Quan Gia

Chương 22: Thật hả giận




- Mọi người chú ý, phía trước hình như có gì đó.

Lôi Thản đột nhiên dừng bước, lia đèn nhìn quanh một lúc lâu mới cười nói:

- Nhặt được bảo khố rồi, ha ha, nhặt được bảo khố rồi.

- Bảo khố gì đấy?

Triệu Thiết Hải đi ở phía sau cùng không nhìn thấy phía trước, không nhịn được hỏi.

- Không phải là bên trong có vàng đấy chứ, càng còn quý hơn tiền, biết đâu mò được một đống lớn thì mọi người phát tài rồi.

Lý Hoành Sơn ra vẻ tham lam.

- Phát tài! Ha ha......Nếu có vàng thì về nhà anh chắc sẽ ngủ không yên đâu.

Lôi Thản cười vẻ quỷ dị, y đứng ngăn phía trước làm mọi người ở phía sau không thấy được gì nên rất tò mò.

Tuy nhiên vì Diệp Phàm còn chưa lên tiếng nên mọi người cũng không thúc dục, dù sao trong cái động thần bí này mọi chuyện đều nghe theo Lôi Thản.

- Phía trước tương đối trống trải, có một dốc đá bên dưới, mấy người chúng ta đều có thể vào cùng.

Lôi Thản cười rồi bắt đầu đi tới, không lâu đến một dải đất trống.

- Bảo khố đâu?

Tề Thiên không nhịn được hỏi.

- Ở nơi này.

Mọi người nhìn theo hướng tay của Lôi Thản thì há hốc miệng.

- A! Tôi nói lão Lôi đấy, đây là bảo khố mà anh nói đấy hả Xui xẻo!

Tề Thiên càu nhàu.

Mọi người dùng đèn cường độ cao chiếu vào thì thấy rõ cái gọi là bảo khố kia rốt cuộc là hai bộ xương khô dữ tợn, còn giống như ôm chặt vào nhau.

- Ai! Xương khô cũng coi là bảo khố thì trong thiên hạ bảo khố đầy rẫy rồi.

Triệu Thiết Hải cũng không nhịn được, nhìn Lôi Thản cảm thấy quái dị, người này sao mà cả xương khô cũng coi như là bảo khố.

- Các anh đừng nhìn như thế, Lôi tiên sinh là người chơi đồ cổ, đặc biệt còn yêu thích đồ cổ.

Khô lâu này cũng không biết là có niên đại gì, nếu như là Đường triều Tống triều thì biết đâu đúng là bảo khố, có thể xem là cổ vật có giá trị nghiên cứu, cũng rất đáng tiền.

Diệp Phàm cười nói.

- Diệp tiên sinh, tôi cảm giác nơi này chắc là rất an toàn, bóng đèn kiểm tra cũng không có gì lạ, chắc là không có khí độc gì.

Để tôi thử cởi mặt nạ xuống trước đi, nếu có chuyện gì lạ thì các anh lập tức ra tay.

Lôi Thản vừa nói vừa nhẹ nhàng tháo mặt nạ phòng độc.

Qua chừng bảy tám phút mọi người đều thấy bình thường thì thở phào nhẹ nhỏm, toàn bộ đều tháo mặt nạ phòng độc, tháo luôn cả bình dưỡng khí, cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

- Ách! Giống như hai cổ nhân chơi trò mưu sát.

Tề Thiên bỗng nhiên sáng mắt, dường như đã nhìn ra đầu mối gì đó.

- Ừ, mắt của Tề tiên sinh lợi hại, các anh nhìn xem, một người tựa lưng vào vách đá, người kia đặt tay lên vai y, tay khác hình như chọc thẳng vào bụng.

Các anh vào sát xem kỹ hơn, tuy nhiên ngàn vạn lần đừng động vào để hai bộ khô lâu này rã ra thì đáng tiếc, nhất định sẽ phát hiện dưới bụng có hung khí.

Lôi Thản rất lão luyện, chỉ nhìn qua đã phân tích được đại khái, xem ra có năng khiếu điều tra.

- Chỗ này đâu có gì kỳ lạ chứ, chỉ là hai bộ khô lâu.

Tạ Tốn lắc đầu.

- Đừng nóng vội, nhìn kỹ đi.

Lôi Thản cười nói.

