Quan Gia

Chương 45: Bó tay không có cách nào




Nhưng nuôi heo cũng bán không được bao nhiêu tiền, gặp phải lúc dịch bệnh thì chỉ có thể chờ chết. Chẳng trách Bí thư chi bộ cũ không muốn đến thị trấn cứu giúp, chính vì sợ tiêu nhiều tiền, sau khi chết còn để người nhà gánh trên người món nợ.

Một thôn lớn như vậy, đừng nói là ti vi màu hai ba ngàn đồng, mà ngay cả ti vi đen trắng cũng là hàng hiếm. Nghe nói cả thôn cũng chỉ có mấy chiếc ti vi đen trắng có mấy trăm đồng.

Nghĩ ra cũng đúng, người trong thôn vất vả nuôi heo một năm cũng chỉ có thể đổi được một chiếc ti vi đen trắng 17 inh.

Một con heo cũng không đủ, có lẽ cần một con rưỡi mới đủ. Nhà nào dám bỏ tiền ra mua. Hơn nữa xem ti vi còn phải dùng điện, bọn họ dùng tiền đều phải tính trên đầu ngón tay. Nếu mua được ti vi thì năm sau cả nhà mặc cái gì? Lẽ nào không mua muối ăn dầu mỡ sao.

Sau khi hiểu được những tình huống này, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy hổ thẹn, nghĩ thầm, " Bây giờ mình thường xuyên hút loại thuốc Trung Hoa một bao mười mấy đồng, Phù Dung Vương mười tám, mười chín đồng là chuyện thường ngày.

Gần đây hút quen miệng rồi, ngay cả Phù Dung Vương cũng có chút không muốn hút, toàn hút Trung Hoa. Sau này từ khi thiếu tá Tạ Tốn của căn cứ Dương Đầu Phong đưa cho năm bao thuốc quân đội đặc biệt để hút, hiện tại trong đầu chỉ nghĩ đến hút loại thuốc đặc biệt này.

Nghĩ lại thật đúng là có chút không còn mặt mũi nào! Mấy bao thuốc của mình đủ bằng thu nhập thêm một năm của những người nông dân rồi."

- Chủ tịch thôn Phượng, anh chưa từng nghĩ đến trồng một số loại cây ăn trái như cam, hạt dẻ sao? Dù thế nào cũng kiếm được mấy đồng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Phàm cầm một chén trà nóng hôi hổi hỏi.

- Làm sao không nghĩ đến chứ, con trai Cửu Công là Cửu Lập từ sau khi chuyển nghề bộ đội cũng nghĩ các cách rồi. Ví dụ như hướng dẫn các nông dân trồng cam, dương mai, chanh…

Ài! Khó quá! Con đường này giống như chướng ngại vật, đường khó đi nên căn bản không có khách qua lại, nếu trồng cam khắp núi thì không có ai, chỉ có thể làm đường đậu ăn.

Hơn nữa cam cũng dễ hỏng, con đường xấu vận chuyển lên huyện có lẽ cũng xóc nảy làm hỏng một nửa rồi. Nếu bán được cam cũng không kiếm đủ tiền xăng.

Chủ tịch thôn Phượng lắc đầu thở dài. Nguyên nhân gây nên mọi chuyện chính là con đường đó.

Trồng chè cũng vậy, thứ đó không sợ xóc xe, nhưng địa thế ở đây quá cao sợ sương xuống. Diệp Phàm thầm nghĩ ngợi, xem ra phải tìm một số giống cây tốt, trồng chè không sợ sương xuống thì vẫn có thể được.

Buổi tối, các đồng chí trong thị trấn thay phiên nhau gác đêm, hai ba người một tổ.

Diệp Phàm trực đến tầm ba rưỡi sáng mới bắt đầu ngáp ngủ, cùng với Chủ tịch thôn Phượng quay về Ủy ban ngủ.

Ủy ban thôn cũng không tệ lắm, nghe nói Bí thư Đảng ủy xã Hạ Giai Trinh lúc đó còn đưa ra một số tiền yêu cầu Ủy ban thôn của mỗi thôn đều phải xây dựng lại. Lúc ấy Hạ Giai Trinh nói: Ủy ban thôn là trái tim của cả thôn, là nơi chỉ huy hướng dẫn mọi người làm giàu. Nhất định phải xây dựng khang trang một chút, phát huy tác dụng cường thế của nó.

Mặc dù nói là xây mới nhưng toàn bộ đều là tường đất. Trên tầng hai có mười phòng, ngoài các phòng làm việc, phòng họp, phòng Đảng ủy…còn thừa lại sáu phòng làm phòng khách.

Còn đặc biệt dùng gạch xây phòng tắm thô ráp, nhưng trong phòng tắm lại đặt một thùng gỗ lớn, có chút giống như thùng phân của dân quê, cho là chậu tắm.

