Quan Hệ Nuôi Dưỡng

Chương 22: Nghĩa vụ của người vợ.




Đứa bé thứ ba ngây người trong phòng quan sát được bốn mươi phút, chứng minh hiệu lực của thuốc kháng tia nắng lâu hơn lần trước, thế nhưng vẫn cách quá xa so với ‘vĩnh viễn’.

Lilith không buông tha loại phương pháp dùng để bóc lột trí tuệ của Rolin này, cho đến khi cậu té xỉu trong phòng nuôi cấy.

Khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm ở căn phòng khi mới tới đây, mu bàn tay còn gắn kim tiêm.

“Cậu ngủ lâu thật a, suốt mười tám tiếng đó.” Lilith ngồi ở đầu giường, bàn tay đè lên cặp mắt đen của cậu.

“Tôi muốn gặp Feldt.”

“Gặp hay không gặp hắn ta thì có khác gì nhau, đằng nào cậu cũng không nghiên cứu ra được kết quả tôi mong muốn, những đứa nhỏ đều đã chết. Căn bản thì cậu không đành lòng nhìn chúng chết, hơn nữa còn là chết cháy dưới mặt trời, đúng không?”

“Trên đời này có rất nhiều người cần giúp đỡ, cũng có rất nhiều sẽ chết, tôi cứu không được từng người. Tôi chỉ là một nhân viên FBI, điều này tôi đã sớm hiểu được.” Rolin đăm đăm nhìn trần nhà, khóe miệng toát ra ý cười, làm lòng Lilith run lên, “Thế nhưng trên đời này chỉ có duy nhất một Feldt Hassing. Nếu anh ấy đã chết trong tay cô, thì tôi không cần phải… vất vả nghiên cứu thuốc kháng tia nắng này nữa.”

“Nói cứ như thể hắn là toàn bộ thế giới của cậu vậy.” Lilith điều chỉnh lại tốc độ truyền dịch, “Người giống cậu, không phải muốn cứu tất cả mọi người, những thế hệ sau sao?”

“Tôi cũng không phải Thượng Đế. Tôi rất rõ rằng cho dù chín đứa nhỏ ở đây chết hết, tôi vẫn không có khả năng nghiên cứu ra thuốc kháng tia nắng. Vốn có lòng ôm hy vọng, nhưng nếu Feldt đã chết trong tay cô, cô cảm thấy những người khác sống hay chết đối với tôi mà nói còn có ý nghĩa gì?”

Lilith nhìn mặt cậu, biết cậu nói thật.

“Được rồi, tôi cho phép các người gặp mặt, tôi sẽ cho cậu thấy hắn đang sống rất tốt.” Lilith đi ra ngoài, nàng biết một khi Rolin hết hy vọng, thì cho dù lấy cả thế giới ra uy hiếp cậu, cậu cũng sẽ không nhíu mày một cái.

Vào phòng Feldt, Lilith dựa lưng vào cửa phòng, vừa vỗ tay vừa cười như điên, “HaHa, xem ra ngươi rất hiểu tiến sĩ D a.”

“Ngươi muốn để ta gặp cậu ấy?” Mặt Feldt như trước không nhìn ra cảm xúc.

“Đúng, ta muốn ngươi đi an ủi hắn, ta muốn ngươi chấn hưng tinh thần hắn để hắn tiếp tục nghiên cứu cho ta.”

“Trong lòng ngươi đã biết, Rolin hiểu cậu ấy không thể cứu được những đứa trẻ, một khi cậu ấy bắt đầu suy nghĩ tiêu cực, ta sẽ là lá át chủ bài của ngươi. Nếu ta chết trước cậu ấy thì sao nhỉ? Vậy thì không còn gì có thể uy hiếp cậu ấy làm chuyện cậu ấy không muốn.”

“Ngươi sẽ không. Bởi so với cái chết, người càng sợ hắn thương tâm hơn.”

Rolin luôn nằm trên giường bệnh có chút giật mình, cậu không nhớ được mình đã đợi bao nhiêu ngày trong phòng nghiên cứu của Lilith. Tinh thần đang dần chết lặng, cho tới bây giờ cậu vẫn không thể ngờ ngành khoa học cậu yêu nhất lại làm cậu thống khổ như vậy.

Lúc Feldt tiến vào, cậu thừa nhận nước mắt mình đã rơi, cảm giác cảm xúc tuôn trào này cho cậu biết rằng mình còn sống.

“Tôi tin rằng em chưa bao giờ nhớ tôi như lúc này, đúng không?” Feldt ôm cậu vào lòng, trên thực tế, chính anh cũng đã vô số lần tưởng nhớ hơi ấm của Rolin, loại nhớ nhung này tra tấn đầu óc anh, nếu Lilith không để anh gặp Rolin, có lẽ người sụp đổ trước hết không phải Rolin, mà là Feldt.

Còn Rolin lúc này, chỉ cảm thấy mình sẽ chết già trong phút chốc.

“Người đàn bà kia nói muốn tôi an ủi em, như vậy em mới ngoan ngoãn tiếp tục làm nghiên cứu.” Feldt nghiêng mặt đi, hơi thở phun lên tai Rolin.

“Anh thì sao? Anh có gì muốn nói với em không?” Rolin chôn đầu trong cổ đối phương, giọng có vẻ khó chịu. Cậu thật sự không muốn nghe bất cứ thứ gì có liên quan đến tên người đàn bà kia.

“Tôi chỉ muốn nói bất luận có như thế nào, em cũng phải sống. Chỉ cần em sống, tôi mới biết mình có nên kiên trì hay không.”

Rolin cười, “Dĩ vãng dài như vậy cũng không có sự tồn tại của em, không phải anh vẫn sống tốt sao?”

“Cái gọi là quá khứ, chính là chỉ khoảng thời gian không thể quay về.” Feldt cười nói, “Em muốn tôi an ủi em như thế nào? Cứ ôm em như vầy, cho đến khi chúng ta bị tách ra?”

“…Cùng em làm tình đi.”

“Đó là chuyện mỗi giây mỗi phút tôi rất rất muốn làm.” Âm cuối được Feldt kéo ra rất dài, tự nhiên phủ lên người Rolin, kéo chiếc chăn đơn bao lấy hai người, động tác tiêu sái muốn chọc mù mắt người ta.

