Quan Hệ Đẫm Máu

Chương 2: Gặp gỡ huynh muội Vệ gia




Editor: smizluy1901

Ra khỏi tổng cục, Đường Tuấn bảo cô lên xe, nói có lời muốn nói với cô.

"Cảm ơn anh." Một lần lại một lần được anh cứu giúp, đáy lòng Tòng Thiện có chút áy náy.

"Cô không cần cảm ơn tôi, là sáng sớm Dập Hạo đã gọi điện tới nhà của tôi, bảo tôi nhất định phải tới giúp cô giải vây." Đường Tuấn giải thích rõ nói.

"Sao anh ta biết được?" Tòng Thiện biết Đường Tuấn là được Hàn Dập Hạo nhờ vả, mới có thể đến giúp cô, nhưng cô không nghĩ tới chính là, Hàn Dập Hạo ở tại đảo Hoàng Nham phía xa, sao lại biết được chuyện của cô nhanh như vậy?

"Cái vấn đề này chờ cậu ấy về tự cô hỏi cậu ấy đi." Đường Tuấn không trả lời thẳng, anh liếc nhìn Tòng Thiện một cái, lại nói, "Thẩm tiểu thư, tuy chuyện không liên quan đến tôi, nhưng tôi lấy tư cách là bạn của Dập Hạo, vẫn muốn nói vài lời. Tôi biết Dập Hạo từ nhỏ, cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu ấy tốn nhiều tâm tư với một cô gái nào như vậy, chuyện ở Samos của hai người, Danh Dương cũng đã nói cho chúng tôi biết. Cô và Dập Hạo cũng coi như là chịu hết đau khổ mới đến được với nhau, tại sao sau khi về nước lại đối xử với cậu ấy như vậy?"

"Mọi người?" Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ chuyện của bọn họ không chỉ có Đường Tuấn biết.

"Tôi và mấy người bạn khác, cô đều đã gặp qua ở Cửu Cung." Đường Tuấn giải thích nói, "Tuy Dập Hạo bảo chúng tôi không được nói cho cô biết, nhưng cậu ấy vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, tôi cảm thấy nên cho cô biết. Khoảng thời gian trước, cậu ấy là vì cô mà đặc biệt trở về, cậu ấy còn bảo mấy người chúng tôi, trong lúc cậu ấy rời khỏi thành phố A, nhờ chúng tôi trông chừng cô thật tốt. Một người đàn ông vì cô mà suy tính mọi mặt, nếu như tôi là phụ nữ, nhất định sẽ rất cảm động." Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

"Tôi không biết nên nói như thế nào." Tòng Thiện nghe xong những lời này, trong lòng giống như bị người ta đánh mạnh một cái, cũng rất khó chịu, cô nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nói, "Tôi rất cảm ơn anh ấy vì tôi mà làm hết thảy, nhưng tình cảm không chỉ là chuyện của hai người. Trước khi gặp được anh ấy, tôi đã có bạn trai, hôm nay tôi và Tư Hàn đã đến bước bàn về chuyện cưới hỏi, đối với tình cảm của anh ấy, tôi làm sao đáp lại?"

"Vậy cô có yêu bạn trai của cô hay không?" Đường Tuấn hỏi tới.

Tòng Thiện quay đầu qua, nhìn Đường Tuấn, trong đôi mắt có một tia đau đớn, cô nói: "Tư Hàn thích hợp với tôi hơn anh ấy. Người như anh ấy, lý nên xứng với một cô gái hoàn mỹ. Hơn nữa, Đường thiếu gia, anh cũng là một người trong gia đình thế gia vọng tộc, nếu như anh muốn kết hôn với một cô gái con nhà nghèo mẹ mất cha không rõ, bố mẹ anh sẽ đồng ý chứ?"

"Bọn họ sẽ không chấp nhận." Đường Tuấn thẳng thắng thừa nhận nói, "Cô là lo lắng cho bố mẹ của Dập Hạo?"

Tòng Thiện lắc đầu, nói: "Giữa tôi và anh ấy sẽ không có kết quả, tình cảm vốn còn chưa sâu nặng, thì sớm cắt đứt khi chưa muộn, sự tổn thương của mọi người cũng sẽ nhỏ nhất."

"Tôi hiểu." Đường Tuấn gật đầu, Thẩm Tòng Thiện nói không phải không có lý, cho dù là gia đình giàu có bình thường, cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận một cô bé lọ lem, huống chi là nhà họ Hàn, Dập Hạo còn có người mẹ như vậy.

Năm đó Nhạc Thanh Lăng có thể không để ý tới cảm nhận của người con trai lớn, tìm người đối phó với người con gái ấy, sau này cũng có thể sẽ đối xử với Tòng Thiện như vậy. Bi kịch của anh trai Hàn Dập Hạo, hy vọng sẽ không có tái diễn lần nữa.

Lúc này, một hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đường Tuấn nhận, im lặng lắng nghe, chỉ nói một câu duy nhất "Biết rồi" sau đó cúp máy.

"Là người của Dập Hạo gọi tới." Đường Tuấn nói với Tòng Thiện.

"Người của anh ấy?" Tòng Thiện nghi ngờ hỏi.

"Người ở chỗ quân tình." Đường Tuấn thản nhiên mở miệng nói, "Đã tìm được tung tích của An Bối Bối."

"Nhanh như vậy?" Tòng Thiện hơi giật mình, suy cho cùng cả cục cảnh sát bận rộn một đêm, cũng không tìm được, người của quân đội vừa ra tay thì đã giải quyết?

