Quan Đức

Chương 17




Năm Từ Vi Vũ về nước, sau khi được “chính thức xác nhận danh phận”, anh mời nhóm bạn cùng phòng tôi đi ăn cơm.

Câu đầu tiên khi trưởng phòng ngủ nhìn thấy Từ Vi Vũ là: “Sao người ở cùng xóm với cậu không phải là tôi?!”

Từ Vi Vũ đáp lại rất lịch sự: “Dù có cùng một xóm thì chúng ta cũng chỉ có thể làm anh em.”

“...”

Sau đó, nhận xét mà trưởng phòng ưu ái dành cho Từ Vi Vũ là: “Vừa có sự trưởng thành của một người đàn ông, vừa có sự dễ thương của một cậu bé!”

Không biết là nó suy từ đâu ra.

#58

Hai ngày trước, trưởng phòng đại học gửi tin nhắn cho tôi, khoe: Cuối cùng cũng yêu rồi!

Ngay hôm sau, nó lại gửi tin: Như “chuyện thường ngày ở huyện”, tao lại thất tình!

Hỏi nguyên nhân của sự “siêu chớp nhoáng” này.

Nó trả lời: Anh ta yêu tao vì biết bố tao làm sếp, bố anh ta cũng là sếp đấy, nhưng chức vụ thấp hơn. Anh ta chia tay vì biết bố tao làm cán bộ Cục Phòng chống tham nhũng! Có nhất thiết phải vội vàng chứng minh bố mình là quan tham như thế không?!

“...”

#59

Một người bạn thân khác thời đại học của tôi từng đi phẫu thuật thẩm mỹ, trước kia nó vẫn hay tự xưng là “Cuồng thẩm mỹ”, khi về, con bé tâm sự rằng muốn theo đuổi chàng trai hằng thầm thương trộm nhớ, phấn đấu hoàn thiện giấc mơ thiếu nữ của mình.

Tôi trả lời: Kính chờ tin lành.

Hôm sau nó kể, người kia đồng ý!

Tôi chúc mừng.

Nó nói tiếp: “Nhưng tao không đồng ý!”

Tôi hỏi vì sao, nó thở dài một hơi, phát biểu: “Khi xưa rung động, âu cũng là vì chưa trải được mấy sự đời.”

“...”

#60

Cuồng thẩm mỹ: “Khê tử, tao muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ tiếp!”

Thẩm mỹ, đi tỏ tình với người trong mộng thuở nào, rồi thấy mình của ngày xưa không những ngây thơ mà còn ngu ngốc, hẳn con bé này lại “nổ” ra ý tưởng gì đây.

Tôi khuyên: “Sao mày phải giữ mãi trong lòng thế.”

“Sau khi soi gương nửa ngày, tao nhận ra rằng, cuộc đời này chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Đang yên đang lành tự nhiên đi tự hành hạ mình làm gì?”

Cuồng thẩm mỹ: “...”

Tôi: “...”

Cuồng thẩm mỹ: “Tao chỉ muốn tìm vài tia sáng thôi mà!!”

Tôi: “... Sau đó nhận ra rằng, tất cả chỉ còn lại vết đen[1]?”

( [1] Chú thích của tác giả: Trên bề mặt mặt trời thường xuất hiện các Vết đen Mặt Trời.)

“...”

“...”

#61

Gần đây tôi thường ru rú trong nhà, bạn bè hẹn đi chơi đều từ chối hết, nhưng lần này, bạn thân Lan Lan đi xem mặt, bảo tôi đặc biệt bớt chút thời gian đi cùng. Nó nói, sự lặng lẽ ít lời của tôi có thể làm nổi bật tính nhanh nhẹn khéo léo của nó, vóc dáng không thể bình thường hơn của tôi rất thích hợp để làm nền cho chiều cao 1m7 siêu mẫu của nó. Tôi đồng ý. Chủ yếu là khi ấy cũng có chuyện cần gặp Lan Lan.

Một ngày sau buổi xem mặt, Lan Lan gọi điện đến, báo cáo phi vụ thất bại, “Bên kia từ chối vì thích những cô gái nhỏ nhắn xinh xắn hiền lành, tao còn chưa chê thằng cha ấy to thì thôi chứ!”

Cuối cùng Lan Lan nói: “Thanh Khê, hẳn là thằng đó nhắm trúng mày rồi.”

Tôi hỏi lại: “Vậy đã bảo tao là phụ nữ có chồng chưa? Còn nữa, tao rất băn khoăn, trông tao bé nhỏ lắm à?”

Lan Lan: “Chẳng lẽ so ra thì tao to béo?? Rớt nước mắt, tao còn bị mày 'thúc đẩy' giảm những 10kg cơ mà??”

