Quan Hệ Nuôi Dưỡng

Chương 16: Hối hận.




Khoảng năm, sáu tiếng sau, nhân viên nghiên cứu thay ca. Rolin hít một hơi thật sâu, Feldt tới sau cậu, dịu dàng nói: “Muốn nghỉ ngơi một chút uống một ly cà phê không? Ở đây cứ giao cho tôi.”

Rolin gật đầu, duỗi người, nhưng cậu không đi thay đồ phòng hộ, mà đi tới phòng bệnh của Oliver.

Oliver vốn đang nhắm mắt, khi cảm giác bị một cái bóng nhàn nhạt bao phủ, mở mắt, liền thấy mặt nạ bảo hộ. Nheo mắt xác nhận một chút, mới biết đó là Rolin.

“Tôi cảm thấy… đã lâu lắm rồi chưa gặp cậu.”

“Đúng vậy, mười bốn tiếng rồi.”

Oliver ngẩn người, khóe miệng hơi trùng xuống, “Lạ thật, mười bốn tiếng cũng không tính là lâu a…” Đối với sinh mệnh vô tận của mình mà nói, mà không, hiện tại đã không còn vô tận nữa rồi.

Rolin cầm tay Oliver, “Anh sẽ khỏe thôi.”

“Tôi….. không – cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu.”

“Vì tôi đang mặc đồ phòng hộ a.”

Oliver ưu phiền nở nụ cười, “Thời gian ở Luân Đôn, tôi chỉ cần dựa vào bức tường ngoài phòng cậu, là đã có thể cảm giác được hơi thở của cậu.”

Rolin nắm chặt tay, “Chờ anh khỏe lại, chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu nhé.”

“Trước đây tôi không thể dễ dàng buông tha cho việc cậu thích người khác, thích Feldt. Tôi thà rằng hủy diệt cậu… nếu như tôi không thể nắm cậu trong tay.”

Rolin cúi đầu, lẳng lặng lắng nghe.

“Thế nhưng lúc này đây, tôi lại cảm thấy rất may mắn. Nếu như tôi thực sự chết đi, chí ít Feldt sẽ ở bên cạnh cậu, vẫn còn có người giống như tôi, có khả năng bảo vệ cậu… khỏi Lilith.”

Bên ngoài phòng, Feldt áp tay lên cửa, chân mày khẽ nhíu.

Mấy tiếng sau, Rolin mang theo liều thuốc và một vài trợ thủ nghiên cứu viên đi tới trước giường bệnh.

“Sao vậy?” Oliver dường như ngay cả nói chuyện cũng phải cố sức.

“Đây là Perforin tổng hợp của chúng tôi, trong môi trường nhân tạo, nó thực sự có hiệu quả giết chết virus Leen, nhưng chúng tôi chưa…”

“Không có Huyết tộc bị nhiễm bệnh khác để làm đối tượng thử nghiệm phải không?” Oliver nhìn đôi mắt khẽ cụp xuống của Rolin sau lớp mặt nạ bảo hộ, “Để tôi thử đi. Tôi cũng là một học giả, cũng có sự tò mò.”

Kevin khẽ nuốt nước bọt, nhìn Rolin tiêm từng chút từng chút thuốc vào trong bình.

Feldt là người có thính giác nhạy bén nhất trong phòng lúc này, anh có thể nghe được trái tim Rolin đang run lên, thế nhưng Oliver lại bình tĩnh ngoài ý muốn. Hắn ta và anh đều là nhưng người lưu lạc trong dòng thời gian vô tận, đối mặt với tử vong, họ vẫn luôn thong dong.

Một lúc sau, cứ cách nửa tiếng Rolin lại lấy mẫu máu Oliver để kiểm tra hàm lượng virus.

Ban đầu, Perforin tiêu diệt được lượng lớn virus Leen, nhưng chỉ vậy thì mừng hơi sớm. Hai tiếng sau, virus Leen bắt đầu biến dị lần hai, chống cự lại công kích của Perforin, còn lượng virus X nhỏ nhoi còn sót lại trong cơ thể Oliver bởi vì có cấu tạo giống hệt virus Leen, mà trở thành bia ngắm của Perforin.

Rolin không thể không tiêm cho Oliver loại thuốc làm chậm lại tốc độ phá hoại của Perforin.

“Không thể ngờ virus Leen lại sinh động như thế.” Feldt đứng sau Rolin.

Lúc này, tiến sĩ D vô cùng buồn rầu, hai tay chống mặt, “Em phải làm gì bây giờ… Feldt…”

“Đối với em mà nói, Oliver rất đặc biệt. Hắn là người đầu tiên dạy em hóa học, là người đầu tiên khơi dậy thiên phú của em, cũng là người đầu tiên thật sự mang em về sau khi em bị Lilith cướp đi trí nhớ.”

