Quan Hệ Bất Chính

Chương 14




Tiếng chiếc SUV của Luke chạy vào lối đi làm gián đoạn Irene ngay khi nàng chuẩn bị vào thế nằm ngửa gập người. Hai tiếng đập cửa cộc lốc và nôn nóng không lâu sau đó cho nàng biết người lái xe không được vui vẻ gì cho cam.

“Vào đi,” nàng nói, vẫn giữ tư thế chữ V, hai chân và hai cánh tay đưa lên cao, ngón chân chĩa thẳng, giữ thăng bằng trên xương cụt.

Luke mở cửa và nhìn nàng. “Cô đang làm cái quái gì vậy?”

“Tập Pilates.” Nàng rời khỏi tư thế rồi cuộn mình đứng dậy. “Tôi bắt đầu tập từ vài năm trước. Tập trung cơ bản vào phần cơ quanh lưng, ngực, bụng. Rất nhiều vũ công theo môn này. Tập cái này không thể thay thế thói quen bật đèn sáng cả đêm. Nhưng nó có thể thay thế cho tật muốn kiểm tra bồn rửa nhà bếp cả năm sáu lần để đảm bảo vòi nước đã tắt trước khi tôi rời khỏi căn hộ. Tật này có lúc rất nặng.”

“Thay thế một thói quen ám ảnh bằng một thói khác à? Vâng, tôi rành cái lý thuyết này lắm.” Anh đóng cửa lại. “Nhưng cô làm ơn làm phước cho cả tôi và cô nhé. Đừng để dân địa phương nhìn thấy cô tập luyện cái môn Pilates của mình được chứ? Chúng ta không cần phải tô trát thêm hình ảnh lập dị của cô trong mắt họ đâu.”

Dứt khoát tâm trạng không tốt rồi.

“Tôi thấy các bài tập thực sự hữu ích khi tôi cố suy nghĩ cho thông.”

“Đi khỏi Dunsley một lúc sẽ giúp tôi đả thông suy nghĩ.” Anh đi vào gian bếp nhỏ. “Cô thấy sao nếu chúng ta lái xe đi đâu đó?”

Irene nhìn theo anh mở cửa tủ lạnh như thể anh là chủ nơi này. Mà kỳ thực, anh đang sở hữu nhà nghỉ này đấy chứ.

“Được thôi,” nàng nói hết sức cẩn trọng.

Anh lấy ra một chai nước và mở nắp. “Có thể chúng ta sẽ ăn tối ở Kirbyville”

Chẳng ai gọi đây là một lời mời lãng mạn gì được, nàng nghĩ thầm. Nhưng dù sao, ăn tối ở phía bên kia hồ nghe chừng thú vị hơn hai lần đi chơi mà gần đây nàng đã kéo anh theo.

“Được thôi,” nàng nói. “Nhưng trước hết anh phải cho tôi biết có chuyện gì không ổn vậy.”

Anh tựa người vào quầy bếp. “Hơn năm tháng qua tôi đã làm công dân gương mẫu ở Dunsley này. Thậm chí chưa từng bị phạt vì lái xe quá tốc độ. Vậy mà hôm nay tay cảnh sát trưởng lại cảm thấy cần thiết phải đưa ra lời cảnh báo.”

Cảm giác tội lỗi và e sợ như a xít tạt thẳng vào nàng. “Sam McPherson đe dọa anh à?”

“Tế nhị hơn thế một chút, nhưng mà phải, mục đích đúng là như vậy. Nói thật nhé, chuyện này khiến tôi bực mình đấy, nhất là khi tôi đã sống mẫu mực đến thế kia rồi.”

“Luke này, là lỗi của tôi.”

“Điều đó,” anh vừa nói vừa tung chìa khóa xe lên không, “không phải là tôi không ghi nhận đâu nhé.” Anh chụp lại chùm chìa khóa rồi bước về phía nàng. “Thôi, ta cuốn xéo khỏi đây thôi nào.”

Càng đi xa khỏi Dunsley, Irene càng cảm thấy thoải mái. Nàng ngộ ra nàng đã không nhận thấy biết bao căng thẳng lo âu bị dồn nén trong cơ thể mình kể từ khi về đến thị trấn này rồi. Đêm xuống nhanh. Mặt hồ gần như chuyển sang màu đen dưới bầu trời nặng nề u ám hứa hẹn một trận mưa rõ to trước khi bình minh ngày mới kịp ló dạng. Nàng nhận thức được sự hiện diện gần gũi của Luke ngay bên cạnh trong khoang trước chiếc xe to đùng.