Nghĩ lại năm ngoái, khi nó còn nặng 60kg, ôm tôi than vãn: “Bao giờ cho đến 45kg đây?!”

“Lan Lan, ngực mày đè bẹp tao rồi.”

“Ngực tao còn ở bên dưới!!”

“...”

Từ đó trở đi, nó quyết tâm phấn đấu, giảm thành công 10kg trong vòng nửa năm.

Lan Lan: “Có lẽ nào tình yêu chân chính tỉ lệ nghịch với cân nặng?”

Tôi an ủi: “Mày đã thấy heo con yêu gà con gầy yếu bao giờ chưa? Chắc chắn là nó phải yêu chú heo mập mạp thật thà đáng yêu rồi!”

“Sao tao chẳng thấy được an ủi tý nào cả? Vì sao hả? Cố Thanh Khê.”

“...”

#62

Hẹn trưởng phòng sống cùng một thành phố đi dạo.

Trên đường, điện thoại reo ầm ĩ, nó đảo mắt qua, nhưng không nhận.

Tôi hỏi: “Sao không nhận điện thoại?:

Trưởng phòng trả lời: “Chồng cũ, chẳng có gì hay ho để nói cả.”

“...”

Một lúc sau, Vi Vũ gọi điện thoại đến. Lúc ấy, đầu óc tôi chuyển chậm một nhịp, không biết phải làm gì, cứ ngẩn ngơ nhìn điện thoại.

Trưởng phòng hỏi: “Ai đấy?”

Tôi thuận miệng trả lời: “Gian phu.”

Trưởng phòng sững sờ, rồi ôm bụng cười ầm ĩ!

Tối ấy, Từ Vi Vũ đến đón tôi.

Trưởng phòng thấy anh, nhiệt tình vẫy gọi từ xa, “Gian phu Từ! Ở đây!”

Từ Vi Vũ đi đến, nhìn trưởng phòng một cái, rồi lại nhìn tôi, hỏi: “Lại lên cơn à?”

Trưởng phòng cười khanh khách, người rung bần bật.

Trên đường về, Từ Vi Vũ hỏi: “Vừa nãy cô ấy gọi anh là gì?”

Tôi bình tĩnh trả lời: “Anh rể.” [2]

( [2] Trưởng phòng trả lời Thanh Khê là “Tiên phu” (Chồng cũ), Thanh Khê trả lời Trưởng phòng là “Gian phu” (Chồng ngoại tình), trả lời Vi Vũ là “Tỷ phu” (Anh rể). )

Từ Vi Vũ “ồ” một tiếng.

Một lát sau, điện thoại Từ Vi Vũ báo có tin nhắn, anh nhìn nhìn rồi nhíu mày, cười, “Gian phu?”

“...”

Trong thời gian tới tao dỗi! Trưởng phòng, không được chơi ăn gian!

#63

Một ngày, đang ăn cơm tối, trưởng phòng gọi điện thoại cho tôi, kể lể: “Lại chia tay!”

Tốc độ thay bạn trai của nó làm cho tôi quên béng mất nó đã bắt đầu yêu từ lúc nào?

Tôi xới cơm, hết mực quan tâm hỏi han: “Sao lại chia tay?” Lý do mỗi lần chia tay của nó đều vô cùng khó đỡ, làm tôi vừa buồn cười vừa sợ.

Trưởng phòng: “Khi tao mặc váy liền áo, anh ta mặc gi-lê ngược trào lưu! Đến lúc tao chơi ngược trào lưu, anh ta lại quay sang diện âu phục! Mẹ kiếp, tao vừa cắn răng mặc đồng phục ngân hàng thì thấy anh ta phối T-shirt với quần jeans! Muốn chia tay thì nói thẳng ra, thể hiện thế làm vẹo gì, cắt đứt cho xong!”

“...”

#64

Một lần đi nước ngoài, mấy đứa bạn thân nhắn tin cho tôi, cái nào cái nấy dài thườn thượt, nguyên một loạt danh sách đủ thứ đồ trang điểm. Tôi trả lời lần lượt từng người một: Lần này tao đi Châu Phi. Không thấy có phản hồi.

Tôi rất buồn, Châu Phi có n thứ hay ho, ngoài đồ trang điểm, chúng nó chẳng thích thú gì nữa sao?

Cuồng thẩm mỹ đại diện cho tư tưởng chung của mọi người, trả lời tôi: Không.

#65

Trưởng phòng bỗng nổi hứng đòi đi ăn cơm với tôi. Tôi đồng ý, nó bảo gọi cả Lan Lan nữa.