Chủ yếu là suy nghĩ đến cán bộ dưới thôn đi lại vất vả người nhiều mồ hôi lúc nào cũng phải tắm rửa. Ở nông thôn chỗ có nước không thiếu, chỉ cần một cái bát tô là đủ.

Quay về chỗ Triệu Thiết Hải thì thấy mọi người đều đã đi, chỉ còn lại một bác sĩ và hai y tá của bệnh viện đang nghỉ ngơi. Bọn họ đã ngủ được một giấc, vẫn chưa đến lượt bọn họ trực ban.

Thấy Chủ tịch Diệp quay lại, mọi người đều đi ra chào hỏi, cũng ngủ đủ rồi. Lúc này Chủ tịch thôn Phượng nhìn quét qua vị bác sĩ và y tá định nói gì lại thôi, miệng lắp bắp mấy tiếng rồi lại vò đầu.

Diệp Phàm biết y có lời gì đó muốn nói, nhưng có lẽ xấu hổ, cười nói:

- Chủ tịch thôn Phượng, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, không sao đâu, mọi người đều tùy tiện một chút.

- Vậy…vậy tôi nói.

Chủ tịch thôn Phượng sờ mũi một lát rồi dũng cảm nói:

- Chủ tịch thị trấn Diệp, trên núi cao của thôn Quy Lĩnh có đường đi, cách xã Khanh Hương ba bốn mươi dặm.

Người dân vì nghèo khó, hơn nữa đường cũng khó đi, trên núi dưới núi đi lại không dễ dàng, cho nên mắc bệnh cũng không dám tới xã Khanh Hương khám xem, thỉnh thoảng đau đến mức lăn lộn trên sàn nhà chỉ có thể lấy một cái khăn lông nhét vào trong miệng.

- Tôi nghĩ…tôi nghĩ hôm nay vừa vặn gặp được chuyên gia trong thị trấn đến thôn chúng tôi, nghe nói các vị cũng mang theo không ít thuốc. Đây đúng là một cơ hội tốt, mấy chục năm cũng khó gặp. Tôi nghĩ…

Chủ tịch thôn Phượng Nhân Quý nói đến đây, vẻ mặt khao khát nhìn Diệp Phàm chằm chằm.

- Ha ha ha…ý tứ của Chủ tịch thôn Phượng là dù sao bọn họ cũng đến rồi, dẫn theo đi khám bệnh cho người trong thôn có phải không?

Diệp Phàm cười nói.

- Không sai! Cho dù có bệnh không có thuốc cũng không có cách nào, sau này đến Khanh Hương có thể trực tiếp lấy thuốc rồi. Danh tiếng của bác sĩ Trần rất vang dội, thôn chúng tôi có mấy bệnh nhân mắc bệnh khó chữa, đều được ông ấy chữa khỏi. Cho nên…

Chủ tịch thôn Phượng trực tiếp khen ngợi Trần Ngư Minh phó viện trưởng viện vệ sinh thị trấn cùng đến với Diệp Phàm.

- Anh Trần, anh thấy thế nào.

Diệp Phàm hỏi Trần Ngư Minh đang đứng bên cạnh.

- Được! Tôi cũng rất ít đến những thôn xa như vậy. Nếu đã đến rồi thì tranh thủ tích đức! Bí thư chi bộ vì bọn trẻ mà mất mạng.

Dù sao lần này đến cũng mang theo mấy hòm thuốc.

Trần Ngư Minh nói tới đây thì quay sang hai y tá:

- Xuân Hoa, Thu Nguyệt, các cô chuẩn bị đi. Chúng ta lập tức xuất phát. Vừa vặn tối nay người trực đêm cũng rất nhiều, chúng ta vừa trực đêm cho bí thư chi bộ, vừa khám bệnh giết thời gian.

- Viện trưởng Trần, tiền thuốc xem như của thị trấn, có thể dùng thì cứ dùng hết, nếu mang về thì càng phiền toái.

Diệp Phàm nói.

- Không được Chủ tịch Diệp, lần này xem như là của viện Vệ sinh chúng tôi. Nghĩ đến lão bí thư chi bộ, trong lòng tôi rất đau xót.

Trần Ngư Minh và hai y tá đi theo Chủ tịch thôn Phượng.

- Ài! Chúng ta đã tiếp nhận sự trui luyện của lão bí thư chi bộ một lần rồi, lần này đến rất đáng, cảnh giới của mọi người hình như đều đề cao rồi.

Diệp Phàm lẩm bẩm, nhìn vầng trăng lúc ẩn lúc hiện trên trời, thôn làng rất yên tĩnh. Thỉnh thoảng truyền đến tiếng gà gáy, chó kêu, ở trong làn gió hưu hưu lạnh lẽo, sương mù cũng bay lên. Trong đám sương mù dày đặc mơ hồ, Diệp Phàm đứng ngây người hồi lâu, suy nghĩ lung tung, nghĩ đến làm thế nào nắm chắc được công tác nông thôn, làm thế nào dẫn dắt các anh em nông dân thoát khỏi nghèo khó. Yêu cầu không cao, chỉ cần ăn no mặc ấm, lúc ốm đau thì có chút tiền chữa bệnh là được rồi.