Con đường ngoằn ngoèo dọc theo bờ hồ dài dặc xoắn xít được lát đá hai làn cong cong vặn xoắn vào nhau theo kiểu kỳ dị. Luke điều khiển xe điệu nghệ và chính xác nhưng rất từ tốn thong dong. Nàng có cảm giác anh không vội vã đi đến đích.

“Hôm nay tôi đã nói chuyện với Addy,” một lúc sau nàng lên tiếng. “Chị ấy bảo rằng tôi không cần cất công đi San Francisco tường thuật lại đám tang của Pamela làm gì. Bảo rằng đây sẽ là một sự kiện đã được dàn dựng công phu rồi nên tôi sẽ phí thời gian của mình bởi tôi sẽ chẳng thể nào đặt được những câu hỏi hóc búa cả.”

“Có lẽ chị ta nói đúng đấy.”

Nàng nhìn anh. “Thế Phil Carpenter đã nói gì?”

“Chú ấy xác minh những gì Connie Watson nói với chúng ta. Không có dấu hiệu nào cho thấy Pamela đi cùng với một người đàn ông trong chuyến viếng thăm Dunsley lần cuối.” Irene quan sát bóng đêm đang trườn ra khỏi các rặng cây, nuốt chửng phần còn lại của cảnh quan. “Điều duy nhất mọi người có vẻ đồng tình là lần này Pamela đã không hành xử theo thói thường. Cô ấy đã có một lý do đặc biệt để đến Dunsley, và lý do đó không phải là để tự sát.”

“Cô ấy muốn gặp cô.”

“Đúng vậy.”

Luke chọn một quán ăn mà anh tình cờ khám phá ra sau khi đến vùng hồ không lâu. Quán cà phê Kirbyville Marina có vẻ sang trọng hơn một chút so với hầu hết các hàng quán khác ở vùng này. Anh hy vọng Irene sẽ thấy bầu không khí nơi tòa nhà đô thị giả phong cách Ý này thật ấm áp, thậm chí là thân mật. Cũng giống như các cơ sở dịch vụ khác trong khu vực, mùa này nơi đây chỉ hơi đông một chút vào thời điểm này trong năm. Anh không mấy khó khăn khi thuyết phục chủ quán dọn một chiếc bàn ngay gần cửa sổ.

Irene ngồi xuống và tò mò nhìn quanh. “Nơi này mới đây. Hồi tôi còn ở Dunsley thì chưa có chỗ này.”

Luke mở thực đơn. “Trái với quan điểm thông thường, một số thứ thực sự có thay đổi.”

Nàng mỉm cười. “Có thể là ở phía bên này hồ thôi. Chứ không phải ở Dunsley, ít nhất là theo quan sát của tôi. Thật dễ sợ khi thấy thị trấn hầu như chẳng hề thay đổi gì.”

“Chúng ta đến đây để thoát khỏi Dunsley một lúc. Chúng ta chỉ nói về những chuyện khác thôi nhé?”

“Ý kiến hay đấy.” Nàng tập trung cao độ vào thực đơn. “Tôi nghĩ là mình sẽ kêu món tôm áp chảo và salad trái bơ.”

“Tôi sẽ dùng món mì spaghetti. Món trộn giống của cô.”

“Tôi không thấy nhãn nào của Elena Creek Vineyards trên danh mục rượu,” nàng nói.

“Coi trong phần rượu hiệu Rain Creek ấy. Đó là nhãn sản phẩm mà Elena Creek Vineyards dùng để đánh vào thị phần giá thấp hơn.”

“Tôi biết hiệu này. Nói đúng ra tôi chỉ đủ khả năng uống Rain Creek thôi. Tôi đặc biệt thích loại vang sauvignon trắng.”

“Rain Creek là ý của Hackett, em trai tôi. Nó muốn tiếp cận khách hàng trung lưu, nhưng phải mất rất nhiều thời gian để thuyết phục Bố Già và Gordon ủng hộ ý tưởng này. Hai người ấy thích cái hình ảnh độc quyền thượng lưu mà họ đã dày công gây dựng suốt những năm qua. Vì vậy Hackett cuối cùng đã nghĩ ra cách sử dụng nhãn hàng khác. Và đã rất thành công.”

