Quản Gia Kí Sự Lục

Chương 15: Đại chiến giữa các bang (p1)




Ánh mắt Vân Nhiễm linh động, xinh đẹp bức người, ngẩng đàu cúi đầu đều mang theo ánh sáng rực rỡ. Tiễn Tam khí thế ngất trời nhưng nghẹt thở nghe thấy lời Vân Nhiễm, cảm thấy nàng đang nói dối, nhưng vẫn khủng hoảng.

Tiễn Tam nói nhanh: “Nàng xác định cần phải làm như vậy sao? Nàng đừng như vậy có được không? Phải biết rằng, từ cổ chí kim họa quốc yêu cơ không có kết cục tốt.”

Vân Nhiễm thản nhiên nhướng mày: “Nhưng ngươi không thể phủ nhận các nàng sống rất sung sướng, có lẽ đây là cuộc sống ta muốn.”

Vân Nhiễm cùng Tiễn Tam rời khỏi đại điện, có người trong điện thốt lên: “Quận chúa Trường Bình đi rồi.”

Đang đối chọi gay gắt, hai cha con nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cửa điện, thấy bóng dáng tao nhã rời đi không để ý đến ai trong điện.

Tiêu Chiến cùng Tiêu Bắc Dã hung hăng liếc nhau, đều tự dẫn thuộc hạ rời đi. Triều thần ở phía sau cảm nhận được mưa gió đang nổi lên ở Tây Tuyết. Cha con Cung thân vương chỉ sợ sẽ trở mặt thành thù, vậy nên chọn ai mới tốt đây, người người đều bắt đầu tính toán, sau này nên đứng về phe nào.

Trong một hóc đại điện, không ai để ý đến Du đại tiểu thư đang khóc như hoa lê đái vũ, chỉ cần nghĩ tới Tiêu Bắc Dã cự hôn trước mặt mọi người, nàng liền đau đến phát cuồng, hận ý đối với Vân Nhiễm càng sâu, tiện nhân này lại mê hoặc Tiêu Bắc Dã, nàng sẽ không bỏ qua cho.

Phu nhân họ quốc tướng quân đi tới kéo tay con gái mình, vẻ mặt lo lắng lên tiếng: “Yên Nhi, sao con có thể nói như vậy.”

Phu nhân chỉ cần nghĩ đến Du Thanh Yên nói không muốn gả cho Cung thân vương, nhớ đến sắc mặt âm trâm của vương gia liền cảm thấy bất an, lo lắng cho con gái mình, lo cho Du gia.

Du Thanh Yên nhớ lại lời mình nói, trên mặt không còn giọt máu.

Có vài tiểu thư trong điện đi tới an ủi Du Thanh Yên: “Thanh Yên, ngươi đừng quá đau lòng, tuy Tiêu thế tử không muốn cưới ngươi, nhưng vương gia đã ra lệnh, nhất định hắn sẽ cưới ngươi.”

“Đúng vậy, có điều ngươi đã mạo phạm Cung thân vương gia, không biết vương gia còn để ngươi gả đến phủ Cung thân vương nữa không.”

“Nhưng với giao tình của phủ tướng quân với vương phủ, vương gia sẽ không tính toán chuyện Thanh Yên thất lễ.”

Những lời này nghe thì như đang khuyên nhủ, thật ra là đang châm chọc, bọn họ bình thường hay bị Du Thanh Yên bắt nat, lúc này thấy nàng sa cơ, ai cũng muốn bỏ đá xuống giếng trả thù một chút.

Du Thanh Yên tức giận nước mắt rơi cuồn cượn, trong lòng cũng sợ hãi, nàng nhớ đến ánh mắt của Cung thân vương gia, theo phản xạ khẽ rùng mình. Du phu nhân nhanh chóng kéo nữ nhi nhà mình rời đi.



Ban đêm, trong cung một mảnh tĩnh lặng, hoàng cung trạm trổ hoa lệ, đẹp đẽ.

Trong điện Vân Nhiễm ở im lặng một mảnh, trên giường lớn, sa trướng rủ xuống, mờ mờ có thể thấy bóng người đang nằm bên trong.

Đúng lúc này, một góc cung điện vang lên tiếng động, có một bóng người nhanh chóng lắc mình đi thẳng vào tẩm cung. Trong tay người này khiêng một người, đến khi tới gần giường, nhanh chóng ném người trên vai xuống giường lớn, lại nhanh chóng lui ra ngoài.

Người bị ném lên giường, sắc mặt ửng hồng như say rượu, một lát sau khẽ thở dốc, hai tay vô thức sờ soạng người trên giường. Có điều sờ tới sờ lui, cũng không thấy ai, mà đụng phải chăn với gối đầu. Người này khó chịu quay cuồng, thở dốc như một con thú.

Trước cửa điện, lại có hai ba bóng người lắc đầu đi tới, dẫn đầu là một nữ tử khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt lạnh lùng, bàn tay nắm chặt lại, người này không phải Vân Nhiễm thì là ai.

Vân Nhiễm cực kì tức giận, nhìn người đang quay cuồng khó chịu khác thường, người kia chính là tiểu đệ tử Ninh Cảnh.

Ninh Cảnh trúng đoạn tụ tán, không có gì bất ngờ, người hạ dược cho hắn chính là Tiêu Kiền không chịu buông tha ý định. Ông ta muốn để cho bọn họ gạo nấu thành cơm, nên động chân tay, Vân Nhiễm vừa nghĩ đã bốc hỏa.