“Anh đọc suy nghĩ của em?”

Cách lớp đồ phòng hộ, Feldt mát xa bả vai Rolin, “Darling, I know you.” (Thân mến, tôi hiểu em.)

“And always.” (Vẫn luôn như thế.)

Feldt tựa cằm lên đỉnh đầu Rolin, “Nếu một con đường không thông, vậy thì đổi sang đường khác đi.”

“Hữu dụng sao? Bây giờ em thật sự rất bội phục tiến sĩ Leen, virus của ông ta không những hoạt tính cao mà khả năng thích ứng cũng quá mạnh, em không ngừng muốn chế phục nó, còn nó lại không ngừng biến hóa.”

Feldt cười khẽ một tiếng, “Rolin mười sáu tuổi, Rolin hai mươi tám tuổi… khác nhau nhiều lắm. Nhưng cả hai đều là Rolin.”

Sau vài giây im lặng, Rolin ngẩng đầu lên, “Feldt…”

“Ừ?”

“…Virus Leen cho dù có biến hóa như thế nào, nó vẫn phải có đặc tính của mình, nếu vậy có nhiều chỗ là cố định không thể biến đổi!” Dường như cậu được dẫn dắt bởi câu nói của Feldt.

Feldt không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu, trong đáy mắt cậu dường như lóe lên ánh sao.

Rầm, Rolin nhảy khỏi ghế, chạy tới phòng nghiên cứu.

“Đưa tôi cấu tạo nguyên thủy của virus Leen, bản phân tích mẫu máu khi Oliver vừa nhiễm bệnh, và cả hiện tại!”

“Hiện tại sao? Chúng tôi vẫn chưa…”

“Để tôi làm đi.” Feldt chân thành đi đến, vẫy tay với Kevin, “Đi lấy mẫu máu.”

Nửa tiếng sau, Rolin ngồi trước bàn, xoa tay, “Trời ạ… chỗ này có quá nhiều chỗ giống nhau…”

“Nhưng luôn có một nơi nắm giữ vai trò cơ bản.” Feldt vẽ một ký hiệu trên tập tài liệu, “Phần này là bộ phận giống với virus X, có thể bỏ qua. Mấy bộ phận này sinh sôi quá nhanh, rất dễ bị Granzyme phá hủy.”

Rolin nuốt một ngụm nước bọt, dần dần bình tĩnh lại, cùng Feldt nghiên cứu.

Những nghiên cứu viên khác dường như bị tác phong chuyên chú của họ ảnh hưởng, đều tự phân công tới làm việc trước máy tính.

Lại bốn, năm tiếng trôi qua, sau khi rút ra kết quả tổng thể, thì vẫn còn hơn một trăm đoạn có thể là đoạn gốc.

Rolin nhìn chằm chằm biều đồ lớn, vuốt mặt nạ phòng hộ.

Một nghiên cứu viên đi tới cạnh Feldt nói: “Đây đã là cực hạn mà chúng ta có thể làm, nhưng vẫn không có khả năng làm ra thuốc giải để có thể kiểm tra toàn bộ đoạn gốc này cùng lúc.”

Rolin bỗng xoay đầu lại, “Bây giờ chúng ta sẽ chia virus Leen thành những đoạn nhỏ, để chúng sinh trưởng thành một virus mới, sau đó nuôi dưỡng cùng chỗ với virus X.”

“Tôi hiểu rồi.” Kevin là người phản ứng đầu tiên. Hắn biết, trong những đoạn gốc này nhất định có một bộ phận trí mạng đối với virus X.

Lúc này, một nhân viên nghiên cứu chạy vào, “Larsson tiên sinh… Ngài ấy đã không thể nói chuyện!”

Rolin ngây người, nhìn Feldt, “Em tin anh.”

Nam tử tao nhã gật đầu, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên mặt anh.

Cửa điện tử vang lên một tiếng tạch, Rolin lần nữa đi vào phòng bệnh.

Oliver nhìn cậu, khóe miệng mỉm cười, thâm trầm mà bất đắc dĩ.

“Virus Leen đã bắt đầu tổn hại thần kinh não của anh.” Rolin dừng lại, bản thân Oliver cũng là một học giả, hắn biết cơ thể mình xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể dự liệu được, có thể mười giây sau hoặc vài giờ sau, hắn thậm chí không thể nhìn thấy Rolin như bây giờ.

Cho nên khi mắt còn nhìn được, hắn phải khắc ghi hình ảnh người đàn ông làm mình không thể nào buông tay này.