“Anh nghĩ sao về việc sử dụng nhãn hàng khác?”

Luke nhún vai.

“Chẳng liên can đến tôi. Từ lâu tôi đã quyết định không đi theo con đường kinh doanh của gia đình. Sau khi rời binh đoàn lục chiến, tôi đã nghe lời Bố Già và Gordon mà thử tham gia xem sao, nhưng hóa ra lại là một thảm họa.”

Họ gọi phục vụ để đặt món. Khi chàng trai trẻ quay đi, một không khí im lặng bao trùm bàn ăn. Irene có vẻ như đang chìm đắm trong ly rượu của mình cùng với quang cảnh mặt hồ phủ màn đêm đen thẫm.

Luke tự hỏi liệu mình có phạm phải sai lầm nghiêm trọng khi đề nghị thay đổi đề tài nói chuyện hay không. Có lẽ nàng cảm thấy anh thật cù lần và chán ngắt nếu họ không bàn bạc gì về vấn đề ở Dunsley. Anh băn khoăn không biết nàng sẽ nói gì nếu đang ngồi cùng mấy gã đàn ông khác.

“Có vẻ như đang mưa,” anh nói, cố gắng đào sâu tìm cảm hứng gợi chuyện.

“Ừm, vâng.”

Đào sâu hơn đi. Mày đang đánh mất cô nàng đấy.

Anh với tay chọn một cái bánh mì que trong rổ bánh.

Rốt cuộc cảm hứng cũng lóe lên.

“Tối mai tôi phải ló mặt đến dự sinh nhật của Bố Già,” anh nói. “Tôi cần một phụ tá.”

Nàng nhìn anh hờ hững. “Phụ tá à?”

“Một cô bạn gái,” anh nhanh chóng chữa lại.

“Anh cần một cô bạn gái tháp tùng đi dự tiệc sinh nhật à?”

“Tin tôi đi, chúng ta không nói về một cuộc họp mặt gia đình nho nhỏ đâu. Sinh nhật của Bố Già là một trong những sự kiện rình rang ở Santa Elena đấy. Mọi nhà làm rượu trong thung lũng cùng rất nhiều người trong thị trấn sẽ đến. Cô sẽ làm phúc cho tôi lắm lắm.”

“Nghe có vẻ vui nhỉ,” nàng nói. “Tôi cũng thích đi cùng anh.”

Đột nhiên anh thấy phấn chấn hẳn. “Cảm ơn nhé. Chiều mai chúng ta sẽ cùng lái xe đến Santa Elena. Buổi tiệc sẽ kéo dài đến khuya, cho nên chắc chúng ta sẽ qua đêm tại khách sạn Santa Elena rồi trở về Dunsley vào sáng hôm sau.”

“Duy một điều này thôi,” nàng nói.

“Điều gì?”

“Tại sao lại nói là tôi đang làm phúc cho anh?”

Anh xoay xoay ly rượu trong tay, cân nhắc nên nói cho nàng biết đến bao nhiêu. “Tôi đã từng đề cập chuyện gia đình rất lo lắng về tôi như thế nào trong vài tháng qua.”

“Ừ.”

“Tôi nghĩ rằng nếu đi cùng cô, mọi người sẽ thấy an lòng.”

“À,” nàng nói. “Hiểu rồi. Anh cho rằng nếu đi cùng bạn gái đến bữa tiệc, người nhà anh sẽ nghĩ rằng anh đã khỏi chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương và trở lại bình thường rồi chứ gì.”

Luke nhấp một ngụm rượu rồi từ từ hạ ly xuống. “Không may là sự thể còn phức tạp hơn thế.”

“Còn phức tạp đến mức nào được nữa chứ?”

“Như đã nói, khi tôi rời Thủy quân lục chiến, mọi người rất lo lắng liệu tôi có hòa nhập lại được với cuộc sống gia đình hay không. Nói sao đây nhỉ? Khi ấy điều đó nghe có vẻ như là một ý kiến hay.”