Sở dĩ nàng phát hiện ra bí mật, là vì Tiêu Kiền ra lệnh cho Nguyệt Quế hạ huân hương trong phòng nàng. Trong đó có mùi hoa hoa liêu cùng một chút mê hương rất khó phát hiện, nhưng mũi Vân Nhiễm khác người, cho nên vừa ngửi đã phát hiện ra. Nàng âm thầm ăn thuốc giải, đợi đến khi cung nữ nghĩ nàng đã ngủ say lui ra ngoài, nàng liền lắc mình rời khỏi tẩm cung. Cũng tiện tay dùng gối với chăn tạo thành hình người để người tới nghĩ nàng đã ngủ say.

Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh lùng, khóe môi cười nhạt, xem ra Tiêu Kiền cũng là tên nham hiểm, dám dùng đến chiêu âm hiểm như vậy. Vân Nhiễm nhớ lại những chuyện ở Tây Tuyết, nàng cảm thấy mình không cần thiết phải ở lại đây, trên có hoàng thượng nham hiểm, dưới có Tiêu Chiên cùng Tiêu Bắc Dã như hổ rình mồi. Nàng còn có chuyện chưa làm xong, còn phải tới Phượng Thai Huyền gặp sư phụ, báo cáo lại kết quả điều tra. Để xem sư phụ định xử lí chuyện này như thế nào, còn có chuyện Nghiễm Nguyên Tử, không biết hắn có phải là phản đồ của sư môn.

Vân Nhiễm dẫn Long Nhất cùng Long Nhị nhanh chóng đến bên giường, chỉ vào người đang vặn vẹo, ra lệnh: “Điểm huyệt, khống chế hắn.”

Nàng là nữ, chỉ sợ tới gần, Ninh Cảnh có thể phát điên đánh gục nàng.

Long Nhất nhận lệnh tiến lên, duỗi tay ra điểm huyệt đạo của Ninh Cảnh. Vân Nhiễm dùng ngân châm cứu cho hắn, vừa ra lệnh cho Long Nhất: “Ra bên ngoài mang nước đá vào đây.”

“Tuân lệnh, quận chúa.”

Long Nhất cùng Long Nhị lắc mình ra ngoài, hai người nhanh chóng đem nước đá đổ vào thùng.

Vân Nhiễm dùng ngân châm che lại huyệt đạo của Ninh Cảnh, thả hắn vào thùng nước đá.

Ninh Cảnh vừa rơi vào thùng, rùng mình khẽ run run vài cái, có điều nhiệt độ trong cơ thể vì nước đã khẽ giảm xuống, cả người hắn thoải mái hơn. Vân Nhiêm cầm một viên thuốc nhét vào miệng hắn, sau đó đánh hai trưởng vào ngực Ninh Cảnh.

Một lát sau nhiệt độ trên người Ninh Cảnh giảm uống, ý thức bắt dần dần thanh tỉnh, hắn mở to mắt nhìn quanh thân sư phụ đang phủ sương lạnh: “Sư phụ, người làm sao vậy?”

“Ta làm sao?” Vân Nhiễm lạnh lùng lên tiếng: “Phụ hoàng tốt của ngươi hạ mê hương trong phòng ta, lại cho người uống đoạn tự tán, hắn muốn để chúng ta gạo nấu thành cơm. Sớm biết như vậy, ngày đó ta sẽ không để ngươi đến Tây Tuyết.”

Ninh Cảnh nghe Vân Nhiễm nói xong, sắc mặt cũng cực kì khó coi, lúc trước hoàng thượng dẫn hắn về phòng, hỏi hắn có muốn cưới sư phụ làm thê tử không. Hắn nói sư phụ vĩnh viễn là sự phụ, hắn chỉ muốn ở cạnh sư phụ, không nghĩ đến chuyện cưới, phụ hoàng còn nói hắn là kẻ ngốc, hóa ra ông ta đã sớm có ý định như vậy.

Ninh Cảnh cũng đen mặt, nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm: “Sư phụ, ta sẽ đi tìm ông ta, nhất định phải đòi lại công đạo cho người.”

Vân Nhiễm chỉnh lại xiêm y, tuy rằng nàng không vui, nhưng bây giờ nàng không muốn nhúng tay vào chuyện của Tây Tuyết, nàng muốn đi khỏi nơi này.

Về phần Ninh Cảnh, nàng không biết hắn có muốn ở lại không. Nếu hắn muốn ở lại nàng sẽ không ngăn cản hắn, dù sao hắn cũng thuộc về nơi này.

Huống chi nàng cũng không định ở lại Tây Tuyết làm thái tử phi, trước đó nàng chỉ muốn lừa Tiễn Tam, ai bảo hắn dám phạm lỗi với nàng.

“Ta muốn rời khỏi Tây Tuyết ngay lập tức, ngươi thì sao, muốn đi hay ở lại?”

Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh, hắn vừa nghe Vân Nhiễm phải rời khỏi, sắc mặt đen lại, nói nhanh: “Sư phụ, ta cũng muốn đi, không muốn ở lại nơi này.”

Hắn không khích bầu không khí ở Tây Tuyết, ai cũng nói hắn ngốc, hắn lại không có ấn tượng với phụ hoàng, còn phụ tử Cung thân vương như hổ sói, nhìn chằm chằm vào hắn, cho nên hắn không thích nơi này.

Vân Nhiễm đưa mắt nhìn Ninh Cảnh, thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, Vân Nhiễm đồng ý, nàng thật sự lo lắng để cho Ninh Cảnh ở lại chỗ này. Thần trí hắn như vậy, dựa vào đâu mà đấu được với cha con Tiêu Chiến cùng Tiêu Bắc Dã.