“Tôi đã thấy ảnh chụp của chúng ta trong cuốn ‘Hóa học cơ bản’.” Rolin mấp máy miệng, “Tôi đoán lúc nhỏ tôi nhất định rất sùng bái anh, rất muốn cùng anh làm nghiên cứu. Nhưng về sau lại…”

Oliver chỉ nhìn cậu.

“Tôi biết anh không sợ chết, nhưng virus Leen lần này là nan đề mà cả tôi và anh phải cùng nhau đối mặt, nếu anh có thể sống… thì đó là thành công mà tôi và anh cùng nhau đạt được, đó là ước mơ lúc nhỏ của tôi.”

Tròng mắt Oliver khẽ chuyển.

Rolin giật giật khóe miệng, “Anh biết không… kì thật, cho dù tôi không thể đọc mớ suy nghĩ của anh, thậm chí anh cũng rất ít khi nói chuyện với tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh.”

You are so strong.

Lúc này, một nhân viên nghiên cứu chạy vào, “Tiến sĩ D! Chúng ta tìm được rồi!”

Rolin bậy dậy chạy ra cửa, Oliver nằm trên giường bệnh, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, nhưng hình bóng Rolin vẫn khác sâu vào trong đầu hắn.

“Chính là đoạn này sao?” Rolin đứng trước ngực Feldt, cố rướn cổ nhìn ra phía sau lưng anh, mở to mắt nhìn báo cáo phân tích trên màn hình máy tính.

“Đúng vậy. Bây giờ chúng ta phải chế tạo ra thuốc tương ứng.”

“Thế nhưng đoạn này vẫn có chút tương đồng với virus X, nếu phải hủy chúng, tôi sợ ông chủ căn bản không chờ được.” Kevin cau mày nói.

“Chúng ta chỉ có thể mạo hiểm.” Rolin xoay người lại, “Hãy giết chết virus Leen và virus X.”

“Nếu ông chủ mất đi khả năng miễn dịch, có thể trước khi virus bị tiêu diệt thì hắn đã chết vì biến chứng của bệnh khác!”

“Chúng ta chỉ có thể mạo hiểm. Chỉ cần virus Leen hoàn toàn chết hết, chúng ta sẽ tiêm cho Oliver một ít virus X, năng lực hồi phục của hắn vốn đã kinh người rồi!” Rolin đã bắt đầu phân tích điều phối thuốc giải.

Kevin dường như cực kì không thể hiểu nổi Rolin, bởi vì lát nữa ông chủ của hắn có thể sẽ chết.

Nghiên cứu liên tục suốt mười mấy tiếng không hề nghỉ ngơi, bọn họ rốt cuộc cũng cho ra được một liều thuốc.

Khi họ đi vào phòng bệnh, Kevin chạy đến bên Oliver.

“Ông chủ, đây có thể là liều thuốc cuối cùng.” Thanh âm hắn có chút run rẩy, nhưng Oliver trên giường chỉ trợn tròn mắt không chút phản ứng.

Ngẩn người, Kevin hiểu rằng, Oliver đã mất thính giác và thị giác.

Người đó là Oliver Larsson, nếu là bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không mặc kệ tôn nghiêm mà nằm đây, hắn kiên trì cho tới bây giờ, chỉ vì một nguyên nhân.

Chỉ duy nhất một người có thể quan trọng hơn sự kiêu ngạo của hắn.

“Tiêm cho Ngài ấy đi, tiến sĩ D.” Kevin nhíu mi, hít sâu một hơi rồi đứng qua một bên.

Liều thuốc tiến vào mạch máu Oliver, Rolin lui ra sau, cậu rất sợ, nếu thất bại, Oliver sẽ chết.

Có người nắm lấy tay cậu.

Không cần quay đầu lại, cậu biết đó là Feldt.

Mấy chục phút sau, Oliver bắt đầu phát sốt, đổ mồ hôi, đôi môi khô nứt.

Kevin dùng khăn ướt thấm lên môi hắn.

Trong lúc Rolin tiến vào lấy mẫu máu.

“Thế nào rồi?” Kevin rất sốt ruột, tình trạng cơ thể hiện tại của Oliver rất hỗn loạn, không có khả năng kiên trì lâu hơn.

“Chờ chút nữa” Rolin xoay người, tiêm cho Oliver thuốc ngăn cản virus phục chế, “Vẫn còn chút ít virus Leen.”

Kevin vốn định phát hỏa, lơ đãng thấy ánh mắt sau lớp mặt nạ phòng hộ của Rolin, hắn biết cậu đang nghiêm túc, đang chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.