Rolin vừa hít sâu một hơi, Feldt liền hôn lên mặt cậu, hai tay với kỹ xảo thuần thục cởi bỏ quần áo của cậu, giữa chuỗi động tác liên tục lại không giấu được khát vọng. Rolin từ từ nhắm hai mắt lại, môi đối phương chạm lên chóp mũi cậu, rồi chợt như cuồng phong càn quét khoang miệng cậu, vô số nhớ nhung và dục vọng trào dâng không thể kháng cự, cậu đặt hai tay lên vai anh

Feldt kéo gối dưới đầu Rolin ra, đặt dưới thắt lưng cậu, hai tay luồn vào khe quần bắt lấy cặp mông đầy đặn, mu bàn tay khẽ dùng sức, quần lót liền trôi theo cổ tay tuột xuống.

Rolin hít sâu, nâng chân lên, nụ hôn của Feldt dời từ khoang miệng xuống cằm Rolin, liếm cắn, mà ngón tay đang trượt quanh khe hở giữa hai đùi Rolin, dục vọng của Rolin được anh gợi lên, toàn bộ cảm giác đều giao cho Feldt.

Đối phương nâng mông cậu lên, mạnh mẽ mở rộng, không khí se lạnh tràn vào cơ thể, này làm Rolin chợt căng thẳng.

Feldt thong thả tiến vào thân thể cậu, mỗi một chút ma xát nhỏ nhoi đều truyền đến thần kinh, để Rolin dần thích ứng, Feldt nhẹ giọng nỉ non, “Em vĩnh viễn thuộc về tôi… của tôi…… Rolin…”

Ma xát lưu luyến bỗng biến thành va chạm phóng đãng, Rolin một lần lại một lần cảm nhận Feldt chạm đến chỗ sâu nhất trong cơ thể mình, yên lặng cảm nhận đau đớn cùng… tình cảm mãnh liệt.

Feldt cầm tấm chăn đang bao lấy hai người, rồi kéo Rolin lên.

Góc độ biến hóa làm Rolin rên rỉ thành tiếng, kia đối với Feldt mà nói thì chính là liều thuốc thôi thúc *** mạnh nhất, anh giữ chặt thắt lưng Rolin, mỗi khi đối phương sợ hãi không muốn ngồi xuống, anh liền nhấn cậu xuống.

“Đừng… Không phải tư thế này.”

“Nhưng tôi thích.” Feldt ngẩng đầu lên nói, trong mắt sóng sánh tình yêu, làm tim Rolin đập rộn ràng, “Em chiều tôi một lần đi…”

Một câu yêu thương nhẹ dịu thế thôi, mà khiến cơ thể Rolin co lại, buộc chặt dục vọng của Feldt, khiến động tác di chuyển của đối phương càng điên cuồng hơn, cơ hồ muốn mang cậu lên phía chân trời rồi lại lập tức mang cậu cùng nhau rơi xuống.

Luật động vượt quá phạm vi thừa nhận làm Rolin ngưỡng cổ ra sau, ngay cả hô hấp cũng nghẹn ở mũi, hai tay gắt gao bám lấy vai đối phương chỉ sợ anh quăng ngã mình.

Feldt nhìn theo khuôn mặt lắc lư theo nhịp điệu của mình, mái tóc dưới mỗi rung động như phác họa lên đường cong xinh đẹp khiến người say mê, anh chợt nghĩ nếu dùng phương thức này giết cậu cũng không phải là ý tồi.

Chết trong lòng anh, vĩnh viễn chỉ vì một mình anh mà lộ ra biểu tình như vậy.

“Em yêu anh, Feldt…” Nước mắt Rolin trượt xuống cằm rồi rơi xuống, đọng trên gương mặt Feldt, đó là thứ còn nóng rực hơn cả mặt trời.

Anh chợt nhận ra, Rolin muốn làm tình với anh, có lẽ chính là muốn anh giết cậu.

Anh đặt Rolin về trên giường.

“Đứa ngốc, trên đời này không ai có thể làm em đau khổ, chỉ cần em luôn nhìn tôi… thì Lilith có thể làm gì em?”

Rolin thở dốc, chưa thể bình phục từ dục triều, hai mắt mờ sương, nhìn tuyệt thế tuấn nhan trước mắt.

“Em nên làm gì bây giờ…”

“Nhẫn nại.” Feldt chạm vào môi cậu, Rolin cảm giác anh đặt một viên thuốc con nhộng vào miệng mình.

Cậu bỗng nghe thấy giọng Feldt vang lên trong đầu mình..

Nghiên cứu nó, tôi đã thay đổi chút từ bán thành phẩm. Thời gian kháng tia nắng của nó tương đối lâu, nhưng một ngày nào đó sẽ tiêu hao hết toàn bộ virus X trong cơ thể Huyết tộc, khiến chúng tôi suy nhược mà chết.

Rolin ngốc lăng, Feldt thong thả rời khỏi cơ thể cậu, nằm nghiêng ôm cậu vào lòng.

“Ngủ thêm chút đi, nhân lúc không có người quấy rầy chúng ta.”

Vòng ôm của Feldt rất ấm áp bình thản, Rolin cơ hồ trút bỏ hết tâm tình nặng trĩ trong chớp mắt.

Khi Feldt rời phòng, liền đối diện với đôi mắt u ám của Lilith.

Gần như lập tức, anh dựa vào vách tường ngồi xuống.

“Ta cứ nghĩ thứ ức chế tim kia sử dụng tốt lắm chứ, rõ ràng bình thường ngay cả sức để ngồi cũng không có, đến lúc làm tình với đàn ông lại đặc biệt dũng mãnh đến ta cũng không tưởng tượng nổi a.” Lilith đá một cước lên ngực Feldt.

Đối phương nhịn đau cười khẽ một tiếng, “Chậc… biết đâu đây là lần hưởng thụ cuối cùng của ta, đương nhiên phải dùng toàn lực.”

“Nhiều ngày qua nằm trên giường dưỡng sức chính là dành để dùng trên người tiến sĩ D sao?” Lilith ngồi xổm xuống, nhìn mặt Feldt đang mệt mỏi cực độ ngay cả mí mắt cũng sắp không mở nổi, “Người mê luyến cơ thể hắn đến vậy?”

“Sai rồi… Ta không phải mê luyến cơ thể cậu ấy, mà là mê luyến… cậu ấy.”

Lilith hừ lạnh một tiếng, giơ tay túm cổ áo sau Feldt lôi đi, “Vậy phải cảm ơn sự mê luyến của hai người dành cho nhau, có vậy ta mới có cơ hội dùng các người áp chế lẫn nhau.”

