Quán Cơm Nhỏ

Chương 39: Khi không bay tới Hồng Môn Yến




Lan dường như đã biết trước nên đối với việc này chẳng ngạc nhiên gì mấy. Một con nhỏ luôn thụ động trong mọi việc như Tuyết thì làm sao có gan tạo nên một việc động trời như thế này, có cho tiền cô ta cũng không dám làm

Như vậy mới thấy Thư là người ghê tởm đến mức nào, một kẻ đầu óc cũng không phải ngu đần, cô ta còn biết mượn tay giết người nữa đấy! Sau khi mọi chuyện vỡ lẽ, cô ta còn định chuồn êm, đem mọi chuyện đổ lên đầu Tuyết, tựa như mọi chuyện đối với cô ta không liên quan

Lan liếc Thư một cái rồi lại quay sang Tuyết, cả hai nhỏ này đều đáng được nhận những ánh mắt miệt thị của toàn thể mọi người ở đây!

“Lucas, em hãy cầm tất cả những vật chứng ở đây đến viện cảnh sát tố cáo, cứ nói là mưu sát người, còn đặc biệt yêu cầu điều tra nghiêm ngặt, nếu có một chút dối trá trong đó, những kẻ trong viện cảnh sát kia chuẩn bị cuống gói về quê cày ruộng đi!”

Lan nói xong liền vứt móc khóa trong tay sang cho Lucas. Cô có thể hiểu rõ những nơi như viện kiểm soát đó sẽ làm ăn dối trá như thế nào. Chỉ cần một chút tiền, một chút quyền đã có thể đổi trắng thay đen, đối với bọn họ muốn xóa sạch mọi dấu vết cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Dù cho kinh tế gia đình Tuyết cùng Thư đều đang trong tình trạng đi xuống nhưng cô không thể chắc chắn gia đình cô ta không có thân nhân trong viện kiểm soát, đe dọa đến tất cả mọi người ở viện kiểm soát kia cũng chưa chắc đã làm bọn chúng từ bỏ ý định.

Lucas vâng một tiếng rồi đi thu gom mọi thứ, điện thoại của Lâm, những cuộn video gần đây cũng được Lucas mang theo chỉ để cho những viên kiểm soát kia thấy rõ tình trạng bảo vệ trước khi có cái hố kia và từ lúc có cái hố kia, bọn họ sẽ không thể nào đổ tội cho người khác được. Nếu đã được bảo vệ nghiêm mật, vậy việc xuất hiện móc khóa kia chỉ có thể trả lời rằng chính kẻ tạo nên tai nạn vô tình đánh rơi nó ở đó

Sau khi Lucas rời đi, Lan cũng không nói hay hành động bất cứ thứ gì, ánh mắt cứ nhìn vào xa xăm như đang chờ đợi cái gì đó.

Quân cũng nhìn theo ánh mắt của Lan, ánh mắt ấy cứ hướng ra con đường duy nhất tiến vào trường đua, cô đang chờ đợi ai à?

Tiếng động cơ mỗi lúc một gần hơn, rồi dần dần một con Laferrari xuất hiện nơi cổng trường đua rồi cứ thẳng tiến hướng về phía bọn họ. Nếu Quân nhớ không lầm, con xe này chính là của cô nhóc đã chở nhóc bị thương kia đi bệnh viện. Sau mới đó đã quay lại rồi?

Akira dừng trước mặt Sakura và mọi người rồi nở nụ cười

“Còn kịp!”

Akira vui vẻ nhảy chân sáo xuống xe, ngay sau đó cô nhóc chạy sang cánh cửa bên canh, vui vẻ dìu người kia xuống. South một vẻ chật vật từ trên xuống dưới, tay đã bị bó trắng, được cố định bằng một sợi dây vắt qua cổ, trên người chằn chịt vết thương đã được sát trùng và băng bó kĩ lưỡng, chân trái của South bây giờ cũng đang bị bó bột trắng tinh giống như người bị gãy chân vậy. nhưng rõ ràng lúc nãy South vẫn có thể đi được mà!