Hô hấp của Oliver ngày càng thêm khó khăn, nhân viên y tế tiến vào gắn máy thở cho hắn.

Sau lần lấy máu cuối cùng, Rolin mang theo một liều thuốc khác đi đến.

Kevin vẫn luôn canh giữ bên người Oliver vội đứng lên, “Đến lúc rồi sao?”

Theo động tác gật đầu của Rolin, toàn bộ nhân viên quan trọng của toàn trung tâm nghiêm cứu đều tới trước gian phòng. Mọi người im lặng giống như lần đầu Rolin tới nơi này, ngay cả hô hấp cũng bị mọi người giam cầm trong khoang phổi.

Thuốc được tiêm vào mạch máu Oliver.

Ngay tại giây ấy, hai mắt hắn đột nhiên bừng mở, cả thân thể căng cứng như đang giãy dụa thoát khỏi ranh giới tử vong.

Co rút kịch liệt làm cả chiếc giường chấn động két két, Kevin kinh hách dang tay liều mạng ôm giữ hắn nằm yên trên giường.

“Tiến sĩ D! Sao lại như vậy! Anh mau cứu hắn!”

Những người khác cũng luống cuống tay chân, thậm chí có người muốn đi tìm thuốc an thần.

“Rất nhiều bộ phận bên trong cơ thể anh ta bị thương tổn, từng tế bào bị virus Leen công kích đều phải khôi phục như trước.” Rolin nhăn mặt nhíu mày nhìn đồng tử Oliver cấp tốc giãn ra, hình như có thứ gì đó dâng lên trong lòng cậu.

Lúc này, cậu đưa tay, nắm lấy tay hắn.

Anh có thể làm được! Anh nhất định phải sống sót!

Ngón tay cứng ngắc của Oliver bóp mạnh lấy cổ tay Rolin, đau đến tận xương lan dọc khắp thần kinh, Rolin cắn chặt khớp hàm không lên tiếng.

Dần dần, cơ thể Oliver vững vàng trầm tĩnh lại, mọi người có thể thấy được ***g ngực hắn phập phồng có quy luật, đôi đồng tử giãn đến mức tối đa cũng chậm rãi khôi phục thanh minh.

Thiết bị y tế réo vang lúc nãy cũng khôi phục lại tiếng vang ‘tích tích’ có quy luật, trái tim mọi người dường như cũng rơi từ không trung xuống, quay lại ***g ngực mình.

Ánh sáng chói lóa làm Oliver có chút không thích ứng được, bên tai tràn ngập tiếng hít thở, tiếng tim đập cùng với các loại âm thanh rất nhỏ khác mà bản thân đã lâu không thể phân biệt.

Hắn nhìn về phía Rolin, đối phương đã nhiều ngày không được ngủ đủ giấc, dưới bọng mắt là quầng thâm thật đậm.

Oliver khẽ mỉm cười, nụ cười như một hơi thở dài.

Hắn từng vô số lần khát vọng cậu bé trai ấy nhìn mình như vậy.

Lo lắng cùng mong ngóng.

Để hắn lần đầu tiên cảm giác được rằng bản thân mình thật sự tồn tại trong mắt cậu.

“Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của cậu.”

Ngữ điệu không lên xuống, lại để lộ ra sự lo lắng.

Rolin mỉm cười, toàn bộ mệt mỏi ập tới trong khoảnh khắc. Trong tiếng hoan hô vang vọng khắp phòng nghiên cứu, cậu chậm rãi lui về sau, có người đỡ được cậu.

Oliver nằm trên giường, hít vào một hơi, rũ mắt xuống.

Rolin được Feldt ôm lấy, ly khai phòng nghiên cứu đang sôi trào.

Kevin cũng liếc qua… bóng hai người họ, “Kì thật Ngài cũng rất muốn được ôm anh ta trong ngực như vậy, đúng không?”

“Vừa rồi khi cậu ấy nhìn tôi, khiến cho tôi nhớ lại lúc cậu ấy còn rất nhỏ… nhìn tôi qua cửa sổ, chính là ánh mắt đó, khẩn cẩu được ở lại bên cạnh tôi…” Tầm mắt Oliver dõi theo hành lang dài, không biết nhìn về nơi nào.

Kevin trầm mặc.

“Vừa rồi… tôi như được nhìn thấy ánh mắt ấy. Hai mươi năm… hóa ra lại có thể lâu đến vậy.”

Nhân viên nghiên cứu tiến lên, chuẩn bị giúp hắn tháo máy thở và các dụng cụ y tế khác.

