Quan Đức

Chương 5




Một nữ tử mặc bộ lụa mỏng màu xanh nhạt, sắc mặt trắng bệch đứng ngoài cửa viện, Lưu Uyển Thanh sững sờ, ngay sau đó cười: "Đại tẩu."

Tiền Linh Đình khẽ mỉm cười, chỉ là bên trong nụ cười kia chứa bao nhiêu khổ sở sợ là chỉ có nàng mới biết được, từ mười lăm tuổi đã gả vào Hầu phủ cho tới hai mươi ba tuổi. . . . Thời gian ôm ấp điều tốt đẹp nhất của một thiếu nữ chỉ là đợi vô ích trong khuê phòng. . . hạ nhân coi thường, người khác âm thầm nói xấu từng chút, cho tới bây giờ huyên náo dư luận xôn xao, nàng tới mức thành mẫu mực của độc phụ, điều này làm sao Tiền Linh Đình có thể chịu nổi?

Nhưng cuối cùng, biến ảo chỉ còn lại một câu nói nhẹ nhàng: "Hắn có khỏe không?"

"Sao đại tẩu không tự mình đi xem một chút."

Khóe miệng nhẹ Tiền Linh Đình hơi nâng lên: "Ngày mai, ta sẽ về nhà."

Lưu Uyển Thanh sững sờ, ngay sau đó kéo tay nàng: "Đại tẩu, người bị uất ức muội hiểu, muội hiểu rất rõ, nhưng hôm nay đại ca nhất định đã có thể nghĩ thông suốt, nhưng ngày tốt đẹp của đại tẩu đã đến, nhịn những năm này không phải vì chờ hôm nay sao? Hôm nay đại tẩu trở về Tiền gia, cho dù tái giá cũng không. . . . . ."

"Thân thể ta thuần khiết, ta tin tưởng Hầu phủ đã điều tra xong, cũng sẽ cho ta công đạo, đến lúc đó tự sẽ có người trong sạch nguyện ý lấy ta, huống chi. . . lúc này ta đã không còn bất kỳ hơi sức nào nữa, hy vọng ban đầu hôm nay chỉ còn lại hai chữ ‘buồn cười’." Nói xong liền tránh khỏi Lưu Uyển Thanh, xoay người rời đi.

"Chủ tử. . . . . ." Trúc Lục ở sau lưng Lưu Uyển Thanh lo lắng kêu.

Lưu Uyển Thanh khẽ thở dài, xoay người nói: "Không sao, chúng ta trở về thôi." Đại ca tự mình làm ra cái nghiệt này, chỉ có thể tự mình sửa chữa, người ngoài nhiều lời cũng vô ích. Huống chi nếu là nàng, sợ rằng lúc này cũng hận không thể rời khỏi cái nhà như địa ngục lớn này, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ lòng dạ. . . . . Tâm lực tiều tụy, nàng ấy làm sao còn có hơi sức đi tin tưởng đại ca một lần nữa đây? Những năm này, nàng ấy làm thế nào để có thể sống? Sợ là người ngoài không thể hiểu.

Trở lại Lộ Vương phủ, Đông Mai đang chờ bên ngoài phủ, thấy được nàng liền nói: "Chủ tử, Trịnh Vương phi và Tiểu quận chúa đã đến làm khách rồi, Vương phi phân phó nô tỳ chờ người trở lại, qua bên kia trước."

Lưu Uyển Thanh nhẹ giọng "ừm" , mỉm cười nhìn Đông Mai nói: "Ngươi cũng mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi, có Trúc Lục cùng Thúy Nhi đi theo ta cũng tốt rồi."

"Chủ. . ." Đông Mai mím môi, vẻ mặt không rõ xoay người trở về Uyển Uyển.

Lộ Vương phi thấy Lưu Uyển Thanh, trên mặt có chút không vui, nhưng nghĩ tới bên này còn có Trịnh Vương phi liền cười nói: "Trở lại rồi, có mệt không? Thôi ma ma, nhanh sai phòng bếp nấu canh bổ bưng lại đây, ôi. . . . Bây giờ tuy nói đã vừa đủ ba tháng rồi, nhưng cũng không thể không thèm để ý như thế, dù sao thân thể vẫn là trọng yếu nhất."