“Chân cũng bị gãy?”

South không nói gì chỉ lắc đầu, thấy thế Akira liền nhảy vào phụ họa

“Tay phải bị gãy khá nặng, một phần xương cánh tay đã bị nứt, cơ hồ phải mất ba tháng mới lành lại được, trên người có hằng hà vô số vết thương, lớn nhỏ đều có nhưng chú ý nhất vẫn là một vết thương lớn tại động mạch ở phần vai trái và một vết thương lớn sâu do cọ sát với đá ở ngực, chỉ sâu thêm một chút nữa có thể ảnh hưởng đến phổi. Chân trái không bị gãy nhưng bị nứt xương so với tay phải còn nặng hơn, đi lại vẫn được nhưng đi nhiều xương có thể vỡ vụn nên để cho chắc ăn em đã cho bó bột luôn cái chân kia của cậu ta. Nhìn chung tình hình của cậu ta chỉ có thể diễn tả bằng hai từ rất nặng, cả thảy cũng phải mất nửa năm mới lành lại được”

Akira kê khai tất cả tổn thương trên người South, sau đó còn tận tình kết luận lại tất cả. Ánh mắt Lan bây giờ cũng đang ở trên người South, quả đúng như Akira nói, nhìn South giờ giống như một bao cát bị người ta đánh cho rách rưới.

Ánh mắt của cô lúc nào sâu hun hút làm mọi người đều không nhìn ra bất cứ suy nghĩ gì của cô. Đôi mắt đang đặt trên người South cũng nhanh chóng thu về, lại hướng về hai kẻ vừa phạm tội kia!

“Akira!”

“Vâng!”

“Phế hai tay đủ không?”

Một câu hỏi chỉ có 5 chữ tôi, 5 chữ đó lại được thốt ra một cách nhẹ nhàng như chỉ là gió thoảng mây trôi nhưng có thực sự nhẹ nhàng như thế không? Nếu nghe cho thật kỹ thì ai cũng có thể thấy trong đôi mắt kia, trong câu nói có biết bao nhiêu tức giận

“Không! Phải phế cả hai chân nữa để trả lại cho những vết thương trên người South!”

Phế hai tay còn chưa đủ sao? Còn phải phế cả hai chân nữa! Toàn thể mọi người ở đây đều nhìn về Akira, một cô gái nhỏ nhắn như thế, một khuôn mặt thiên thần như thế, thật không thể tưởng tượng được đây chính là người đã thốt ra câu nói vừa rồi!

Còn chưa kịp tĩnh tâm lại, mọi người liền bị những chuyện xảy ra trước mắt làm cho chết sững một lần nữa.

Akira như một làn gió bổ nhào về phía Tuyết, Đôi tay trắng nõn nà nhanh chóng cầm lấy cánh tay của Tuyết rồi bẽ gãy, vài ba tiếng rắc rắc vang lên. Hình như vẫn chưa đủ, Akira liền cầm lấy đôi cánh tay của Tuyết, rút nhanh từ trong người ra một con dao rồi cắt đứt tất cả kinh mạch trên tay của Tuyết. Tiếng la thất thanh vang khắp một nơi, mọi người đều phải run sợ trước sự trừng phạt kia.

Vẫn còn chưa thỏa mãn, Akira lập tức ban tặng cho Tuyết một cái tát, cả thân người Tuyết nhanh chóng đổ ào xuống đất, mặc tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng cầu xin của bọn họ, Akira vẫn lạnh lùng trừng phạt. Kế tiếp đôi bàn chân của Tuyết cũng nhanh chóng bị Akira cắt đứt gân xanh tại đầu gối. Vậy là từ nay nhỏ phải sống quãng đời thực vật, một đời không thể bước xuống giường dù chỉ là nữa bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.