cũng không ý kiến, chỉ là việc làm cho Tịch Nhạ Hoài phối hợp Tuyết Lê để tuyên truyền phim ảnh thì vẫn chưa thuyết phục được Tịch Nhạ Hoài”. Hạng Thanh Uyên là nhà sản xuất của Hoàn Á, ở nước ngoài sống hơn hai mươi năm, sau khi về nước thì ở Hoàn Á hai năm, một đường từ vị trí trợ lý đi lên nhà sản xuất, tốc độ nhanh đến không người nào sánh kịp.

” Cuối tuần cho Hạng Thanh Uyên đi vào Quân Hào, đúng dịp cậu tới Nhật Bản công tác, “Kim cương” cũng đang trong giai đoạn quay chụp, kêu hắn xử lý chuyện Quân Hào cũng không mấy nặng nề” Trác Thích Mặc thấp giọng cười, dường như thực sung sướng…

” Này…” Tân Đồ Hiên do dự, Hạng Thanh Uyên nếu đi Quân Hào, rất nhiều viêc liền đè lên người y, mà Trác Thích Mặc ở Nhật Bản, nếu có gì sai lầm thì hậu quả y gánh vác không nổi.

” Tô Nhiên không phải cũng có nhiều việc làm không xuể sao,cho Hạng Thanh Uyên đi qua cũng có thể giúp hắn, thuận tiện xem xét tiến độ của “Kim cương”, bộ phim lần này chúng ta không thể có gì sai lầm”.

Tân Đồ Hiên thỏa hiệp: “Được rồi”, Trác Thích Mặc đã kiên quyết như vậy, bộ dáng thoạt nhìn nho nhã, nhưng những chuyện mà hắn quyết định thì sẽ rất khó thuyết phục hắn thay đổi.

Tiếng chuông di động dễ nghe vang lên, Trác Thích Mặc vừa mở ra thì thấy, trong tin nhắn hé ra ảnh chụp, hắn cùng vài vị chủ của tạp chí giải trí có quan hệ tốt, phàm là nhận được ảnh chụp xấu của nghệ sĩ, trước tiên sẽ báo nội dung ảnh chụp trước cho hắn, “Người kia là ai?”, trong ảnh chụp là Tịch Nhạ Hoài cùng một người đàn ông đi đến bãi đỗ xe, màn ảnh di động làm phóng đại hình ảnh của người đàn ông kia, khuôn mặt người đàn ông xuất hiện trong màn ảnh mặc áo sơ mi màu đen, đội mũ, khuôn mặt đều bị che hơn phân nửa.

Tân Đồ Hiên nhướn qua hỏi, làm khi y nhìn đến ảnh chụp trên di động thì thân hình nhất thời cứng đờ, trong con ngươi màu đen hiện ra một đạo ánh sáng phức tạp, tại sao lại là hắn!

“Phóng viên chụp ở bãi đỗ xe, hắn giống như không phải là trợ lý của Tịch Nhạ Hoài, cậu biết hắn sao?”, Trác Thích Mặc một bên hỏi, một bên đem hình ảnh người đàn ông trên màn hình phóng đại, mơ hồ cảm thấy người đàn ông này có chút quen thuộc.

Đầu óc Tân Đồ Hiên trống rỗng, thân thể giống như bị rắn độc cắn, y lo lắng Trác Thích Mặc nhận ra người đàn ông trên màn ảnh là Dung Thụy Thiên, cũng may là y lo nhiều….

Chân mày Trác Thích Mặc cau chặt, nhưng lại gợi lên một chút cười tà: “Xem ra Tịch Nhạ Hoài bị theo dõi, trước kia scandal y cùng đàn ông đã bị truyền ra, nếu bây giờ lại truyền ra scaldan nữa thì sẽ tiếp tục bị chịu đả kích”.

“…”

” Thật vất vả bảo vệ hình tượng tốt cho Tịch Nhạ Hoài, nếu y không quý trọng cuộc sống có được hiện tại, tôi cũng sẽ thực đau đầu” Trác Thích Mặc nhìn chằm chằm màn ảnh….

Tân Đồ Hiên thầm toát một phen mồ hôi lạnh: “Việc này khẳng định là hiểu lầm, nếu bất kể một người nào đi cùng Tịch Nhạ Hoài, bị phóng viên chụp đến thì trở thành quan hệ ái muội, vậy không phải mỗi ngày y đều có scandal hay sao”.

” Hắn không phải nhân viên công ty của cậu?”.

” Không… Hắn không phải…”

” Tôi cuối cùng cảm thấy hình như đã gặp qua ở chỗ nào?”.

” Mặt hắn cậu cũng không thấy rõ lắm, sao lại sẽ gặp qua hắn được, chỉ là người thường thôi”.

Trác Thích Mặc không hỏi nữa mà trả lời tin nhắn.

Tân Đồ Hiên nhất thời nhẹ nhàng thở ra, vì không cho Trác Thích Mặc phát hiện Dung Thụy Thiên, y giấu nhẹm hành tung của Dung Thụy Thiên, cho hắn đi làm ở công ty mình, nhưng hắn tại sao lại nhấc lên quan hệ với Tịch Nhạ Hoài.

