Quan Hệ Bất Chính - Muội Muội

Chương 40: Suy đoán




Tân Nhạc vừa nghe thấy câu hỏi của mẹ, hận không thể đập đầu mình chết luôn đi cho xong.

Cô vội đẩy mạnh cửa đi vào, “Mẹ!!!”

Tân Nhạc lớn tiếng gọi, chỉ có điều âm thanh này hơi cao vút.

Mặc Lộ Túc đang chỉnh lại cổ tay áo bỗng khựng lại, cô căng thẳng cái gì? Anh biết.

Thế nên ngay một giây sau đó, Mặc Lộ Túc liền khẽ gật với mẹ Tân Nhạc, “Cô à, cháu còn phải đi kiểm tra phòng khác nữa, cháu xin phép đi trước. Tân Dương tĩnh dưỡng vài ngày nữa là có thể xuất viện được rồi. Năm lớp mười hai này rất quan trọng, nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn, vẫn còn bốn tháng nữa mới thi, nhất định phải ăn uống điều độ vào nhé.”

Mặc Lộ Túc nói xong lại khẽ gật với ba Tân Nhạc, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.

Mẹ Tân Nhạc cảm thán, “Nhìn bác sĩ ở bệnh viện lớn người ta đi, đúng là có tố chất thật.”

Tân Dương khẽ cười hí hửng, để nịnh mẹ đấy ạ.

Ba Tân Nhạc cũng gật theo, “Phải, bản tính tốt, lại rất có năng lực nữa.”

Mẹ Tân Nhạc thấy Tân Nhạc đi vào liền nhéo tai cô, “Con nói đi con kêu cái gì mà kêu? Hả? Làm Viện trưởng Mặc sợ chạy mất rồi kìa? Con nhìn người ta đi, đẹp trai không nói, mới trẻ thế đã làm Viện trưởng rồi, con nhìn lại con đi.”

Tân Nhạc ai da một tiếng, giải thoát cho cái tai của mình, “Ba của người ta là chủ tịch của cái bệnh viện này, mẹ có cho con một người ba là chủ tịch đâu.”

Ba Tân Nhạc: “...”

Con gái, chuyện này là ba có lỗi với con, là ba sai, ba xin nhận lỗi.

Mẹ Tân Nhạc trừng mắt nhìn cô con gái nhà mình, rồi lại trừng cậu con trai đang nằm trên giường bệnh, “Con nhìn đi, cả hai đứa cộng lại cũng không bằng được một nửa Viện trưởng Mặc người ta, haiz, mới đầu còn thấy hai đứa khá hợp, kết quả lại không bì được với người ta. Không bì được với cậu Sở nhà người ta thì thôi, giờ ngay tới cả một bác sĩ cũng không bằng. Con nói xem con cũng là bác sĩ, gì thì gì cũng tốt nghiệp ba bốn năm rồi, ngay tới chức y sĩ trưởng cũng không lên nổi, đã thế còn nhảy hết bệnh viện này tới bệnh viện khác nữa chứ.”

“Mẹ, chuyện đó không phải là chị bị người ta hại sao?” Tân Dương không nhịn được phải nói đỡ cho chị mình.

“Được, lần đầu là bị người ta hại, lần thứ hai thì sao? Ở viện mấy năm trời rồi, sắp lên được đến cái chức y sĩ trưởng rồi, kết quả thì hay rồi, ly hôn xong cũng xin nghỉ việc luôn.” Mẹ Tân Nhạc lại nói.

“Mẹ ơi mẹ, để con đưa ba mẹ ra ngoài ăn nhé, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước, hôm nay ngoài trời xuất hiện hiện tượng lạ đấy, mây đều màu cam hết kìa, đẹp cực luôn, đi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Tân Nhạc nói rồi lại kéo mẹ vẫn còn đang càm ràm không thôi ra ngoài.

“Ngoài trời có hiện tượng lạ, mẹ thấy có mà là hiện tượng lạ con đang sắp làm mẹ tức chết thì có. Con vẫn muốn treo cổ trên cái cây đó, khăng khăng không phải là thằng đó thì không được hả? Mẹ thấy cậu Viện trưởng Mặc kia rất tốt, đẹp trai lại còn có năng lực kìa.” Mẹ Tân Nhạc vẫn nghĩ tới Mặc Lộ Túc.

Tân Nhạc không nhịn được trợn trắng mắt. Tân Dương quăng cho Tân Nhạc ánh mắt tự cầu phúc lấy đi rồi ngủ thẳng cẳng luôn.

Mẹ Tân Nhạc có nói gì cô cũng dạ vâng, còn hỏi ba xem ba muốn ăn gì, giờ này rất nhiều hàng quán đều đã đóng cửa rồi, chỉ có thể ra nhà hàng gần đó, vì chỉ có mỗi nhà hàng đó là vẫn còn buôn bán giờ này thôi.

“Ăn cái gì, về chỗ con ở rồi tự mua thức ăn về nấu đi.” Mẹ Tân Nhạc cắt ngang lời Tân Nhạc, bà không có ý định muốn vào nhà hàng.

Tân Nhạc khẽ mím môi, “Ba mẹ đi một lần thôi, con không thể để ba mẹ ăn uống đạm bạc được, con gái ba mẹ vẫn có tiền mời ba mẹ đi ăn nhà hàng mà.”

“Ai ôi, bác sĩ Mặc đã xong việc rồi đấy à?” Mẹ Tân Nhạc trông thấy Mặc Lộ Túc đang nói chuyện với y tá ở đằng trước vội đi tới.

Tân Nhạc đập một cái lên đầu mình, thật muốn nói cho mẹ biết, đây chính là cậu con rể không muốn gặp ba mẹ trước đây đấy, để xem mẹ còn có thể nhiệt tình được tới vậy nữa không nhé?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.