Quán Cơm Nhỏ

Chương 47: Lời hứa của quân tử với giai nhân




“Như vậy vẫn chưa thể đánh đổ tập đoàn J được. Mấy tỷ kia cũng chỉ một lượng nhỏ trong gia tài khổng lồ của ông ta thôi!”

Misaki nhìn sang Lan, Lan muốn lợi dụng việc này để gây khó khăn cho tập đoàn J, đó là việc không thể

“Em biết! Em chỉ làm lễ ra mắt với lão thôi!”

Gần 9 tỷ bạc kia thì có thể làm gì được lão giàu sụ kia chứ? Cô chỉ muốn làm cho lão tức một phen, cháu gái bị đánh đi kiện lại không thắng nổi, ngược lại còn phải bồi thường tổn thất. Những chuyện này có thể làm lão tức đến ói máu luôn ấy chứ!

Nghĩ thôi cũng đủ để Lan thấy thú vị rồi! Khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ mị. Misaki và Akira bất giác run người

“Lan, em đừng cười như thế, thật đáng sợ!”

Misaki chà sát hai bàn tay vào người, ánh mắt rõ ràng là có sợ sệt, bất quá mấy phản ứng kia lại làm cho Lan càng thêm buồn cười, sống với nhau đã bao nhiêu năm rồi mà giờ còn sợ nụ cười kia của cô, cô cũng đâu phải cười lần đầu

“Akira, mau về thôi, chị còn chưa có ăn sáng!”

“Vâng ạ!”

Akira càng cho xe chạy nhanh hơn nữa, một chốc sau cả ba người đã về đến nhà. Chưa kịp đưa xe vào gara, Akira đã tung bay khỏi xe mong mỏi gặp mọi người để kể lại những chuyện hấp dẫn ở Sở cảnh sát.

Lan cùng Misaki chỉ cười không nói, đôi chân cũng nối gót theo Akira vào phòng trong

Nhưng…cái không khí lúc bấy giờ là như thế nào?

Một bầu không khí ảm đảm, nhìn giống như vừa mới có người mất, Quân cùng Lâm im lặng không nói gì, Phương thì đang gục mặt trên gối, còn hai người Huy và Lam thì không thấy tăm hơi đâu. Rốt cục chuyện gì đã xảy ra, ba người bọn họ chỉ mới ra ngoài chưa tới một tiếng mà khi quay về đã có chuyện này

“Quân!”

Lan nhẹ giọng gọi, Quân nghe giọng nói quen thuộc thì ngước lên nhìn, khóe môi cũng chỉ mỉm cười nhẹ một cái

“Em về rồi!”

Quân đi đến ôm ngang lấy eo Lan rồi kéo cô về ghế, để cô ngồi lên đùi mình. Dù tư thế bây giờ của hai người có ám muội đến mức nào thì Lan cũng chẳng có tâm tư để ý, tất cả sự quan tâm của cô đều để hết lên không khí trong nhà lúc này

“Đã có chuyện gì?”

Misaki ngồi xuống và hỏi, Akira cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Misaki, cái cảm giác vui vẻ khi sắp kể chuyện lúc nãy của cô đã biến mất không còn một mống.

Phương bỏ cái gối nhỏ ra rồi nhìn mọi người, vẻ mặt buồn rười rượi

“Mẹ Lam vừa gọi sang bảo nó về Hàn!”

Về Hàn? Làm gì cơ chứ?