“Được, chờ dược giải được dược trên người ngươi, ban đêm chúng ta sẽ xuất cung, chờ trời sáng chúng ta sẽ rời kinh đô Tây Tuyết trở về Đại Tuyên.

Ninh Cảnh thấy Vân Nhiễm không mạnh mẽ bắt hắn ở lại, trong lòng không khỏi cao hứng, nhanh chóng gật đầu, bắt đầu vận công bức nhiệt trong cơ thể.

Bên ngoài tẩm cung, Long Nhất lắc mình đi vào bẩm bảo: “Quận chúa, không tốt rồi, có người tới đây, võ công rất lợi hại.”

Vân Nhiễm vừa nghe lập tức tắt hết nến trong trong điện, dặn dò Long Nhất cùng Long Nhị: “Đưa hắn vào bên trong.”

Long Nhất cùng Long Nhị duỗi tay nâng Ninh Cảnh từ trong thùng nước ra, lắc mình đi vào phòng trong.

Vân Nhiễm nhanh chóng đi đến giường lớn, chau mày suy nghĩ sâu xa, người này võ công lợi hại, lại không giống tên hỗn đản Yến Kỳ, vậy sẽ là ai? Vân Nhiễm đang nghĩ, bóng người bên ngoài chần chờ một lúc, sau đó nhẹ nhàng tiến vào, vừa tới nơi đã khẽ cười hai tiếng.

“Quận chúa Trường Bình quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, giả vờ ngủ làm sao chúng ta nói chuyện được.”

Vân Nhiễm vừa nghe thấy giọng nói cuồng vọng đã biết người tới là ai, còn có thể là ai ngoại trừ Cung thân vương Tiêu Chiến.

Vân Nhiễm không ngờ Tiêu Chiến lại ngang nhiên xông vào hoàng cung, đến phòng của nàng, trong lòng không khỏi tức giận. Đối với người này lại thêm ba phần chán ghét, càng ghét hơn so với Tiêu Bắc Dã. Ít nhất hắn ta còn tôn trọng nàng, đối với nàng có dụng ý, nhưng không khiến nàng mất thoải mái. Bây giờ Tiêu Chiến khiến nàng ghê tởm đến cực điểm.

Nàng vén màn lên, ngón tay khẽ vung lên, ngọn đèn trong tẩm cung bừng sáng.

Cách giường của nàng không xa là một nam tử cuồng vọng khí phách không ai sánh kịp, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, giống như nhìn con mồi, trong mắt hắn sáng rực.

“Quận chúa thật sự khiến cho người ta kinh diễm, bổn vương chưa từng gặp nữ nhân xuất sắc như vậy.”

Vân Nhiễm khẽ nhướng mày, nhìn Tiêu Chiến, lạnh lùng không có hứng thú lên tiếng: “Cung thân vương gia nửa đêm xông vào nơi ở của bản quận chúa không biết có chuyện gì?”

Mày kiếm của Tiêu Chiến xếch lên, trên mặt không che dấu hứng thú: “Quận chúa Trường Bình, đêm nay bổn vương đến hoàng cung là có chuyện muốn nói với ngươi. Bổn vương nhìn trúng ngươi làm Cung vương phi.”

Hơi thở mị hoặc trên người Tiêu Chiến bắt đầu hoạt động, trong mắt hắn, giang sơn cùng nữ nhân chỉ có thể cướp đoạt. Không sợ Vân Nhiễm chán ghét hắn, ngược lại khiến hắn cảm thấy hứng thú, nam nhân chinh phục nữ nhân là chuyện kinh thiên địa nghĩa, bây giờ nàng không thích hắn, không có nghĩa là về sau sẽ không thích. Tuy nói bây giờ hắn chưa phải quyền khuynh thiên hạ, nhưng cũng quyền thế ngập trời, giang sơn Tây Tuyết sớm muộn gì cũng là của hắn. Bên cạnh hắn chỉ có thiếu một nữ tử vô song, nàng phù hợp với yêu cầu của hắn.

Sắc mặt Vân Nhiễm lạnh lùng, khóe môi cười âm u nhìn Tiêu Chiến nói: “Cung thân vương gia, trước đó ta nghe Tiêu thế tử nói, ngươi rất thích Du tiểu thư phủ tướng quân. Ta thấy ngươi với nàng là nam tài nữ sắc, trời sinh một đôi, sao vương gia không cưới nàng làm Cung vương phi. Bản quận chúa ta không có hứng thú làm vương phi của ngươi.

Vân Nhiễm vừa dứt lời, Tiêu Chiến thu lại ý cười, trong mắt tràn đầy sát khí, hắn nhớ lại chuyện Du Thanh Yên cự tuyệt, bàn tay theo phản xạ nắm chặt lại. Tiện nhân kia còn không xứng từ chối hắn, Vân Nhiễm cự tuyệt hắn cho rằng đây là tình thú. Du Thanh Yên cự tuyệt chỉ làm hắn thấy chán ghét.

Trong nháy mắt, vẻ chán ghét biến mát, Tiêu Chiến nở nụ cười, thân hình khẽ động tới gần Vân Nhiễm, vươn tay ra nhằm thẳng hai má nàng, muốn khống chế cằm của nàng.

Vân Nhiễm vừa thấy hắn động, cũng khẽ lui về sau, duy trì khoảng cách, đồng thời cất giọng lạnh băng: “Tiêu Chiến, ngươi quá cuồng vọng, cho rằng bản quận chúa sợ ngươi sao?”

