Quan Gia

Chương 2: Khám nhầm bệnh phụ khoa




Tôi cùng với bí thư Lý Hồng Dương vội vàng giải thích nói là cậu gần đây bận nhiều việc, suốt ngày chạy tới Thủy Châu để bàn bạc với tập đoàn Nam Cung về chuyện đổi mới nhà máy, tâm trí đều dồn vào đó.

Hơn nữa gần đây còn đang một bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền.

Ai ngờ tên tiểu tử Mâu Dũng bên cạnh vừa nghe thì kêu toáng lên, nói cái gì mà đại quy hoạch Lâm Tuyền, căn bản là phi thực tế, hao tài tốn của, nếu Lâm Tuyền nghe theo kế hoạch này sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục vân vân.

Lúc ấy Bí thư Dương vừa nghe thì hiểu được đại khái chuyện đại quy hoạch Lâm Tuyền, sắc mặt thoáng cái đã trầm xuống.

Lập tức phát hỏa: Thường vụ Lâm Tuyền các anh có còn ăn cơm nữa hay không? Đầu tư hai ngàn vạn thì toàn bộ thị trấn có thành ăn mày hết đi khắp cả nước cũng không xin nổi mấy trăm vạn.

Tất cả đều là một đám kẻ điên, toàn bộ đảng uỷ viết kiểm tra.

Chỉ có Mâu Dũng nói là lúc họp thường vụ đã phản đối, còn ghi rõ vào biên bản.

Diệp Mậu Tài cũng nói là bỏ phiếu trắng, ai! Bí thư Dương lại càng tức giận, vỗ bàn nói tối nay ở lại đây, lập tức về huyện mở hội nghị thường vụ, muốn nghe thường vụ huyện ủy trình bày, hình như có ý về việc dùng người của bí thư Lý.

Cuối cùng còn nói: Gọi Diệp Phàm lập tức trở về gấp, tôi muốn xem một phó bí thư đảng ủy mới 19 tuổi có ba đầu sáu tay hay không mà có thể lên được vị trí đó ở một thị trấn lớn như vậy.

Tần Chí Minh nói một tràng, chắc lần này không giữ được Diệp Phàm rồi, Lý Hồng Dương cũng chỉ có cách bầm mặt.

Chỉ có Chung Minh Nghĩa và Trương Tào Trung là thầm đắc ý, đợi đến lúc đó sẽ đổ thêm dầu vào lửa.

- Anh, anh nói tôi phải trở về Ngư Dương ngay lập tức?

Diệp Phàm nhất thời ngơ ngác.

- Đúng vậy! Trước cuộc họp thường vụ huyện ủy 8 giờ tối nay, Bí thư Dương và thường vụ Ngư Dương chờ cậu ở phòng họp.

Ai! Lão đệ, tôi đã nói với cậu, tên Mâu Dũng này có người chống lưng rất mạnh, cần phải làm tốt quan hệ.

Người trẻ tuổi không nên quá xúc động,

Đừng nói chuyện gì nữa, nhanh chóng trở về Ngư Dương, mặc cho số phận đi, ai!

Tần Chí Minh thở dài bất đắc dĩ, bản tự kiểm điểm cũng đã viết xong, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

- Gã làm sao, tiểu tử Mâu Dũng này cũng âm độc a, chuyện náo động ở nhà máy giấy Ngư Dương cũng không biết là người nào tổ chức.

Theo lý mà nói thì không phải là Hoàng Hải Bình, Hoàng Hải Bình chắc không đồng ý đổi mới nhà máy.

Có lẽ chính là y, nhưng nếu nhà máy xảy ra chuyện thì y cũng đâu tốt lành gì, vậy không phải y thì là ai, loạn quá, vỡ đầu ra mất.

Diệp Phàm suy nghĩ một lúc rồi mắng:

- Móa nó! Các ngươi muốn ép ta sao? Ông mày đấu với các ngươi một trận vậy, không phải là nhà máy giấy sao, ông mày sẽ cho nó sống bằng bất cứ giá nào các ngươi nhìn xem.