Diệp Phàm nhìn chăm chú một lượt, cặp mắt tinh tường rốt cuộc đã nhìn thấy một vật hình như là một thanh đoản kiếm rỉ sét.

Tuy nhiên vật này đã không còn hình dạng mũi kiếm lẫn chuôi kiếm, chỉ còn là một đoạn sắt vụn hòa nhập với bộ khô lâu nên nếu nhìn không kỹ rất khó phát hiện ra.

- Ừ! Thật sự là giết người. Kỳ quái, hai người này là ai, chắc cũng có mấy trăm năm lịch sử rồi!

Triệu Thiết Hải lẩm bẩm nói.

Tất cả mọi người nhìn Lôi Thản, muốn nghe cao thủ này giải thích.

- Biết đâu là hơn ngàn năm, hai bộ khô lâu này vẫn được bảo quản hết sức tốt, chưa hề có hiện tượng phong hóa. Anh nhìn xem, sau khi hai người này đánh nhau chắc không còn có ai đến.

Lôi Thản phân tích.

- Lôi tiên sinh, anh có nhận ra gì không, biết đâu đã có người vào trước lấy bảo khố đi rồi, chỉ còn hai bộ xương khô xấu xí nên không lấy.

Lý Hoành Sơn là tự nhiên là có cách nhìn riêng.

- Hoành Sơn, cậu nhìn kỹ đi, Lôi tiên sinh nói có lý. Nếu có người vào lấy bảo vật thì hai bộ khô lâu này đã không bảo tồn được như vậy, chỉ cần đụng vào đã tan từ lâu rồi.

Nhìn tư thế này chắc là chưa có ai động vào, vì thế nói có tài bảo gì thì chắc là không, vì thế tôi đồng ý ý kiến của Lôi tiên sinh, sau này chưa có ai vào.

Diệp Phàm tuy nói chưa đi đào trộm mộ nhưng chưa ăn thịt lợn cũng có thể nhìn thấy lợn chạy, một vài suy nghĩ logic dĩ nhiên là có thể làm được.

- Đáng tiếc, không có để lại bất kỳ tín vật hoặc văn tự nào, kỳ quái, ngay cả một tấm vải rách cũng không có.

Điều này không hợp với lẽ thường, theo lẽ mà nói thì vải vóc qua ngàn năm tuy hóa thành bùn đất cũng phải có chút dấu vết chứ, Lôi tiên sinh nói có đúng không?

Tề Thiên ngồi xổm xuống dùng đèn chiếu kỹ rồi hỏi.

- Ừ, đúng là không bình thường, ngay cả thi thể trong mộ cổ ngàn năm sau khi mở ra thì vải vóc cũng không tiêu hủy hoàn toàn, ở đây lại trống trơn, đúng là có chút tà môn.

Lôi Thản cũng cảm thấy hơi khó hiểu, cầm đèn dọi sang bốn phía rồi lại tìm trên vách đá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Trên vách đá có chữ, ha ha!

Đôi mắt ưng của Diệp Phàm rất nhạy bén, rốt cuộc đã nhìn thấy vết khắc trên vách đá, hình dạng giống như là chữ cổ, từ dấu vết thì chắc là do dùng kiếm tạo thành.

- Diệp tiên sinh lợi hại, tôi tìm hồi lâu cũng không phát hiện vậy mà anh đứng cách ba, bốn mét lại có thể thấy.

Lôi Thản thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

- Đại ca, mau nhìn xem là chữ gì? Biết đâu lại liên quan đến bảo tàng, ha ha ha......

Tề Thiên cũng thành một tên tham tiền, Lý Hoành Sơn và Triệu Thiết Hải lại càng mở trừng mắt nhìn lên vách đá.

Mấy người đi tới dùng tay sờ lên.

Tuy nói là chữ, nhưng chữ này cũng quá khó để nhận biết, xiêu vẹo giống như gà bới, thậm chí nói là bức vẽ cái cây cũng được. Lôi Thản lại càng hứng thú, yên lặng sờ soạng hồi lâu, mấy người xung quanh cũng yên lặng.

Diệp Phàm cũng sờ soạng một chút, cố nghĩ xem đó là chữ gì.

- Diệp tiên sinh, tôi thấy hình như là bốn chữ viết là "Mặc châu nhị lang", chữ này có ý nghĩa gì?

Lôi Thản hỏi vẻ khó hiểu.