Không những bị phóng viên chụp đến…

Mà còn làm cho Trác Thích Mặc nhìn thấy….

Cũng may Dung Thụy Thiên hiện nay thực bình thường, vô cùng bình thường, thoáng nhìn qua còn âm trầm, cả người bao phủ hơi thở tự ti, so sánh với vẻ anh tuấn bức người trước kia, thì sẽ không làm cho Trác Thích Mặc dễ dàng nhận ra.

Trời tháng sáu cực nóng, thành thị giống như một khối lớn bị thiêu đốt trong hỏa lò.

Tại dạng thời tiết như thế này, những quý tộc đứng ở đỉnh tháp vàng () thường thích chỉnh cho không khí trong biệt thự trở nên cực kỳ mát mẻ, an ổn ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh thì thôi, rồi mới mở xe thể thao suy nghĩ xem nên đến nơi nào, khi gặp đèn đỏ thì tao nhã xoay đầu, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh khinh miệt nhìn những người đi làm mồ hôi đầy người.

Người có cuộc sống không giàu có trừ bỏ thiếu tiền thì cái gì cũng không thiếu, bọn họ vì tiết kiệm tiền điện nên sẽ tỉnh lại trong thời tiết nóng bức, ngay sau đó vội vã đứng lên bắt xe, sau khi bắt xe thì đến chỗ làm, bắt đầu vì tiền lương mỗi tháng mà liều mạng công tác.

Khi Dung Thụy Thiên tỉnh lại thì cả người đã ướt đẫm, điều hòa trong nhà đã hư từ lâu, đi sửa vài lần nhưng vẫn dùng không tốt, tối hôm qua Tịch Nhạ Hoài đến đây nên mở ra nó, muốn làm cho y ngủ thoải mái hơn, nhưng xem ra chuyện này không thể làm được.

Hắn lấy tay lau mồ hôi trên trán, bỗng phát hiện mình cư nhiên nằm trên giường trong phòng ngủ! Hắn nhớ rõ tối hôm qua mình ngủ sô pha, nhường Tịch Nhạ Hoài ngủ trong phòng, sao sáng đứng lên lại nằm trên giường, chẳng lẽ là…

Dung Thụy Thiên đứng dậy đi vào phòng khách, trong phòng khách không có thân ảnh Tịch Nhạ Hoài, trên sô pha, đệm chăn vẫn còn chỉnh tề xếp ở kia. Bên cạnh là quần áo sang quý của y, thoạt nhìn y cũng không có rời khỏi phòng ở. Chỉ là không thể tưởng tượng được Tịch Nhạ Hoài dậy còn sớm hơn hắn, còn thuận tiện chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Trên chiếc bàn vuông kia đặt hai chén cháo thanh đạm, một dĩa chân giò hun khói, một dĩa hoa quả xắt miếng, còn có rau xào đơn giản, những đồ ăn này đều là tối hôm qua mua ở bách hóa.

Hắn đi vào phòng bếp, kế bên phòng bếp là phòng tắm, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước rầm rì, nghĩ chắc là Tịch Nhạ Hoài ở bên trong tắm rửa nên hắn xoay người rời đi…

Cửa phòng tắm bị mở ra, bên hông Tịch Nhạ Hoài quấn một cái khăn mặt màu trắng hơi chật liền đi ra, dáng người y rất tuyệt, tứ chi cũng thực thon dài, nhìn là biết thường xuyên tập thể hình, không khí tràn ngập mùi hương tươi mát sau khi tắm rửa, còn có trên người y tản mát ra nội tiết tố nam tính mãnh liệt.

Dung Thụy Thiên không thể tiếp tục nhìn thẳng, không biết nên đi hay vẫn là nên nói chút gì đó.

Tịch Nhạ Hoài lau một đầu tóc ướt sũng, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh bạch quang kia tinh xảo như dòng nước trong trẻo:”Không thông qua sự đồng ý của anh liền mượn phòng tắm, thật ngại “.

Dung Thụy Thiên khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không thèm để ý, thuận tiện rời đi phòng bếp trở lại phòng khách, nhìn đệm chăn chỉnh tề trên sô pha hỏi: “Tối hôm qua sao anh không ngủ trong phòng ngủ?”.

” Tôi là đến tá túc nên ngủ sô pha là được”, huống chi ngày hôm qua hắn thật là mệt chết đi, đang yếu ớt mà lại còn nằm ngủ trên chiếc sô pha hẹp hòi như thế thì khi tỉnh lại không phải thực không thoải mái hay sao, thế là sau khi Dung Thụy Thiên ngủ thiếp đi liền đưa hắn trở lại trên giường.

” Như vậy a”.

” Bữa sáng tôi đã chuẩn bị tốt, anh ăn trước đi”, Tịch Nhạ Hoài xả khăn tắm xuống, cầm lấy quần áo trên sô pha bắt đầu mặc vào.

