Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 20




- Trời!

Tiếng hét của Lục Thiếu Hoa làm Lưu Minh Chương giật mình, y không nghĩ là Lục Thiếu Hoa lại có phản ứng mạnh đến như vậy. Tuy nhiên ngẫm lại thì một con số lớn như vậy, cho dù ai nhìn thấy thì cũng đều phải giật mình.

- Minh Chương, anh không nhầm đấy chứ? Tăng 10,2%?
Con số đó khiến Lục Thiếu Hoa hoảng sợ, bởi vì biên độ thật sự là quá lớn, nắm ngoài dự kiến của hắn.

Vốn chỉ nghĩ một ngày có thể tăng tới 8% cũng đã tốt lắm rồi, nhưng thị trường chứng khoán Nhật Bản lại bất thường như vậy, trong vòng một ngày không ngờ có thể tăng tới hơn 10,2 %. Hôm nay biên độ tăng 10,2% so với mấy ngày trước đó, chỉ một tuần ngắn ngủi, chỉ số Nikeei không ngờ tăng hơn 30%.

- Không thể nhầm được, khi mới nhìn anh cũng không tin đây là sự thật, nhưng quả đúng là thật, suốt một ngày hôm nay tăng 10,2 %.
Lưu Minh Chương lắc lắc đầu, tỏ vẻ số liệu này không sai.

Khi Lưu Minh Chương mới nhìn thấy con số này, cảm giác đầu tiên là may mắn, may mắn vì lúc trước đã không thuyết phục được Lục Thiếu Hoa, nếu thuyết phục được hôm nay y đã phải chết vì hối hận, một tuần tổng số tăng 30%, thật sự là rất ngoạn mục.

- Ha!
Lục Thiếu Hoa hô một tiếng, lấy lại bình tĩnh một chút.
- Chỉ số Nikeei tăng như vậy, chúng ta còn mấy chục loại cổ phiếu nữa, em tin chắc rằng lần này cũng tăng không ít.

- Ừ lần này có thể nói là chúng ta đã đại thắng, mấy chục loại cổ phiếu kia tất cả đều tăng, tuy nhiên có mấy loại tốc độ tăng không nhiều lắm.
Lưu Minh Chương nói đến hai chữ đại thắng, không khỏi cao giọng.

Lục Thiếu Hoa không mở miệng, cả người tựa vào ghế, nhắm mắt lại dường như đang tự hỏi điều gì. Mãi lâu sau Lục Thiếu Hoa mới mở mắt ra hỏi:
- Ngày mai là thứ bảy à?

- Phải! Ngày mai là thứ bảy ngày 16.

Vậy là tốt rồi, anh đi triển khai công việc, bảo bọn họ tranh thủ hai ngày thị trường chứng khoán nghỉ giao dịch mà nghỉ ngơi một chút, phiên giao dịch tuần tới bắt đầu bán ra.
Lục Thiếu Hoa truyền đạt rõ ràng mệnh lệnh, cũng không chờ Lưu Minh Chương trả lời, lại nói tiếp:
- Yêu cầu của em là, trước ngày cuối tháng phải thanh khoản toàn bộ, về phần thanh khoản như thế nào, anh tự đề xuất phương án thực hiện đi.

Hôm nay là ngày 15, còn có nửa tháng nữa mới sang năm 1990, theo trí nhớ của hắn, tại đây nửa tháng nữa, thị trường chứng khoán vẫn duy trì tăng lên, chẳng qua chỉ là tăng chậm lại thôi. Lục Thiếu Hoa cũng không thèm để ý, bởi vì về sau lợi nhuận cũng không lớn hơn là bao, hắn không thể bỏ lớn lấy bé, cho nên lúc này mới chọn cách bán tháo.

Một tuần nay Lưu Minh Chương nhìn thị trường chứng khoán tăng lên, rắp tâm bán ra, nhưng thật sự cũng chưa nghĩ ra cách. Y là một người cố chấp, luôn cho rằng thị trường chứng khoán sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ cho nên khi Lục Thiếu Hoa yêu cầu y thảo một bản phương án, y cũng không nói hai lời:
- Để giờ anh đi làm ngay.

- Được, vậy thì tối nay đem phương án giao cho em.
Lục Thiếu Hoa phất phất tay, ra hiệu Lưu Minh Chương đi lên phòng trên tầng hai tìm phương án.

Vốn Lục Thiếu Hoa có thể chỉ cho bọn họ cách hành động, phải thanh khoản như thế nào thì bọn họ sẽ thanh khoản như thế, nhưng số tiền nắm trong tay không hề nhỏ, nếu không có một phương án khả thi, sợ đến lúc lẫn lộn, không chừng lại có thể gây ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán.

- Ừ anh đi đây.


Lưu Minh Chương đi rồi, phòng khách trở nên im ắng, chỉ còn lại một mình Lục Thiếu Hoa ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Hiện tại đối với thị trường chứng khoán hắn sẽ lập tức động thủ, ban đầu là bán hết toàn bộ ra, Lục Thiếu Hoa muốn bán ra càng nhiều càng tốt.

