Quân Cưới

Chương 34: Cha con nói chuyện (4)




Dưới tình huống có Phong Thần đích thân xuất chiến mà Thác Mạc Tư vẫn có thể đại thắng? Chẳng những vậy mà họ còn giết được cả Phong Thần ư? Đây quả thật là một tin tức tuyệt hảo!

- Tin tức này đến từ đâu?

Lạc Phu hít một hơi thật sâu, trong lòng tựa như có cảm giác đang nằm mộng vậy.

- Thác Mạc Tư đã phái sứ giả đến đây!

Gã binh sĩ nói với giọng đầy khích động:
- Và chúng ta cũng đã phái phi ưng đi điều tra, tất cả hoàn toàn đều là sự thật!

- Phong Thần chết dưới tay ai?

Đây mới chính là tiêu điểm mà Lạc Phu quan tâm đến.

- Họ đã dùng chiến thuật gì?

Đó chính là câu hỏi đầy khích động của thành chủ. Lạc Phu thì chỉ muốn biết đại lục đã có được một vị anh hùng nào đã sáng tạo ra kỳ tích tuyệt thế này, còn thành chủ thì chỉ muốn học hỏi chiến thuật thành công của Thác Mạc Tư.

Hai vị đại nhân cùng lúc đặt câu hỏi, nhất thời khiến cho gã binh sĩ thấy khó trả lời, nhưng sau đó thì câu trả lời của gã rất đơn giản:
- Tất cả đều nhờ vào một người có tên gọi là Na Trát Văn Tây! Hắn đột nhập vào chỗ ở của Phong Thần là Xích Dương thành, sau đó lợi dụng ma pháp cao siêu và thân thủ thần kỳ cực điểm, trước tiên là giết hơn một ngàn quân sĩ hạ thuộc của Phong Thần. Lão không có biện pháp để đối phó với hắn, nên mới mạo hiểm xuất binh, rốt cuộc đã bị hắn một kích giết chết ngay trước mặt quân sĩ của song phương....

- Giết hơn một ngàn người?

Lạc Phu kinh hãi kêu lên:
- Lại còn giết chết Phong Thần trong một kích thôi sao?

- Dạ phải!

Gã binh sĩ đáp lớn:
- Tất cả mọi người đều nói, người kia là một vị thần do thượng thiên phái xuống. Hắn đúng là một vị thần chân chính! Điều ly kỳ hơn nữa là.....chẳng biết hắn đã dùng biện pháp gì mà khiến cho đám binh sĩ nhu nhược của đại lục đã đầu hàng Ma Cảnh lúc trước quay lại tạo phản. Hơn ba vạn người đã tạo phản ngay trước trận, và đã giết chết toàn bộ mấy trăm binh sĩ cuối cùng của Ma Cảnh. Trong trận đại thắng này, toàn thể thành Thác Mạc Tư từ trên xuống dưới đều không hề xuất động một binh một chốt nào!

Tất cả mọi người đang đứng xung quanh nghe vậy thì đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, ai nấy đều cảm thấy hả hê và tràn trề hy vọng.

Lạc Phu đấm mạnh tay phải vào tay trái của mình, rồi thốt:
- Đại anh hùng! Hảo hán tử! Không ngờ trên đời lại còn có một bậc kỳ nhân như vậy.....đây mới là lần đầu Lạc Phu ta nghe được mà thôi!

- Đúng thế!

Một lão nhân ở gần đó liền kêu lên:
- Ai có thể ngờ được kết cuộc như thế chứ? Kiếm thần tiên sinh, ngài có thể đích thân đến Thác Mạc Tư để mời vì thần nhân đó tới đây hay không? Nếu có hắn đến đây, vậy thì tất cả nguy cơ sẽ đều được giải trừ hết....Có nhị vị thần nhân tương trở, tin rằng chúng ta nhất định sẽ đánh bại đại quân của Hỏa thần thôi!

Lời nói này có phần hạ thấp địa vị của Lạc Phu, nhưng ông ta chẳng màn quan tâm, mà đáp ứng ngay:
- Tốt, ta sẽ nhân trước lúc trời tối mà đến Thác Mạc Tư một chuyến!

Nói xong, ông ta liền vung tay một cái, rồi nói tiếp:
- Chuẩn bị phi ưng!

Từ trên không trung, một bóng nhân ảnh chợt đáp xuống.

- Không cần nữa, ta đã đến rồi đây!