Vân Nhiễm vừa nói, liền rút nhuyễn kiếm bên hông, tập trung nội lực, không nói lời nào, dùng lăng ba khấp huyết, như điện quang hỏa thạch đánh thẳng về phía Tiêu Chiến. Sắc mặt Tiêu Chiến không đổi, ý cười càng đậm, nữ nhân này lại là tiểu hạt tiêu, nếu quá nhạt sẽ không có mùi vị.

Tiêu Chiến cũng ngưng tụ nội lực, phi thân đến bên cạnh Vân Nhiễm, khí phách nói: “Để bổn vương tiếp ngươi.”

Nội lực của hắn hùng hậu, một chưởng bắn thẳng về phía Vân Nhiễm, Long Nhất cùng Long Nhị lắc mình từ trong tối ra, trực tiếp ra tay nghênh chiến, nói nhanh: “Quận chúa lui xuống, để thuộc hạ đấu với Cung thân vương gia một trận.”

“Được, các ngươi cẩn thận một chút.”

Vân Nhiễm lui về phía sau, Long Nhất cùng Long Nhị xông lên, đối chưởng với Tiêu Chiến, âm thanh “Bùm, bùm,” vang lên, nội lực đánh vỡ đồ đạc trong tẩm cung.

Sắc mặt hai người khẽ biến, bọn họ hợp lực lại không thể đánh bại nam nhân này, Tiêu Chiến quả nhiên lợi hại.

Sắc mặt Tiêu Chiến cũng khó nhìn, không ngờ thuộc hạ của Vân Nhiễm lợi hại như vậy. Hai người kia hợp lực có thể đánh ngang tay với hắn, không, cao hơn hắn một bậc, nếu đánh lâu dài, sẽ bất lợi.

Vân Nhiễm ở trong tẩm cung quát lạnh: “Cung thân vương gia, ngươi xác định muốn đánh tiếp sao? Nếu ngươi xác định muốn chết, bản quận chúa không ngăn cản.”

Vân Nhiễm nói xong, Tiêu Chiến cười ha hả, khí phách nói: “Quận chúa muốn hạ độc trong tẩm cung sao, ngươi yên tâm, bổn vương dùng không ít kì trân dị thảo, có thể nói là bách độc bất xâm, quận chúa hạ độc bình thường, không thể gây thương tổn đến bản vương.”

Tiêu Chiến dứt lời, sắc mặt Vân Nhiễm u ám, ý cười trong mắt: “Hình như vương gia rất tự tin, bây giờ ngươi thử vận nội lực xem.”

Không đợi Tiêu Chiến trả lời, nàng đã nói tiếp: “Đúng vậy, ta hạ độc, nhưng bản quận chúa đã sớm nghĩ ngươi có thể ăn vào giải dược, cho nên ngoại trừ độc, còn có hóa công tán. Bây giờ nội lực của vương gia đã bắt đầu tan rã. Nếu còn lưu lại, chỉ sợ sẽ mất hết nội lực.”

Tiêu Chiến nhanh chóng vận nội lực, thật sự không mạnh mẽ như trước. Khuôn mặt khẽ biến đổi, thân hình lui về sau, ánh mắt khóa chặt Vân Nhiễm. Đôi mắt cuồng vọng sáng rực khác thường: “Quận chúa, ngươi khiến bản vương thật sự hứng thú, ta nhất định sẽ chinh phục ngươi, khiến ngươi cam tâm tình nguyện gả cho bổn vương, đến phủ chúng ta làm Cung vương phi.”

Nói xong, Tiêu Chiến lắc mình lao ra ngoài. Vân Nhiễm ở trong tẩm cung lạnh lùng, bàn tay nắm chặt lại, âm trầm nhìn bóng dáng vừa mới rời đi.

Tiêu Chiến quả nhiên khó đối phó, nàng nghĩ bày ra vẻ chán ghét, để hắn biết khó mà lui, không ngờ nam nhân này lại càng cảm thấy hứng thú với nàng, thật là buồn bực.

Thật ra hóa công tán nàng hạ cũng không phải rất lợi hại, với công lực của Tiêu Chiến chỉ một lát sau có thể chữa trị, nàng làm vậy chỉ muốn dọa nam nhân này đi.

Cũng may hắn thật sự mắc mưu rời đi. Vân Nhiễm thở ra, đột nhiên chỗ tối lại có dao động. Vân Nhiễm lạnh mặt, không lẽ Tiêu Chiến đã trở lại, có điều cẩn thận thăm dò một chút, phát hiện hơi thở này có chút quen thuộc, Vân Nhiễm biết người tới là ai: “Tiêu Bắc Dã, nếu đã tới, vì sao không hiện thân?”

Một bóng người lắc mình từ cửa sổ đi vào, đúng là Tiêu Bắc Dã, trên mặt hắn tràn ngập đau khổ, ánh mắt bốc hỏa, bàn tay nắm chặt lại, nổi đầy gân xanh, cố gắng kiềm chế lửa giận của chính mình. Vân Nhiễm nhìn vẻ mặt của hắn, chắc chắn đã biết chuyện phụ vương đến tẩm cung của nàng.