Khi Rolin tỉnh lại, Feldt đã không còn bên cạnh, nếu chỗ tư mật không phải vẫn đang sưng đau, cậu dường như không thể tin mình và Feldt đã gặp nhau.

Lilith không còn dùng đám trẻ uy hiếp cậu, ngược lại dùng giọng điệu châm chọc nói, “Thân mến, ta thật không dám để cậu gặp Feldt lần nữa, bởi mém nữa thì cậu làm hắn ta cạn kiệt a.”

Rolin không thèm để ý đến lời khiêu khích châm chọc của nàng, chú tâm vào nghiên cứu.

Tuy xung quanh cậu đều là người của Lilith, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng cậu không có năng lực phản kháng, vậy nên không giám thị hết nhất cử nhất động của cậu, đặc biệt là lúc cậu tiến hành nghiên cứu, có rất ít người cố ý lượn lờ trước mặt quấy rầy sự tập trung của cậu.

Vì thế cậu tìm một cơ hội, hòa tan thuốc trong bao con nhộng kia, xáo trộn vào mớ thuốc đang thử nghiệm để tiến hành nghiên cứu.

Cậu không thể không kinh ngạc bởi tài hoa của Feldt, thầm nghĩ việc Lilith không để Fedtl tham gia vào đội ngũ nghiên cứu quả là sự lãng phí rất lớn. Feldt dùng hướng tư duy khác để cải tiến thuốc kháng tia nắng bán thành phẩm của Rolin ở phòng nghiên cứu ở Washington, mà việc Rolin cần làm lúc này chính là kéo dài chu kỳ suy vong của virus X dưới sự ảnh hưởng của thuốc kháng tia nắng.

Cũng trong khoảng thời gian này, Oliver đang dần tiếp cận tiểu đảo của Lilith.

Bốn bề hải vực xung quanh không hề yên bình như dĩ vãng, Lilith đương nhiên biết nguyên do. Nhưng hiện tại nàng đã không thể tùy tiện rút khỏi hòn đảo này, vì chỉ chút gió thổi cỏ lay thổi cỏ lay thôi cũng đủ làm Oliver chú ý.

Hiện tại nàng chỉ hy vọng trước khi Oliver tìm đến nơi của nàng, Rolin đã tim ra đáp án nàng muốn.

Nhưng nàng trăm triệu không thể ngờ chính là, hai ngày sau Oliver bắt đầu phái người đến đảo tuần tra.

Hải vực này có rất nhiều tiểu đảo phân bố, mà Oliver lại đưa đại bộ phận nhân lực đến đảo, này tuyệt đối không phải chuyện trùng hợp.

Rolin vẫn luôn quản chế bản thân nghiêm ngặt, cảm giác khi nhìn những đứa trẻ chết thật sự rất đau xót, nếu cậu có thể liên lạc với bên ngoài, đó nhất định là hy vọng bên bờ vực sụp đổ.

“Feldt…” Lilith xoa bóp chân mày, nhanh chóng đi vào phòng của nam nhân kia, ôm đầu anh vào lòng mình.

“Lại làm sao vậy? Nữ vương đại nhân?” Nụ cười của Feldt từng làm nàng cảm thấy rất đáng giá để lưu giữ, nhưng hiện tại lại như thuốc độc.

“Nói ta biết đi, ngươi làm thế nào liên hệ với Oliver Larsson?”

Feldt cười mà không đáp.

Lilith nhăn mặt, sau mười giây tự hỏi liền phá lên cười ha ha, “Sao ta lại quên mất các ngươi đều là ‘Người nắm giữ kiếm’ chứ, kiếm bạc của các ngươi sợ là có thể cảm ứng từ xa đúng không!”

“Chính xác.”

“Nếu vậy kiếm của ngươi đâu?” Lilith từng kiểm tra vật phẩm tùy thân của Feldt, chỉ có một vật trang sức chứa bạc lỏng, và một miếng mề đay.

Vật trang sức kia Feldt có nói qua rằng nếu có một ngày mình không muốn sống nữa sẽ dùng bạc lỏng bên trong để tự sát, còn cái kia là hình một cô gái, Lilith biết đó là bị hôn thê đã chết của Rolin.

Katherine đi ngang qua, thấy cửa điện tử mở liền đi vào.

“Ngươi biết kiếm bạc của hắn ở đâu không?”

Katherine lắc đầu cười, “Ngươi nếu từng tham dự hội nghị trên đỉnh tháp thì không thể không biết ‘Ngân kiếm’ chính là vật trang sức kia đi?”

Lilith hừ lạnh một tiếng, giựt lấy kiếm bạc trên cổ Feldt.

“Chậm rồi.” Feldt nói rất nhẹ.

Oliver rất nhanh sẽ tìm được ngươi, đến lúc đó ngươi phải làm sao?

Đã có người bắt đầu thăm dò vách đá trên đảo, Lilith càng thêm ngồi không yên, tay nàng nắm chặt mặt dây chuyền kia.

“Katherine, ta muốn ngươi ra ngoài đánh lạc hướng Larsson.”

“Ngươi đang nói đùa sao? Nhân thủ Oliver mang theo cũng không ít, mà cho dù một chọi một thì ta cũng không phải đối thủ của hắn.” Katherine cười lạnh, “Hay là ta đem Feldt đến cho ngươi, giờ hết giá trị lợi dụng, ngươi muốn mượn Larsson để diệt trừ ta đi?

“Sao có thể như vậy? Ngươi cũng thấy mà, Larsson dùng nhiều người tìm kiếm như vậy, sẽ tìm được chúng ta sớm thôi. Nghiên cứu thuốc kháng tia nắng cũng không phải ngày một ngày hai là có kết quả, chỉ sợ khi người của ‘Thạch Tháp’ vào được, tiến sĩ D cũng cách thành công không xa.”

“Được rồi.” Katherine xoay người, “Bất qua ta giúp ngươi làm nhiều chuyện như vậy, vạn nhất vài ngày sau tiến sĩ D thành công, ngươi cũng đừng độc chiếm mà ngay cả ta cũng không có phần.”

“Đó là đương nhiên.”

Katherine đi ra ngoài, theo sau là hai gã huyết hệ của mình.

Nét lo lắng trong mắt Lilith càng sâu, nàng đã không thể chờ đợi thêm nữa.

