Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa quả thật đã nghĩ đến biện pháp đền lại nụ hôn đầu tiên cho Anten Chiyada. Chỉ có điều biện pháp này hơi ác. Không, phải nói là rất ác mới đúng.
- Hứ, đền đi!
Anten Chiyoda không kiên nhẫn nữa vì Lục Thiếu Hoa đã suy nghĩ hơn mấy phút đồng hồ.
- Được, nhưng chỉ sợ là tôi đền lại không đến nơi đến chốn thôi.
Lục Thiếu Hoa cười gian trá.
- Tuy nhiên, cậu phải nhắm mắt lại thì tôi mới có thể đền cho cậu được chứ.
Anten Chiyoda hoài nghi nhìn Lục Thiếu Hoa, không biết lí do tại sao phải nhắm mắt lại. Tuy nhiên, cô bé vẫn thực hiện theo.
Hóa ra là Anten Chiyoda muốn lợi dụng việc phải bồi thường nụ hôn để có thể làm hắn khuất phục và cô có thể thực hiện nguyện vọng bắt hắn mua thật nhiều đồ vật cho cô. Nhưng cuối cùng sự thật lại không phải như cô nghĩ.
Khi Anten Chiyoda vừa mới nhắm mắt lại, Lục Thiếu Hoa liền dùng hai tay ôm lấy đầu của cô bé, khuôn mặt tiến sát gần.
Ngay sau đó, hai đôi môi chạm vào nhau. Chỉ có điều lần này không giống như lần trước, miệng của Anten Chiyoda ngậm lại. Hôn thì cũng chỉ hôn đến môi thôi.
Đột nhiên bị hôn lén, Anten Chiyoda mở to mắt, giận dữ nói:
- Hừ, bảo cậu đền lại nụ hôn cho tôi. Vậy mà không ngờ cậu lại dám hôn lén tôi lần nữa. Cậu….!
- Không phải!
Lục Thiếu Hoa thấy cô bé đang bốc hỏa thì lập tức giải thích:
- Không phải cậu muốn tớ đền lại cho cậu nụ hôn đầu tiên sao? Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi vậy. Hiện tại, tôi hôn cậu một cái cũng là bồi thường cho cậu rồi.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đã nghĩ đến việc hôn trả lại cho Anten Chiyoda, tuy rằng nụ hôn đầu tiên của hắn đã bị Tăng Vũ Linh cướp đi. Nhưng hiện tại hắn đang ở Nhật Bản, có ai biết đây có phải hay không phải nụ hôn đầu tiên của hắn đâu. Chính vì điều đó nên Lục Thiếu Hoa mới cười một cách gian xảo như vậy.
Nói thật, chuyện lợi dụng như vầy không giống như tính cách của Lục Thiếu Hoa. Nhưng trước một cô bé xinh đẹp lại bị bắt phải bồi thường nụ hôn đầu tiên của cô ấy thì có lợi dụng một chút cũng có sao đâu.
Anten Chiyoda cũng không biết phản bác ra sao nữa. Đây chính là cách Lục Thiếu Hoa bồi thường lại nụ hôn cho cô bé. Tuy không tìm thấy lí do để bắt bẻ lại nhưng vốn là một cô gái chỉ thích làm nũng, coi mình là độc nhất thì đây là việc không thể chấp nhận được.
- Tôi mặc kệ. Hiện tại cậu đã hôn bổn tiểu thư hai lần rồi, lại còn hại tôi bị người nhà mắng. Hai tội này đáng bị trừng phạt.
Anten Chiyoda đúng là một tiểu ma nữ. Lục Thiếu Hoa sao có thể không biết việc cô bé bắt hắn bồi thường là có âm mưu trong đó. Nếu không làm thì thôi. Đã làm thì phải làm đến cùng. Cho nên hắn mới quyết định hôn lại một lần, cho dù chỉ là một nụ hôn rỗng tuếch.
- Thế bây giờ cậu muốn phạt tôi như thế nào?
Lục Thiếu Hoa làm bộ hỏi.
- Điều này để tôi suy nghĩ đã.
Nói xong, Anten Chiyoda bắt đầu suy nghĩ. Khó lắm mới tìm được cơ hội trừng phạt Lục Thiếu Hoa, cô bé làm sao mà bỏ qua được. Nhưng vì thế mà cô bé phải thiệt thòi mất hai cái hôn.
- Tớ muốn cậu dắt tôi ra ngoài đi dạo rồi mua cho tớ thật nhiều thứ mà tớ muốn.
Lục Thiếu Hoa cười khổ trong lòng. Hắn suy nghĩ tại sao con gái cứ thích mua đồ này đồ nọ. Anten Chiyoda cũng như vậy. Tăng Vũ Linh cũng như vậy. Chỉ có sự khác biệtt là Anten Chiyoda thích mua đồ chơi còn Tăng Vũ Linh thì không cảm thấy hứng thú với đồ chơi.