"Vốn là không phải vụ án bắt cóc gì." Đường Tuấn điềm nhiên nói, "Cử một đặc công am hiểu thôi miên sẽ hỏi ra được, hiện tại đã có người đi tìm An Bối Bối rồi."

"Có phải Tô Nhị Hà giật dây hay không?" Tòng Thiện mở miệng hỏi.

"Cô đã sớm nghi ngờ bà ta?" Đường Tuấn nhíu mày, phát giác cô gái này cũng rất thông minh.

"Lúc đầu không có nghĩ tới, nhưng về sau tôi cẩn thận đắn đo, càng suy nghĩ điểm đáng nghi càng nhiều. Mọi khi An Bối Bối ra ngoài, Tô Nhị Hà đều rất lo lắng, hôm qua lại có thái độ khác thường, chỉ nói mấy câu. Sau đó ở nửa đường, An Bối Bối nhận điện thoại, cô ấy liền đổi muốn đi Cửu Cung, tôi nghĩ nhất định là người rất thân thiết với cô ấy, cô ấy mới có thể ngoan ngoãn nghe lời. Tiếp đó đến Cửu Cung, chúng tôi liền bị cản lại, mà đúng lúc nghi phạm thừa cơ hội này đưa An Bối Bối đi. Chúng tôi đã từng vặn hỏi đám bạn kia của An Bối Bối, cho nên hỏi ra được tất cả mọi người không ai biết nghi phạm, là An Bối Bối tự mình đưa đến. Sau khi An Bối Bối mất tích, tôi đi đến nhà họ An, nói cho bọn họ biết, chỉ cần nghi phạm gọi điện đến, cũng sẽ bị tra ra vị trí. Kết quả, cả đêm không có một cú điện thoại nào gọi tới. Cái này đã có rất nhiều sơ hở. Hơn nữa, vừa rồi Tô Nhị Hà trực tiếp đi tìm cục trưởng muốn xử phạt tôi, nóng lòng như thế, nhất định là có vấn đề." Tòng Thiện phân tích mạch lạc rõ ràng nói.

"Không hổ là làm ngành này." Đường Tuấn khen ngợi nói.

Tòng Thiện cười cười, "Chỉ đoán cũng vô dụng, nếu quả thật là Tô Nhị Hà tìm người làm, bà ấy nhất định sẽ giấu An Bối Bối ở một chỗ an toàn, chờ mấy ngày nữa, cảnh sát vẫn không tìm được người, bà ấy sẽ làm lớn chuyện."

"Cô và nhà họ An từng có đụng chạm sao?" Đường Tuấn tò mò hõi.

"Cứ cho là như vậy." Tòng Thiện thoáng hiện qua một nụ cười khổ.

Nhìn thấy nét mặt của cô, Đường Tuấn biết cô không muốn nói, vì vậy cũng không hỏi tới, anh nói: "Tôi đưa cô về cục cảnh sát, chuyện này cũng coi như đã đi đến hồi kết, bên phía nhà họ An kia thì không có lý do gì tìm đến cô làm phiền."

"Không cần, tôi tự mình bắt xe về được rồi." Tòng Thiện từ chối khéo nói, đã làm lỡ thời gian của anh lâu như vậy, không muốn phiền anh nữa.

"Diễn trò phải diễn cho trót. Hôm nay, cục trưởng Trần và người nhà họ An cũng đã biết 'quan hệ' của chúng ta rồi, nếu như để cho người ta thấy cô tự mình bắt xe về, khó đảm bảo sẽ không nghi ngờ. Tôi cố ý để cho bọn họ hiểu lầm, chính là muốn cho bọn biết, sau lưng cô là có người, nhà họ An muốn động đến cô cũng không phải dễ dàng như vậy." Đường Tuấn giải thích rõ nói, dĩ nhiên anh cũng là ở dưới sự "bày mưu đặt kế" của Hàn Dập Hạo mới làm như thế.

Tòng Thiện suy nghĩ một chút, bây giờ cô vẫn còn đứng ở nhà họ An, có thể ít rước lấy phiền phức thì cố gắng ít rước lấy một chút, loại người như Tô Nhị Hà này, chỉ có đối mặt với người có quyền thế hơn bà mới có chỗ kiêng dè, nghĩ vậy, cô gật đầu nói: "Vậy làm phiền anh."

Đường Tuấn gật đầu xem như trả lời, trên đường lái xe đi đến cục cảnh sát, hai người đều có những suy nghĩ riêng.

Đường Tuấn nghĩ thầm, thật ra thì Thẩm Tòng Thiện này cũng không còn khiến người ta ác cảm như lần đầu tiên gặp mặt, ít nhất cô không giống với những người phụ nữ khác, sau khi biết gia thế của Hàn Dập Hạo, chủ động yêu thương nhung nhớ. Thật ra thì chỉ cần cô bằng lòng, cho dù không gả vào nhà họ Hàn, Dập Hạo cũng sẽ cho cô một số tiền lớn, nửa đời sau của cô cũng sẽ trôi qua tương đối thoải mái, nhưng Thẩm Tòng Thiện không có lựa chọn như vậy, đã nói rõ ít nhất là cô thật lòng với Dập Hạo, thà rằng chấm dứt tình cảm không có kết quả, so với phụ nữ hám giàu mà nói, quả thật không biết tốt gấp bao nhiêu lần.

Mà đồng thời Tòng Thiện cũng đang nhớ tới Hàn Dập Hạo, nghe nói tình hình bên kia lại căng thẳng, anh có khỏe không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.