“Nói cách khác, anh thuận theo quan điểm trở lại cuộc sống bình thường. Vậy thì có gì không ổn nào?” Luke nhìn nàng. “Cô nương ạ, tôi là lính Thủy quân lục chiến. Tôi không chỉ thuận theo quan điểm. Một khi quyết định trở lại cuộc sống bình thường, tôi dành một trăm phần trăm tâm huyết để hoàn thành nhiệm vụ này. Tôi thiết lập mục tiêu và đưa ra chiến lược để đạt được mục đích đề ra. Sau đó tôi thi hành chiến lược với một thời gian biểu cực kỳ chuẩn xác.”

Nàng cau mày. “Chết cha.”

“Đúng là chết cha thật. Hóa ra trở lại cuộc sống bình thường khó hơn mình tưởng. Là một trong những thứ khó chịu trong đời ấy mà, tôi đoán thế.”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“À, tôi tiến hành suôn sẻ được một thời gian,” anh nói một cách thận trọng. “Thực sự có tiến triển. Mục tiêu đầu dễ dàng đạt được. Nhận việc trong hãng rượu của gia đình. Chán đến chết, dĩ nhiên, nhưng tôi cũng làm được. Tham dự hàng tá cuộc họp. Đọc báo cáo tài chính của công ty. Gặp gỡ khách hàng. Nhưng tôi lại gặp chút rắc rối với mục tiêu thứ hai.”

“Là gì?”

“Tôi cho rằng một phần của định nghĩa cuộc sống bình thường là kết hôn và lập gia đình.”

Irene quan sát anh với chút cảm xúc được che chắn. “Jason có kể đôi chút về một cuộc đính hôn không thành nào đó?”

“Cộng sự của bố tôi, Gordon Foote, có một cô con gái. Katy. Cô ấy hơn Jason vài tuổi. Cha mẹ cô ấy ly dị khi cô ấy mười mấy tuổi. Hầu hết thời gian cô ấy ở với bố, nghĩa là lớn lên với nghề kinh doanh rượu và vây quanh bởi anh em nhà Danner. Cô ấy làm trong phòng Quan hệ Công chúng của công ty. Tôi biết cô ấy từ bao lâu nay rồi.”

“Anh hỏi cưới Katy à?”

“Sau này nhìn lại, tôi chỉ có thể nói rằng đấy dường như là một nước cờ hoàn toàn hợp lý. Có vẻ như Katy cũng nghĩ thế, bởi cô ấy đã nhận lời. Gia đình rần rần cả lên. Nhưng có gì đó thiêu thiếu.”

“Chẳng hạn như là?”

Anh phẩy tay. “Lãng mạn. Đam mê. Tình dục.”

“Mối quan hệ của anh thiếu đi tình dục à?”

“Một vài cái ôm hôn theo kiểu bạn bè, chỉ thế thôi. Vì vậy, là một người tư duy đã được huấn luyện và có chiến thuật, tôi quyết định rằng vấn đề chắc là do không khí ở gia đình. Tôi nhận thấy rằng chúng tôi cần có thời gian riêng tư bên nhau. Đi dạo trên bờ biển. Ăn tối bên ánh nến. Cô biết mấy lề thói đó mà.”

Irene ra vẻ đăm chiêu. “Thật ra, tôi cho rằng sự lãng mạn không hẳn được tính như một lề thói.”

Anh phớt lờ câu nói ngắt lời của nàng, quyết định kể nốt những gì mình vừa nói. “Tôi rủ Katy đi chơi xa một dịp cuối tuần dài ở một nhà nghỉ trên một bờ biển hẻo lánh.”

“Rồi chuyện gì không ổn thế?”

“Gần như ngay lập tức, tôi nhận ra rằng chúng tôi đã phạm một sai lầm lớn. Katy đồng tình. Thế là chúng tôi về nhà thông báo hủy hôn ước.”

“Nghe buồn đấy nhưng không hẳn là một thảm họa. Thế vấn đề nằm ở đâu?”

“Vấn đề là,” anh nói giọng đều đều, “mọi người, kể cả Katy, cho rằng lý do khiến tôi hủy hôn ước là vì tôi không thể làm tròn nhiệm vụ của mình trên giường.”

Irene nhìn anh chăm chăm, rõ ràng là nàng nửa như kinh ngạc nửa muốn chết cười.

“Trời đất ơi,” nàng thì thầm.

“Cô nghĩ thật khó mà vượt qua khi bị giáng một cái kết quả chẩn đoán mắc chứng rối loạn căng thằng hậu chấn thương vào mặt chứ gì? Hãy thử bị gắn mác Rối loạn cương dương xem nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.