Trong phòng thí nghiệm, Rolin đang đùa nghịch một mô tế bào bán thể rắn.

Lilith đứng sau cậu hồi lâu, cậu cũng không có phản ứng gì, chỉ liên tục lấy ít tế bào mẫu ra từ mô tế bào, sau khi phân tích lại hòa tan tế bào mẫu, sau đó thêm thuốc thử vào để biến trở về trạng thái rắn.

“Cậu đang làm gì?”

Rolin ngẩng đầu nhìn nàng, “Tôi muốn bồi dưỡng ra một loại enzym. Cô biết đó, các loại virus trong cơ thể người đều phải chịu ảnh hưởng của enzym, cô cũng từng muốn sử dụng thuốc cai nghiện để ổn định thuốc kháng tia nắng mà. Nhưng hiện tại tôi muốn chế tạo một loại enzym để ổn định virus X.”

“Người của tôi cũng từng nghĩ đến phương án này, nhưng bọn hắn lại thất bại.”

“Đó là bởi vì bản thân enzym cũng không ổn định.” Rolin xoay người sang chỗ khác, gắp một ít tế bào lên giải thích.

Lilith thật sự kinh ngạc vì chỉ một chút mô tế bào nhỏ nhoi ấy lại có thể nắm giữ điểm mấu chốt của thuốc kháng tia nắng, Rolin bỗng dừng lại, im lặng.

“Sao vậy? Tiến sĩ D đang hưng phấn rốt cục cũng kịp nhận ra rằng tôi không phải một học giả thiện chí mà là một nữ ma đầu chuyên cưỡng bức cậu?”

“Không, tôi chỉ nhớ đến rất lâu về trước… tôi từng cùng Lindsay phối qua loại mô tế bào này trong phòng thí nghiệm, cô ấy nói… chúng có tính đàn hồi, giống thạch rau câu vậy… Nếu chúng ta có đủ nguyên liệu, nói không chừng có thể phối ra cả giường thạch.”

“Thạch rau câu?”

“Cô sờ thử xem, nó rất giống thạch rau câu, so với mô tế bào ở trạng thái nuôi cấy, nhiệt độ của nó ổn định hơn.”

Lilith đưa tay ấn thử một cái, mô tế bào liền bật lên, “Rất thú vị, nhưng tiến sĩ à, tôi rất tiếc phải nói cho cậu biết rằng tôi không còn nhiều thời gian cho cậu, chỉ còn ba ngày, nếu cậu không chế ra được thuốc kháng tia nắng có hiệu lực lâu dài, người tiếp theo tiến vào phòng quan sát sẽ là Feldt.”

Quả nhiên, Lilith nhìn bàn tay đang cầm ‘Quả đông lạnh’ cứng lại.

Nàng biết, ba ngày có thể khiến Rolin kéo dài hiệu lực của thuốc nhưng không thể đạt đến hiệu quả ‘vĩnh cửu’. Nhưng nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác, đi đến một bước này, nếu không thể thành công thì hủy diệt cùng nhau đi!

Rolin chậm rãi xoay người, đối mặt với bàn thí nghiệm, cúi đầu nhìn tế bào trong tay.

Nếu cái gọi là hủy diệt là cùng Feldt ở một chỗ, thì không sao cả.

Tối cùng ngày, Katherine mang theo hai huyết hệ đi đến một tiểu đảo khác cách hơn mười km.

Bóng đêm lạnh lẽo, nàng vuốt lại mái tóc của mình, nếu như nói nàng không hối hận vì lựa chọn đi theo Lilith, là nói dối.

Nàng sống đã lâu, cứ việc biết dục vọng muốn nắm toàn giới Huyết tộc trong tay của Lilith, nhưng khi Feldt nói kế hoạch của Lilith ở ‘Đỉnh Tháp’, nàng không thể không động tâm, giả thiết nàng về phe Lilith, có phải nàng cũng có cơ hội đứng trên đỉnh của Huyết tộc? Rõ ràng bản thân cũng là Huyết tộc thuần chủng, sao có thể cam tâm đứng dưới Hassing và Larsson chứ?

Nhưng quyền lực và dục vọng e là sẽ hủy diệt cuộc sống thanh thản của nàng.

Ngẩng đầu nhìn vách núi san sát trên tiểu đảo, đám mây trôi lướt qua trăng tròn, nàng chợt nhận ra gì đó.

“Oliver Larsson…”

Vì sao hắn lại ở đây? Hắn phải đang tìm kiếm trên đảo của Lilith a!”

Không chỉ có Larsson, bên cạnh hắn còn có Oce.

“Katherine, ta hận nhất người khác lừa ta! Đặc biệt la người ta tin tưởng nhất!” Oce rống giận, hòa cùng thanh âm của sống biển, hai gã huyết hệ phía sau Katherine đã bắt đầu hoảng loạn.

Oce và Katherine là bằng hữu lâu năm, hắn nằm mơ cũng không ngờ Katherine lợi dụng mình cùng nàng tra xét du thuyền của Lilith, mục đích chính vì để dụ Feldt.

Giây tiếp theo, hắn liền nhảy xuống từ trên cao, đánh vào chiếc tàu ngầm loại nhỏ tạo ra một khe nứt sâu, nước biển tràn vào, hai gã huyết hệ quấn lấy Oce ý định bảo vệ Katherine, để nàng chạy khỏi tiểu đảo.

Chưa đi được hai bước, Oliver đã hiện ra trước mặt nàng, “Chết, hay nói ta biết Lilith trốn ở đâu?”

Khuôn mặt hắn tuấn mỹ đến sắc sảo, tựa như lưỡi đao vô tình cắt qua mắt Katherine.

“Nếu ta nói ngươi biết Lilith ở đâu thì sao chứ? Dựa theo luật của ‘Thạch Tháp’, ngươi còn không thiêu chết ta?”

Lúc này, Oce đã nhẹ nhàng giải quyết xong huyết hệ của nàng, nhảy lên, đáp xuống sau lưng Katherine.

Bị hai gã Huyết tộc thuần chủng vây công, nàng biết mình nhất định không thể thoát, càng miễn bàn không chỉ có Oce và Oliver mới cảm ứng được chỗ này.

“Ta sẽ cướp đoạt tước bỏ vị trí của ngươi ở ‘Thạch Tháp’, từ nay về sau nhất cử nhất động của người sẽ bị kiềm chế bởi ‘Thạch Tháp’, ngươi không có quyền tạo thêm huyết hệ, nhưng ít ra ngươi có thể sống, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống quý tộc.”

