Quan Gia

Chương 21: Chẳng qua tao chỉ đẩy cô ta một cái




Tạ Mị Nhi thuận miệng nói ra lại cảm thấy hình như có vẻ hơi quá thân mật, hai má chợt hồng lên càng lộ vẻ kiều diễm làm Diệp Phàm tý nữa lồi mắt, nuốt ực một ngụm nước miếng, " Mị Nhi ngày càng quyến rũ, vẻ đẹp của cô ấy dường như là do trời sinh, đàn ông nhìn vào là rạo rực chỉ muốn ôm vào lòng để âu yếm."

Sau đó anh Trư lại lập tức tự mắng, " Súc sinh, cô ấy là em kết nghĩa của mày đấy, đừng có dây vào."

Đội nhân mã này vừa đến Quỷ Anh Than thì Vu Phi Phi và Chu Quân Nghĩa của đài truyền hình thành phố Mặc Hương cũng đã có mặt.

Buổi sáng Diệp Phàm điện thoại Vu Phi Phi, cô ta vừa nghe nói là đi thám thính đường xuống suối vàng thì lập tức tò mò, tuy nhiên vì bận việc ở đài truyền hình nên giờ mới tới.

Thật ra thì Diệp Phàm tối nay huy động lực lượng lớn như vậy để tìm kiếm cái gọi là đường xuống suối vàng là có hai mục tiêu.

Nguyên nhân thứ nhất đúng là con đường kia có chút thần bí, nguyên nhân khác là để xem Quỷ Anh Than có lộ ra chút gì không.

Vì thế hắn mới mời đám người bên đài truyền hình đến cùng với thiết bị quay chụp, nếu sau này ở Quỷ Anh Than lộ ra chuyện gì bí ẩn sẽ được tuyên truyền trên đài truyền hình thì thị trấn Lâm Tuyền sẽ được lợi rất lớn.

- Chủ tịch Diệp, anh định tìm gì trong cung vậy?

Triệu Thiết Hải cũng được Diệp Phàm gọi tới, tò mò hỏi.

- Anh Diệp, anh không còn là Phó Bí thư Đảng ủy nữa sao? Lên chức lúc nào vậy?

Tạ Mị Nhi vô cùng ngạc nhiên, mọi người nghe cô hỏi vậy cũng quay lại nhìn.

- Ha ha, vừa sáng hôm nay thôi, chỉ là may mắn chút xíu.

Diệp Phàm cười khiêm tốn.

- Còn chút xíu nữa sao, tôi xem anh vớ phải cục gạch vàng rồi đấy, những người khác có gắng cũng không đuổi kịp.

Anh mới tốt nghiệp nửa năm đã từ một nhân viên bình thường thăng lên chủ tịch thị trấn, không đơn giản. Chú út của tôi bằng tuổi này còn ở đồn công an xã làm mấy việc vặt đấy!

Vu Phi Phi há to miệng thiếu chút nữa không thể chọn rồi.

Chuyện này nói ra đúng là làm tất cả mọi người có mặt kinh ngạc.

- Đại ca, không ngờ đấy, anh cũng quá nhanh đi! Ai! Cứ tiếp tục như vậy thì đến lúc em thành đoàn trưởng anh đã thành Chủ tịch thành phố rồi, người so với người sao mà kém vậy chứ.

Tề Thiên than thở.

- Tiểu tử ngươi đó, còn không biết dừng a! Hai mươi ba, hai mươi bốn đã là thiếu tá tiểu đoàn trưởng rồi. Cậu nhìn Tạ Tốn xem, tuổi lớn hơn cậu còn ở cái chỗ Dương Đầu Phong hẻo lánh đó.

Diệp Phàm cười mắng Tề Thiên.

- Chúc mừng anh Diệp, anh thăng quan là chuyện tốt, tốt nhất là sang năm lên huyện luôn.

Lý Hoành Sơn vội vàng ôm quyền chúc mừng.

- Huyện cái đầu của cậu đó, cậu là Chủ tịch tỉnh a!

Diệp Phàm tức giận đánh cho Lý Hoành Sơn một quyền, suýt nữa làm gã văng đi.

- Nhẹ chút có được hay không, tay anh thì ai mà chịu được chứ, A..! Bộ ngực của tôi.

Lý Hoành Sơn giả bộ đau đớn.