Lưu Uyển Thanh biết Lộ Vương phi không vui về việc hôm nay nàng mang thai lại còn trông nom chuyện của nhà mẹ đẻ, huống chi chuyện kia còn chưa công khai rõ ràng, ái thiếp diệt thê nhưng lại là chuyện làm người ta khó chịu nhất, huống chi đại ca của nàng vì thế mà mất tiền đồ.

"Là con dâu không tốt, đã khiến nương lo lắng."

Lộ Vương phi thấy nàng khéo léo như thế, liền nhẹ "ừ" một tiếng. Lưu Uyển Thanh lại vội vàng hành lễ với Trịnh Vương phi, Trịnh Vương phi vội vàng ngăn lại: "Cũng đừng, về sau đều là người một nhà, huống chi hiện tại thân thể ngươi bất tiện, nhanh ngồi xuống đi." Vừa cười nói với Lộ Vương phi: "Ngài là ngươi có phúc khí, được người con dâu có phúc khí như vậy, không giống như người bên nhà ta không hiểu chuyện ."

"Ngài khách khí, nàng a, chính là người biết quy củ lại nghe lời chút."

Trịnh Vương phi liếc nhìn Trịnh Nguyệt Như đang rục rịch chộn rộn, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Đứa nhỏ này của ta từ bé đã yếu ớt nhiều bệnh, liền nuông chiều nhiều một chút, hôm nay thân thể tốt lên rồi, nhưng tính tình ngược lại chẳng giống thục nữ chút nào."

"Tiểu quận chúa tài mạo song toàn, nữ nhi gia nên nuông chiều, đáng tiếc ta chỉ có một mình Khang nhi, ngược lại không có nữ nhi, nói đến đây thật đúng là nên hâm mộ ngài đấy, nam nữ song toàn."

"Ha ha, chúng ta đừng ở chỗ này khen lẫn nhau, nếu để cho tiểu bối nhìn lại chê cười."

"Phải phải, Uyển Thanh, con dẫn Tiểu quận chúa đi đến viện của con ngồi một chút đi."

Lưu Uyển Thanh vội vàng đứng dậy mỉm cười nói "dạ", lúc này Trịnh Nguyệt Như liền dí dỏm nhìn về phía nàng mở trừng hai mắt.

Trở lại Uyển Uyển, Đông Mai vội vàng chuyên chú dâng trà, Lưu Uyển Thanh cười cười, ngay sau đó cho nàng đi xuống. Đông Mai có chút không tình nguyện, chưa kịp nhìn rõ Trịnh Nguyệt Như đã bị Thúy Nhi kéo lại, mới phải không ra khỏi phòng.

"Người kia là tỳ nữ?"

Lưu Uyển Thanh đưa cho Trịnh Nguyệt Như một ly trà xanh: "Trà lài tự chế, muội nếm thử xem."

"Cám ơn Lưu tỷ tỷ." Trịnh Nguyệt Như cười nhận lấy ly trà, uống một hơi, sau đó miệng cười ngọt giơ ly trà: "Uống ngon thật, cho muội thêm một ly, nơi này của tỷ tỷ lại rất thoải mái, mới vừa rồi ở đằng trước muội chẳng khác nào đứng trên đống lửa ."

"Muội đó. . ." Tính cách hoạt bát đáng yêu như thế, cũng rất xứng đôi với Nhị ca, Lưu Uyển Thanh thật sự không có cách nào tưởng tượng,một Nhị tẩu có tri thức hiểu lễ nghĩa lại dịu dàng ở bên cạnh Nhị ca có tính cách thô kệch sẽ ra cái dạng gì, như Trịnh Nguyệt Như này mới hợp.

Trịnh Nguyệt Như có chút ngượng ngùng nhìn Lưu Uyển Thanh cười nói: "Lưu tỷ tỷ đừng trách muội không đoan trang, tính tình muội hơi tùy ý một chút, nhưng ở bên ngoài chắc chắn sẽ không như vậy."

"Cứ tự nhiên, muội muội coi nơi này như nhà mình cũng được, sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà."

Thấy Lưu Uyển Thanh không có vẻ giả bộ giống người khác, trong mắt cũng không có vẻ sửng sốt ghét bỏ, hảo cảm với nàng càng được tăng cao, tiểu cô tử (em gái chồng) này cũng không khó ở chung thật, lại nhớ đến sắc mặt ưu sầu của Lưu Nhân Phúc ngày hôm qua, mím môi: "Lưu tỷ tỷ, muội muội có lời này không biết có nên hỏi hay không!"