- Được, được. Tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài dạo phố.
- Không chỉ dạo phố không mà còn phải mua cho tôi thật nhiều thứ mà tôi muốn.
Anten Chiyoda không để cho Lục Thiếu Hoa có cơ hội làm điều xấu lần thứ hai.
- Được, mua thật nhiều, mua thật nhiều.
Lục Thiếu Hoa gật đầu. Hắn hiện tại không thiếu tiền. Hơn nữa lại có thể cùng với cô bé xinh đẹp ra ngoài dạo phố thì không phải là quá tốt sao?
Trên vỉa hè, một cô bé trạc chừng mười hai, mười ba tuổi đang chạy trước. Theo sau là một cậu bé cũng cùng độ tuổi. Cùng đi với hai người còn có thêm hai gã đàn ông đeo kính đen cao to, vạm vỡ. Nhìn là biết vệ sĩ theo bảo vệ rồi.
Bốn người đó chính là Anten Chyoda, Lục Thiếu Hoa và hai người vệ sĩ. Khi Lục Thiếu Hoa vừa mới gật đầu đồng ý thì Anten Chiyoda đã lập tức đứng lên, kéo Lục Thiếu Hoa ra khỏi nhà. Chỉ có điều, Lục Thiếu Hoa không rành khu vực ở đây. Đi dạo xung quanh khu biệt thự thì được nhưng ở trong thành phố Tokyo thì hắn chịu chết mà Anten Chiyoda thì lại muốn đến nơi đó. An ninh ở Tokyo có thể nói là xếp hạng nhất.
Nhìn Anten Chiyoda chạy nhảy ở đằng trước quên cả trời đất thì Lục Thiếu Hoa cũng bất đắc dĩ phải theo sau. Lúc này đã là bốn giờ chiều. Vậy là đám người Lục Thiếu Hoa đã đi suốt ba tiếng đồng hồ. Cho dù Lục Thiếu Hoa thường xuyên chạy bộ nhưng vẫn cảm giác mỏi chân. Còn cô bé Anten Chiyoda thì dường như cho dù có đi dạo đến ngày mai cũng không thành vấn đề.
Tuy đôi chân có hơi chút bủn rủn nhưng may mắn Lục Thiếu Hoa có dẫn theo bọn người Trương Khánh Vân. Bằng không thì bây giờ hắn chẳng còn sức lực nào để mà xách hai cái gói to đi trên đường.
Thời gian cứ thế trôi qua, Anten Chiyoda vẫn hào hứng như cũ, cứ chạy phía trước dẫn đường. Lục Thiếu Hoa thì bất đắc dĩ đi phía sau. Còn Trương Khánh Vân và Lý Thượng Khuê vẫn kiên nhẫn đi hai bên Lục Thiếu Hoa, trong tay cầm những túi đồ ăn to của Anten Chiyoda.
Đến gần 5 giờ 30 phút, Lục Thiếu Hoa đề nghị quay trở về biệt thự, Anten Chiyoda có chút tiếc nuối. Cô bé thích đi dạo phố nhưng bình thường chỉ có ba mẹ hoặc ông nội mới dẫn cô đi dạo phố. Còn không thì không ai được phép dẫn cô đi.
Trở lại khu biệt thự, Lục Thiếu Hoa mang tất cả những món hàng đến tận cửa nhà Anten Chiyoda sau đó mới cùng với hai người vệ sĩ quay trở lại biệt thự của mình.
Khi về đến biệt thự thì đã sáu giờ chiều, Lục Thiếu Hoa bước vào nhà ngồi phịch xuống ghế sa-lông thở dốc, mơ màng nhìn lên trần nhà, trong lòng thầm nghĩ:
- Vì sao phụ nữ lại cứ thích đi dạo phố như vậy chứ?
Hắn biết câu hỏi này sẽ chẳng có đáp án. Kiếp trước, hắn cũng đã hơn ba mươi tuổi nhưng rất ít tiếp xúc với phụ nữ cho nên không có nhiều hiểu biết. Hắn cũng đã từng có hai người bạn gái nhưng tính cách và sở thích của hai người này lại hoàn toàn khác nhau. Tuy nhiên họ cũng có một điểm chung. Đó chính là thích được đi dạo phố, đi du lịch.
- Về sau nếu có cơ hội, nhất định phải hỏi rõ chuyện này.
Lục Thiếu Hoa định thần trở lại thì lập tức giật mình hoảng hốt bởi vì có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
- Anh làm em giật cả mình!
Lục Thiếu Hoa vỗ ngực nói:.
- Anh Minh Chương, có chuyện gì xảy ra à?
Người mới vừa đến chính là Lưu Minh Chương, nghe Lục Thiếu Hoa lên tiếng thì y cũng định thần trở lại:
- Ừ, có chút việc cần nói với em. Nhưng thấy em đang tập trung suy nghĩ nên anh không quấy rầy.
- Có chuyện gì thì anh nói đi!