Dung Thụy Thiên lại suy yếu nhìn y, so với lời nói của Tịch Nhạ Hoài thì hắn càng để ý hành vi hiện tại của y. Sao y có thể thản nhiên thay quần áo trước mặt hắn, cứ việc cả hai đều là đàn ông nhưng nhìn đến thân thể hoàn mỹ của y, bả vai rộng lớn, cơ bụng săn chắc cùng khu vực hoàn mỹ phía dưới, vẫn là chậm rãi đỏ mặt….

Dù sao y tựa như vật thể lóe sáng, chỉ cần y xuất hiện thì ánh mắt liền không thể rời khỏi y, tựa như fans nhìn thấy thần tượng thì mặt đỏ tim đập, nhưng hắn không phải fans của Tịch Nhạ Hoài, càng không lấy y làm thần tượng, nếu không đi làm ở công ty giải trí thì sẽ không có khả năng tiếp xúc cùng y nhiều như thế, vậy cảm giác kỳ quái đối với y kia là cái gì. Dung Thụy Thiên buồn rầu đi vào nhà tắm, vốc nước lạnh vào mặt, sau khi rửa mặt và đánh răng xong, thì tim đập hỗn loạn đã bình phục xuống dưới, bắt đầu mệnh lệnh cho chính mình là không có việc gì thì đừng có suy nghĩ nhiều như vậy.

” Hương vị thế nào? Mấy thứ này là tôi làm đại mà ra”, Tịch Nhạ Hoài nhìn hắn, Dung Thụy Thiên cúi đầu ăn bữa sáng trước mặt, làn tóc tế nhuyễn xõa tung trên gương mặt, làm cho lòng y nóng lên muốn vén ra.

Ăn bữa sáng phong phú trên bàn, trong lòng Dung Thụy Thiên ấm áp: “Ăn ngon”, đã thật lâu rồi hắn chưa được ăn bữa sáng giống như vậy, dĩ vãng bữa sáng đều là mua ở ven đường ăn.

” Phòng này là anh mua?” Tịch Nhạ Hoài tao nhã nở nụ cười, trong con ngươi màu xanh nhạt không có gì là tà khí, bộ dáng thoạt nhìn thực sung sướng.

Vẻ mặt Dung Thụy Thiên ảm đạm “Ừm” một tiếng. Đoạn phòng ở cùng tầng trệt là Kiều chọn, trước khi chia tay định cùng nhau thuê lại, mua phòng ở đối diện gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, như vậy ở cũng thoải mái, nhưng không như mong muốn, Kiều đã sớm rời khỏi hắn.

” Vậy đi làm không phải rất xa sao?” Tịch Nhạ Hoài nhướn đôi mày anh tuấn.

” Hoàn hảo ” Dung Thụy Thiên không để ý lắm lắc đầu. Vốn theo thu nhập của hắn thì việc mua phòng ở sẽ tăng thêm gánh nặng, nhưng phòng cho thuê lại ở quá mệt mỏi, tiền thuê đắt quá không trả nổi, dù tiện nghi nhưng không an toàn. Lúc ban đầu đi ra công tác, không có tiền lại không có bạn bè, thuê là một phòng ký túc xá cũ kỹ. Không có phòng bếp phòng tắm, không có cửa sổ, càng không có bảo vệ, nhưng mà tiền thuê cái phòng ở cũ kỹ rách tung tóe này lại phù hợp với điều kiện thực tế, ra cửa đi khoảng mười phút thì liền có xe công cộng để ngồi, hắn ở đó ba tháng.

Có một ngày tan tầm về nhà, hoảng sợ phát hiện cửa phòng bị mở ra, hắn tưởng rằng chủ cho thuê nhà có chìa khóa để mở cửa, gọi điện qua thì chủ thuê nhà nói là không có chìa khóa dự phòng.

Vài phút sau mới phản ứng lại đây là mình bị trộm, hơn nữa phòng ở bị vứt loạn thất bát tao, tất cả tiền mặt cùng chi phiếu đều không thấy, loại tình huống này ngoài bị trộm ra thì không còn cái gì khác nữa.

Sau này hắn để dành tiền mua căn phòng này, phòng ở không lớn lại cách xa khu trung tâm, sau này nếu có nhiều người ở thì có lẽ còn có thể chật, nhưng khuôn mặt hắn như vầy cùng tính cách thế kia thì đời này cũng chỉ có thể cô tịch cả đời. Nhìn bộ dáng yên lặng của Dung Thụy Thiên, Tịch Nhạ Hoài muốn hỏi hắn đang buồn rầu chuyện gì.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Dung Thụy Thiên nghi hoặc ngẩng đầu, một bộ dáng không thể tưởng tượng được rằng sẽ có người sớm như vậy đã đến gõ cửa, hắn nói với Tịch Nhạ Hoài câu “Thật có lỗi ” liền đi ra mở cửa.

Chú thích:

() Đình tháp vàng: Tháp hình tam giác, mấy người giàu nằm tuốt trên chóp đỉnh ak.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.