Lưu Uyển Thanh cười: "Mới vừa rồi còn nói muội muội tự nhiên, giờ lại bày ra dáng dấp của nữ nhi, đâu cần nói có nên hỏi hay không , muội muội cứ hỏi, nếu tỷ tỷ biết điều gì nhất định sẽ nói hết không giấu diếm."

Trịnh Nguyệt Như ngượng ngùng cười cười: "Chính là chuyện của Lưu đại ca."

Lưu Uyển Thanh hiểu ý gật gật đầu, hiển nhiên suy đoán được vì sao Trịnh Nguyệt Như hỏi như thế, dù sao đại ca mình ái thiếp diệt thê, ít nhiều gì cũng sẽ liên lụy đến Nhị ca và ba đệ đệ. Nữ nhi nhà ai lại nguyện ý gả cho nhà có người ái thiếp diệt thê? Từ xưa đã có câu nói thượng bất chính hạ tắc loạn chính là đây.

Vỗ nhẹ tay Trịnh Nguyệt Như: "Là Trịnh Vương phi?"

Trịnh Nguyệt Như vội vàng lắc đầu, lại ngượng ngùng gật đầu một cái: "Không sợ tỷ tỷ chê cười, chuyện này huyên náo dư luận xôn xao, mẫu thân thương muội, thấy muội đồng ý cũng không nói nhiều lời, chỉ là bên chỗ cha có chút không vui, cho nên. . . . . ."

"Muội muội không cần phải nói ta cũng biết rõ, chuyện này là do đại ca ta làm không tốt, ta cũng không thể thay đại ca giải thích rằng bởi vì Viên Nhi quyến rũ huynh ấy. Những thứ không nói khác, nhân phẩm của Nhị ca chắc hẳn muội muội cũng đã nghe qua một hai phần, huống chi từ nhỏ Nhị ca đã nhập doanh trại, nơi đó lại không có nha đầu phục vụ, tính cách muội tốt như thế, Nhị ca ca nhất định sẽ thích muội, muội không cần lo lắng, về phần bên phía đại ca rất nhanh sẽ có kết quả."

"Có những lời này của tỷ tỷ, muội cũng có thể trở về nói được với cha." Nói đến đây, Trịnh Nguyệt Như lần đầu tiên đỏ mặt, mình thật là thật không có tiền đồ mà, thế nhưng lại si mê một cổ nhân. . . . . . Chỉ là giống như những gì người kia từng nói, hắn bị mình nhìn sạch rồi thì mình phải phụ trách về hắn, nhớ tới ngày đó mình tự đi du ngoạn ngoại ô

bờ sông, hình ảnh bả vai hắn lấp ló trong khe suối, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Nguyệt Như sợ là muốn nhỏ máu rồi.

Vóc người thật sự cứ như được chọn lọc rất kĩ, dù là người mẫu nam hiện đại đẳng cấp cũng không thể có .

Ngẩng đầu lên liếc nhìn bộ dáng cười như không cười của Lưu Uyển Thanh nhìn mình, sửng sốt ngay sau đó ấp úng nói: "Tỷ tỷ đừng làm khác nghĩ, muội chỉ là . . Cái đó...Thư Nhi đâu? Muội nhớ Thư Nhi rồi, đúng rồi còn có. . . . ." Trịnh Nguyệt Như gọi nha đầu Linh Đang ngoài cửa đi vào.

"Tỷ tỷ, đây là truyện cố tích mà muội muội sửa sang lại, cũng có thể lấy đọc cho Thư Nhi nghe, còn có cái thẻ này, còn có thể dạy Thư Nhi học chữ."

Lưu Uyển Thanh nhận lấy, vui mừng nhìn Trịnh Nguyệt Như: "Những thứ này đều là muội tự nghĩ hay sao? Muội muội thật đúng là huệ lan tâm chất thông minh tuyệt đỉnh, xem ra nhị ca của ta thật có phúc khí."

"Tỷ tỷ. . . Muội. . . Muội chỉ không có việc gì nên mò mẫm suy nghĩ ."