- Mặc châu nhị lang, đúng là có hơi kỳ lạ, thật giống bốn chữ này, nhưng chúng có ý nghĩa gì chứ?

Diệp Phàm cũng đồng ý, còn đám Tề Thiên vừa nghe Lôi Thản nói thế thì đều ngơ ngác.

- Hai người kia chắc là từ Mặc Châu, tuy nhiên nhị lang thì phải nghĩ xem, điều khó hiểu nếu là giết người thì người còn lại sao cũng chết, người bị giết hình như cũng có vũ khí đâu.

Tề Thiên đưa ra nghi vấn.

- Cái này có nhiều loại khả năng, ví dụ như lúc giết người đã bị trúng độc, hoặc bị kẻ bị giết đánh cho trọng thương….

Lôi Thản lại giải thích rất thuyết phục.

- Kệ bọn họ đi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Phàm nói.

- Diệp tiên sinh, hai bộ khô lâu này có thể để tôi đem đi không, dĩ nhiên tôi sẽ quyên ít tiền để tu sửa cung cũ, coi như là tưởng niệm người chết.

Lôi Thản đột nhiên hỏi.

Tề Thiên bên cạnh rét run, thầm nghĩ, Lôi tiên sinh này chắc mê đồ cổ đến si dại, cái bộ xương khô chết tiệt này cũng có thể coi là bảo khố"

- Bộ khô lâu này đem đi bày trong nhà chỉ e tối có ác mộng, Lôi tiên sinh lại còn muốn đem đi, đúng là đặc biệt.

Một bên Lý Hoành Sơn đột nhiên xen vào.

- Hoành Sơn, chớ nói nhảm.

Tề Thiên giáo huấn, nhìn Lôi Thản vẻ ngượng ngùng, Lý Hoành Sơn dù sao cũng là một người thô kệch, làm sao nghĩ được đạo lý trong đó.

- Ha ha! Lôi tiên sinh, anh muốn nghiên cứu thì cứ mang đi, nếu như không nguy hiểm thì cũng đơn giản.

Tuy nhiên hãy khoan động đến bọn họ, chính quyền chúng tôi còn muốn tra thêm bên trong Mặc châu nhị lang là gì, biết đâu lại đưa ra được kỳ án thứ mười một của nước Hoa Hạ xưa, đây chính là chủ đề kinh điển, chẳng những có thể đem đi mà còn bảo tồn rất tốt nguyên dạng, điều này Lôi tiên sinh yên tâm.

Diệp Phàm cười nói, trong bụng đã sớm có ý định khác.

- Cám ơn, Diệp tiên sinh có ý tứ là......

Lôi Thản thất vọng nhìn Diệp Phàm, nói nửa câu..

- Ha ha, cái này tạm thời còn chưa nghĩ ra. Lôi tiên sinh cũng xin tha thứ, tôi với anh đều biết, cái động này rất bình thường.

Mặc châu nhị lang chính là điểm nhấn, người Hoa Hạ chúng ta vốn hiếu kỳ, ai! Thị trấn chúng tôi nghèo quá.

Nói vậy Lôi tiên sinh chắc cũng cảm thấy, rất nhiều công nhân tiền lương một tháng chỉ có trăm đồng mà phải nuôi sống cả nhà.

Tôi làm một quan nhỏ ở đây, dù sao cũng phải làm ra chuyện gì, ngoài ra có thể cung cấp cho quốc gia một vài tài liệu nghiên cứu coi như là góp chút công đức.

Diệp Phàm nói rất chân thành, điểm xuất phát là vì có thể làm cho cuộc sống Lâm Tuyền trôi qua tốt hơn.

- Ừ! Diệp tiên sinh là một vị quan chân chính như vậy, tôi rất bội phục. Như vậy đi Diệp tiên sinh, tôi thương lượng với anh chuyện này.

Nếu như Lâm Tuyền các anh khai thác cái động này thì tôi sẽ góp một phần. Dĩ nhiên, hứng thú của tôi không phải kiếm tiền mà ở chỗ Mặc châu nhị lang.

Tôi cũng nói thật với anh là tôi mê đồ cổ đến điên dại, nếu có chỗ nào khó hiểu là mất ăn mất ngủ, ha ha......

Lôi Thản lên tiếng làm Diệp Phàm rất vui mừng.

- Ừ! Nếu quả thật có một ngày như vậy thì tôi sẽ mời Lôi tiên sinh hùn vốn kinh doanh đầu tiên.