Diệp Phàm nghĩ vậy rồi quay sang nói với Hồ Thế Lâm:

- Hồ tiên sinh, nói thật với ông, chuyện của lệnh công tử vốn không nên chọc vào.

Quyền thế của đối phương rất lớn, có một việc không tiện tôi nói thẳng nếu muốn hoàn toàn trị tận gốc bệnh của Hồ Trọng Chi thì phải tìm được đối phương.

Vốn chuyện này tôi cũng không muốn nhúng tay.

Tuy nhiên xem ra cả nhà ông đều thương tâm vì chuyện này, nên tôi cũng nói luôn.

Chúng ta làm một vụ giao dịch, tôi cần ông bơm tiền đầu tư vào nhà máy giấy Lâm Tuyền.

Ít nhất là hai ngàn vạn, còn chuyện ông cần chính quyền giải phóng mặt bằng, xây dựng nhà xưởng, tôi sẽ đáp ứng.

Trong thời gian ngắn nhất, tuy nhiên cũng hi vọng ông có thể thực hiên việc ủng hộ tài chính.

Vào tối nay tôi hi vọng ông có thể phái ra một người đắc lực đến huyện Ngư Dương cùng tôi để ký một thỏa thuận sơ bộ.

Còn tôi sẽ đáp ứng ông dốc toàn lực trị liệu, có đến tám phần thành công, ông có đồng ý không.

Tôi cho ông suy nghĩ trong mười phút, nếu không được thì tôi sẽ giúp Trọng Chi một lần cuối rồi chuyện này coi như xong.

Diệp Phàm nói xong nhìn chằm chằm vào Hồ Thế Lâm.

- Cứ định như vậy đi, tôi cũng không có suy nghĩ gì.

Diệp tiên sinh, tôi cũng nói thật luôn, với kinh nghiệm trong ngành giấy của tôi thì sẽ không lỗ, tôi đáp ứng đầu tư hai ngàn vạn để đổi mới nhà máy, dĩ nhiên trong đó sẽ dành ra bảy, tám trăm vạn để xây dựng.

Nếu Diệp tiên sinh có thể kéo thêm nhiều người để cổ phần thì càng tốt.

Hồ Thế Lâm không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý, y cũng bị bức đến đường cùng nên chấp nhận bất kỳ giá nào, sau đó bổ sung:

- Tuy nhiên tôi cần được đảm bảo là Diệp tiên sinh sẽ toàn lực trị liệu con trai của tôi.

Nói thật, đích thân tôi sẽ đi đến nhà máy giấy Lâm Tuyền.

Người ngoài nói tôi có 2 tỷ, thật ra chỉ có thể xuất ra một tỷ thôi.

Hai ngàn vạn này đối với ta mà nói có thể quyết định toàn bộ hưng suy của Hồ gia, ai!

- Chủ tịch Hồ yên tâm, chuyện tôi đã đáp ứng thì có liều mạng cũng sẽ làm.

Người bất tín thì không thể đứng thẳng, tôi cũng không được coi là quân tử gì, cũng không được coi là một người tốt hoàn toàn, nhưng tuyệt đối là một người thủ tín.

Diệp Phàm cũng nói chân thành, người ta đã đích thân đưa mình về, nếu mình không nỗ lực thì làm sao mà làm người, lòng dạ người nào cũng thế thôi, ai cũng có gia đình, an toàn của gia đình mình là quan trọng thì người ta cũng thế.

- Ông chuẩn bị bảo người nào đi cùng?

Diệp Phàm hỏi luôn.

- Đích thân tôi sẽ đi.

Hồ Thế Lâm trả lời ngay, y biết được lai lịch của Diệp Phàm thì cũng không sợ bị hắn lừa mà chỉ e đối phương không cho là mình đủ thành tâm.

Con trai là tất cả hi vọng của mình, là tính mạng của mình, nếu không có nó thì lấy đâu ra người kế nghiệp Hồ gia.

- Vậy thì phiền chủ tịch Hồ rồi, chúng ta lập tức lên đường.