Vân Nhiễm hơi chau mày, nhìn Tiêu Bắc Dã: “Tiêu Bắc Dã, ta vẫn nghĩ ngươi tao nhã vô sông, quyền thế bức người, sánh ngang với với Yến Kỳ, Cơ Kình Thiên cùng xưng thiên hạ tam kiệt. Là một nam nhân cuồng dã làm theo ý mình, nhưng bây giờ xem ra ngươi vĩnh viên không thoát khỏi các bóng của phụ vương. Ngươi chỉ là công cụ trong tay hắn thôi, đợi đến khi hắn ngồi lên địa vị cao, hắn còn coi ngươi là con sao, chỉ sợ hắn đề phòng nhất chính là ngươi, thật đáng buồn cho ngươi.”

Tiêu Bắc Dã nghe Vân Nhiễm nói vậy, không nhịn được gầm lên, dùng sức đấm về phía trước mặt tạo thành một cái hồ, ánh mắt hắn thị huyết nhìn Vân Nhiễm: “Vì sao, ông lại đối xử với ta như vậy.”

“Bởi vì hắn là người ích kỉ, hắn muốn mình vĩnh viễn ngồi trên cao, cũng muốn bảo vệ giang sơn của mình, muốn làm thế nào để có được càng nhiều mỹ nhân, không muốn nghĩ đến ngươi.”

Lời của Vân Nhiễm tuy tàn nhẫn, nhưng là sự thật, Tiêu Chiến quả thật là người như vậy, ích kỉ bá đạo, vĩnh viễn chỉ biết đến mình, không nghĩ cho người khắc. Tính tình đạm mạc, người như hắn chỉ muốn không ngừng chinh phục, chinh phục giang sơn, chinh phục nữ nhân.

Tiêu Bắc Dã rít gào, lao ra ngoài, Vân Nhiễm biết trong lòng hắn đang dày vo, không có ai giúp được hắn, là dục hỏa trùng sinh, hay là chờ bị bóc lột.

Vân Nhiễm không lên tiếng nhìn Ninh Cảnh trong một góc, hắn bị điểm huyệt không thể động đậy, nếu không từ lúc Tiêu Chiến vào, người này đã phát cuồng. Vân Nhiễm vung tay lên, Long Thất nhanh nhanh chóng giải huyệt cho Ninh Cảnh. Hắn lao đến, hét lên: “Sư phụ, tên bại hoại kia muốn cưới người, ta muốn giết hắn.”

Vân Nhiễm liếc Ninh Cảnh, thản nhiên hỏi: “Ngươi giết được hắn sao?”

Một lời khiến Ninh Cảnh không thể hé răng, chưa cần nói đến Tiêu Chiến, chỉ Long Nhất, Long Nhị hắn còn không đánh lại. Hai người kia hợp lực còn không thể đánh Tiêu Chiến bị thương, chứng minh võ công của người này có bao nhiêu lợi hại, sao hắn có thể giết được.

Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh, sắc mặt hắn đã bình thường, mị dược đã được giải.

“Ta quyết định lập tức rời khỏi đây, ngươi có đi không.”

Vân Nhiễm nghĩ đến những kẻ ghê tởm ở Tây Tuyết, một khắc cũng không muốn đợi.

“Đi, sao lại không đi, ta cũng chán ghét nơi này.”

Vốn hắn còn có chút đồng cảm với hoàng đế Tây Tuyết, không ngờ ông ta lại dùng thủ đoạn với mình. Biết rõ hắn cùng sư phụ là quan hệ sư đồ, mà vẫn hạ dược để hắn làm ra chuyện có lỗi với sư phụ.

Ninh Cảnh bước ra từ thùng gỗ, Vân Nhiễm để Long Nhất tìm một bộ quần áo, thái giám hay thị vệ đều được, để Ninh Cảnh thay ra.

Long Nhất lắc mình rời đi, trong tẩm cung lạnh đến phát run, răng va lập cập.

Vân Nhiễm liếc nhìn hắn, không còn gì để nói: “Ngươi không biết vận nội công để chống đỡ sao, ngốc chết đi được.”

Ninh Cảnh nở nụ cười, dùng nội công chống đỡ, một lát sau Long Nhất đi tới, cầm trong tay một bộ y phục thái giảm, gần tương đương với dáng người Ninh Cảnh.

Đợi đến khi Ninh Cảnh đổi quần áo xong, Vân Nhiễm vẫy tay ý bảo mọi người lại gần sắp xếp kế hoạch: “Bên ngoài cung điện, nhất định có người giám thị, chúng ta muốn ra ngoài không phải chuyện đơn giản Bây giờ phải diễn trò để thuận lợi rời khỏi nơi này.

“Sư phụ, người nói đi.”

Vân Nhiễm phân công nhiệm vụ, rất nhanh mọi người chia ra hành động.

Trong điện của thái tử cách đó không xa, có người châm lửa. Thị vệ phát hiện thấy lửa cháy, liền hô hào người dập lửa, trong cung loạn cả lên. Nhiều người vội vàng cứu hỏa, bên ngoài cung của hoàng đế lại có người kêu có thích khách.

Nhất thời mọi người trong cung đều bận rộn, có người dập lửa, có người bận cứu hoàng thượng. Đám người Vân Nhiễm nhanh chóng rời khỏi hoàng cung Tây Tuyết. Nhưng vì không quen thuộc, nên đi vài vòng vẫn không tìm được đường ra.

Vân Nhiễm lập tức quyết định bắt một tiểu thái giám trong cung lại để hỏi đường.