Trong sân, dưới ánh đèn sáng trưng, một thanh niên trẻ tuổi và tuấn tú đang đứng đối diện với Lạc Phu. Hắn thốt:
- Kiếm thần tiên sinh, ta là Na Trát Văn Tây!

Người vừa xuất hiện tất nhiên là Lưu Sâm.

Đây chính là vị thần nhân kia hay sao? Trong mắt Lạc Phu ánh lên quang mang. Còn trẻ vậy sao? Mà dường như có chút quen mặt nữa, đã gặp ở đâu rồi nhỉ?

Lạc Phu cúi chào thật thấp, rồi nói:
- Ta vừa nghe được hành động vĩ đại của tiên sinh! Nay tiên sinh lại đến Lạp Nhĩ Hãn tương trợ, bản nhân xin dại diện cho bách tính toàn thành mà cảm kích đại ân sâu dầy của tiên sinh; đồng thời cũng xin đại diện cho chúng sinh của toàn thể đại lục mà cảm tạ tiên sinh!

Với thân phận của một vị tôn sư như kiếm thần, mà ông ta có thể cúi chào một người thanh niên thật sâu như thế, đúng là chuyện lạ hiếm có. Mà trong lời nói của ông ta lại tràn trề kính ý, cho dù là sư phụ của ông ta còn tại thế, e rằng cũng sẽ không phục, bởi vì chính kiếm thần cũng chưa từng tôn kính sư phụ của mình đến mức đó kia mà!

Tất cả mọi người xung quanh đều khom người thật thấp, kể cả thành chủ ở trong đó. Lão nói:
- Hoan nghênh đại giá tiên sinh đến với Lạp Nhĩ Hãn!

Hắn bỗng nhiên xuất hiện ở trên không, ngay cả kiếm thần cũng không phát hiện được, điều đó đã nói rõ hắn không phải là kẻ giả mạo. Chỉ cần hắn không phải giả mạo, vậy tất nhiên có lý do cho mọi người để hoan nghênh hắn. Trong chiến tranh, người có thực lực mạnh đều được người ta hoan nghênh.

Lưu Sâm mỉm cười, nói:
- Chư vị nhiệt tình như thế, thật khiến cho ta cảm động....không biết Hỏa thân có phải cũng hiếu khách như chư vị hay không?

Vừa nói, ánh mắt của hắn vừa nhìn về phương tây bắc xa xôi. Tây bắc chính là nơi đóng quân của quân đội Hỏa thần, tức thành Đặc Nạp Lan.

- Ta cũng đang muốn học hỏi hành động vĩ đại của ngươi đây!

Lạc Phu mỉm cười, nói:
- Ta thật cũng muốn đi thành Đặc Nạp Lan vui đùa một chuyến!

Chẳng biết tại sao, nụ cười của thanh niên này lại khiến cho nỗi ám ảnh trong lòng ông ta đã biến mất đi phân nửa, và tâm tình cũng thấy thả lỏng hơn đôi chút.

Lưu Sâm lắc đầu, nói:
- Ngươi không nên dành lấy sinh ý của ta mới phải. Ý kiến đùa giỡn với địch nhân là do ta phát minh, nếu có muốn dành thì tốt xấu gì cũng phải chờ ta chơi đùa chán chê rồi mới dành chứ!

Lạc Phu cười ha hả, nói:
- Tốt! Vậy ta không dành với ngươi nữa. Có biết tại sao không? Bởi vì...ngươi thích hợp làm việc đó hơn ta nhiều!

Nếu muốn gây sự trước mặt địch nhân, ngoài thực lực ra thì còn có hai thứ khác quan trọng hơn nữa, một là tốc độ và thân pháp, hai là lòng cơ cảnh và trí tuệ. Lạc Phu tự nhận mình khiếm khuyết hai thứ này. Nếu ông ta tiến vào thành Đặc Nạp Lan, chỉ sợ khi vào thì chém giết hả hê, nhưng sẽ không còn đường trở ra nữa. Tuy có thể chém giết thống khoái một phen, nhưng hiệu quả sẽ khác biệt rất nhiều, nhất định sẽ không có biện pháp khiến cho Hỏa thần thúc thủ vô sách với mình được.

Mọi người xung quanh đều cười lớn phụ họa. Lâu lắm rồi họ mới thấy được kiếm thần cười tươi như thế!

Hai vị thần sóng vai mà cười, tiếng cười lan truyền khắp trong thành, bóng tối dường như cũng bị tiếng cười đó xua tan đi hết.

- Cứ quyết định như vậy đi!