Lan Lan cách nhà tôi khoảng hai tiếng lái xe, không xa cho lắm, mà lâu rồi tôi cũng chưa gặp nó nên nhoay nhoáy bấm điện thoại gọi qua. Lan Lan vội vàng nhận lời: “May quá, đến luôn đây! Mẹ, tao đang phải đi xem mặt, chị yêu giỏi cứu bạn bè trong nước sôi lửa bỏng quá!”

“...”

Chắc là Lan Lan đã quay lại bàn, đầu dây bên kia loáng thoáng tiếng nó: “Xin lỗi anh, chị em sắp sinh rồi, em phải sang bên ấy luôn bây giờ!”

“...”

Sau đó trưởng phòng hỏi tiếp: “Hay là gọi cả Cuồng thẩm mỹ?”

Không biết hôm nay trưởng phòng lại bị trúng gió gì, nhà Cuồng thẩm mỹ mãi tít phía Nam, đi khoảng hai giờ là đến, nhưng là bằng... máy bay.

Tôi hỏi nó: “Hôm nay mày sao thế? Hay có tội lỗi gì, chậc, muốn giữ lại vài lời trăn trối cho bọn này?”

Trưởng phòng lườm tôi, “Thiên Yết đoán giỏi thật đấy. Đêm qua tao mơ thấy ác mộng, cả bốn đứa bị đuổi giết, đứa chết đứa bị thương, quá đau lòng nên hôm nay nhất định phải nhìn thấy chúng mày còn lành lặn!”

“...”

Cuối cùng, tất nhiên Cuồng thẩm mỹ không đến, khi Lan Lan tới nơi, trưởng phòng đang chơi game điên cuồng trong phòng khách.

Lan Lan vừa gặp đã thả bom: “Trưởng phòng, lại béo ra à??”

Trưởng phòng: “Áp lực của ngân hàng quá lớn.”

Lan Lan: “Áp lực mà mày còn béo được?”

Trưởng phòng vừa giết địch vừa trả lời: “Haizz, tao phát triển ngược mà.”

“...”

Chỉ cần đám bạn đại học tụ tập cùng nhau là trong phòng không dứt tiếng nói cười.

Khi ăn cơm, trưởng phòng hỏi Vi Vũ: “Từ thiếu, cơ quan cậu có chàng nào đẹp trai như cậu không?”

Vi Vũ: “Không.”

Trưởng phòng thất vọng, “Gần bằng thì sao?”

Vi Vũ: “Không.”

Trưởng phòng tuyệt vọng, “Ngược lại thì sao?”

Vi Vũ nhìn nó một cái, “Rốt cuộc là muốn hỏi gì?”

Trưởng phòng cười dê: “Từ gia, giới thiệu cho chị em vài đối tượng đi?”

Vi Vũ: “Không thích.”

Phòng trưởng: “Bởi vì... ?”

Vi Vũ: “Không muốn làm hại người khác.”

“...”

#66

Bạn thân cấp 3: Xem ảnh chưa?? Mẹ tao ưng lắm, bắt tao đi xem mặt. Chết mất! Mày xem có giống người châu Phi không? Y chang luôn!!

Tôi: Thực là giai châu Phi đẹp trai lắm.

Bạn thân: Dạo này tao bị ép khô đến nơi rồi! Hôm qua không nhịn được nữa, bảo mẹ tao là con không thích đàn ông, con thích phụ nữ!

Tôi lau mồ hôi: Mẹ mày sợ không?

Bạn thân: Không, vấn đề là ở đấy, mẹ tao bình tĩnh lắm, bà bảo “ồ”, rồi tiếp tục, “thế mày gặp thằng bé thử xem, nó làm ăn cũng được lắm...” rõ ràng ông nói gà, bà nói vịt!

Tôi: Thế mày định thế nào?

Bạn thân: Tao đi tự tử đây!

Đôi khi nghĩ lại, bị bắt đi xem mặt như vậy chẳng phải dễ, không hề dễ, một bên là sự quan tâm của gia đình, một bên là sự kiên trì của bản thân. Áp lực lớn phải biết.

Tôi thường nói với đám bạn đang sầu não ấy rằng, chờ thêm một thời gian nữa, một chút chút nữa thôi, biết đâu hoàng tử của mày đang trên đường cưỡi ngựa trắng đến đây. Nhưng sức thuyết phục của nó như thế nào bọn tôi đều biết cả, thực ra đó cũng chỉ là một kiểu an ủi tâm lý mà thôi. Có điều tôi nghĩ, nếu giờ cưới bừa một người để rồi sau này phải mệt mỏi thì thà cứ đợi, cứ chờ thêm một chút, đằng nào mình cũng đã đợi những hai mấy năm rồi còn gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.