Bệnh của Trọng Chi từ từ sẽ chữa, tuy nhiên tôi đã chế trụ rồi, trong vòng hai tháng nữa sẽ không phát tác.

Để tôi sắp xếp xong những chuyện của mình sẽ tới Thủy Châu chữa trị.

Còn về chuyện của người kia ông đừng nhúng tay vào tôi sẽ xử lý, nhiều người dính vào càng không tốt.

Diệp Phàm nói nghiêm túc, hiện giờ hắn cũng bị bức lên Lương Sơn rồi, quyết định đánh cuộc với Nam Hải nhất thần thối một lần, phần thắng cũng có chừng ba phần

Còn về an nguy của người nhà thì chỉ cần đưa Trần Khiếu Thiên từ trong nhà tù ra thì chắc sẽ không có vấn đề gì.

Có một cao thủ lục đoạn trấn giữ thì cũng không cần quá lo lắng.

Hơn nữa Câu Trần Âm Dật cũng có người nhà.

Mình cũng là một cao thủ thất đoạn, y cũng phải suy xét khi dính vào.

Bên cạnh mình còn có anh Thiết, Tề Thiên, Lô Vỹ.

Đám người Lý Tuyên Thạch cũng là một lực lượng to lớn.

Nếu quả thật đến thời điểm quyết chiến mình cũng không phải là không có gì.

Đất dưới giang hồ, rút đao thấy máu, lần này Diệp Phàm cũng cảm thấy khẩn trương, lại càng làm cho hắn kiên quyết hơn với ý định không muốn tham gia Liệp Báo, cuộc sống như vậy không phải là thứ hắn yêu thích, bất giác thở dài:

- Ai! Người trong giang hồ cũng đâu được làm chủ bản thân, cảm giác này đúng là khó chịu, chi bằng làm một người bình thường.

Thật ra thì Diệp Phàm cũng chưa nhìn thấu, người bình thường tự có phiền não của người bình thường.

Ví dụ như tiền là một vấn đề lớn rồi, không có tiền thì làm sao mà tiêu dao an tĩnh, nếu Diệp Phàm không có bản lĩnh quốc thuật, có lẽ bây giờ hắn còn nhận một tháng ba trăm đồng tiền lương không đủ ăn cơm uống rượu, sức đâu mà phiền não, lấy đâu ra đi xe Mitshubishi, hút Trung Hoa, mặc hàng hiệu, cho nên hưởng thụ luôn đi đôi với trách nhiệm.

Ông trời cho người nào bao nhiêu năng lực thì cũng bắt người đó phải làm bấy nhiêu chuyện.

Lúc này điện thoại lại vang lên, là Tề Thiên gọi tới, Diệp Phàm nhớ ngay tới chuyện nhà máy giấy.

Vân Thiên Báo chẳng phải là cũng có nhà máy giấy các-tông sao? Nếu có thể bảo y bỏ ra ít tiền đầu tư thì càng tốt, Vân Thiên Báo Dương Vân Thiên xác định cũng muốn đột phá công lực.

- Tề Thiên, Vân Thiên Báo và Thượng Thiên Đồ thế nào, em hỏi giúp anh bảo hắn đầu tư 500 vạn vào nhà máy giấy Lâm Tuyền được không. Anh đã thỏa thuận với chủ tịch Hồ bên tập đoàn Thái Hưng đầu tư hai ngàn vạn vào nhà máy giấy rồi.

Em nói với y, điều kiện chính là anh sẽ giúp y đột phá một cấp nhỏ.

Diệp Phàm cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là phải dùng đến viên Lôi âm Cửu Long hoàn đi câu cá rồi.

- Đại ca, có chuyện gì sao?.

Tề Thiên nghe thấy Diệp Phàm nói vậy thì hiểu ngay có chuyện gì.

- Ai! Phiền toái, còn nói gì nữa, chẳng phải là chuyện nhà máy giấy vào kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền sao.

Diệp Phàm thở dài.

- Được! Để em hỏi ngay, anh chờ một chút.