Lưu Sâm quay sang nói với kiếm thần:
- Ta vào hang ổ của địch nhân để đuổi thỏ, còn ngươi cứ ở lại đây ngăn cản chúng. Trong ngoài cùng giáp công, khiến cho đám thỏ con đó bị bắt hết một mẻ.

Lạc Phu nghe vậy thì thoáng hơi sửng sốt, sau đó thì cười ha hả, nói:
- Tốt, bắt hết đám...thỏ con đó một mẻ!

Toàn trường đều cảm thấy choáng váng. Người của Ma Cảnh chỉ bị xem là thỏ con thôi sao? Trên đời này lại có loài thỏ đáng sợ như thế ư?

Cười hả hê một phen xong, thân hình của Lưu Sâm chợt xoáy tròn, trên mặt đất lập tức có gió bốc lên. Lạc Phu chợt kêu lớn:
- Xin chờ một chút!

Lưu Sâm dừng lại. Lạc Phu quay sang nói với thành chủ:
- Lai Đặc đại công, xin cho ta hai chén rượu!

- Rượu đến rồi đây!

Một thanh âm mềm mại vang lên, kèm theo một trận hương thơm ngát. Một thiếu nữ mỹ lệ nâng chiếc khay vàng lên rồi khom người nói:
- Xin mời nhị vị thần nhân hãy cạn một chén!

Đúng là một nữ hài rất thông minh!

Lưu Sâm đưa mắt nhìn nàng, bắt gặp ánh mắt của nàng cũng đang nhìn hắn, trong ánh mắt đó còn mang theo cả niềm khích động lẫn kính trọng.

Lạc Phu nâng chén rượu lên rồi nói:
- Na Trát Văn Tây tiên sinh, đã ba mươi năm qua ta không hề chạm đến một giọt rượu nào, nhưng ngày hôm nay phải mời ngươi một chén mới được!

Lưu Sâm cũng cầm chén rượu lên rồi cười đáp lại:
- May là chỉ có một chén! Cạn!

Nói xong, hắn ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó hắn nhẹ nhàng ném chén rượu trở vào khay của nữ hài. Chưa đầy một chớp mắt sau, thân hình của hắn đã bay lên không, tiếp theo thì đã như một làn gió lao vèo đi và không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

- Phong ma pháp!

Một gã ma pháp sư ngơ ngác nhìn lên bầu trời, rồi lẩm bẩm thốt:
- Trên đời này còn có Phong ma pháp sư đã đạt tới thần cấp hay sao?

Nếu là lúc bình thường, nhất định sẽ có rất nhiều người nó cho gã biết là "không có!" Đại lục chỉ có một ma pháp sư thần cấp duy nhất, đó là Hỏa hệ chí tôn: Ước Sắt! Nhưng ngày hôm nay lại không ai có thể trả lời vấn đề này được nữa.

Nữ hài kia nhìn lên không trung, rồi hỏi:
- Lạc Phu gia gia, hắn là ai vậy?

Tất cả mọi người đều có một câu hỏi chung, bởi vì Lạc Phu trước sau không hề điều tra qua thân thế của hắn. Ông ta đã không điều tra lai lịch của hắn, mà lại chịu uống một chén rượu với hắn, dường như trong đó có ẩn tình gì đó.

Lạc Phu đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt, ông ta nhìn ra được ánh mắt nóng bỏng như đang chờ đợi của mọi người.

Lạc Phu bình thản, nói:
- Nói thật chứ, ta dường như có biết hắn, mà cũng tựa như không hề biết hắn!

Lời này thật kỳ quái!

- Có thể ta biết con người hắn của trước kia, nhưng ta lại không biết được con người hắn của lúc này!

Lời này còn kỳ quái hơn!

Thiếu nữ mỹ lệ nhíu mày, hỏi:
- Thì ra....thì ra hắn là một lão đầu à?

Nếu là người có quan hệ với Lạc Phu trong quá khứ, vậy hiện tại tất nhiên là một lão đầu rồi. Chỉ có như vậy mới hợp với lẽ thường!

Trên đời này có rất nhiều lão đầu, nhưng vị tất họ đều là thần, nhưng thần thì tất nhiên phải là lão đầu. Còn người tuổi trẻ lại không thể có được cách xưng hô vĩ đại như thế. Đó là một thường thức, nhưng thiếu nữ nọ dường như có chút thất vọng.