Một loạt động tác tiếp theo sẽ tiến hành trong khoảng thời gian tới, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể hình dung kế hoạch một chút. Tình hình thị trường chứng khoán mặc dù đã có ba người trợ giúp, nhưng cũng chỉ là hỗ trợ, chủ yếu vẫn là kế hoạch của Lục Thiếu Hoa mới được.

Nghỉ ngơi hai ngày sẽ bắt đầu thanh khoản, sau khi thanh khoản toàn bộ sau thì mua vào khi giảm điểm, mua vào hay lựa chọn chỉ số, về phần ra tay chỉ phụ thuộc vào thời gian thôi. Lục Thiếu Hoa sớm đã biết trước, vào thứ hai ngày 1 tháng 1 sẽ bắt đầu sụt giá. Nếu trước ngày 31 mà không đem tất cả bán ra, sẽ không thu được tiền về. Mà nếu vài ngày không thu được tiền thì phải trơ mắt ra mà nhìn số tiền lớn mất đi, bởi vì sau khi mua vào, thị trường chứng khoán không còn dâng lên, như vậy tài chính sẽ bị hao hụt.

Chỉ bán ra trong vòng ba ngày ngắn ngủi, trong thời gian ba ngày hắn sẽ phải thu về toàn bộ số tiền. Lượng công việc đồ sộ vả lại không thể có sai sót, vì thế Lục Thiếu Hoa mới muốn Lưu Minh Chương nhắc nhở cấp dưới phải tranh thủ nghỉ ngơi.

Lục Thiếu Hoa đem kế hoạch trong đầu suy nghĩ một cách tỉ mỉ, mỗi một chi tiết đều cân nhắc kỹ.

Trời bỗng tối sầm lại, màn đêm buông xuống, Lục Thiếu Hoa suy nghĩ không để ý đến, hắn cũng không biết là phòng khách không bật đèn. Lưu Minh Chương từ tầng hai đi xuống mới hỏi:
- Tiểu Hoa! Ngồi đấy sao không bật đèn lên? Vẫn chưa đỉ ngủ sao?

Nghe tiếng Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa mới chợt tỉnh lại, nhìn bốn phía xung quanh đen sì, vỗ vỗ đầu, chuẩn bị đứng lên đi bật đèn, nhưng chưa đi được nửa bước thì Lưu Minh Chương đã bật lên.

- Phương án ra sao rồi?
Lục Thiếu Hoa cũng không trả lời Lưu Minh Chương việc khác, hiện tại hắn chỉ quan tâm đến phương án.

- Ừ! Anh đã viết một bản sơ lược, em xem đi, nếu thấy không được thì để anh đi viết lại.
Lưu Minh Chương vừa cầm tờ giấy tràn ngập chữ đưa Lục Thiếu Hoa vừa nói.

Lục Thiếu Hoa không nói gì, chỉ xem tờ giấy, kỳ thật hắn cũng không coi trọng phương án này cho lắm, chỉ cần trong vòng nửa tháng thanh khoản toàn bộ và không gây ảnh hưởng đến giá cả thị trường chứng khoán là được, còn dùng cách gì Lục Thiếu Hoa cũng không cần biết.

Xem qua phương án của Lưu Minh Chương một lần, Lục Thiếu Hoa gật đầu, đưa tờ giấy trả lại cho Lưu Minh Chương.
- Anh cứ làm theo phương án này đi, tuy nhiên thời gian không cần phải gấp rút, có thể thanh khoản trong vòng nửa tháng, không nhất thiết phải xong trong một tuần.

Lưu Minh Chương thấy Lục Thiếu Hoa tán thành phương án này liền cao hứng. Theo như lời Lục Thiếu Hoa nói thời gian không cần phải gấp rút, nhưng y vẫn sẽ cố gắng, bởi y nghĩ nếu có thể tung ra càng sớm càng tốt thì cũng có thể yên tâm hơn.
- Thôi! Anh cảm thấy nên mau chóng thanh khoản càng nhanh càng tốt.

- Ha ha! Không cần gấp gáp như thế, số lượng của chúng ta cũng không phải là nhỏ, nếu bán tháo hết có thể giá sẽ tụt, một khi đã tụt rồi, thanh khoản sẽ bị đảo lộn, nếu chỉ tung ra một phần, phần còn lại vẫn được bảo toàn.
Lục Thiếu Hoa thấy Lưu Minh Chương nóng vội, sợ làm hỏng việc nên đem hết những điều trọng yếu nhất nói ra.

Nghe Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Lưu Minh Chương suy nghĩ một lúc, cảm thấy Lục Thiếu Hoa nói có lý, gật gật đầu nói:
- Anh hiểu rồi, để anh mang phương án đi sửa lại.
Nói xong, y định bước lên tầng hai, nhưng mới đi được hai bước, Lục Thiếu Hoa đã gọi y lại.

- Chờ một chút…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.