- Anh Diệp, nước của anh em để ở đây, anh đi tắm đi. Cả ngày nay vất vả rồi, cả người nhớp nháp có lẽ rất khó chịu

Lúc này Phương Nghê Muội nấu nước sôi nói với Diệp Phàm.

- Em tắm trước đi.

Diệp Phàm nói, ánh mắt không có ý tốt trợt lên thân hình đầy đặn của Phương Nghê Muội, bên dưới lại cảm thấy nóng rực.

- Em…em vừa tắm rồi.

Phương Nghê Muội có lẽ cảm nhận được ánh mắt có chút dâm đãng của Diệp Phàm, liếc hắn một cái rồi trở về phòng ngủ.

- Hắc hắc! Nghê Muội, tối nay chúng ta có thể ở nơi này nghỉ ngơi thật không dễ dàng gì, có lẽ nó sẽ trở thành kỷ niệm suốt đời. Nào, đến chà lưng cho anh, trên lưng không có ai chà tay thì không được.

Diệp Phàm nhẹ nhàng cười nói.

- Nghĩ hay lắm, muốn chà thì tìm quả phụ trong thôn đến mà chà, hừ- Phương Nghê Muội vừa nghĩ đến Diệp Phàm điên cuồng trong xe lam, vành tai nhất thời đỏ bừng lên.

Thân thể cũng không khỏi nóng ran.

- Ha ha ha…

Tiếng cười của sắc lang vang vọng, Phương Nghê muội định chạy đi nhưng bị Diệp Phàm tóm ngay vào nhà tắm.

Bên trong truyền đến một trận thanh âm bì bọp, chỉ thấy tiếng Phương Nghê Muội thở hổn hển, có vẻ sợ hãi:

- Đừng, làm vậy không tốt đâu, nếu như Thiết hải trở lại thì sao.

- Sợ gì, bọn họ không thể về nhanh được. Thiết Hải đi rồi, viện trưởng Trần cũng thế, chắc trong vòng hai giờ nữa sẽ không thể quay về, Nghê Muội, chúng ta chơi trò uyên ương nghịch nước đi, ha ha

Triệu Thiết Hải đang dẫn đám Ngọc Tiêu đi đánh mạt chược, viện trưởng Trần đang triển khai khám bệnh trong linh đường, chỉ có Diệp Phàm và Phương Nghê Muội ở trong thùng gỗ thoải mái chơi trò kiều diễm.

Cả hai luồn lách như hai con cá, có khi dính sát vào nhau, có khi lại xếp chồng như một cặp ếch ương, mơ hồ có thể thấy chiếc gậy của anh Trư lắc lư.

- Anh Diệp, không được, bên dưới còn đang chảy máu đấy.

Phương Nghê Muội nhẹ giọng oán giận nói.

- A! Anh thấy rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Không được! Không thể nhìn Phương Nghê Muội cả kinh vội vàng dùng hai cái tay khép chặt lấy bộ vị thần bí.

- Không nhìn đằng trước thì nhìn đằng sau vậy. Ha ha.

Anh Trư cười phá lên, sờ soạng cặp mông tròn căng.

- Cũng không được.

Phương Nghê Muội theo phản xạ chụp lấy sau mông.

- Ha ha ha.

Tiếng sắc lang lại tru lên, Phương Nghê Muội mới biết mình bị trúng kế, lộ ra vùng xuân sắc vô hạn phía trước.

- Nhìn đi, nhìn đi, nhìn chết anh luôn!

Phương Nghê Muội thẹn đến muốn chui xuống đất, dứt khoát đứng yên cho anh Trư ngắm thoải mái.

- Ừ! Cỏ rất tốt, xem ra anh chăm bón rất đều, nghỉ ngơi nào!

Diệp Phàm cười ôm lấy Phương Nghê Muội trở lại gian phòng.

- Không được! Người ta thấy thì làm sao bây giờ?

Giọng nữ run rẩy.

- Sợ, có gì mà sợ, ắt sẽ có cách.

Giọng nam liều lĩnh.

- Ừ! Chán anh.

Giọng nữ hừ một cái rồi im lặng.

Một đêm xuân sắc tự nhiên lại diễn ra.

Tuy nhiên vì thân xử nữ của Nghê Muội vừa phá nên Diệp Phàm cũng không đi thám hiểm thêm, đây là tín điều của hắn.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm đến xem trường tiểu học Quy Lĩnh. Trường học đúng là rách nát, cả tòa nhà hai tầng sắp sập đến nơi, vách tường xiêu vẹo, sàn gác tầng hai giẫm lên kêu cót két, chắc chỉ cần có gió thổi mạnh là tan hoang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.