Ý tưởng vừa nảy ra, phía trước lại có một tiểu thái giám đang cầm đèn lồng đi tới. Vân Nhiễm nhanh chóng phi thân qua bàn tay bóp cổ thái giám. Có điều tay nàng còn chưa động đến người kia đã xoay người lui lại, nhanh như gió, võ công còn cao hơn nàng. Sắc mặt Vân Nhiễm khẽ biến nhanh chóng nhìn lại. Thấy khuôn mặt đầy râu quai nón, ánh mắt sáng ngời, nhẹ nhàng nói.

“Tiểu nương tử, ta biết nàng không thích ở lại trong cung, nên Tiễn Tam tới đón nàng.”

Lòng Vân Nhiễm đang căng thẳng nháy mắt thả lỏng. Chỉ cần có hắn, nàng không cần lo lắng, lúc này nàng không trách Tiễn Tam, cũng không bắt bẻ lời hắn, nhanh chóng thúc giục: “Đi nhanh đi, nếu không sẽ có người phát hiện.”

“Được, chúng ta đi.”

Bàn tay to lớn của Tiễn Tam kéo Vân Nhiễm đi, Ninh Cảnh ở phía sau định lên tiếng đã bị Long Nhất kịp thời ngăn lại, bây giờ không phải là lúc giận nhau. Bọn họ muốn xuất cung rời khỏi thành cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu để cho người khác phát hiện ra mọi người chỉ có đường chết.

Đoàn người nhanh chóng xuyên qua phòng thủ trong cung, đi thẳng ra ngoài. Vân Nhiễm ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: “Sao ngươi lại nắm rõ địa hình hoàng cung?”

Tiễn Tam cười ha ha, đắc ý: “Lúc trước ta đã dạo một vòng, cũng tương đối nắm rõ, cho nên mới thuận lợi dẫn mọi người rời đi. Ta biết nàng sẽ không gả cho tên ngốc này, có gả cũng phải gả cho người có năng lực phi phàm như ta.”

Tiễn Tam đắc ý, ánh mắt Vân Nhiễm u ám, Ninh Cảnh đứng phía sau tức giận mắng: “Tiễn Tam, ngươi nói cái gì, có tin ta đập nát cái miệng của ngươi.”

Vân Nhiễm cảnh cáo Ninh Cảnh: “Đừng kêu, đề phòng bị người phát hiện.”

Ninh Cảnh ủy khuất kéo miệng: “Sư phụ.”

Vân Nhiễm không để ý tới hắn, đi theo Tiễn Tam rời khỏi hoàng cung. Bên ngoài đã có xe ngựa đợi sẵn, sau khi lên xe Tiễn Tam ra lệnh: “Lập tức rời khỏi kinh thành Tây Tuyết.”

“Ân, gia.”

Thuộc hạ lái xe đáp lời, đánh xe phi đi như tên bắn. Vân Nhiễm khẽ thở dời, nhìn Tiễn Tam: “Chúng ta làm thế nào để ra khỏi thành.”

Tiễn Tam vung tay lên như làm ảo thuật lấy ra một tấm lệnh bài, cười ha hả: “Đây là lệnh bài của nhất đẳng thị vệ phủ Cung thân vương, tin tưởng có thể đưa chúng ta ra khỏi thành.”

“Umh,” Cuối cùng Vân Nhiễm cũng thả lỏng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, khóe môi cười châm chọc. Tiêu Chiến, Tiêu Bắc Dã, ngày khác gặp lại, ta nhất định tính toán tốt chuyện ngày hôm nay với các ngươi.

Trong cung loạn thành một đoàn, có người kêu thích khách, thị vệ đều khẩn trương, tìm kiếm trong cung điện nhưng tìm cả nửa ngày cũng không thấy. Hóa ra là yếu bóng vía.

Về phần đám cháy cũng được dập tắt, hoàng đế Tiêu Kiền ngồi trên đại điện sắc mặt u ám khó coi, nhìn chằm chằm thị vệ đang bẩm báo. Chuyện đám cháy cùng thích khách đêm nay có chút kì lạ. Lông mày Tiêu Kiền nhướng lên, đột nhiên ánh mắt bỗng sắc bén, nhanh chóng ra lệnh: “Trong cung của thái tử điện hạ thế nào?”

“Bẩm hoàng thượng, trong cung của thái tử rất yên tĩnh, không có chuyện gì.”

Im lặng mới là có vấn đề, trong cung xảy ra chuyện như vậy, sao lại không có động tĩnh gì. Theo lí mà nói, hai người kia chắc đã thành chuyện tốt, bên ngoài xảy ra chuyện, bọn họ phải biết, Tiêu Kiền gọi một gã thái giám đi ngay đến cung thái tử thăm dò.

Thái giám lĩnh mệnh rời đi, Tiêu Kiền phất tay cho thị vệ trưởng phái người đi tuần tra canh phòng.

Thị vệ trưởng lui xuống, có điều lúc ra khỏi điện, ánh mắt lóe lên, khóe môi cười lạnh, bước đi nhanh hơn.

Thái giám đi thăm dò rất nhanh đã quay trở lại.

“Hoàng thượng, không thấy thái tử cùng quận chúa Trường Bình.”

“Quả nhiên là như vậy.” Lòng Tiêu Kiền trầm xuống, vô cùng khó chịu, không phải Cẩn Nhi nói sẽ ở lại bên cạnh mình sao, vì sao lại rời khỏi, chúng ta là cha con, Nếu hắn không ở lại làm sao mình có động lực để đấu với cha con Tiêu Chiến,

Hoàng thượng đau lòng, nhưng nghĩ tới một chuyện. Tin Cẩn Nhi rời cung có thể rơi vào tai Tiêu Chiến, chỉ sợ hắn ta sẽ không bỏ qua cho con trai.

