"Mẹ kiếp, cô có ý gì, nhìn thấy đại gia lại muốn ói hả?" Hắn há rộng miệng, hung tợn trừng mắt Lạc Mật Mật.
"Đại
ca đại ca, cô gái này hình như uống rất nhiều, chắc chắn không phải bởi
vì anh đâu." Một tên tóc vàng tiến lên tham gia náo nhiệt.
"Có chuyện của mày à?" Hắn vung tay có hình xăm lên, tên tóc vàng lảo đảo ngã vào trong đám người.
Gã
hình xăm cầm ly rượu, say khướt mê đắm tiến gần Lạc Mật Mật, một tay
khoác lên bả vai của Lạc Mật Mật, "uống một ly với anh nhé."
Hơi ngà
ngà say, Lạc Mật Mật giơ tay gạt cánh tay của gã hình xăm ra, nhưng cả
người vô lực nên sức đánh căn bản không có tác dụng gì, đôi tay bẩn thỉu
kia vẫn mạnh mẽ quấn lấy cánh tay Lạc Mật Mật.
"Anh tránh ra, nếu
không đừng trách tôi không khách khí!" Lạc Mật Mật khép hờ cặp mắt, dùng
sức tránh thoát, nhưng không cách nào để cánh tay của hắn xuống.
Hắn
dường như rất hưởng thụ quá trình này, vẻ mặt hí hửng, "Ồ, vẫn còn
nhiệt tình như vậy, anh thích. Đến đây, cho anh hôn một cái nào."
Mắt
nhìn thấy hắn cong môi há mồm ngay lập tức sẽ dính vào trên mặt Lạc Mật
Mật, chợt "phanh" một tiếng, mặt hắn bắt đầu chảy bia cùng với máu
tươi.
"Đi mau!" Một cánh tay thật chặt bắt được cổ tay của Lạc Mật Mật, dùng sức kéo.
Lạc Mật Mật chỉ nhìn thấy tóc dài đen từ trước mặt mình thổi qua, bóng màu trắng lôi mình từ trên ghế sô pha đứng lên.
Định thần lại, thì ra là cô ca sĩ trên sàn biểu diễn.
Một
nhóm đám đông vừa đứng đằng sau gã hình xăm đi lên, người đẹp tóc dài
che dấu Lạc Mật Mật ở phía sau, trợn to hai mắt hoảng sợ nhìn về phía
trước.
"Mẹ kiếp, mày chán sống rồi hả? Lại dám đánh ông đây, tao xem
mày vẫn chưa biết sự lợi hại của ông đây, lên!" gã hình xăm vung tay
lên, những tên côn đồ chung quanh hùng hổ vọt lên.
Thấy đám người
hung tợn xông lên, Lạc Mật Mật trong nháy mắt bừng tỉnh, mạnh mẽ vọt lên
phía trước mặt người đẹp tóc dài, dùng sức đẩy, toàn bộ bàn rượu cùng
rượu văng ra ngoài.
Một góc quán bar rơi vào hỗn loạn.
"Lão đại, bên kia hình như có chuyện xảy ra!" Tô Trạch cầm ly rượu dừng ở giữa không trung, quay đầu nhìn xa xa.
Lạc Thiểu Trạch khinh thường, tiếp tục cùng khách hàng thương thảo hợp đồng.
"Á,
không đúng, cô bé bên kia nhìn quen mặt? Giống như Mật Mật à! Mật Mật
sẽ không chạy tới quán bar một mình đó chứ?" Mạc Triết Hiên nâng mắt
kiếng, kinh ngạc nói.
Nghe được tên của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch trong nháy mắt đông cứng, lập tức đặt ly rượu xuống xông ra ngoài.
Cho
tới bây giờ chưa từng thấy lão đại xúc động như vậy, Tô Trạch cùng Mạc
Triết Hiên nhìn bóng lưng Lạc Thiểu Trạch đi xa, rất lâu không thấy trở
lại, cho đến khi nhìn thấy Lạc Thiểu Trạch chộp cái ghế lên, lúc này
mới hồi phục tinh thần vọt tới.
Chỉ thấy Lạc Thiểu Trạch vọt tới trước mặt của gã hình xăm, giơ ghế lên đánh.
"Lạc Thiểu Trạch!" Lạc Mật Mật ngơ ngác đứng yên tại chỗ tựa như mèo nhìn thấy cá, hai mắt đều sáng lên.
Cặp mắt của Lạc Thiểu Trạch tràn đầy sát khí, giống như mũi kiếm gắt gao đâm gã hình xăm ngay tại chỗ.
Gã
hình xăm ngồi phịch trên đất, kinh hãi nhìn Lạc Thiểu Trạch, cả người
bắt đầu run rẩy, "Lạc...Lạc...Lạc Thiểu Trạch? Cậu...Cậu...Cậu muốn làm
gì?"
"Muốn làm gì à? Ánh mắt của mày mù à, là ai mà mày không biết à?
Cô gái này là ai mà mày cũng không biết ư? Dám động vào em gái lão đại
của bọn tao, tao nghĩ mày chán sống rồi!" Tô Trạch xông lên, hung hăng
đạp gã hình xăm một đạp.