Katherine cười, “Điều kiện của loại đàm phán này thật tốt, nhưng là điều gì làm cho một Larsson quy củ trở nên có tình người như vậy?”

“Ta đếm tới ba, hoặc là nói cho ta biết ả ta ở đâu, hoặc để nội tạng ngươi bẩn tay ta.” Oliver từng bước tới gần Katherine, “Một, hai,…”

“Bên trong hòn đảo ngươi đang lục soát…” Tim Katherine một trận đau xót, Oliver ấn vật ức chế tim vào ngực nàng, nàng ngã về sau, Oce đỡ được nàng.

“Ngươi coi chừng nàng.” Oliver lãnh đạm nói.

Đêm đã trôi qua hơn nửa, Oliver nhấc tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, chỉ còn cách mặt trời mọc sáu tiếng.

“Thời gian còn nhiều, chúng ta chậm trễ càng lâu, Hassing đại nhân càng thêm nguy hiểm!” Ý của Oce là nếu đã biết Lilith trốn trong tiểu đảo kia, không nên do dự, phải chạy đến cứu họ ra.

Không sai, càng bức bách Lilith, người đàn bà kia sẽ phạm càng nhiều sai lầm. Thế nhưng nếu ép nàng nóng nảy, có thể hay không ngọc rơi thạch vỡ, nàng sẽ không buông tha Rolin?

Một tiếng sau, Lilith đứng trong phòng thí nghiệm, một huyết hệ đi tới nói nhỏ vào tai nàng. Đột nhiên, thần sắc nàng đại biến.

“Con ả Katherine kia!”

Thật ra nàng đã lường trước rằng Katherine không đáng tin cậy, chỉ thật không ngờ ngay cả lối vào căn cứ cũng nói ra cho được, cũng may nàng đã sớm phòng bị.

“Giám sát tiến sĩ D, toàn bộ di chuyển!” Lilith lạnh lùng xoay người, cấp dưới nghe theo mệnh lệnh của nàng bắt đầu thu dọn đồ đặc, nàng đi đến cửa phòng Feldt, nhìn tư thế nhàn nhã của đối phương nằm trên giường, không khỏi căm hận.

“Đa tạ ngươi đã đem Larsson đến.” Lilith túm anh từ trên giường dậy, “Làm ta phải mang ngươi chạy trối chết.”

Lúc này, nghiên cứu của Rolin chỉ tiến hành được một nửa, đã bị một vài cấp dưới của Lilith thu dọn đồ đặc chuẩn bị dời đi.

Đó cũng là lần đầu tiên cậu có cơ hội được gặp lại Feldt sau gần một tuần.

Nhưng Rolin không có cơ hội lại gần anh, vì Lilith luôn canh giữ bên người Feldt, mà chính Rolin cũng bị canh chừng nghiêm mật.

Dưới đáy phòng thí nghiệm, hay phải nói là dưới đáy hòn đảo này có một đường hầm trong lòng biển, có thể đi thông tới một hòn đảo khác.

Tim Feldt bị ức chế đã lâu, có vẻ mệt mỏi hơn nhiều so với lúc đầu, đôi môi cũng dần nhạt màu, làm Rolin không nhịn được quay đầu lại nhìn anh.

“Muốn ta tránh mặt để ngươi cùng hắn triền miên một hồi?” Lilith cố ý dùng bả vai huých nhẹ Feldt, Rolin vừa bước vào thang máy, nhìn thấy Feldt thiếu chút nữa ngã xấp xuống thì gần như lao ra khỏi thang máy, đắng tiếc bị đè xuống không thể động đậy.

“Được chứ.” Feltd lay động một lúc rồi mới thật vất vả đứng vững vàng, “Ngươi biết không, gần đây ta chỉ có thể nghĩ đến cậu ấy rồi tự sướng, thật sự khó quá.”

“Ngươi là quyết tâm muốn ta khó chịu a.” Lilith nắm lấy bờ vai anh, đi vào thang máy, sau khi đi xuống hơn mười thước, cửa thang máy mở ra liền thấy Rolin đứng đó.

“Làm sao vậy? Tiến sĩ D?” Lilith hừ mũi.

“Tôi muốn kiểm tra trạng thái cơ thể anh ta.” Rolin đứng nơi đó, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

“Cậu cho rằng khi Oliver sắp tìm đến nơi mà tôi vẫn có thể cùng cậu bàn điều kiện?”

Rolin cười lạnh, “Tôi nghĩ nếu Feldt sắp chết, tôi căn bản không cần tiếp tục phí sức lao động để nghiên cứu thuốc kháng tia nắng chết tiệt kia.”

Lilith giơ tay qua đầu, Rolin đi đến bên Feldt, đỡ lấy anh, một tay nhìn đồng hồ, một tay đặt lên mạch cổ tay anh.

“Thế nào? Hắn còn lâu mới chết.” Lilith đi tới, kéo Feldt ra, không ngờ anh chợt dốc hết sức đưa tay Rolin lên môi hôn, Lilith nhanh chóng chụp vai kéo anh về.

Rolin bị huyết hệ của nàng ngăn lại, cuối cùng không được Feldt ôm vào lòng, mà bị lôi lên một chiếc xe, đi vào đường hầm đáy biển.

“Ngươi phát điên cái gì?” Lilith túm mái tóc dài của Feldt, kéo anh tới trước mặt mình, “Khát vọng biểu đạt tình yêu tuyệt vọng của ngươi đối với hắn đến vậy sao?”

“Vì ta cảm thấy mình sắp chết.” Khóe môi Feldt ánh lên vẻ bất đắc dĩ, khiến Lilith sững sờ.

Nàng lập tức đẩy anh lên một chiếc xe khác, “Nếu ngươi chọn ta, ngươi sẽ không phải chết.”

Ngồi trong chiếc xe dần tiến vào đường hầm, Feldt nhìn lớp đất đá trên đỉnh đầu không ngừng biến hóa, nở nụ cười.

Đoàn người cuối cùng tiến vào một phòng nghiên cứu ở một hòn đảo khác.