Tề Thiên cúp điện thoại, sau một phút thì gọi lại:

- Đại ca, có tin tức tốt.

Thượng Thiên Đồ sau khi nghe nói thì rất cao hứng, chắc là tối qua y cũng thấy bản lĩnh của anh rồi, bây giờ cứ tấm tắc.

Y đồng ý là dùng danh nghĩ tập đoàn Hoành Xương để đầu tư một ngàn vạn vào nhà máy giấy Lâm Tuyền, nói là có tập đoàn Thái Hưng ở đó chắc chắn sẽ không thiệt, hơn nữa đáp ứng quyên cho kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền hai trăm vạn, lúc nào cũng có thể sử dụng.

Còn giám đốc Dương sau khi nghe nói lại càng cao hứng, đáp ứng quyên một trăm vạn cho kế hoạch đại quy hoạch, còn chuyện nhà máy giấy thì y bảo gần đây cũng chuẩn bị làm một nhà máy giấy các-tông.

Nên dứt khoát đầu tư năm trăm vạn vào nhà máy giấy Lâm Tuyền.

Người ta vừa nghe nói có tập đoàn Thái Hưng đầu tư vào thì bảo chắc chắn sẽ không lỗ, đại ca lợi hại nha, vừa lên tiếng đã có mấy ngàn vạn, bọn họ hỏi lúc nào thì cần?

- Điều này cũng hơi lạ, chẳng phải là tập đoàn Hoành Xương của Thượng Thiên Đồ

Vốn chỉ buôn bán mà thôi, tại sao lại đầu tư vào nhà máy giấy chứ.

Tuy nhiên nếu họ có thành ý thì bảo bọn họ lập tức đến huyện Ngư Dương ký hợp đồng, chờ tôi ở trung tâm Kim Mã, anh chắc là họ đều nhìn vào Lôi âm Cửu Long hoàn a?

Diệp Phàm cười hỏi.

- Hắc hắc, đó là đương nhiên

Những người đó đều có khát vọng đột phá lực lượng, kiếm tiền là thứ yếu..

Thượng Thiên Đồ có tiền, chắc là hơn một tỷ, lấy ra một ngàn vạn cũng chưa dao động gì, coi như lấy lòng đại ca.

Có thể kết giao với loại cao nhân như đại ca là bọn họ với cao rồi.

Tuy nhiên đại ca phải giữ lại viên thuốc của em, đừng có dùng đi, nếu không em ngủ không yên rồi.

Tiểu tử Tề Thiên này vẫn lo lắng cho viên thuốc của gã.

Được rồi, viên thuốc đó sẽ là của em.

Tuy nhiên ngàn vạn lần phải giữ bí mật, nếu không truyền ra sẽ rất phiền toái.

Thuốc này đừng bảo chỉ có anh và em ngắm nghía mà giới quốc thuật cũng đỏ mắt.

Em thử nghĩ đi, một khi truyền ra thì chúng ta đừng có mơ một ngày yên tĩnh, những thứ này cũng đâu sản xuất hàng loạt được, lại phải đi cầu vị cao nhân kia.

Diệp Phàm dặn dò.

- Được rồi, em đã giao ước với Dương Vân Thiên và Thượng Thiên Đồ rồi, nếu để lộ ra thì tuyệt không khách khí, tuy nhiên…

Tiểu tử này vừa hùng hổ thoáng cái đã ấp úng.

- Có rắm gì mau đánh ra, anh không có thời gian.

Diệp Phàm mắng.

- Buổi sáng em về vừa lúc gặp đoàn trưởng Thiết, ông ấy thấy em vui vẻ thì hỏi em có chuyện gì.

Hôm trước hình như đại ca có kể với em là đoàn trưởng Thiết cũng xin một viên.

Nên em nhất thời sơ hở lỡ miệng nói ra là em chuẩn bị đột phá đến tam đoạn, vừa nói ra thì đoàn trưởng Thiết hiểu ngay, hỏi em có phải đã dùng một viên, em không dám giấu diếm nên phải khai ra.