"Mò mẫm suy nghĩ thôi đã có thể như vậy, nếu muội nghiêm túc học chắc sẽ thật khó lường."

"Tỷ tỷ không được cười muội, nếu không muội liền cầm trở về."

"Được, được, không cười muộ, ta cho người ôm Thư Nhi tới, muội nhưng không biết đâu, mấy ngày này Thư Nhi không chịu yên, đều muốn nghe câu chuyện xưa về mỹ nhân ngư của muội đấy, nghe hoài không chán, ngoài miệng thì luôn nói muốn gặp Trịnh di di."

"Muội cũng rất ưa thích Thư Nhi!" Nhiều bánh bao nhỏ khả ái nha, hì hì, tuy nói sinh đẻ sẽ rất phiền toái, lại phải lo lắng cái này rồi lo lắng cái đó, nhưng trẻ con nhà người khác thật tốt a, muốn chơi đùa thì chơi đùa, không muốn chơi nữa thì có thể giao chúng cho cha mẹ chúng chăm. Con ngươi lại xoay lòng vòng, nhìn chằm chằm bụng Lưu Uyển Thanh, nữ nhân cổ đại sinh con thật là sớm, trong bụng này nhất định sẽ là một bánh bao nhỏ đáng yêu.

. . . . . .

Đợi Tiểu Thôi ma ma dẫn Thư Nhi vào phòng, Đông Mai thở dài, một bên Thúy Nhi hé mắt: "Đông Mai, đừng suy nghĩ quá nhiều, phải nhận rõ thân phận của mình."

Đông Mai sững sờ, ngay sau đó sắc mặt tái đi, chẳng lẽ là tiểu thư đã biết? Vì sao lại không giúp mình chứ? Nhiều năm như vậy mình vẫn luôn trung thành nhất nhất với tiểu thư, huống chi nếu mình có thể đi theo chàng cũng sẽ rất tốt cho tiểu thư mà, ít ra tiểu thư không cần lo lắng sau này đám người đại phu nhân không còn nữa, tẩu tử (chị dâu) không để ý tới, đến lúc đó bị uất ức còn có người làm chỗ dựa mà. Càng nghĩ lại càng đau lòng, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Thúy Nhi thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu, Đông Mai thật sự muốn đi con đường này sao? Xem ra phải nói trước, một hồi mình nên nhắc nhở với tiểu thư.

"Trịnh di di, lúc này người phải đi rồi hả? Sau này Thư nhi cũng muốn làm thần bút Mã Lương."

"Trước tiên Thư Nhi phải luyện chữ cho tốt nha."

"Dạ, dạ!" Thư Nhi Đại Lực gật đầu: "Thư Nhi nhất định sẽ cố gắng học hỏi."

"Thư Nhi thật biết nghe lời!"

"Di di khi nào lại đến kể chuyện xưa cho Thư Nhi đây?"

. . . . . .

Núp phía sau cây, Đông Mai nhìn thấy một màn này mà trong lòng đau xót, trừ xuất thân, mình có chỗ nào không bằng Trịnh Nguyệt Như kia chứ? Mình cũng không hề nghĩ tới điều gì khác, chỉ muốn được an phận thủ thường ở bên cạnh chàng thôi, nhất định là nàng ta đã nhận ra nên mới nói gì đó với tiểu thư, nếu không làm sao tiểu thư có thể đối xử với mình như vậy đây? Trong mắt lộ ra một tia ghen ghét.

. . . . . .

Nghe Thúy Nhi nói xong, Lưu Uyển Thanh than nhẹ một tiếng: "Mấy ngày nay ngươi quan sát kĩ chút."

"Chủ tử, người cứ yên tâm, cứ giao cho nô tỳ đi, lúc này không thể mềm lòng."

"Yên tâm, trong lòng ta đã có tính toán, tình cảm chủ tớ mấy năm như vậy cũng không phải nói dứt bỏ là dứt bỏ được, ngươi đó, trong lòng ngươi cũng rất yêu mến nàng, ta cũng sẽ không bạc đãi nàng, chắc chắn tìm chỗ tốt cho nàng."

"Nô tỳ đương nhiên không lo lắng về chủ tử, chỉ là lo nàng chui vào ngõ cụt."

"Lúc rãnh rỗi ngươi nên khuyên thêm chút nữa!"

"Vâng"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.