Khi Lilith chuẩn bị chuyển đi để né tránh người của Oliver thì phát hiện thủy vực vài dặm quanh hòn đảo phụ cận phức tạp lạ thường, chỉ cần tàu ngầm tiến vào liền tạo ra xung động, lại thêm gã Oce thậm chí phái đến năm, sáu chiếc tàu ngầm đến tuần tra vùng lân cận khiến Lilith tức đến trắng mắt, một khi nàng vô ý tạo ra xung động sẽ bị hắn phát hiện, căn bản không có cơ hội bỏ chạy.

Bây giờ có lẽ ‘Thạch Tháp’ đã dồn hết cả gốc lẫn lãi để truy tìm nàng.

“Ngươi còn có thể giằng co bao lâu đây?” Feldt an vị bên cạnh nàng, thần thái thản nhiên, “Larsson chung quy cũng sẽ tìm đến đây qua đường hầm kia.”

Lilith im lặng, nàng biết mình đã đến đường cùng.

“Ta chối từ bóng đêm vĩnh cửu, hướng về ánh nắng. Ngươi và ta đều biết chủng tộc của chúng ta nhìn có vẻ cường đại nhưng thực tế lại yếu ớt vô cùng. Dựa vào cái gì mà giống loài nhân loại ti tiện lại được hưởng thụ sự chiếu cố của Thượng Đế? Có được sự ấm áp? Có được ban ngày? Đãi ngộ của chúng ta bị ném đi đâu?”

“Nếu ngươi muốn trả thù Thượng Đế, thì không nên tự xưng là Eva. Vì Eva cũng chỉ là tác phẩm của Thượng Đế mà thôi.” Feldt nhìn thẳng, cho dù phía trước không có phong cảnh gì, “Trên đời này không có gì là hoàn mỹ.”

“Ta không thể trả thù Tạo hóa, vì Tạo hóa không tồn tại. Ta không thể trở thành Tạo hóa, cũng không phải vì ta không có năng lực mà là chính các ngươi đã bị đêm tối ăn mòn, mặc định phải hưởng thụ suốt đời mà quên mất phải theo đuổi. Các ngươi khát khao ánh nắng nhưng lại không tin bản thân mình một ngày nào đó có được nó. Ta không giống với các ngươi.” Giọng Lilith khá bình tĩnh.

“Chúng ta vẫn luôn ở trong bóng đêm vô tận, ta không bao giờ có thể nghĩ ra làm sao chỉ dùng một nhát dao để cắt một quả táo thành ngôi sao năm cánh.”

Lilith ngẩn người, “Nghe có vẻ như ngươi cũng có khát vọng của riêng mình.”

“Ta có, ta muốn cùng cậu ấy hôn môi dưới ánh mặt trời.” Feldt nghiêng mặt qua, môi không còn huyết sắc, vẻ mặt không thể che giấu sự mệt mỏi, nhưng Lilith thừa nhận, anh vĩnh viễn là nam tử đẹp nhất nàng từng gặp.

Người hoàn mỹ nhất khiến nàng từng vô số lần nổi điên vì ghen tuông.

Nàng biết lòng Feldt đã có chủ, đó là Rolin, nàng cũng muốn có được, nhưng không ai có thể cho nàng. Vô số lần nàng hy vọng Feldt dành cho mình chỉ một góc nhỏ thôi, nhưng người nam nhân ấy lại chỉ cười cự tuyệt.

“Ta không chiếm được, nhưng lại khát vọng nhường ấy, ta phải làm sao đây?” Lilith đi tới trước mặt Feldt, hai tay vòng qua cổ anh.

“Ngươi đã hủy diệt nó, vì ngươi đã đi đến tử cục.”

“Đúng vậy, Oliver sẽ không tha cho ta, cho dù dùng ngươi để đổi, cho dù ta giam giữ tiến sĩ D, hắn cũng có vô số phương pháp tiến vào, dùng ánh mắt quý tộc nhìn ta, giống như ta là kẻ đê tiện, kẻ thất bại.” Lilith cười hôn lên môi Feldt, “Mê luyến và yêu không giống nhau. Ta từng mù quáng mê luyến ngươi nhưng lý trí lại không yêu ngươi.”

“Thế nhưng khi ghen tuông vì ta, ngươi lại rất lý trí.”

Lilith khẽ cười, buông lỏng tay, đứng cách Feldt khoảng mấy thước rồi tự mình xoay vòng theo điệu Waltz, “Ta muốn kết thúc một cách hoa mỹ. Ta sẽ dùng phương thức của ta để ngươi âu yếm Rolin trước mắt Larsson nhằm lưu lại vết tích sâu nhất trong sinh mệnh cao quý đến không thể với tới của hắn.”

“Ngươi phải làm thế nào?” Feldt lộ ra biểu tình hứng thú.

“Ta nguyện ý cho ngươi và tiến sĩ D hôn nhau dưới ánh mặt trời, nếu như khi ngươi hóa thành tro còn có thể chạm vào môi hắn.” Lilith nhanh nhẹn xoay người.

Bây giờ là bốn giờ hai mươi phút sáng, còn nửa tiếng nữa mặt trời sẽ mọc, Larsson bất đắc dĩ sẽ phải ngừng hoạt động, trước khi đêm tiếp theo đến, nàng vẫn còn cơ hội làm những thứ nàng muốn.

Rolin bị giam giữ trong một căn phòng nhỏ, toàn bộ nghiên cứu của cậu đều bị đình chỉ.

Tim bỗng đập mạnh, không phải vì Oliver ngày càng tiếp cận hơn, mà vì cậu có một dự cảm không tốt.

Nửa tiếng sau, cậu bị dẫn ra, điểm khác lạ là, cậu bị đưa vào phòng quan sát.

“Sao rồi? Master của các người chuẩn bị biến tôi thành Huyết tộc sau đó thí nghiệm xem thuốc mới có thể duy trì bao lâu?”

Người đưa cậu tới không nói lời nào, hai phút sau, Feldt cũng bị đẩy vào, lảo đảo làm Rolin phải đỡ lấy anh.

“Các ngươi muốn làm gì!” Rolin nghe tiếng cửa điện tử khép lại lập tức kinh hoảng, cậu biết bên kia mặt kính thủy tinh nhất định có người đang quan sát.

“Mở cửa mau lũ khốn nạn các người! Mở cửa!”

Lilith đứng ở một nơi khác, khoác lên khuôn mặt tươi cười, “Ta thấy mình đối với các người thật quá nhân từ, Feldt à. Ngươi muốn gì ta đều cho ngươi cái đó. Nhưng nhân từ cũng chính là tàn nhẫn.”