Đại ca, xin lỗi rồi, em lỡ miệng.

Lúc ấy đoàn trưởng Thiết nghe xong thì trầm mặt xuống bảo em giao thuốc ra.

Em nói là anh còn giữ, tối nay sẽ giúp em đột phá.

Đoàn trưởng Thiết hừ một tiếng rồi quay đi, tuy nhiên em thấy sắc mặt có vẻ bất thiện, chắc là sẽ có phiền toái, không biết có cướp viên thuốc của em không. Em lỡ miệng xui xẻo a!

Đại ca, viên thuốc của em ngàn vạn lần đừng giao cho ông ấy đấy, nếu không em chắc nhảy lầu mà chết mất.

Tề Thiên đúng là hối hận đến muốn đập đầu vào tường.

- Tiểu tử ngươi, bảo anh nói sao cho phải đây? Đáng đời! Hiện giờ chỉ còn một viên, nếu anh Thiết muốn thì anh cũng hết cách, tiểu tử ngươi tự mình cầu phúc đi.

Biết đâu sau này cao nhân kia chế thuốc thất bại, tiểu tử ngươi phải tự mình đột phá rồi.

Lúc ấy bị nữ nhân họ Mai kia đánh thành đầu heo cũng đừng xin anh, anh đã cho cậu cơ hội rồi đó, hừ.

Diệp Phàm quyết định phải gõ tiểu tử này một chút, nếu không để gã chủ quan thì còn nhiều phiền phức.

- Lão Đại, anh không thể làm vậy được, thằng em này chịu bao nhiêu vất vả rồi chứ, anh phải bảo vệ viên thuốc kia đấy.

Được rồi, để em bảo đám người Thượng Thiên Đồ và Dương Vân Thiên tới cao ốc Kim Mã chờ anh.

Tề Thiên vội vàng buông điện thoại, gã thật sự sợ Diệp Phàm làm vậy.

Không lâu sau thì gọi lại bảo Thượng Thiên Đồ và Dương Vân Thiên đã đợi ở cao ốc Kim Mã.

Bốn chiếc xe chạy thẳng hướng Ngư Dương, lúc tới thành phố Mặc Hương đã hai giờ chiều, vội vàng ăn cơm trưa rồi tiếp tục đi ngay, đến Ngư Dương đã là sáu giờ tối.

Diệp Phàm ngay cả cơm tối cũng không kịp ăn, sợ bí thư Dương chờ không thấy mình trực tiếp biếm vào lãnh cung thì uổng công mấy ngày qua.

Bình thường muốn gặp nhân vật số một của thành phố là rất khó khăn, ông ta quản lý cả một đại khu mấy trăm vạn nhân khẩu, có bao nhiêu chuyện cần làm, hôm nay chắc là phải cực kỳ tức giận nếu không sẽ không dừng ở huyện Ngư Dương.

Dặn dò đám người Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ và chủ tịch Hồ Thế Lâm vào khách sạn chờ mình, Diệp Phàm chuẩn bị tài liệu xong thì xông thẳng vào phòng họp thường vụ của huyện Ngư Dương.

Ngoài mặt Diệp Phàm tương đối bình tĩnh nhờ vận khởi thuật dưỡng sinh, nhưng trong lòng thì quay cuồng như chiếc lá trước gió.

Hắn cũng không biết chuyện hôm nay cuối cùng sẽ ra thế nào, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình sau này.

Diệp Phàm tính đến phương án xấu nhất là từ chức không làm.

Liệp Báo thì mình không muốn gia nhập, dứt khoát đến Thủy Châu vào Sở Thiên các Diệp phủ làm một ẩn giả tiêu dao, lúc cao hứng thì xem bệnh kiếm ít tiền.

Tuy nhiên nếu là kết cục như thế thì Diệp Phàm không cam lòng, hắn yêu thích sự vật lộn quan trường, yêu thích không khí trong quan trường, có lẽ đó là yêu thích bản năng của hắn.