Tuy nhiên chuyện này còn hơi sớm, lực ảnh hưởng của hai bộ khô lâu này còn quá nhỏ, dù sao người trong nước vẫn còn chưa giàu có gì, chỉ là hơi tò mò thì chắc chưa tới.

Diệp Phàm nhíu mày.

- Được! Tôi sẽ chờ.

Lôi Thản gật đầu.

- Đại ca, chúng ta đi nhanh về trước đi, biết đâu có thể phát hiện thêm vài bộ khô lâu, danh chính ngôn thuận nói kỳ án dưới suối vàng. Ha ha ha......

Tề Thiên kêu lên.

- Ừ! Biết đâu còn có phát hiện gì lạ, ví dụ như tại sao hai người kia lại muốn ở đây chém giết, chẳng lẽ ở đây có cổ vật hay tài bảo gì… vân vân.

Nếu có thật thì chúng ta ở đây mỗi người một phần rồi, ha ha ha......

Diệp Phàm cũng đùa cợt.

- Có thể có lắm chứ, trong tuyết sơn phi hồ chẳng phải cũng một đám người vào trong động đoạt bảo rồi chém giết nhau đến chết, trên đời chuyện gì chẳng có, đi!

Lôi Thản cũng hăng hái dẫn đầu.

Tuy nhiên sơn động này không dẫn thẳng xuống dưới mà vòng vèo quanh co, mọi người đi một hồi rồi không biết mình đang ở đâu, Tề Thiên đoán ở chừng trong phạm vi năm, sáu trăm mét trong lòng đất.

Cả đoàn cẩn thận đi về phía trước thêm gần trăm mét thì Lôi Thản lại hô lên:

- Có thêm hai bộ nữa, biết đâu đúng là động mưu sát?

Hai bộ khô lâu này cũng không khác gì hai bộ trước, chỉ là không có binh khí, hai người cũng để tay lên vai đối phương, ngồi xếp bằng tại chỗ, giống như hai vị cao tăng cùng viên tịch.

Xung quanh cũng không có văn tự nào để tìm niên đại. Tuy nhiên Lôi Thản phát hiện cách đó không xa có hai thẻ ngọc cũ giống như như là ngọc bội thân phận ngày xưa.

Quan sát một hồi dưới đèn thì đọc được bốn chữ " Thủy Châu nhị phu."

- Thủy Châu nhị phu, kỳ lạ. Vừa có nhị lang giờ lại có nhị phu. Mẹ nó, đúng là có chuyện mà, biết đâu còn là tam phu tứ lang (ba bà bốn ông), ha ha ha......

Triệu Thiết Hải cười vẻ khả ố liền bị Diệp Phàm trừng mắt, liếc vội vàng nói:

- Ha ha, thói quen thôi.

- Tề Thiên, cậu có nghe nói Thủy Châu nhị phu chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Không có, Thủy Châu ở thời cổ cũng là tương đối phồn hoa, nghe nói vào triều Đường nhân khẩu đạt tới trăm vạn, bến cảng rất phát triển, là một thành thị nổi danh.

Tề Thiên thuận miệng nói.

- Hình như tôi đã nghe qua bốn chữ này rồi, tuy nhiên nhất thời nghĩ chưa ra.

Nhất định là danh nhân, chờ sau này về điều tra thêm chắc sẽ có manh mối, từ đó sẽ biết hết.

Lôi Thản than nhẹ, bộ râu dưới cằm khẽ rung động.

Tiếp tục đi về phía trước, thì chợt nghe tiếng trẻ con kêu oa oa làm mọi người bất giác dựng tóc gáy.

- Đại ca, chẳng lẽ còn thật có quỷ, là đường xuống suối vàng sao!

Tề Thiên rút súng ra lăm lăm, Lý Hoành Sơn mặc dù gan lớn nhưng cũng giơ khẩu trung liên lên nghe ngóng xung quanh sẵn sàng nhả đạn.

Triệu Thiết Hải thì cánh tay cầm súng run run, chỉ có Lôi Thản vuốt râu ngưng thần lắng nghe trên vách đá, Diệp Phàm cũng thi triển ra thuật ưng nhãn và bức nhĩ thông để tra xét.

- Hình như là thanh âm của nước, các anh nghe thấy không?

Diệp Phàm khẽ hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.