Lòng Tiêu Kiền nóng như lửa đốt, nhanh chóng đứng dậy, ra lệnh cho thái giám lui xuống hết, truyền Bạch Trạch tới.

“Bạch Trạch, lập tức dẫn một nhóm kim đao vệ đi tìm thái tử, dẫn điện hạ cùng quận chúa Trường Bình trở lại hoàng cung.”

“Hoàng thượng, chỉ sợ quận chúa sẽ không tiến cung.”

Bạch Trạch có một thời gian ngắn ở cùng vân Nhiễm, nên hiểu nếu Vân Nhiễm không muốn trở về, hắn cũng không thể ép nàng.

Ánh mắt Tiêu Kiền hơi ngưng lại, hắn toàn tâm toàn ý muốn giữ nữ nhân này lại, bởi vì nhìn ra nàng ta cực kì thông minh. Có khả năng giúp đỡ cho cha con bọn họ, nhưng không ngờ giờ lại thành đẩy con ra ngoài.

Tiêu Kiền trầm giọng: “Nếu không thể dẫn quận chúa về, thì đưa thái tử về.”

“Ân, hoàng thượng.”

Bạch Trạch nhận lệnh rời đi, Tiêu Kiền bất lực thân hình yếu đuối trở về tẩm cung.

Màn đêm tĩnh lặng bao trùm lên kinh đô Tây Tuyết.

Trong phủ Cung thân vương, cha con Tiêu Chiến bị đánh thức, nhận được tin thuộc hạ bẩm báo.

“Vương gia, thế tử gia, trong cung có tin, thái tử cùng quận chúa Trường Bình xuất cung.”

Thị vệ vừa nói xong, ánh mắt Tiêu Chiến nổi sóng ngầm, khóe môi cười ác độc, bàn tay nắm chặt lại, hung hăng nghĩ, cuối cùng Tiêu Hoài Cẩn cũng xuất cung, lần này nhất định phải khiến hắn chết không có chỗ chôn, không để hắn có đường sống.

Sắc mặt Tiêu Bắc Dã đen lại, trong lòng tràn đầy phẫn nộ. Vừa nghe đến chuyện Vân Nhiễm rời đi, hắn cảm thấy là do đêm nay phụ vương dọa đến nàng, tên vô liêm sỉ, lại muốn cưới nữ nhân trẻ như vậy làm vương phi, thật không biết xấu hổ.

Trong lòng Tiêu Bắc Dã kêu gào, hận không thể dùng một kiếm giết chết nam nhân này. Nhưng chỉ cần nghĩ tới trong người đang chảy dòng máu của hắn ta, hắn lại cảm thấy thống khổ khác thường. Nghĩ đến chuyện muốn giết nam nhân này, hắn cảm thấy mình điên rồi.

Ánh mắt Tiêu Bắc Dã ẩn hiện tơ máu, Tiêu Chiến cũng biết con trai rất căm tức mình, bởi vì hắn thích Vân Nhiễm. Có điều Tiêu Chiến cũng không chấp nhận được việc Tiêu Bắc Dã đến Đại Tuyên một thời gian dài như vậy, nhưng không chinh phục được Vân Nhiễm. Nếu hắn đã không có năng lực, thì để cho mình ra tay chinh phục nữ nhân này.

Tiêu Chiến bá đạo nhìn Tiêu Bắc Dã, ánh mắt hơi nheo lại: “Bắc Dã, phụ vương biết con có thành kiến với ta, nhưng bây giờ có phải chúng ta nên đồng lòng đối ngoại. Trước mắt chúng ta cần loại bỏ thái tử điện hạ, nếu không giết được Tiêu Hoài Cẩn, công sức nhiều năm của chúng ta sẽ trở nên vô nghĩ, chỉ sợ cha con chúng ta cũng không có kết cục tốt.”

Tiêu Chiến khiến Tiêu Bắc Dã tỉnh lại. Đúng vậy, trước mắt bọn họ cần đối phó với Tiêu Hoài Cẩn, cũng chính là Ninh Cảnh. Tiêu Bắc Dã vừa nghĩ đến chuyện mình tự tay giết chết Ninh Cảnh, cũng có chút không đành lòng. Nhưng nghĩ đến thân phận của hắn ta, hắn không có đường lui. Nhiều năm cố gắng của cha con hắn mục đích cuối cùng là đi lên ngai vàng. Bây giờ bỗng nhiên mọc ra một người như vậy cướp đoạt thành quả, sao bọn họ có thể chấp tay nhường lại.

Tiêu Bắc Dã nghĩ đến chuyện khẩn cấp, cuối cùng quyết tâm kiềm chế lửa giận, trầm ổn lên tiếng: “Phụ vương, con biết phải làm thế nào.”

“Vậy là tốt rồi, bây giờ con lập tức phái người chặn lại thái tử điện hạ, giết chết hắn. Phụ vương chuẩn bị một chút sẽ dẫn theo người đến tiếp ứng cho con. Hai phụ tử chúng ta hợp lực, nhất định có thể loại bỏ Tiêu Hoài Cẩn. Chỉ cần không có hắn, giang sơn Tây Tuyết sẽ nằm trong tay chúng ta.”

Tiêu Bắc Dã nở nụ cười, nhớ đến những lời Vân Nhiễm đã nói. Phụ vương hắn còn trẻ như vậy, nếu ông lên ngôi, sau này còn có nhiều con. Ông ta không thiếu nhất chính là con, còn mình chỉ là một công cụ sắc bén, không, hắn không muốn làm công cụ của nam nhân này, hắn mốn làm hoàng đế.