Nói về Lam đầu tiên phải nói về gia cảnh của cô. Gia đình cô không hiện đại như gia đình Phương, cũng không quá cổ truyền, nhiều khuôn phép như gia đình Lan, gia đình Lam nhìn chung cũng là một gia đình truyền thống, nói là truyền thống nhưng suy cho cùng cũng đã bị hiện đại hóa rồi. Nếu là gia đình Lan thì từ việc ăn uống, cách đi đứng, nói chuyện đều phải giữ đúng lễ nghi, dịu dàng, nho nhã. Con cái trong gia đình truyền thống phải thông thạo những thứ phải biết, nếu là con trai phải hiểu rõ về gia phả và quy tắc trong tộc, còn nếu là con gái phải là một người tinh thông cầm kỳ thi họa, cắm hoa, hát múa, thêu thùa nói chung là những thứ văn hóa mà một người con gái phải làm. Còn gia đình Lam thì khác, những thứ quy tắc kia không thể ép buộc con cái, con cái có thể tự do sinh hoạt những thứ mình thích, nhưng chỉ có một điều duy nhất bản thân bọn họ không thể định đoạt đó chính là hôn sự, nửa đời sau của mình. Từ trước nay người trong gia tộc đều tuân thủ theo hôn sự mà tộc trưởng đã định, dù là gái hay trai đều phải được định trước. Lam là một người trong tộc thì Lam cũng phải tuân thủ theo cái hôn sự đang ghét kia.

Còn một việc đáng phải nói nữa. Gia đình của Lam lại rất trọng nam khinh nữ, dù đã bị hiện đại hóa nhưng cái lốt trọng nam khinh nữ vẫn vậy. Mẹ của Lam sau khi sinh ra con gái lại chẳng hề quan tâm gì đến con, đối với bà thì con chỉ là công cụ để tranh giành quyền lực, sau khi Lam sinh ra đã bị người nhà hắt hủi, ngay sau đó đã được đưa đến Mỹ dưỡng dục. Mãi đến năm Lam 10 tuổi mới được phép quay về nhà, nhưng chính ngôi nhà lạnh nhạt kia làm Lam muốn tránh xa, vậy nên cứ 3 năm Lam về nhà một lần, tính đến nay cũng chưa tới 3 lần.

Có thể nói Lam đối với những người trong gia tộc là một kẻ hết sức xa lạ, ngoại trừ ông bà ba mẹ ra thì Lam chưa gặp bất cứ người nào trong tộc

Lần trước Lam muốn về Hàn, Lan biết rõ nguyên nhân Lam chấp nhận quay về là gì. Cô không muốn bạn mình vì cô phải chịu đựng khổ sở nên mới ngăn cản Lam lại, nhưng lần này mẹ Lam gọi sang bảo Lam về Hàn là có việc gì?

“Vì hôn sự, Lam phải đính hôn!”

“Hừ!”

Lan hừ lạnh, lại là một cuộc chạy đua vì quyền lực. Lan có thể chắc chắn một điều rằng người đính hôn với Lam gia thế cũng không phải thấp bé gì

“Nhưng Lam đã có Huy rồi mà, đính hôn cái gì nữa?”

Lâm bất bình lên tiếng, nhìn vẻ mặt Huy ảo não, cậu cũng không đành lòng, làm bạn với nhau đã 10 năm đây là lần đầu tiên cậu thấy Huy như thế. Năm xưa, bạn gái cũ của Huy bỏ đi Huy cũng không có biểu hiện như vậy, vì căn bản lúc đó Huy chỉ có hận với cô ta mà thôi, còn bây giờ Huy cũng hận nhưng là hận chính bản thân cậu, hận cậu bất lực không làm được gì, chỉ có thể nhìn Lam đứng bên cạnh người khác. Lam không phải bỏ Huy đi mà là bị ép hôn, cậu không thể nào trách Lam được

“Đó chỉ là quyết định của Lam thôi. Năm xưa nó cố gắng làm mọi cách để thoát khỏi hôn sự này nhưng xem ra vẫn không thay đổi được rồi!”

“Lan, em có cách nào không? Chẳng lẽ để Lam phải chịu cảnh sống mà không yêu ư?”

Misaki nắm chặt hai đấm bàn tay. Dù quen biết với Lam và Phương chưa lâu nhưng Misaki cực kì thích hai người, nhờ có hai người mà Lan mới không cô đơn một mình. Đối với cô, bọn họ cũng giống như đứa em đáng yêu vậy!

Lan trầm ngâm, đôi tay đang nắm tay Quân cũng siết chặt hơn.