Lạc Phu mỉm cười đầy thần bí. Ông ta quay người bước vào trong, cước bộ cực nhẹ. Ở phía sau, thành chủ khẽ trầm ngâm một lúc rồi cũng bước theo sau. Sau khi đóng cửa phòng lại, thành chủ Lai Đặc đang định mở miệng thì Lạc Phu đã cảm khái nói trước:
- Con người thật không thay đổi hay sao?

Lai Đặc gật đầu, nói:
- Con người đương nhiên là có thay đổi, có người sẽ trở nên dũng cảm, có người sẽ trở nên kiên cường, và cũng có người sẽ khiến người ta khó hiểu hơn. Người kia thuộc về loại người nào?

- Ta không biết hắn!

Lạc Phu chậm rãi nói:
- Ta chỉ cảm thấy hắn rất giống một người. Ma pháp và tốc độ thần kỳ đều rất giống. Có lẽ ngươi nói đúng, ta chưa từng thật sự hiểu được hắn!

- Ta biết ngài nói tới ai!

Lai Đặc từ tốn nói:
- Nhưng nếu là hắn.....vậy thì hắn không nên ở đây, mà phải là ở dưới một tòa thạch tháp mới phải!

- Với một người có thể đi lại tự do ở Xích Dương thành của Phong Thần, vậy thì một tòa thạch tháp có xá là gì chứ?

Lạc Phu mỉm cười, nói:
- Huống chi, lúc đó ta vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào phương thức của Ước Sắt!

- Nếu quả thật là hắn, vậy thì lời đồn đãi về năng lực của hắn cũng có phần hơi phóng đại. Ngươi không lo lắng cho hắn sao?

Theo lời đồn đãi, người kia là thần, nhưng nếu vị thần đó bị hạ thấp xuống và trở thành người kia, vậy thì điều đó sẽ trở thành một sự đả kích rất lớn cho lòng tin của mọi người.

- Nếu quả thật là hắn, ta sẽ cực kỳ cao hứng và vui mừng!

Lạc Phu nói:
- Mà ta cũng không cần lo lắng nhiều, bởi vì....nếu hắn muốn gây sự trong thành của địch nhân, vậy thì chúng tuyệt đối sẽ bị đau đầu! Bản lãnh gây sự của hắn tuyệt đối là....đệ nhất thiên hạ!

Hai điều tuyệt đối! Sự phán đoán của kiếm thần cũng tuyệt đối chính xác!

Nhưng sự cao hứng và vui mừng của ông ta từ đâu mà đến?

Chẳng lẽ địch ý của ông ta đối với hắn từ trước đã biến mất hết?

Thân phận của Lưu Sâm chỉ là một suy đoán, không ai có thể chứng thực được, kể cả kiếm thần. Ông ta phán đoán điều đó chủ yếu là dựa vào ma pháp của hắn, chứ không phải diện mạo. Khuôn mặt hiện nay của hắn và khuôn mặt thật đều tuấn tú ngang nhau, nhưng cũng có vài chỗ bất đồng. Thuật dịch dung của Phong ma pháp không thể qua mắt của kiếm thần, đương nhiên, nếu là ma pháp sư có thực lực cao hơn kiếm thần thì mới có thể qua mắt ông ta được. Chẳng lẽ thực lực của hắn đã vượt qua cả mình rồi sao?

Kiếm thần có đôi chút khó tin vào điều này!

Ông ta đã sai một điểm. Đó là công lực của Lưu Sâm so với ông ta cao thấp thế nào thì còn rất khó nói, nhưng thuật dịch dung của hắn lại không có liên quan gì đến Phong ma pháp cả, mà nó chỉ liên quan đến một môn ma pháp thần kỳ khác mà không một ai biết đến mà thôi.

Trong một căn phòng khác, một thiếu nữ đang nhìn ra ngoài cửa sổ thật lâu. Nàng đang tự hỏi: "Có phải khi người ta luyện ma pháp đến mức tận cùng thì có thể cải lão hoàn đồng hay không? Rõ ràng là một lão đầu, nhưng tướng mạo lại chỉ giống một thanh niên mà thôi. Người như vậy nên xem là lão đầu hay là thanh niên đây?"

Không ai có thể trả lời câu hỏi của nàng, thậm chí chính nàng cũng không biết tại sao mình lại muốn biết một chuyện không đâu như thế? Nàng chỉ cần biết, đã có hắn đến đây, vậy thì thành Lạp Nhĩ Hãn sẽ có thêm một tia hy vọng, và bách tính ở trong thành cũng tăng thêm một phần sinh cơ là đủ rồi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.