Quan Đạo Vô Cương

Chương 31




Lục Nhi chẳng nghe theo lời khuyên của Vũ Anh bỏ qua mọi chuyện mà lại luôn muốn tự mình hành động, đến bây giờ, Vũ Anh vẫn chưa hiểu sắp tới cô sẽ gây ra chuyện gì?

Nếu lúc trước, anh biết có ngày Lục Nhi muốn trả thù như ngày hôm nay thì anh sẽ không bao giờ muốn chữa cho cô cái bệnh mất trí nhớ này, thà để cô quên đi mọi thứ, sống một cuộc sống cho dù không tốt nhưng vẫn là một con người không biết tính toán.

Nếu nói cho cùng, chuyện Lục Nhi bị sảy thai không phải là lỗi của Ngọc Nhiên, chẳng qua vì lúc đó cô muốn Hà Lâm tin tưởng mình, dùng mọi cách để kéo anh ta về nhưng vì phát hiện ra sự thật nên mới đối xử với cô như vậy, việc cô hận Ngọc Nhiên đến như vậy cũng chỉ vì qua suy nghĩ gián tiếp mà thôi.

Chẳng lẽ những gì cô đối xử với Ngọc Nhiên lúc trước vẫn chưa đủ để trả mối hận này hay sao?

- "Em muốn anh giúp em một việc!"

- "Là gì?"

- "Em muốn vào công ty của Khải Minh làm!"

Quyết định này khiến anh khá bất ngờ, nhưng cũng không phải lo lắng vì lúc trước cô đã học về ngành kinh tế, vả lại cũng làm thư ký cho Hà Lâm một thời gian, thế nên khi cô đưa ra quyết định này, anh vẫn bình thản mà trả lời rồi một mình mà tiến về phòng.

- "Được rồi, anh sẽ giúp em, nhưng anh cảnh báo em rằng, nên hành động việc trả thù bằng cách công minh, đừng dùng thủ đoạn, nếu đi quá xa, anh không thể giúp em đâu!"

...

Ở công viên nọ, có cặp vợ chồng đang vui vẻ bên hồ nước cùng con trai. Hôm nay là cuối tuần nên Khải Minh đưa Ngọc Nhiên đi chơi, chưa lần nào cô thấy không gian lại yên bình đến vậy.

Cô tựa đầu vào vai anh thủ thỉ những câu ấm áp, anh cũng vậy, trả lời cô bằng những cái hôn ngọt ngào.

- "Tặng cho em!"

Anh lấy ra một cái hộp, là trang sức nhưng cô vẫn cảm thấy e thẹn khi nhận món quà này. Khi anh mở ra, nó là một chiếc vòng cổ làm từ đá quý khiến cô phải kinh ngạc, nhìn vẻ ngoài cũng không gọi là sang trọng vì nó được chạm rất đơn giản nhưng khi biết giá trị thật thì chắc phải tâm đắc lắm.

- "Nó đắc như thế, sao anh lại tặng em?"

- "Không sao, chỉ là món quà nhỏ thôi, với lại mình là vợ chồng, em không cần phải ngại!"

- "Nhưng..."

Anh nắm tay cô lại và nói: "Đừng lo, anh chỉ muốn em an toàn, đây là thiết bị định vị vị trí, khi em gặp nguy hiểm thì có thể báo cho anh biết!"

Nghe vậy nên cô cũng tạm chấp nhận mà lấy nó, giá trị đắc như này, đáng ra cô phải cất đi thì phải.

Anh đưa cô đến một nơi, hoa cẩm tú cầu đang nở, rất đẹp, cô rất thích, đây là sở thích của cô với anh thì phải, từ lúc quen anh, cô đã thấy anh tiếp xúc rất nhiều với loài hoa này, ngay cả cô ở bên anh lâu nay cũng phải nghiện vì nó.

Đúng rồi! Lúc trước, khi cô còn hôn mê, anh đã hứa khi cô tỉnh lại sẽ đưa cô đến nơi có hoa cẩm tú nở, phải chăng loài hoa này là sự gắn kết cho hai người? Anh đúng là một mẫu người lí tưởng, là mẫu đàn ông khiến cho nhiều người phải ngưỡng mộ phải không?

- "Anh vẫn còn nhớ? Trí nhớ anh tốt thật!"

Cô cười, nhìn anh triều mến hơn.

- "Lúc trước, em nghĩ rằng, hoa chỉ là một loại cây cỏ đơn giản, nhưng từ khi gặp anh, em mới biết hoa có ý nghĩa lớn như thế nào!"

- "Cảm ơn anh đã hiểu em!"

Anh vuốt từng sợi tóc còn vương trên má cô rồi đáp: "Nếu anh không hiểu em thì còn ai hiểu nữa?"

- "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.