- Ra! Thiết Hải, anh dẫn đầu đi.

Diệp Phàm ra lệnh, mọi người bắt đầu tiến vào.

Cung Chung Húc Thánh xây trên một ngọn đồi, độ dốc khá thoải, mọi người đi theo một cái thềm đá hai bên mọc đầy cỏ dại tiến đến cổng chính.

Con đường này giờ cỏ mọc cao lút đầu người, mấy người binh lính đi trước phải dùng dao khai quang, không lâu sau thì đến nơi.

Tiếp đến mấy người binh lính lại thu dọn sạch sẽ cung cũ, sau đó chạy máy phát để thắp đèn điện.

Diệp Phàm và Lôi Thản cùng nghiên cứu tấm bản đồ lấy ra từ khối gỗ, cảm thấy nó cũng không có tác dụng gì lắm, điều quan trọng là phải dịch chuyển được bức tượng Chung Húc.

Mười mấy người lính cùng hợp sức lại dùng ròng rọc để kéo, không lâu sau thì bức tượng đá nặng gần bảy, tám ngàn cân bị nhấc lên rồi chuyển sang chỗ khác.

Bên dưới pho tượng lộ ra một đài gạch cao chừng hai mét, chiều dài rộng chừng một mét, xây dựng khá thô kệch.

Bởi vì chắc xây từ rất xa xưa rồi nên đài gạch này có màu đen xỉn, còn nguyên bản của nó chắc là màu vàng nhạt.

- Bóc ra một lớp đi.

Diệp Phàm nói.

Sau khi dùng ròng rọc bóc lớp đầu tiên thì hiện ra một cái cửa hang đen ngòm, nó không có hình chữ nhật mà hơi nham nhở, cảm giác được một luồng âm khì từ bên trong trào ra.

- Mọi người mau tránh ra, tôi sợ làn sương này có độc, cửa hang này phong bế lâu như vậy, bên trong chắc có khí độc hay gì đó.

Tề Thiên hô lớn.

- Ừ! Tề tiên sinh nói không sai, mọi người lui ra đã.

Tổ tiên Lôi Thản làm nghề trộm mộ nên rất quen thuộc với điều này.

Chỉ thấy y lấy từ trong rương gỗ ra một cái gậy nhôm có thể kéo ra kéo vào, sau khi kéo dài thì có độ dài gần ba mét, kỳ lạ là trên đỉnh cái gây như có một cái bóng đèn.

Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm, Lôi Thản cười nói:

- Một đồ chơi nhỏ do tôi làm ra, dùng rất tốt. Các người đừng chỉ xem có một bóng đèn thôi, bên trong đó có rất nhiều thuốc để giải độc,

Khi đưa vào trong có thể hút khí nấm mốc, bên trong nếu có độc thì có thể chủ động cảnh báo, dĩ nhiên cũng chỉ tương đối thôi, nếu gặp khí quá độc thì cũng vô dụng.

- Chờ đã Lôi tiên sinh, tôi có mặt nạ phòng độc đây, anh đeo vào rồi lại thọc gậy vào cũng được.

Tề Thiên lấy từ hòm dụng cụ ra mặt nạ phòng độc, tiểu tử này nghĩ rất chu đáo, đồ chơi công nghệ cao này vốn ở Liệp Báo không thiếu.

- Ừ! Có thì tốt hơn. Trong hòm tôi cũng có hai cái, đây chắc là đồ chuyên dụng của quân đội không bán ra ngoài.

Lôi Thản cười rồi đeo lên đầu.

Sau khi đưa gậy vào một lúc thì Lôi Thản thu hồi lại, bóng đèn trên đó lóe lên ánh sáng vàng nhạt.

Y cười nói:

- Không có chuyện gì rồi, tôi đoán chắc trong động cũng không phong kín, những khí độc đã tràn ra chỗ khác.

Có lẽ còn có những chỗ thông khác, thường xuyên thông gió nên khí tràn ra ở đó.

Y nói tới đây thì quay sang hỏi Tề Thiên:

- Anh đem theo mấy cái mặt nạ phòng độc?

- Năm bộ, ngay cả bình dưỡng khí nhỏ cũng có, có thể đeo sau lưng rất dễ dàng, chúng ta tiến vào không cần hít không khí trong đó.

Tề Thiên tự đắc.

- Đại ca, em muốn vào.