Tiêu Bắc Dã nhanh chóng đáp lời: “Con nhận lệnh.”

Tiêu Chiến chau mày dặn dò Tiêu Bắc Dã: “Con lập tức rời thành, trên đường về Đại Tuyên bố trí phòng thủ thật mạnh, mỗi thành mỗi ải đều không tha, nhất định phải giết được Tiêu Hoài Cẩn, bắt quận chúa Trường Bình mang về.”

Mắt Tiêu Bắc Dã muốn tóe lửa, có điều im lặng không nói gì, trầm ổn đi ra ngoài, nhanh chóng điều khiển binh lính phủ Cung thân vương cấp tốc rời phủ.

Tiêu Chiến ở phía sau, ánh mắt hơi nheo lại, khóe môi cười âm trầm, đa nghi. Đứa con này bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của hắn, mà hắn chưa bao giờ thích mọi chuyện vượt khỏi tầm tay mình, cho nên?”

Tiêu Chiến nở nụ cười như máu.



Từ Tây Tuyết có ba đường về Đại Tuyên, đường bộ rộng lớn thích hợp cho xe ngựa chạy, có điều trên đường rất đẽ gặp các trạm gác nên Vân Nhiễm cùng Tiễn Tam không chọn đường này. Hai đường còn lại, một là đường núi, một là đường thủy. Đường núi gập ghềnh khó đi, chính là con đường lần trước bọn họ vào kinh. Ninh tiểu gia kiên quyết phản đối, cho nên Vân Nhiễm thương lượng với Tiễn Tam đi đường thủy.

Tây Tuyết không có sông nối thẳng với Đại Tuyên, đầu tiên phải đi về thượng nguồn sông Hà Bắc, sau đó lại đi về phía đông chuyển sang sông Kinh. Sông Kính dài khoảng hai ba trăm dặm, chạy theo hướng đông nam nối thẳng với sông của Đại Tuyên. Có điều trên sông canh gác cực kì nghiêm ngặt, mỗi thuyền qua lại đều kiểm tra rất gắt gao. Buôn bán muối, lá trà đều là tội chết, nếu bị phát hiện sẽ bị diệt môn.

Phong cảnh trên sông rất đẹp, thuyền bè qua lại đông đúc. Có điều hôm nay trên sông kiểm tra cực kì nghiêm nghặt, bất kể là thuyền nào đều phải tiếp nhận kiểm tra.

Giữa sông có một chiếc thuyền lớn, đầu thuyền có vài ba thuyền phu đang thăm dò khu vực xung quanh, ngoại trừ thuyền phu, còn có vài tên thị vệ đang tuần tra trên thuyền.

Trong lầu hai khoang thuyền, hai người trung niên đang tùy ý nói chuyện. Một người tráng kiện, mắt sáng như trân châu, đang khóa chặt một phu nhân bên cạnh.

Phụ nhân bên cạnh dù cải trang, nhưng khí chất thoát trần, ung dung quý phái. Dù tuổi trung niên, nhưng vẫn rất hấp dẫn, là một mỹ phụ trung tuổi.

Ngoại trừ đôi vợ chồng này, còn có một tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp. Lúc này đang bĩu môi trừng mắt nhìn nam nhân kia, buồn bực nói: “Sư phụ, vì sao các người có thể cải trang thành vợ chòng, ta lại thành con gái của các người.”

Mỹ phụ trung niên chậm rãi nhìn qua, thấy vẻ mặt ủy khuất của Ninh Cảnh, u ám nói: “Hay là chúng ta giao ngươi cho Tiêu Bắc Dã, thấy thế nào?”

Ninh Cảnh lập tức không dám hé răng, lúc trước bọn họ định đi đường lớn, phát hiện trên đường có không ít trạm gác ngầm. Rõ ràng là Cung thân vương sắp xếp để vây bắt bọn họ. Sư phụ cùng Tiễn Tam định đi đường núi, nhưng hắn kháng nghị, cuối cùng đi đường thủy. Nhưng không ngờ lại ngụy trang thành như vậy, hắn khó chịu, rất khó chịu, nhất là cái tên Tiễn Tam kia bỏ râu đi có thể làm phu quân sư phụ. Khiến Ninh Cảnh cảm thấy không vừa mắt. Hắn thật muốn đánh tên này một trận, quá đáng nhất là hắn lại thành con gái của Tiễn Tam, thật sự nuốt không trôi.

Tiễn Tam nhìn Ninh tiểu gia, tâm trạng rất sung sướng, bưng trà lên uống, nhìn Ninh Cảnh: “Nữ nhi ngoan, không cần gây sự, quay về cha sẽ mua kẹo cho con ăn.”

“A, a.”

Ninh tiểu gia không nhịn được hét len lên, Vân Nhiễm lập tức trừng mắt, liếc hắn: “Im miệng.”

Nên ngoài có người nhanh chóng tiến vào, cung kính bẩm báo: “Gia, không xong rồi, phía trước đích thân thế tử Cung thân vương Tiêu Bắc Dã kiểm tra.”

“Tiêu Bắc Dã đích thân kiểm tra?” Sắc mặt Vân Nhiễm khó coi, nhanh chóng nhìn Ninh Cảnh. Ninh tiểu gia chết lặng, không dám kêu, giọng Tiễn Tam vang lến: “Nữ nhi ngoan, không cần sợ hãi, có cha ở đây, sẽ bảo vệ tốt cho con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.