“Đừng bỏ đi, Lilith… Hãy xem chúng ta hôn môi dưới ánh mặt trời.” Feldt vươn tay ôm lấy Rolin.

“Cô ta đang nói bậy cái gì vậy! Anh sẽ bị chết cháy mất!” Ánh mắt Rolin tràn ngập sự hoảng sợ.

“Đừng sợ, em yêu.” Feldt nâng mặt cậu lên, “Cho tới bây giờ, hủy diệt cũng không phải chuyện đáng sợ, em biết không. Vô số lần anh đã muốn hủy diệt em, em cũng đã từng muốn hủy diệt chính mình, nhưng cuối cùng có cái gì bị hủy diệt đâu?”

“Lần này không giống! Không giống!” Rolin đỡ anh, “Mau mở vật đó ra! Rõ ràng em đã đưa cho anh rồi mà!”

“Còn nhớ anh đã từng nới với em chứ? Anh muốn cùng em tản bộ dưới nắng sớm, uống trà trong quan cà phê, rồi còn đến Đài Loan du lịch…”

“Anh đừng có điên, Feldt!” Rolin quay người đập mạnh vào kính thủy tinh, cậu không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được đôi mắt băng giá của Lilith. “Là cô chuyển biến Lindsay! Là cô cướp đi nàng! Vì sao còn đối xử với Feldt như vậy! Vì sao! Vì saoooo!!!”

“Vì thứ cậu có nhiều hơn tôi.” Lilith mỉm cười, tiếc rằng Rolin không nghe được.

Feldt ôm chặt cậu từ sau, hôn lên cổ cậu, cảm thụ giọt nước mắt của cậu rơi xuống, “Em không muốn anh chết cháy… Anh chuyển biến em đi… chuyển biến em đi…”

Feldt không trả lời cậu, chỉ chuyển mặt cậu hướng về mình, điên cuồng hôn xuống môi cậu.

Toàn bộ lời nói của Rolin đều bị giam lại trong nụ hôn của Feldt.

Cậu muốn nói với anh rằng, chuyển biến em đi… nếu anh và em cùng nhau thành tro tàn, sẽ không cần phân biệt nhau.

Lilith nhìn đồng hồ đeo tay, hơi ngẩng đầu.

Trên đỉnh đầu là âm thanh trần nhà từ từ mở ra.

Bi thương trong Rolin dâng đến cực điểm.

Mang em cùng đi, Feldt.

Nếu không muốn chuyển biến em, hãy bóp chết em đi!

Nhưng Feldt chỉ ôm chặt cậu, đầu lưỡi ngừng giao triền, chỉ đảo quanh trong khoang miệng.

Rolin run rẩy, dùng sức bao bọc lấy Feldt.

Nhưng cậu biết cuối cùng cũng sẽ không giữ được anh, giống như khi ấy trong phòng bệnh của Lindsay.

Tia nắng ban mai dịu dàng len lỏi qua khe hở tựa như dòng suối rót xuống, có chút tịch mịch.

Theo khe hở càng lúc càng lớn, ánh nắng trong suốt dâng thành sóng triều, yên lặng tràn ngập cả không gian.

Feldt nhẹ nhàng rời khỏi môi Rolin, hôn lên hàng mi nhắm chặt của cậu, “Đừng sợ, em yêu. Mở mắt nhìn anh, có lẽ cả đời em chỉ có một cơ hội nhìn anh như vậy thôi.”

Rolin chậm rãi mở mắt, phổi chợt co rút.

Ánh nắng đổ lên hàng mi Feldt một tầng vàng kim mờ nhạt, khóe môi hõm sâu cùng độ cong phóng đãng của hai phiến môi ở giữa.

Anh thật đẹp.

Rolin cảm thấy mình có thể chết ngay lúc này.

So với vô số phát minh khoa học, vô số công thức toán học, đó là thứ cậu càng muốn có được.

Đó chính là vận mệnh… duy nhất của cậu.

Ngón tay Feldt chậm rãi luồn vào mái tóc Rolin, kéo cậu vào ngực anh.

‘Bộp’ một tiếng, vật ức chế tim khảm trong ngực anh vừa rơi xuống, tiếng rơi trên mặt đất đánh mạnh vào lòng Lilith.

Nàng bước lui một bước, vẻ mặt tuyệt vọng, “Chuyện này sao có thể? Làm… sao có thể?”

Feldt hit sâu một hơi, cảm giác máu lưu thông thuận lợi trong cơ thể thật sự quá tốt.

“Cám ơn ngươi trả em ấy lại cho ta.” Feldt kéo Rolin ra sau lưng, từng bước đi đến trước mặt kính, “Ngươi e ngại ánh nắng, đây từng là thiên tính của Huyết tộc, ngươi hướng tới ánh nắng, đó cũng từng là thiên tính của Huyết tộc.”

Lilith đã lui tới sát tường, nàng biết nàng cần chạy trốn, nhưng Feldt dưới ánh mặt trời giống như một vị thần, khiến nàng đui mù.

Mãi cho đến khi bàn tay Feldt áp lên mặt kính, nhẹ giọng nói, “Mặt kính này giúp ngươi ngăn cản tia tử ngoại, cũng ngăn cản dũng khí của ngươi. Đã từ rất lâu, chúng ta cần dùng ranh giới tử vong để theo đuổi thứ chúng ta muốn.”

Thủy tinh vang lên tiếng ‘rắc rắc’, huyết hệ bên người muốn lay tỉnh Lilith đang ngẩn người.

Tiếng kính vỡ hoàn toàn khiến nàng mở to mắt.

Bức xạ nhiệt ùn ùn kéo tới, lúc ấy, trải nghiệm sự đau khổ từ thấu tâm lại như một sự cám dỗ nàng.

Nàng nhắm nghiền hai mắt, hưởng thụ sinh mệnh tiêu vong.

Hết thảy đều là lưu sa, bất luận là dục vọng hay kỳ vọng.

Bàn tay Feldt vẫn dừng ở đó, ánh nắng xuyên thấu đầu ngón tay anh.

“Rolin… đây là một kỳ tích… Anh chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể chạm vào tia nắng.”

Mà em, đem nó giao vào tay anh.

“Anh có thể tháo bỏ vật ức chế tim là do em dùng mô tế bào sao chép dấu vân tay của Lilith, sau đó nhân lúc kiểm tra cơ thể anh trong thang máy để đưa cho anh, còn thuốc kháng tia nắng thì sao?”