Đi trên hành lang, Feldt cúi đầu nhìn Rolin yên tĩnh ngủ say, hiện tại em lại đi trước Lilith… người đàn bà kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Đúng như Feldt dự liệu, Lilith đang ngồi trên sân thượng, nhấm nháp mĩ vị máu tươi, trước mặt là đường chân trời mơ hồ giữa một mảnh nước biển thâm u và bầu trời.

“Oliver đang rời khỏi phòng nghiên cứu?” Đôi môi ướt át nhẹ nhàng mấp máy, không có khát máu kinh hoàng, lại tao nhã như lời mời từ địa ngục.

“Đúng vậy, hắn đã khỏi hẳn.” Trong bóng tối có người trả lời.

“Well done, Doctor D.” Lilith buông ly rượu trong tay xuống, nhìn về bầu trời đêm phía xa, “Sao luôn sáng ngời khiến người ta hâm mộ. Nếu không thể tự phát sáng, như vậy tôi sẽ làm người hái sao.”

Rolin lúc này đã ngủ suốt một ngày một đêm, nếu không phải dịch chua bao tử bắt đầu bốc lên, bao tử ẩn ẩn đau, e là cậu sẽ chưa chịu tỉnh lại.

Melanie tươi cười mở cửa phòng, tay bưng khay thức ăn, trên có ly sữa, còn có trứng gà.

Rolin thề, đời này cậu chưa từng thấy cô nàng đẹp như bây giờ.

“Nè nè nè! Đánh răng trước đã!” Melanie dùng ngữ khí hết sức nghiêm túc giáo dục cậu tiến sĩ mang vẻ mặt hắc tuyến.

Được rồi, toàn bộ vẻ tốt đẹp khi nãy đều là giả dối.

Rolin vừa rửa sạch bọt kem bên miệng, vừa nhìn chính mình trong gương.

Bỗng nhiên cậu thấy sợ hãi.

Virus Leen chút nữa đã lấy đi tính mệnh Oliver, thậm chí việc mình có thể cứu hắn cũng nhờ vào vài phần may mắn. Như vậy tiếp theo, mục tiêu của Lilith là mình… hay Feldt?

Cậu hít sâu một hơi, tâm tình vốn đang thoải mái bỗng chốc trở nên nặng nề.

Dòng nước cuốn trôi bọt kem vào ống thoát nước, thanh âm càu nhàu chợt làm cậu nhận ra điều gì.

Quay đầu lại, cậu nhắm đến chiếc máy tính trong phòng thí nghiệm.

“Uy! Bữa tối của anh nè!” Melanie kêu lớn nhìn cậu ngồi trước bàn máy tính bận rộn gì đó.

Feldt không biết đến từ lúc nào, làm thủ thế đừng lên tiếng với Melanie, sau đó lặng lẽ đi tới sau lưng Rolin.

Quan sát khóe môi khẽ nhếch, hai mắt càng lúc càng trợn lớn của cậu, Feldt mỉm cười hỏi, “Em phát hiện ra gì rồi?”

Rolin quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của đối phương, tạm ngừng mất hai giây rồi chợt ôm chầm lấy đầu anh, hôn mạnh lên hai bên má đối phương, “Em tìm được rồi! Em tìm được rồi!”

“Tìm được cái gì?” Feldt có chút luyến tiếc tốc độ rời đi quá nhanh của hai nụ hôn kia.

“Anh còn nhớ không? Lần trước em cho anh đọc tư duy của em, anh cũng biết thuốc chống ánh nắng vẫn luôn không ổn định, vừa chế tạo ra sẽ lập tức phân giải, nhưng bây giờ…”

Giây tiếp theo, Feldt dùng bàn tay che miệng Rolin, ngăn cản cậu nói tiếp.

Sự hưng phấn của Rolin tan rã trong nháy mắt, cau mày khó hiểu nhìn cộng sự của mình.

Feldt đưa tay vòng qua má Rolin, tìm được dưới bàn phím máy tính một máy nghe trộm mini, cười khẩy, máy nghe trộm liền biến thành mớ bột phấn trong tay Feldt.

Mọi người thất thần.

Feldt quay đầu lại, “Melanie, ngoài trừ tôi, Rolin, cô, Mike và Albert, còn ai xuất hiện ở phòng thí nghiệm vào thời điểm này?”

“Trong mấy ngày các anh đi, Cục có phái người đến nâng cấp thiết bị, hắn có giấy phép và mật mã, nên tôi nghĩ…”

“Trong Cục có người của Lilith.” Rolin dùng giọng điệu thăm dò hỏi Feldt.

“Có lẽ, bất quá cô ả điên kia rất hứng thú với nhất cử nhất động của em, vừa rồi em muốn nói gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.