Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 33: Tỉnh lại




Trong phòng sách, Long Tịch Hiên đập tất cả những gì có thể đập, ‘choang’ ‘rầm’ ‘loảng xoảng’

Đáng chết, tại sao cô cứ bướng bỉnh như vậy, tại sao muốn nói lời làm cho người ta phát điên, anh vốn định xin lỗi cô, tại sao cô muốn chọc giận anh, đáng chết, vật nhỏ đáng chết, con nhóc đáng chết, tức chết anh.

Đập một lát, Long Tịch Hiên tức giận ngồi trên ghế xoay, nhìn một mảnh hỗn độn trên đất.

Anh mất khống chế, từ nhỏ đến lớn, người có thể làm anh mất khống chế chỉ có một, đó chính là Long Tịch Bảo, thở dài, Long Tịch Hiên đem lưng dựa vào ghế xoay, đưa tay che hai mắt của mình, anh rốt cuộc đang làm gì.

Biết rõ là cô cố tình tại sao phải chấp nhặt với cô, nhưng anh không muốn nghe cô tự chửi mình, lần này thì hay rồi, anh nhất thời tức giận nói ra những lời kia, giờ làm gì giải quyết đây.

Long Tịch Bảo em thật bướng bỉnh.

Long Tịch Bác đi vào phòng sách của Long Tịch Hiên, nhìn thấy cảnh đất đầy mảnh vụn.

Chậc chậc, xem ra Long Tịch Hiên nổi điên thật rồi, Long Tịch Bác đi tới, vỗ vỗ bả vai Long Tịch Hiên, nhẹ nói: "Em đoạt mất lời anh nói rồi."

Long Tịch Hiên để ngón tay thon dài xuống, nhìn Long Tịch Bác, kéo ra một nụ cười, nói: "Phải không, nhưng tới bây giờ anh chưa nói sẽ đánh gãy chân cô, cho nên, đây không tính là đoạt mất lời của anh chứ?"

"Con bé chết tiệt kia bị nuông chiều quá rồi, nên phải được dạy dỗ, em đừng nghĩ quá nhiều."

Long Tịch Hiên thở dài, nhẹ nhàng hỏi: "Em có quá đáng quá không, con bé có bị dọa không?"

Long Tịch Bác bật cười: "Em mà dọa được con bé á? Sau khi em đi, nó còn sẵng giọng với anh, yên tâm đi, nhiều nhất là con bé chịu chút khổ mà thôi."

Long Tịch Hiên giật giật khóe miệng, không nói gì nữa chiến tranh trong tình trạng chờ đợi.

Long Tịch Bảo thấy bà Lý đưa thức ăn lên, không động một miếng, cứ ngơ ngác ngồi trên giường nhìn nó.

Không phải là cô quá đáng chứ? Lần đầu tiên anh Hiên nói với cô như vậy, ngay cả anh Bác cũng chưa từng nói như vậy với cô, huống chi lại là vẫn anh Hiên luôn dịu dàng với cô.

Mặc dù nói anh là người hai mặt, nhưng anh luôn đặc biệt tha thứ với cô, như lần trước anh Bác tát cô, cuối cùng vẫn là anh ngăn cản.

Long Tịch Bảo lắc đầu một cái, cố gắng đem hai người bọn họ đẩy ra khỏi đầu cô, có lầm hay không vậy, người sai là bọn họ mà.

Bọn họ không những không xin lỗi, còn đối với cô như vậy, được lắm, xem ai khổ hơn ai.

Hừ, không phải là không được ra khỏi cửa sao, bà đây không sợ, bà sẽ lên mạng chơi game, đọc tiểu thuyết, ăn đồ ăn vặt, xem truyện cười, cuộc sống gia đình tạm ổn, trôi qua không cần quá thoải mái, làm một otaku nữ (cô gái ở trong nhà) thì tốt hơn, ai sợ ai chứ! Nghĩ đi nghĩ lại, Long Tịch Bảo mở nhạc nhẹ, bắt đầu tập yoga.

Hai ngày đã qua, cặp sinh đôi không đến gặp Long Tịch Bảo, mà Long Tịch Bảo cũng không khóc không quấy, sống ở trong phòng có thể nói là im lặng, bọn họ chỉ có thể biết được thông tin từ bà Lý, cô chủ đúng giờ sẽ ăn cơm, còn có trong phòng đầy vỏ bánh kẹo rối tinh rối mù.

Mỗi lần bà Lý nhìn thấy cô, cô đều lấy khuôn mặt tươi cười chào đón bà, tâm tình giống như rất tốt. Cuộc sống cũng không tệ.

Sinh đôi lại ngược lại, hai ngày không nhìn thấy cô, làm chuyện gì cũng mất sức lực, lúc ăn cơm càng giống như đang nhai nến, buổi tối ngủ không ngon, khiến gương mặt tuấn tú xuất hiện mấy quầng thâm.

Bây giờ cặp sinh đôi người đang ở công ty, đầu óc lại bay đến trên người cô gái bướng bỉnh kia.

Phượng Kiệt nhìn sinh đôi một chút, thử hỏi thăm: "Có cần tôi nhờ Tuyết đến chơi với Tịch Bảo không? Khuyên nhủ cô?"

Long Tịch Hiên đưa tay, vuốt vuốt cặp mắt, thấp giọng mà nói "Vô dụng, lần này ai nói cũng vô dụng."

"Để xem nó có thể chịu tới khi nào, hừ!" Long Tịch Bác không vui nói lên.

"Anh yên tâm, với tình huống của cô bây giờ thì cuộc sống này kéo dài đến một hai năm không là vấn đề." Long Tịch Hiên nhàn nhạt trở lại.

Long Tịch Bác lập tức từ trên ghế xoay nhảy dựng lên, lớn tiếng quát: "Một hai năm?!"

Muốn chết, chưa tới một hai ngày mà anh cũng không chịu nổi, một hai năm.

"Ừ." Long Tịch Hiên đáp.

Chỉ thấy Long Tịch Bác mệt lả ngồi trở lại trên ghế xoay, phiền não lấy tay bới bới tóc, không nói gì nữa. Không khí nhất thời trầm lặng.

Long Tịch Bảo nằm lỳ ở trên giường, chơi PSP, vẻ mặt nghiêm túc, giống như không có việc gì có thể đánh nhiễu tâm tình cô.

Nhưng mới một lát, chỉ thấy cô đem PSP ném lên giường, tiện tay cầm khoai tây chiên trên đầu giường, mở ra, dồn vào trong miệng, đút lấy đút để, nước mắt cũng chảy xuống.

Sớm biết sớm biết tình yêu đau khổ như vậy ban đầu cô tình nguyện đói chết đầu đường cũng không cần bị anh lượm về, cô thật hối hận tại sao lại yêu, cô rất nhớ các anh rất nhớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.