Lý Hoành Sơn giành trước.

- Tôi cũng muốn đi.

Thiếu tá Kim Mao sư hống Tạ Tốn cũng không kém.

- Không được, tôi cũng muốn đi.

Tạ Mị Nhi hô, cô cũng rất hiếu kì với đường xuống suối vàng.

- Nữ không vào được.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Nữ có cái gì không được? Anh xem thường phụ nữ quá đấy.

Tạ Mị Nhi không vui.

- Mị Nhi, đây không phải chuyện đùa, ai biết dưới đó có nguy hiểm gì không, ví dụ như chuột cống, rắn lớn, gián rết đều có.

Diệp Phàm ra sức dọa dẫm.

- A!

Tạ Mị Nhi hét toáng lên, vừa nghe hai chữ chuột cống thì thoáng cái đã nhảy sát đến bên Diệp Phàm cầm chặt lấy tay hắn run rẩy.

Vu Phi Phi bên cạnh đầu tiên cũng muốn đi nhưng vừa nghe Diệp Phàm nói vậy thì cũng không dám mở miệng.

- Ha ha, phụ nữ a, chỉ sợ bóng sợ gió. Anh vừa lên tiếng một cái thì đã rúm người lại rồi, cũng là giảm bớt một mối phiền phức lớn.". Diệp Phàm nghĩ thầm, mấy người lính nhìn hắn chằm chằm, chắc là cũng muốn đi theo.

Hắn lắc đầu cười nói:

- Các anh ở trên này trông chừng, tôi cùng Tề Thiên, Lôi tiên sinh, thiếu tá Tạ, Hoành Sơn, Thiết Hải cùng đi xuống.

Tuy nhiên để an toàn hơn thì Tạ Tốn vừa chỉ huy mấy người lính cầm quạt gió quạt thêm một hồi, rót thêm không khí mới vào bên trong.

Mấy người chuẩn bị xong xuôi thì do Lôi Thản dẫn đầu, cảnh giác đi ở đằng trước, thậm chí Tạ Tốn và Tề Thiên còn rút súng ra sẵn sàng.

Lý Hoành Sơn thì cầm một khẩu trung liên uy lực lớn, Triệu Thiết Hải cũng có vinh hạnh nhận từ Tề Thiên một khẩu súng kiểu mới trong quân đội, cứ toét miệng ra cười.

- Tiếc là không được bắn mấy phát.

Triệu Thiết Hải lắc đầu tiếc rẻ.

- Ngày mai cho anh bắn thoải mái, ha ha.

Diệp Phàm cười nói, Tề Thiên định đưa súng cho hắn nhưng bị từ chối mới chợt nhớ ra một đao kinh thiên của đại ca ở thôn đập Thiên Thủy, thầm nói, " Quên béng, đại ca là cao thủ phi đao, súng đâu làm khó được hắn, đúng là thừa."

Mấy người bắt đầu đi vào, trong hang không có dấu vết của con người sửa sang, thuần túy do thiên nhiên tạo thành. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chỗ lớn thì có thể vừa hai người đi, chỗ hẹp thì chỉ có thể cúi người bò qua, tuy nhiên may mắn là không có tảng đá nào chắn lối.

Vách đá trên đầu cũng không có gì kỳ lạ, không giống như một số động đá khác tạo thành thạch nhũ thiên hình vạn trạng.

- Tiếc thật, nếu có nhũ đá biết đâu còn có thể làm điểm du lịch.

Diệp Phàm hơi mất hứng thở dài, ý định làm điểm du lịch coi như tiêu tan.

- Ừ! Không có gì lạ, quá bình thường.

Tề Thiên thông qua máy thông thoại nội bộ cũng nghe tiếng thở dài của Diệp Phàm, gật đầu đồng ý.

- Mị Nhi, sao em lại tới đây?

Diệp Phàm sửng sốt thuận miệng hỏi, dáng vẻ có chút ngốc nghếch.

- Tại sao em không thể đến được, lẽ nào anh Diệp chán em rồi, sau này Mị Nhi cũng không dám đến nữa.

- Hừ!

Tạ Mi Nhi mất hứng, lẩm bẩm nói.

- Không phải, vì chỗ này có quỷ, bọn anh đi bắt quỷ, lẽ nào em không sợ?

Diệp Phàm cười quái dị nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.