Quân có thể cảm nhận được sự giận dữ của Lan, cánh tay sắt đang ôm eo Lan cũng tăng thêm lực

“Đừng cố ép bản thân, nếu em không nghĩ ra được cách cũng không có ai trách em đâu!”

“Nhưng Lam…”

“Rồi sẽ có cách mà, cũng chỉ là một buổi đính hôn thôi, chưa phải kết hôn mà!”

Quân nói đúng, chưa kết hôn thì mọi chuyện vẫn có thể xoay xở được. Mối quan hệ giữa con người với con người có thể hình thành một cách dễ dàng thì kết thúc cũng rất dễ. Một người mới hôm qua kết hôn nhưng cũng có thể đến hôm nay mọi thứ lại trở về như lúc chưa bắt đầu. Còn có những chuyện tạo ra thì rất khó nhưng chỉ cần phủi tay một cái, tất cả đều biến mất như chưa hề tồn tại.

“Quân cậu nói đúng!”

Huy nắm lấy tay Lam từ trên lầu đi xuống, khi vừa nghe xong câu nói của Quân, bàn tay đang nắm tay Lam càng thêm siết chặt, nó thể hiện lòng quyết tâm không muốn dứt bỏ

“Lan, cậu đừng lo. Tớ có thể xoay xở được!”

Lam mạnh mẽ cất tiếng nhưng nếu nghe cho thật kĩ thì trong giọng của Lam vẫn còn một chút e sợ

“Tớ không lo. Nếu không ngăn được hôn sự này tớ sẽ làm cho nó muốn diễn ra cũng không xảy ra được!”

Mọi người tròn mắt nhìn cô. Cô đã nghĩ ra cách rồi sao?

“Lan, em đã có cách?”

Misaki nhoẻn miệng cười nói, trong giọng không nén nổi vui mừng. Mọi người ai cũng xúc động nhìn cô, đã có cách sao?

“Không!”

Niềm hi vọng chưa kịp dâng cao mọi người đều như bong bóng xì hơi thất vọng tràn trề.

“Nếu chưa nghĩ ra cách thì chị cũng đừng làm cho mọi người hi vọng như thế!”

Akira mở giọng trách móc nhưng Lan lại để ngoài tai như không nghe thấy. Cô không có cách ngăn buổi đính hôn nhưng lại có cách làm cho một người biến mất khỏi cuộc đời này

“Em không có khả năng thuyết phục hay ngăn cản buổi lễ đính hôn kia. Cứ coi như nó vẫn diễn ra đi. Huy cũng đừng mong có thể xoay xở được gì vì ông Lam vốn rát giữ chữ tín, một khi đã có giao ước với người khác rồi thì dù có chết ông ta cũng không hủy bỏ.”

“…Tuy nhiên, em có khả năng làm cho một người biến mất như kẻ đã chết!”

Nghe xong, mọi người đều rùng người. Từng lời Lan phân tích đều rất logic, bất quá cách Lan làm có phần hơi khác người. Phản ứng của mọi người đều nằm trong dự đoán của Lan, Lan nhếch môi rồi tiếp tục nói tiếp

“Chẳng phải đã có một Sakura đã biến mất suốt 10 năm trời sao? Vậy lần này đổi lại là một Quỳnh Lam biến mất thì sao? Đợi đến khi hai người bọn họ thành vợ thành chồng, gạo nấu thành cơm, sinh ra vài bọn nhóc dễ thương thì mọi chuyện chẳng phải đã kết thúc rồi sao?”

Nghe đến gạo nấu thành cơm, sinh ra vài bọn nhóc dễ thương mặt mũi Lam thoáng chốc đỏ bừng nhưng trái lại, Huy lại rất hưởng thụ, còn thập phần hưởng ứng với cách làm này của Lan. Vài bọn nhóc dễ thương, cậu cũng mong đến ngày đó lắm

Một không khí ảo não liền bị Lan đánh tan, dù là phương án nào, có khả thi hay không thì bọn họ cũng phải thử, vì đó là hạnh phúc của những người bạn mà bọn họ yêu quý nhất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.