- Diệp tiên sinh, bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền của anh, tôi đại biểu cho tập đoàn Thái Hưng quyên bốn trăm vạn đi, có hai người đây cũng đã quyên rồi, là cổ đông lớn nhất của nhà máy giấy Lâm Tuyền, tôi cũng phải làm ra chút cống hiến.

Đại quy hoạch này thành công thì cũng là một trợ lực lớn đối với nhà máy giấy, cho nên tôi cũng có ý như vậy.

Lúc Diệp Phàm chuẩn bị đi ra ngoài thì chủ tịch Hồ cười nói.

Diệp Phàm đương nhiên chỉ biết cám ơn, số tiền này cộng lại cũng không ít.

Tất cả đều là tiền mặt trắng lóa.

Đương nhiên Diệp Phàm cũng biết rõ tốt nhất không nên cầm tiền của Tổng giám đốc Hồ, y có thể móc tiền ra chủ yếu là vì chuyện chữa bệnh cho con trai mình, có lẽ nếu chọc vào chuyện này, Nam Hải nhất thần thối sẽ muốn lấy mạng mình, y vốn không ăn đồ ăn chay để lớn lên.

Xã hội hiện đại mặc dù nói không còn giang hồ, nhưng giang hồ mờ ám bên trong vẫn còn tồn tại.

Một khẩu súng có thể quyết định số phận của một con người, đặc biệt là khi khẩu súng đó nằm trong tay một vị cao thủ thất đoạn, uy lực thi triển ra cực kỳ đáng sợ.

Cho nên trong lòng Diệp Phàm cũng không có nhiều kích động, trái lại chỉ cảm thấy giống như có ngọn núi Thái Sơn nặng trịch đang đè ép mình, có loại cảm giác như sa vào vũng lầy.

Phòng hội nghị thường ủy nằm ở tầng 4 tòa nhà chính, khi Diệp Phàm đến gần cảm thấy bước chân càng ngày càng nặng nề, có chút cảm giác như hai chân run rẩy mềm nhũn ra.

Thầm mắng:

- Tạp chủng! Mẹ kiếp! Người chết thì biến thành bùn đất, không chết thì cả ngày đấu.

Sau đó hắn hít thật sâu một hơi, hít thở lặp lại mấy lần, đương nhiên không qua trái ba vòng qua phải ba vòng cho phiền phức.

Vừa trèo lên tầng bốn thì nhìn thấy mấy người, đều không quen mặt.

Nhưng thư kí mới thay của bí thư Lý Hồng Dương vẫn hơi quen mặt, vừa nhìn thấy Diệp Phàm kẹp cặp da đi lên, thư kí đó lập tức đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Xin chào Phó bí thư Diệp, tôi là thư bí Chu Kiện của bí thư Dương, bí thư Lý có dặn dò, anh vừa đến thì mời vào trong, thường vụ bên trong đang triển khai hội nghị thảo luận rồi.

Lúc năm giờ ăn cơm chiều xong thì bắt đầu.

Bí thư Lý nói, tài liệu có thể mang đến nhất định phải mang đến, nhất định phải dùng sức thuyết phục lớn nhất để chiếm được sự ủng hộ của thường vụ Dương và một số lãnh đạo thị ủy.

Chu Kiện lộ ra vẻ lo lắng, có lẽ nếu làm không tốt chuyện hôm nay, Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương cũng sẽ chịu liên lụy.

Lý Hồng Dương chính là chủ nhân hiện tại của gã, chủ nhục thì thần nhục, chủ vinh thì thần vinh.

Mơ hồ trong giọng điệu của Chu Kiện lộ ra sự oán trách đối với Diệp Phàm, cảm quan nhanh nhạy của Diệp Phàm cũng đã hơi cảm nhận thấy. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chuyện này cũng khó trách Chu Kiện như vậy, Chu Kiện từ sau khi tốt nghiệp 22 tuổi đã làm ở chỗ thư kí của ban huyện ủy 4 năm rồi, vẫn chưa có lãnh đạo để mắt đến y cho nên đến giờ vẫn chỉ làm những việc lặt vặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.