Feldt chậm rãi xoay người cười nói, “Anh vốn còn hai phần thuốc bán thành phẩm, đưa cho em một phần, anh còn một phần.”

Toàn bộ phòng thí nghiệm vì cái chết của Lilith mà trở thành một mảnh hỗn loạn, thậm chí không ngừng có nghiên cứu viên chạy trốn khỏi nơi này.

“Anh từng nói thuốc đó chỉ có chu kỳ một ngày. Anh sẽ chết.” Giọng Rolin run rẩy kịch liệt.

“Em từng nói trên đời này không có hoàn mỹ. Chính vì Lilith không ngừng theo đuổi sự ‘vĩnh hằng’ nên nàng liên tục thất bại.”

“Anh sẽ chết…” Rolin mở miệng, chỉ lặp lại lời đó.

“Anh từng muốn ở cùng em trong đêm đen vĩnh hằng, nhưng được nghỉ ngơi dưới ánh nắng một ngày cũng rất tốt.” Feldt ôm chặt cậu.

“Anh sẽ chết… Anh là tên ngốc!”

“Ôm anh, Rolin, Chúng ta cùng đi đến cuối cùng.”

Khi mặt trời chìm vào mặt biển, Oliver tiến vào căn cứ của Lilith.

Hắn thấy một mình Rolin, ngửa mặt ngẩn người nhìn trần nhà bán mở.

Ánh sao tản mác rơi xuống, cậu giống như một thiên sứ tùy thời giang cánh bay về bầu trời đêm.

Năm năm sau.

Trên đường lớn ở Washington không ít người dừng chân lại quan sát, ngay cả người đang lái xe cũng không nhịn được ngoái đầu nhìn qua cửa kính xe.

Hiện tại đang cử hành đại hội chạy ma ra tông mỗi năm một lần của FBI.

Tất cả đặc vụ FBI không có nhiệm vụ rốt cục cũng cởi bỏ bộ tây trang đen cùng cây súng nặng nề, mặc lên bộ đồ thể thao chạy dọc bên đường lớn.

Một người cao to chạy qua cạnh Rolin, lông mày run run, “Nè, nghe nói anh ở trong phòng thí nghiệm đến ngốc a, không biết có sở trường về thể thao không a?”

Nói xong chạy vượt qua Rolin, để lại vị tiến sĩ nghiến chặt răng.

Lại cũng không lâu lắm, Darune thần thái sáng láng vỗ vỗ vai cậu, “Tiến sĩ, cứ chạy từ từ không cần gấp, đây là ma ra tông, không phải chạy thi trăm mét, tôi ở đích chờ anh a!”

Nhìn bóng lưng Darune, gân xanh nổi đầy trán Rolin.

Lúc này, lại có một người ôm lấy eo cậu, “Em yêu, tối qua vận động lâu vậy mà em còn chạy ma ra tông được, xem ra tối qua anh còn chưa ra sức đủ a…”

“Mẹ nó!” Rolin xoay người túm lấy tấm thẻ trước ngực, lôi người lên vỉa hè, đập đầu người đó vào cột đèn, gào lên, “Vì sao anh không chết đi! Sao không chết đi!”

Nam tử cười tao nhã cầm lấy cổ tay Rolin, “Em yêu em đừng tức giận, rõ ràng lúc tôi sắp chết em đau khổ đến vậy mà, bây giờ tôi còn sống em hẳn phải đến nhà thờ mỗi ngày cảm ơn Chúa a…”

Rolin liều mạng giãy dụa, tiếc rằng khí lực đối phương quá lớn, cậu chỉ có thể nghiến răng đối mặt với tên ra vẻ quý ông phong độ nhưng kỳ thật lại là kẻ vô liêm sỉ đằng sau khuôn mặt tươi cười, “Lúc anh ‘lên cơn nghiện’ em sẽ không giúp anh đâu!”

“Đúng a, đúng a, thuốc cai nghiện kia đã cứu tính mạng tôi a. Em tập trung vào việc điều chế thuốc kháng tia nắng hoàn chỉnh dựa vào tác dụng làm ổn định của thuốc cai nghiện, nhưng em lại không nghĩ đến việc để cơ thể hấp thu riêng biệt từng loại sẽ có hiệu quả tốt hơn nhiều so với trực tiếp trộn hai loại thuốc lại với nhau. Em phải rút kinh nghiệm, về sau không nên không biết biến báo trên con đường nghiên cứu nha.”

“A… A…” Rolin đẩy đối phương ra, tiếp tục mệt mỏi chạy nhanh trên lộ tuyến ma ra tông.

Kể từ lúc đó, bất luận ngày hay đêm, cậu đều phải chịu đựng sự tra tấn của cái tên vô liêm sỉ không biết chừng mực kia…

Hai phút sau, Rolin liền ngã xuống.

“Ai nha, ngươi đâu mau đến a, tiến sĩ xỉu mất rồi!”

“Có phải anh ấy ngây ngốc trong phòng thí nghiệm rồi không ăn đầy đủ chất dinh dưỡng a?” Albert chạy tới.

Melanie cũng chạy vội tới, “Cái gì a! Đoán chừng nếu không phải bị Feldt chọc tức thì chính là bị Feldt áp bức!”

Cho đến khi bóng đêm buông xuống, Rolin được bế về phòng ngủ của mình, cậu cảm giác người nam nhân khiến mình hận không thể nhai thành tro đang nằm bên cạnh cậu thì liền muốn tự vận.

Dưới đèn đường, Kevin nhai kẹo cao su, “Bọn họ sống chung cũng không tệ lắm… có lẽ vậy… hơn nữa thuốc kháng tia nắng sẽ làm Feldt dần già đi trong vài thập niên tới, thời gian của hắn rốt cuộc cũng có thể đồng bộ cùng tiến sĩ rồi.”

“Ừ.” Khóe môi nam tử lạnh lùng bên cạnh hơi lộ ra nụ cười mỉm, sau đó nhanh nhẹn xoay người, vạt áo lướt lên một đường cong dưới ánh đèn, giống như đã trải qua cả một thế kỷ, “Cám ơn cậu đã luôn bên cạnh tôi.”

“Đâu có.” Kevin cũng xoay người, dõi theo bóng dáng đối phương đi vào lòng chợ đêm Washington.

Trên đời này không có gì là vĩnh hằng.

Đẹp, có lẽ là vì ngắn ngủi.

Hoàn!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.